Tào Tú quả thật không nhìn ra Hàn Nghệ đang nói thật hay nói giả.
Theo bà ta thấy, nguyên nhân duy nhất Hàn Nghệ không hợp tác với bà ta chính là vì muốn đối phó với Hoa Nguyệt Lâu. Vì thế thái độ của Hàn Nghệ làm cho bà ta rất bất an.
Nhưng bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể để Hàn Nghệ mang theo Cố Khuynh Thành rời đi.
Bà ta quả thật không dám công khai vết sẹo trên mặt Cố Khuynh Thành, hơn nữa giữa nàng ta và Cố Khuynh Thành cũng không có bất kỳ khế ước ràng buộc nào.
"Giả mẫu, dù nói thế nào thì Khuynh Thành cũng hết sức cảm kích ân tài bồi của bà."
Cố Khuynh Thành đi tới trước mặt Tào Tú, nhẹ nhàng thi lễ, hết sức thành khẩn nói.
"Đây chính là sự cảm kích của ngươi sao?"
Tào Tú lạnh lùng nói.
Cố Khuynh Thành nói: "Mấy năm nay, ta cũng đã kiếm về cho giả mẫu không ít tiền. Nếu như lúc này ta không đi, thì không lâu sau cũng sẽ bị giả mẫu đưa ra khỏi Trường An. Ta cũng phải có tính toán cho riêng mình."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, Tào tỷ, không phải chỉ là một Cố Khuynh Thành thôi sao. Với thủ đoạn của Tào Tỷ, tạo ra bao nhiêu Cố Khuynh Thành mà chẳng được."
Tào Tú liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nghĩ, hắn mặc dù không đồng ý, nhưng cũng không có từ chối, lúc này không thích hợp để trở mặt với hắn, hừ nói: "Khuynh Thành giống như con gái ta vậy. Hiện giờ bị ngươi bắt đi thế này, chẳng lẽ không thể than phiền mấy câu sao." Ngữ khí bỗng dưng thay đổi 360 độ.
Con gái? Con gái mà ngươi cho cô ấy làm công viêc này à, đúng là ác phụ nha! Hàn Nghệ tâm như gương sáng, mấy trò mèo này của Tào Tú sao có thể giấu được hắn, nhưng cũng không cần phải vạch trần, nói: "Được, được rồi, ta chỉ là nói vậy thôi, bà cứ tiếp tục oán giận đi."
Tào Tú trừng mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Hàn tiểu ca, Khuynh Thành đến chỗ ngươi, ngươi đừng có ức hiếp nó đấy. Bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Woa, nói cứ như ta đang đến đón dâu không bằng. Nếu mà để Vô Y nghe thấy, thì nửa đời còn lại của ta chỉ sợ phải sống dưới gầm giường rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Đó là đương nhiên, Hàn Nghệ ta dù gì cũng là 'Người bạn của chị em phụ nữ'. Ức hiếp ai, chứ không ức hiếp phụ nữ."
Ta cũng là phụ nữ đó, Tào Tú thực sự muốn nhắc nhở Hàn Nghệ một câu như vậy, nói: "Ta tiễn các ngươi xuống."
"Làm phiền rồi."
Cố Khuynh Thành đứng một bên nghe vậy thì choáng váng, thế này hoàn toàn khác so với suy nghĩ của nàng nha. Hàn Nghệ chạy đến đào người, lẽ ra Tào Tú phải rất phẫn nộ, thù hận Hàn Nghệ mới đúng, sẽ cho người đuổi hai người bọn họ ra ngoài, như vậy mới là bình thường. Nhưng hiện giờ Tào Tú và Hàn Nghệ dường như hết sức hữu hảo, còn nói cười vui vẻ như vậy, giống hệt một đôi bạn vong niên, thế này . . . thế này thật sự là không thể tin nổi.
Cứ như vậy, Cố Khuynh Thành tỉnh tỉnh mê mê được Tào Tú tiễn xuống dưới lầu. Lúc này các cô nương trong lầu đều như lọt vào sương mù. Cố Khuynh Thành sao lại xách túi lớn túi nhỏ đi theo Hàn Nghệ thế kia, đây là chuyện gì vậy?
"Hay là ta phái xe ngựa tiễn các người về nhé, dù gì cũng là hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, không thể qua loa được."
Câu này của Tào Tú suýt nữa làm cho Cố Khuynh Thành té ngã. Âm mưu! Nhất định là có âm mưu!
Hàn Nghệ cười nói: "Tào tỷ nói rất có lý, bất quá ta đã cho chuẩn bị xe ngựa rồi." Nói rồi hắn chỉ về phía trước, nói: "Tỷ nhìn xem, không phải tới rồi sao."
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa hào nhoáng đang đi tới, chính là cỗ xe ngựa lúc trước Võ Mị Nương ban cho Hàn Nghệ. Nếu như Võ Mị Nương mà biết Hàn Nghệ dùng cỗ xe ngựa này để chở ca kỹ, thì có lẽ sẽ khóc thét mất.
Tào Tú ngẩn người, lập tức cười nói: "Nếu Hàn tiểu ca đã sớm có chuẩn bị, vậy ta không phải bận tâm nữa rồi."
Nói xong bà ta lại đưa tay ra cầm lấy hai tay của Cố Khuynh Thành, rưng rưng nói: "Khuynh Thành, lúc nãy giả mẫu có chút nặng lời, con đừng có trách móc. Ài, kỳ thực ta không nên oán giận con, con nói rất đúng, cho dù con có đồng ý ở lại Hoa Nguyệt Lâu, thì cũng không được bao lâu nữa, đến Phượng Phi Lâu rồi thì phải chăm sóc tốt cho bản thân nha."
Cố Khuynh Thành vẫn còn ngỡ ngàng, một chút cảm động cũng không có, chỉ biết gật đầu như con rối.
Hàn Nghệ cười nói: "Tào tỷ, tỷ cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Khuynh Thành. Chúng ta cáo từ trước, hôm khác ta lại đến bái phỏng."
Tào Tú lưu luyến không rời nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó mới gật gật đầu.
Hàn Nghệ lại đỡ Cố Khuynh Thành lên xe ngựa dưới ánh nhìn trân trối của mọi người, sau đó hai hạ nhân lập tức mang hành lý của Cố Khuynh Thành lên xe ngựa.
Đông Hạo quất roi một cái, xe ngựa lập tức nghênh ngang rời đi.
Gần như các giả mẫu của các đại viện khác đều đi ra đứng trước cửa, nhìn theo xe ngựa rời đi, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Từ sau khi kịch nói xuất hiện, bọn họ đều cảm thấy trong lòng bất an. Rất nhiều ca kỹ đều dần dần đi tới Phượng Phi Lâu. Hơn nữa vào 'Ngày phụ nữ', không ít ca kỹ đều lén lút trốn đi hẻm bắc mua đồ. Cho dù bọn họ đã tìm đủ cách ngăn cản, nhưng hiệu quả cũng không là bao. Mà hiện giờ con át chủ bài của Hoa Nguyệt Lâu là Cố Khuynh Thành đã đi theo Hàn Nghệ. Đây tuyệt đối là một quả bom, có thể se mang hiêm hoạ cực lớn cho hem trung.
"Âm mưu! Hàn tiểu ca, trong này nhất định có âm mưu."
Vừa mới ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên hoảng hốt nói.
Hàn Nghệ tức giận nói: "Âm mưu gì?"
Cố Khuynh Thành nói: "Lúc nãy ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của giả mẫu sao? Ngươi không biết đâu, lúc trước khi bà ta biết ngươi tới đón ta, thì đã nổi giận nôi đình với ta, tức giận muốn giết chết ta. Nhưng trong chớp mắt, lại đối tốt với ta như con gái ruột vậy. Đây không phải âm mưu thì là cái gì. Chúng ta cần phải cẩn thận."
Hàn Nghệ đảo mắt, hừ nói: "Cái này cô suy nghĩ nhiều rồi. Đây không phải là âm mưu mà là 'Dương mưu'."
"Dương mưu?"
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói.
"Còn không phải sao?"
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô cho rằng ta chỉ dựa vào cái miệng này, là đã có thể dễ dàng đón cô ra được sao? Ta đã phải trả cái giá rất đắt đó."
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói: "Trả giá rất đắt?"
"Không biết chứ gì!"
Hàn Nghệ đầy mặt phẫn nộ nói: "Tào Tú này đúng là không phải loại lương thiện, lúc nãy còn thà chết không chịu cúi đầu, còn tuyên bố muốn cá chết lưới rách với cô. Chỉ cần cô rời đi, lập tức công khai bí mật của cô. Không có cách nào khác, vì giữ đúng lời hứa với cô, ta đã đem thứ quý giá nhất của ta đưa cho mụ ta."
Cố Khuynh Thành một tay che miệng nói: "Không phải. . .không phải là ngươi quan hệ cái kia với giả mẫu đó chứ?"
Đổ mồ hôi, sức tưởng tượng của cô đúng là phong phú đó. Lão tử tới đây lâu như vậy, mà còn chưa dám chơi ai, sao có thể bị người khác chơi chứ. Đúng là buồn cười. Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh, nói: "Như vậy thì cũng tốt mà, ta cũng đâu có thiệt gì."
"Hả?"
Cố Khuynh Thành trợn tròn mắt.
Woa! Nói vậy mà cũng tin, Ta mà không lừa cô đến cảm động rớt nước mắt, thì chữ Hàn của ta sẽ viết ngược lại. Hàn Nghệ nói: "Là kịch nói."
"Kịch nói?"
Cố Khuynh Thành vẻ mặt kinh ngạc.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ta đã đồng ý với Tào Tú. Nếu như mụ ta đồng ý cho cô rời đi, ta sẽ đem kịch nói đến Hoa Nguyệt Lâu diễn."
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Vậy. . . vậy ngươi đồng ý rồi?"
"Không đồng ý thì còn biết làm thế nào. Hiện giờ chuyện này đã lộ ra ngoài sáng hết rồi. Nếu như ta không đón cô đi, mụ ta không chừng sẽ hành hạ cô, ta thì lại không đành lòng. Nếu như ta đã hứa với cô thì ta nhất định phải làm được. Tuy ta biết như vậy sẽ phải chịu tổn thất lớn, nhưng không có cách nào, ta chính là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa như vậy." Hàn Nghệ mang vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, thở dài nói: "Vốn dĩ ta không định nói với cô, sợ cô sẽ áy náy. Nhưng hiện giờ ta lại sợ cô nghĩ nhiều, vì vậy mới nói cho cô."
Cố Khuynh Thành hốc mắt đỏ lên, mí mắt cúp xuống, nức nở nói: "Không ngờ. . .không ngờ ngươi đối đãi với ta tốt như vậy."
Hàn Nghệ liếc nhìn, thiếu chút nữa thì cười phá lên, dụi dụi mũi nói: "Được rồi được rồi, có gì phải xúc động như vậy, ta sắp bị cô làm cho khóc rồi. Hiện giờ tất cả đều qua rồi, về sau cô đến Phượng Phi Lâu làm việc cho tốt, chính là báo đáp tốt nhất cho ta."
Cố Khuynh Thành gật đầu như gà con mổ thóc.
Ta đúng là tên lừa đảo trời sinh a.
Hàn Nghệ không khỏi cảm khái một tiếng.
Trong một gian phòng ở hậu viện Hoa Nguyệt Lâu.
Một nữ tử đội mũ màu đen đứng giữa phòng, còn Tào Tú thì cung kính đứng phía sau người đó.
"Ngươi nói Hàn Nghệ không đồng ý?"
Nữ tử mũ đen kinh ngạc nói.
Tào Tú gật đầu nói: "Thật ra hắn cũng không từ chối, chỉ nói lài phải quay về trưng cầu ý kiến của Lưu Nga. Có điều ta thấy đó chỉ là mượn cớ, ai mà không biết hiện giờ Phượng Phi Lâu đều do hắn làm chủ."
Nữ tử mũ đen trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói: "Ta không nghĩ vậy. Hàn Nghệ từ trước tới nay làm việc đều rất khác người, làm người ta khó phán đoán ra. Lúc đầu hắn có thể vì Hùng Đệ mà đi đối địch với Thôi gia, thì giờ tại sao không thể vì Lưu Nga mà từ chối mối kinh doanh này."
Tào Tú cau mày nói: "Nếu là vậy thì càng không xong rồi. Lưu Nga hận ta muốn chết, sao có thể đồng ý hợp tác với chúng ta."
Nữ tử mũ đen gật đầu nói: "Lúc trước ta chỉ tính đến việc hợp tác, cũng không nghĩ tới ân oán giữa ngươi và Lưu Nga. Đây quả thực là một chuyện phiền phức."
Tào Tú vẻ mặt lo âu nói: "Cái này chỉ là thứ yếu, dù sao hắn không hợp tác với chúng ta, thì hắn tổn thất mới là lớn nhất, những miếng đất hắn mua trước đó đều là thành bỏ đi. Vấn đề hiện giờ là Cố Khuynh Thành vừa đi, ta thấy rất nhiều ca kỹ đều sẽ chạy đi tìm Hàn Nghệ, điều này có thể sẽ trở thành tai họa ngập đầu đối với chúng ta."
Nữ tử mũ đen nói: "Đây là điểm không cần lo lắng nhất. Nơi bướm hoa xưa nay đã có, chưa bao giờ tàn lụi cả. Cho dù là triều đình cũng không ngăn cản được. Nếu như Hàn Nghệ quả thực có thể làm được điêu này, vậy thì ta đây nguyện làm một đời nô tỳ cho hắn. Nhưng đây là chuyên không có khả năng xảy ra, ngươi không cần vì thế mà cảm thấy hoang mang. Về phần vì sao Hàn Nghệ muốn đón Cố Khuynh Thành đi, ta đoán là hắn chỉ là muốn chứng minh Phượng Phi Lâu là số một ở Bình Khang Lý, chứ không phải là Hoa Nguyệt Lâu nữa, tiện thể còn báo mối thù lúc trước. Đây chỉ là một kiểu thay đổi vị thế, không liên quan gì tới việc kinh doanh."
Tào Tú ngập ngừng, thầm nghĩ, ngươi đương nhiên là không quan tâm, nhưng mà ta quan tâm nha. Bình Khang Lý này do một tay ta dựng nên, dựa vào cái gì mà để cho Hàn Nghệ đoạt đi, nói: "Phượng sứ, có câu nói ta không biết có nên nói hay không."
"Nói đi."
"Tại sao chúng ta không nói thẳng với hắn, như vậy, chắc chắn hắn sẽ đồng ý."
Nữ tử mũ đen khẽ thở dài nói: "Thật ra chủ thượng cũng có ý này, nhưng đã bị ta khuyên ngăn rồi. Thủ đoạn của Hàn Nghệ ngươi đã thấy không ít, kẻ này mưu ma chước quỷ, lòng dạ thâm sâu, hơn nữa tính tình cổ quái, khiến người ta khó lòng phòng bị. Nếu không giữ lại hậu chiêu, chỉ sợ đến lúc đó phải chịu thiệt thòi lớn, cho nên có thể không nói, thì không nói vẫn tốt hơn."
Tào Tú nói: "Nhưng như vậy thì làm sao chúng ta đạt được mục đích."
"Cứ đợi tiếp xem sao."
Lúc nữ tử mũ đen nói chuyện, vẫn khó tránh khỏi có chút ủ rũ.
Hậu viện Phượng Phi Lâu.
Bởi vì Cố Khuynh Thành là người không cần phải giới thiệu, dù sao thì cả thành Trường An không có ai chưa nghe qua danh nàng ta, thế nên bớt được cho Hàn Nghệ không ít việc, hơn nữa tối qua hắn cũng đã nói chuyện này cho bọn Tang Mộc và tứ Mộng.
Cố Khuynh Thành cũng tính là khá khéo léo, chủ động chào hỏi mọi người, tỏ vẻ hết sức nhiệt tình.
Hùng Đệ là người nhiệt tình nhất, vừa mới gặp mặt đã gọi 'Khuynh Thành tỷ tỷ' rất ngọt.
Tang Mộc thô kệch thì khi nhìn thấy đại mỹ nhân như vậy, tuy không có khả năng làm ăn được gì, nhưng cũng có thể vui tai vui mắt, tự nhiên cũng rất vui vẻ.
Lưu Nga thì đã sớm biết, hơn nữa việc này cũng xem như báo thù cho việc lúc đầu Kim Ngọc nhi và Liên nhi bị lôi kéo đi, khi nhìn Cố Khuynh Thành thì cười đến không ngậm được miệng. Phàm là chuyện có thể làm cho Tào Tú không vui, nàng ta đều sẽ cảm thấy vui vẻ. Hai người bọn họ là một đôi oan gia trời sinh.
Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt, nhưng vẫn không nói gì, trong lòng suy nghĩ lát nữa làm thế nào để thuyết phục Lưu Nga.
Nhưng Tứ Mộng lại có chút mâu thuẫn trong lòng, dù sao thì Cố Khuynh Thành cũng là một trong tứ đại hoa khôi. Một nửa khuôn mặt của nàng đã hơn bốn khuôn mặt của bọn họ cộng lại. Dáng người dĩ nhiên là không cần phải nói, cho nên trong lòng Tứ Mộng không khỏi có chút hoang mang, đây là chuyện thường tình. Đương nhiên các nàng cũng không biết, kỳ thực cả khuôn mặt của Cố Khuynh Thành so ra còn kém nửa khuôn mặt của bọn họ.
Chờ sau khi Cố Khuynh Thành chào hỏi với mọi người xong, Hàn Nghệ nói: "Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, Khuynh Thành sẽ trở thành một thành viên trong đại gia đình Phượng Phi Lâu chúng ta."
Nói xong, hắn lại nói với Cố Khuynh Thành: "Hẳn là cô đã nghe nói tới văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, ở chỗ này, chúng ta là người một nhà, không phân biệt chủ tớ. Những người giặt quần áo nấu cơm, không có nghĩa là bọn họ thấp hơn người khác một bậc. Bọn họ chỉ là đang làm việc mưu sinh giống chúng ta, không hơn. Vì thế cô lúc nào cũng phải ghi nhớ, nơi này không phải là Hoa Nguyệt Lâu, cô cũng không thể kiêu căng ngạo mạn quát mắng bất kỳ ai."
Cố Khuynh Thành gật gật đầu nói: "Hàn tiểu ca yên tâm, ta chính là thích cái văn hóa này của Phượng Phi Lâu, nên mới muốn tới đây."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Như vậy thì tốt rồi, bất quá ta cũng hi vọng cô có thể nhanh chóng hòa nhập vào Phượng Phi Lâu chúng ta, thấm nhuần văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Sáng ngày mai cô sẽ phụ trách quét tước sạch sẽ đình viện chỗ này."
"Hả?"
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói: "Quét. . .quét nhà?"
Hàn Nghệ hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì sao?"
Cố Khuynh Thành lập tức có cảm giác như bị lừa, nói: "Ngươi bảo. . . ngươi bảo ta đi quét nhà?"
"Đúng vậy."
Hàn Nghệ nói: "Đây chính là văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Mấy cái như giặt quần áo, nấu cơm gì đó, sẽ làm tổn thương tay của cô, thế nên ta không cho cô làm, nhưng viêc quet nhà quet sân, se không ảnh hưởng gì. Ngoài trừ Lưu tỷ ra, mỗi người bọn ta đều phải làm cả, sở dĩ Lưu tỷ không quét cũng chỉ là vì kính già yêu trẻ."
Lưu Nga nghe vậy muốn hộc cả máu, nói: "Thôi thôi thôi, kính già yêu trẻ cái gì, miệng của ngươi đúng là cay độc, ta có già lắm sao."
Thiếu chút nữa quên mất là phụ nữ sợ già rồi, Hàn Nghệ vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi, dùng từ không đúng, dùng từ không đúng, phải là thương hoa tiếc ngọc mới đúng."
Thương hoa tiếc ngọc? Đây không phải là châm biếm thì là gì? Còn không bằng dùng từ kính già yêu trẻ. Lưu Nga trợn mắt lên, nhưng khổ cái là chẳng thể làm gì Hàn Nghệ.
Hùng Đệ mở miêng cười, lại thấy Cố Khuynh Thành ve mặt uỷ khuất, vội nói: "Khuynh Thành tỷ tỷ, viên tử này khá sạch, cũng không khó quét lắm, trong lầu mới khó quét, mỗi lần đều phải quét đến một canh giờ."
Cố Khuynh Thành khóc không ra nước mắt nhìn Hùng Đệ, khó hay không không phải là trọng điêm. Trọng điêm là đường đường Cố Khuynh Thành mà phải đi quét nhà, nêu cái này mà truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt.
Hàn Nghệ cười nói: "Phượng Phi Lâu chúng ta vô cùng bình đẳng, ta cũng không phải là ra lệnh cho cô. Nếu như cô không thỏa mãn với sắp xếp của ta, thì có thể nói lý do ra. Nếu như hợp lý ta sẽ xin lỗi cô, đồng thời đưa ra thay đổi."
Cố Khuynh Thành liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, thầm nghĩ, tên này còn giảo hoạt hơn nhiều so với lời đồn.
Quét sân thì có gì mà lấy lý do, không phải chỉ là cố kỵ thanh danh địa vị của mình thôi sao. Nhưng lúc nãy vừa nói là đên đây vì bình đẳng, công bằng, nếu lại nói ta đường đường là Cố Khuynh Thành, ngươi dám cho ta đi quét sân, như vậy chẳng phải là tự vả vào miệng mình sao.
Đây đúng có khổ không nói nên lời nha.
Cố Khuynh Thành nói: "Không phải là quét sân thôi sao, lúc nhỏ ta vẫn thường quét, có gì đáng kể đâu, chỉ cần không phải là ngươi đang cố tình chỉnh ta là được."
"Ta trả giá đắt như vậy để mời cô tới, không phải là đê chỉnh cô." Hàn Nghệ khẽ cười, lại nói: "Được rồi, Mộng nhi, Mộng Đình, các cô đưa Cố Khuynh Thành đi sắp xêp phòng một chút."
Mộng Nhi và Mộng Đình đứng lên nói: "Khuynh Thành nương tử, mời đi bên này."
Cố Khuynh Thành một tay kéo tay nhỏ của Mộng Đình, khẽ nói: "Mộng Đình muội muội, muội cứ gọi ta là Khuynh Thành tỷ đi, không cần phải khách khí như vậy."
Mộng Đình gật đầu dạ một tiếng, nhưng vẫn có chút không tự nhiên.
Ba người đi ra ngoài, Hàn Nghệ lại gọi Lưu Nga vào trong phòng.
"Hàn tiểu ca, thế nào? Thế nào rồi?"
Vừa vào trong phòng, Lưu Nga liên dùng ánh mắt mong đợi nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Thế nào cái gì?"
Lưu Nga kích động tới hai tay run run, nói: "Tào Tú kia có tức hộc máu ra không?"
Woa, thê này phải thù hận đến mức nào chứ! Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thật ra cũng không đến mức hộc máu nghiêm trọng như vậy. Có điều tức giận cũng không nhẹ."
"Không hộc máu?"
Lưu Nga vẻ mặt thất vọng.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Vì sao tỷ lại băn khoăn viêc hộc máu hay không thế?"
Lưu Nga có chút ngượng ngùng, ậm ừ không nói.
Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Tào Tú lôi kéo Kim Ngọc nhi và Liên nhi, đã làm cho Lưu Nga tức hộc máu, còn đổ một trận bệnh, thiếu chút thì không qua khỏi, ben cười khổ một tiếng, nói: "Lưu Nga, tình huống của Hoa Nguyệt Lâu không giống với Phượng Phi Lâu lúc trước. Tứ đại hoa khôi của người ta hiện giờ mới bỏ đi có một, còn tới ba người nữa, sẽ không lập tức đóng cửa được."
"Ta biết."
Lưu Nga không giấu được vẻ buồn bực, bỗng nhiên lại nói: "Hàn tiểu ca, hiện giờ hem bắc chúng ta đã vượt xa hem trung bọn họ, nhất định sẽ có rất nhiều ca kỹ muốn đến chỗ chúng ta. Cố Khuynh Thành tới có thể xem là một khởi đầu tốt, chúng ta có nên thừa thắng xông lên, đào nốt ba đại hoa khôi còn lại của Hoa Nguyệt Lâu không."
Vì sao vừa nói tới Tào Tú, là đầu óc Lưu tỷ bỗng nhiên linh hoạt hơn vậy, Hàn Nghệ cười nói: "Tỷ nói đào là đào được à, giữa Cố Khuynh Thành và Tào Tú không có bất cứ khê ước gì, cho nên mới dễ dàng như vậy. Ba đại hoa khôi còn lại thì không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, tỷ cũng không nghĩ xem, ba đại hoa khôi còn lại đều rất có cá tính, vô cùng ngạo mạn. Bọn họ mà tới đây, thì phải làm theo văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, như vậy nhất định phải vứt bỏ cá tính đi, như vậy thì bọn họ còn có tác dụng gì. Nếu như muốn giữ lại cá tính, thì bọn họ nhất định phải là cao nhân nhất đẳng, giỏi hơn rất nhiêu người khác, cho nên ba người bọn họ đều không phù hợp với Phượng Phi Lâu chúng ta."
Lưu Nga gật gật đầu nói: "Ngươi nói không phải không có lý. Bất quá có thê đào được Cố Khuynh Thành, cũng xem như là trút được mối giận rồi."
Tỷ nói như vậy, thì chúng ta sao có thể nói chuyện gì nữa. Hàn Nghệ có chút do dự.
Lưu Nga thấy vẻ mặt Hàn Nghệ có chút là lạ, tò mò hỏi: "Hàn tiểu ca, có phải là ngươi đang giấu ta chuyện gì không?"
"Hà!"
Hàn Nghệ lắc đầu theo bản năng, đây có thể là bản năng của kẻ lừa đảo. Nhưng nghĩ lại chuyện này sớm muộn cũng phải nói, vậy là lại gật gật đầu.
Lưu Nga mơ hồ, nói: "Rốt cuộc là có hay không?"
Hàn Nghệ thở mạnh một cái, nói: "Là có chút chút chuyên ngoài ý muốn, tỷ có nhớ chuyện chúng ta thu đất, bị người phá không?"
Lưu Nga gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ ta đã biết người này là ai rồi."
Lưu Nga trừng mắt nhìn, nói: "Ngươi muốn nói là Tào Tú sao?"
Hàn Nghệ ừm một tiếng.
"Ta sớm nên đoán được là ả ác phụ kia đang làm trò quỷ mới đúng."
Lưu Nga tức thì sắc mặt dữ tợn, lại quay sang Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải dạy cho ả ta một bài học."
Hiện giờ hem bắc rất nổi tiêng, lại được hoàng đế ưu ái, Lưu Nga nói chuyện cũng rất hổ báo.
Hàn Nghệ trầm ngâm không nói.
Lưu Nga thấy Hàn Nghệ không lên tiếng, nói: "Hàn tiểu ca, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác?"
"Chúc mừng tỷ đã đoán đúng."
Hàn Nghệ lại nói cho Lưu Nga chuyện hợp tác với Tào Tú.
Lưu Nga nghe xong, tức giận thiếu chút nữa hộc máu, cúi đầu giậm chân rít gào: "Mơ mộng hão huyền, ta có chết cũng không hợp tác với ả ta. Ả đang nằm mơ giữa ban ngày, lão nương không thiếu chút tiền đó."
Biết ngay là như vậy mà!
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nếu như tỷ đã không muốn hợp tác với bà ta, vậy thì bỏ đi."
Con người của hắn trọng tình hơn lợi, hơn nữa mục đích duy nhất lúc trước Lưu Nga gia nhập Phượng Phi Lâu, chính là không để cho Tào Tú được sống tốt. Vì vậy, cho dù hắn muốn hợp tác với Tào Tú, hơn nữa đây là một việc có lợi cho đôi bên, nhưng hắn vẫn không mở miệng được.
Chỉ là Lưu Nga nghe hắn kê xong, hiển nhiên là có suy nghĩ khác, nói: "Hàn tiểu ca, lúc đó ngươi đã từ chối ả ta rồi chứ?"
Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, sau đó lắc đầu.
Lưu Nga nói: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hợp tác với ả ta?"
Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga một cái, gật đầu nói: "Ta quả thật có chút động lòng, nhưng cũng không phải là mấy miêng đất đó làm ta động lòng, mà là vì sự mở rộng của kịch nói. Tỷ cũng biết, ta làm kịch nói này không chỉ đơn giản là đê kiếm tiền, mà còn có mục đích khác. Vì thế ta nhất định phải mở rộng kịch nói. Nhưng việc này cần rất nhiều thời gian, dù sao thì tài nguyên trong tay ta cũng không nhiều. Mà Tào Tú lại có địa bàn ở các châu phủ lớn, nếu như có thể hợp tác với ả ta, thì có thể giảm được rất nhiều phiền phức. Trên thương trường chỉ bàn chuyên làm ăn, nếu như chúng ta hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu, thì không chỉ có thể mở rộng thị trường của hem bắc, mà còn có thể kiếm được không ít tiền."
Lưu Nga trầm ngâm một lúc, nói: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi lại không đồng ý?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đã nói rồi, Tào Tú là đối thủ của tỷ, phàm là chuyện liên quan tới Tào Tú, đều se lấy ý của tỷ làm chủ. Nếu như tỷ không đồng ý, thì ta đương nhiên cũng không đồng ý. Dù sao thì dù không có Tào Tú, thì ta vẫn làm được chuyên, chẳng qua là phải tốn nhiêu thời gian hơn thôi."
Thật ra lấy địa vị hiên giờ của Hàn Nghệ, nếu hắn đồng ý, Lưu Nga căn bản không có tư cách phản đối. Nhưng Hàn Nghệ nhớ rõ lời hứa ban đầu, đồng thời có thể vì lời hứa này mà từ chối miếng bánh lớn như vậy. Có thể thấy được Hàn nghệ đối đãi với nàng rất chân thành, nói không động lòng chắc chắn là giả, nhưng muốn Lưu Nga thật sự hợp tác với Tào Tú, hơn nữa còn là đôi bên cùng thắng, thì nàng vẫn cực kỳ không muốn. Dù sao thì hai bên cùng thắng, đồng nghĩa với việc Tào Tú sẽ mạnh lên, điều này làm nàng hết sức đắn đo, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Hàn tiểu ca, việc này ta còn phải suy xet thêm."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Tỷ cũng không nên nghĩ nhiêù. Chuyện này có thành hay không, cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Tỷ muốn làm thế nào cũng được."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK