Lưỡng Nghi Điện, đây chính là nơi chuyên dùng để đế vương và các đại thần thương nghị quốc sự. Lý Trị gọi Hàn Nghệ tới đây, có thể thấy được y coi trọng Hàn Nghệ thế nào.
"Vi thần tham kiến bệ hạ"
"Miễn lễ."
"Tạ ơn bệ hạ."
Lý Trị liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, như cười như không nói: "Hàn Nghệ, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ, lúc trước ở Vạn Niên Cung là vậy, lần này ở Thái Cực Điện cũng vậy. Ngươi thật sự không sợ chết sao?"
"Thần cực kỳ sợ chết."
Hàn Nghệ chắp tay nói.
Lý Trị cười nói: "Sao trẫm không nhìn ra một xíu nào?"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, vi thần xuất thân hèn mọn, nếu mọi chuyện đều sợ hãi rụt rè, trước sợ sói, sau sợ hổ, như vậy bọn họ sẽ càng ức hiếp vi thần. Có câu nói rất hay, 'Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng'. Vi thần không có gì để liều với bọn họ, chỉ có mỗi cái mạng hèn này. Nhưng tính ra, thần dù là ngói nát, bọn họ là châu ngọc, nhưng nếu thật sự va chạm, bọn họ cũng không cứng đối cứng với vi thần. Đương nhiên, nếu không có bệ hạ làm chủ, vi thần hiển nhiên là không dám nói."
"Được rồi, được rồi, người đừng có nịnh bợ nữa, trong lòng trẫm rất rõ ràng." Lý Trị cười lắc đầu, nói: "Nhưng cứ làm như vậy, sớm muộn gì ngay cả mạng cũng mất. Trẫm khó khăn lắm mới đề bạt được ngươi, ngươi đừng có đi tìm chết."
Hàn Nghệ nói: "Ơn tri ngộ của bệ hạ, vi thần cảm động đến rơi nước mắt, vi thần tuyệt sẽ không chủ động khơi mào tranh đấu, vi thần chỉ biết phòng thủ phản công."
Lý Trị gật gật đầu, nói: "Dù sao nói thế nào, hôm nay ngươi cũng không làm trẫm thất vọng. Thật ra lúc nãy trẫm cũng muốn đề bạt ngươi vào Trung thư tỉnh. Nhưng Trung thư tỉnh thường phải viết lách, quy định rất nhiều, nếu như có gì sai sót thì hậu quả rất nghiêm trọng, tính ra Ngự sử đài tương đối nhẹ nhàng hơn một chút."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Bệ hạ thật sáng suốt, chuyện Tam tỉnh, vi thần thật sự không dám đụng vào. Ngự sử đài là tốt rồi, chỉ cần dùng miệng làm việc, thật sự rất phù hợp với vi thần."
Lý Trị cười ha hả, nói: "Ngươi đấy, không biết trẫm phải nói thế nào mới tốt nữa. À, còn một việc, trẫm cần phải dặn dò ngươi. Hiện giờ đám đại thần đều theo dõi cái chợ ở hẻm bắc, mà đây lại là trẫm đặc biệt cho phép ngươi làm như vậy, đừng có để xảy ra sai sót gì."
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ cứ yên tâm, muốn vi thần viết văn viết sách, vi thần không làm được. Nhưng mà nói đến kinh doanh, chỉ cần bọn họ không ngầm lạm dụng quyền lực, thì cho dù là toàn bộ Hộ bộ cộng lại, vi thần cũng không sợ."
Lý Trị cười nói: "Tự tin vậy sao?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Bệ hạ chớ quên, vi thần là dựa vào cái này để lập nghiệp."
"Cũng đúng nhỉ."
Lý Trị gật gật đầu, bỗng nhiên thở dài, mặt hiện vẻ buồn rầu.
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ đang thấy buồn bực vì các đại thần lãnh đạm sao?"
Lý Trị gật gật đầu, nói: "Lúc phụ hoàng tại thế, tạo điều kiện cho ngôn luận, mỗi mình Ngụy Công đã gián ngôn hơn 200 lần. Nhưng từ sau khi trẫm đăng cơ, gián ngôn càng ngày càng ít. Trẫm thâm cư trong cung, nếu như quần thần không nói, thì trẫm có khác gì người mù, người điếc."
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Bệ hạ, lời lúc nãy của Gián nghị đại phu, cũng không phải là không có lý. Hiện giờ quốc thái dân an, vừa không có ngoại xâm, lại không lo nội loạn, việc gián ngôn không còn giống thời Trinh Quán, cũng là hợp tình hợp lý."
Lý Trị đột nhiên trở nên kích động dị thường, nói: "Điều này chẳng lẽ trẫm không biết, nhưng lúc nãy ngươi cũng nói rồi. Đại Đường không lẽ một chút vấn đề cũng không có. Trẫm cũng muốn làm nên một phen sự nghiệp, nhưng điều này còn cần văn võ trong triều giúp đỡ. Nếu như các ngươi không đồng tâm với trẫm, trẫm làm sao có thể trị vì tốt quốc gia này."
Hiện giờ thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ mạnh như vậy, ai còn dám nói lung tung. Hàn Nghệ nhất thời cũng không đoán được trong lòng Lý Trị đang nghĩ gì. Hắn biết trong lòng Lý Trị chắc chắn có oán giận, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu bất mãn Hàn Nghệ cũng không biết. Thế là thầm nghĩ, ta vừa mới nhậm chức, không biết tình hình thế nào, tốt nhất là không nên nói lung tung, nói: "Vi thần không thể trợ giúp bệ hạ, kinh xin bệ hạ trị thần tội vô năng."
Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ngươi vừa mới vào triều, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, trẫm làm sao lại có thể trách tội ngươi."
Nói rồi y khẽ giơ tay ra, nói: "Ngồi đi."
"Đa tạ bệ hạ."
Hàn Nghệ ngồi xuống.
Lý Trị cũng ngồi xuống, uống một ngụm trà, nói: "Hàn Nghệ, hiện giờ quần thần cứ nói năng thận trọng. Trẫm cũng chỉ có thể nói chuyện với ngươi."
Hàn Nghệ sợ hãi nói: "Vi thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi."
"Trẫm đương nhiên là tin tưởng ngươi." Lý Trị cười gật đầu, y rất tin tưởng Hàn Nghệ. Bởi vì Hàn Nghệ đã đắc tội với văn võ trong triều, chỗ duy nhất có thể dựa vào chính là y, nói: "Không giấu gì ngươi, trẫm có một việc khó, muốn hỏi ý kiến của ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Không biết bệ hạ có việc khó gì. Vi thần chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, vì bệ hạ phân ưu."
Lý Trị liếc nhìn, dường như có chút xấu hổ mở miệng, lưỡng lự hồi lâu mới nói: "Ngươi còn nhớ đã từng nới với trẫm, khiếm khuyết của môn đăng hộ đối chứ?"
Hàn Nghệ giật mình trong lòng, nhưng mặt không biến sắc, nói: "Vi thần đương nhiên là còn nhớ."
Lý Trị thở dài nói: "Không sợ ngươi chê cười, kỳ thật lúc trẫm xem 'Bạch sắc sinh tử luyến', cũng tràn đầy cảm xúc đó. Bởi vì trẫm cũng gặp phải phiền não tương tự. Hôn sự của trẫm và hoàng hậu là do phụ hoàng và các đại thần quyết định. Kỳ thực trẫm cũng không thích hoàng hậu, trẫm cũng đã từng thử cố gắng, đồng tâm hiệp lực với hoàng hậu, cai quản quốc gia này. Nhưng tính cách của trẫm và hoàng hậu quả thực không hợp, căn bản là không nói được với nhau mấy câu."
Nói tới đây, y dừng một chút, nói: "Nhưng Võ Chiêu Nghi lại rất được lòng trẫm, là chân ái của trẫm. Trẫm không muốn lạnh nhạt với hoàng hậu, nhưng quả thực không thể đồng tâm với hoàng hậu. Hơn nữa hiện giờ chuyện của hậu cung đã lan ra đến triều đình, trẫm cũng không biết làm thế nào cho tốt. Nghe nói ngươi có kiến giải về phương diện tình yêu, vì thế trẫm muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi."
Nói nhiều lời vớ vẩn như vậy, chung quy vẫn là muốn phế Vương lập Võ. Xem ra trận chiến này cuối cũng cùng cũng bắt đầu rồi.
Hàn Nghệ thầm kích động trong lòng. Đã nói tới nước này, có thể thấy Lý Trị đã hạ quyết tâm. Thế là thầm nghĩ, xem ra y muốn mượn miệng của ta, để nói ra suy nghĩ trong lòng. Nếu đã như vậy, tại sao ta lại không làm y thỏa mãn, nói: "Bệ hạ, tình yêu là không thể miễn cưỡng. Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Cho dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể thay đổi được gì."
Lý Trị gật gật đầu nói: "Nói có lý, ngươi cho rằng trẫm nên làm thế nào?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Có câu là, 'Đương đoạn bất đoạn, phản chịu này loạn'. Nếu ngay từ đầu bệ hạ đã bài xích mối hôn nhân này. Vậy sao không phế hoàng hậu, lập Võ Chiêu Nghi làm hậu."
Lời này đúng là kinh người. Nếu như nói trên triều, đám đại thần kia chắc chắn là sẽ đập chết Hàn Nghệ, bất kể Lý Trị có thiên vị Hàn Nghệ thế nào. Cho dù là dân chúng bình thường, ngươi khuyên người ta bỏ vợ, thì cũng đã là tội ác tày trời, đây còn là phế hoàng hậu. Chỉ dựa vào lời này, Hàn Nghệ chắc chắn sẽ bị đánh vào hàng ngũ gian thần.
Trong mắt Lý Trị lại hiện lên vẻ vui mừng, nhưng trên mặt lại có chút sợ hãi, nói: "Ngươi. . .ngươi nói cái gì?"
Hàn Nghệ đứng dậy chắp tay nói: "Phế bỏ Vương hoàng hậu, lập Võ Chiêu Nghi làm hậu."
Lý Trị hoảng sợ nói: "Ngươi có biết những lời này nếu để người khác nghe thấy, thì cho dù là trẫm cũng không thể bảo vệ được ngươi."
Ngươi đúng là đủ dối trá, rõ ràng là suy nghĩ của chính ngươi, nếu ngươi không nghĩ, có lẽ hiện giờ ngươi đã đòi giết ta rồi, còn bày đặt không bảo vệ được ta nữa. Đến nói dối cũng không biết nói dối, ta thay mặt chú cuội khinh bỉ ngươi. Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, vi thần biết đây là lời đại nghịch bất đạo. Nhưng vi thần là thần tử, không thể không lấy bách tính thiên hạ làm trọng."
Lý Trị cau mày nói: "Cái này có liên quan gì với bách tính thiên hạ?"
Hàn Nghệ nói: "Nếu bệ hạ chỉ là một kẻ áo vải, thần tuyệt đối sẽ không nói như vậy, nhưng bệ là cửu ngũ chí tôn, phúc họa của bách tính thiên hạ đều nằm trên vai bệ hạ. Hiện giờ bệ hạ phiền lòng vì chuyện hậu cung, thử hỏi làm sao có thể xử lý tốt triều chính. Bệ hạ thân là phụ mẫu thiên hạ, nên hi sinh cái tôi nhỏ, để hoàn hành sự nghiệp lớn. Lễ pháp, danh dự hiển nhiên là quan trọng, nhưng so với bách tính thiên hạ thì lại chẳng là gì. Nếu như bệ hạ muốn thành đại nghiệp, nhất định phải hạ quyết tâm."
Lý Trị nghe vậy trong lòng cực kỳ vui vẻ. Lời này quá hay. Thật ra Hàn Nghệ chỉ là xảo biện mà thôi. Nếu như nói những lời này với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ có hàng trăm lý do để phản bác cho Hàn Nghệ không có lời nào để nói. Nhưng lời này của Hàn Nghệ nói ra được suy nghĩ của Lý Trị, y lập tức tán thành lời của Hàn Nghệ, cảm thấy mình phế hậu, chình là vì bách tính thiên hạ. Đẳng cấp, à không, cảnh giới lập tức tăng lên vô số cấp bậc.
Nhưng y vẫn chưa biểu lộ ra, ngây ngốc hồi lâu, sau đó thở dài, nói: "Tuy ngươi nói rất có lý, nhưng quần thần chắc chắn sẽ phản đối nha!"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, nếu như đi thử, ít nhất cũng nắm chắc 5 phần. Nhưng nếu bệ hạ không dám làm điều này, vậy chắc chắn là bất thành."
Lý Trị vẻ mặt khó xử nói: "Cũng không phải là trẫm không dám, chỉ là trẫm thật sự xấu hổ mở miệng. Ngươi bảo trẫm làm thế nào để mở miệng đây?"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ, tình cảm có rất nhiều loại. Có tình bạn, có tình yêu, có tình thân, mỗi loại đều có đặc điểm của riêng nó. Tình bạn đại biểu cho chân thành, tình yêu đại biểu cho vui sướng, mà tình thân đại biểu cho sự bao dung và thấu hiểu. Vi thần mỗi lần gặp chuyện khó hoặc có điều khó nói, trước tiên đều là nghĩ tới người thân. Đây chính là ma lực của tình thân."
Lý Trị cau mày nói: "Ngươi đang đề nghị trẫm đi tìm quốc cữu thương lượng?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Về tư, tiên hoàng đã qua đời, cữu cữu là lớn nhất. Chuyện lớn như vậy nên trưng cầu sự đồng ý của cữu cữu. Về công, quốc cữu công hoàn toàn xứng đáng là đương triều đệ nhất nhân. Nếu như được ông ấy đồng ý, vậy lực cản bệ hạ gặp trên triều sẽ giảm đi rất nhiều. Vì thế, về công hay về tư bệ hạ đều nên đi tìm quốc cữu công thương lượng trước. Hơn nữa bệ hạ và quốc cữu công không hoàn toàn là quan hệ quân thần, còn có quan hệ cậu cháu, nói chuyện đương nhiên là tiện hơn, ta tin quốc cữu công có thể hiểu được chỗ khó xử của bệ hạ."
"Ngươi nói rất có lý."
Lý Trị gật gật đầu, nói: "Vậy tới lúc đó ngươi đi cùng trẫm, thế nào?"
Từ câu này không khó nhìn ra. Lý Trị còn rất e ngại Trưởng Tôn Vô Kỵ. Y kéo Hàn Nghệ theo, hiển nhiên là cấp thêm can đảm cho mình.
Nếu như ta đi, vậy chẳng phải là nói cho quần thần biết, là chính ta thúc đẩy ngươi phế hậu sao. Bọn họ không dám tìm ngươi tính sổ, không phải sẽ trút giận hết lên đầu ta. Chuyện ngu như vậy, ta sẽ không làm. Hàn Nghệ vội nói: "Như vậy không được."
Lý Trị nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Nếu như bệ hạ đi, thì đó là cậu cháu nói chuyện, có thể nói chuyện riêng tư. Nhưng nếu như thần đi cùng, như vậy sẽ biến thành chuyện công. Thật sự là không ổn đâu!"
Lý Trị ngẫm lại, thấy cũng có lý. Đây dù sao cũng không phải chuyện tốt, nói: "Được, để trẫm suy xét lại. Nhưng chuyện này không được tiết lộ ra ngoài đâu đấy, bằng không sẽ mang đến họa sát thân."
Hàn Nghệ nói: "Thần hiểu ạ."
Lý Trị gật gật đầu, lại nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Thần cáo lui."
Trở ra ngoài điện, Hàn Nghệ thở phào một hơi, hai tay dùng sức chà mặt, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt. Thầm nói, từ nay về sau, ngươi không còn tư cách đi căm thù người cha từng vứt bỏ mẹ con ngươi rồi. Bởi vì ngươi còn khốn nạn hơn ông ta.
Nghĩ tới đây, khóe mắt hắn không khỏi cay cay. Hắn càng cảm thấy có lỗi với mẫu thân ở kiếp trước của mình.
Nếu bảo hắn đi trộm, đi cướp, hắn cũng không có loại cảm giác này, duy chỉ có chuyện vứt bỏ vợ con, là chuyện làm hắn day dứt nhất. Tâm bệnh của hắn chính là xuất phát từ đây.
Nhưng sự tình lại trùng hợp như vậy, cứ cố tình khiến hắn gặp phải loại chuyện này, hơn nữa tránh cũng không thể tránh.
"Hàn Ngự sử, Hàn Ngự sử."
Chợt nghe thấy có người gọi hắn, hắn ngẩn ra, nhìn sang bên cạnh., thì thấy Trương Thiếu Giám mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Thiếu Giám có vẻ quan tâm hỏi: "Hàn Ngự sử có khỏe không?"
"Ồ, ta ổn."
"Không có việc gì là tốt rồi, ngươi đầu tiên vào cung, chúng ta phái người tiễn ngươi ra ngoài."
"Làm phiền rồi."
Hàn Nghệ được hai tiểu thái giám dẫn đường đi ra ngoài cung.
Nhưng đi được chốc lát, bỗng nhiên bên cạnh con đường có mấy người đi đến.
Hai tiểu thái giám kia vội nói: "Tiểu nhân tham kiến Võ Chiêu Nghi."
.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK