Đây cũng không đồng nghĩa với việc Lý Trị coi trọng Hàn Nghệ. Dưới tình huống như vậy, phàm là người đầu tiên tặng lễ, thì đều sẽ nhận được ban thưởng vô cùng hậu hĩnh, đây là chuyện nhất định. Hàn Nghệ đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, sau này rốt cục có thể ngồi xe ngựa rồi.
Bởi vì địa vị của hắn hiện tại còn chưa đủ để ngồi xe ngựa, nhưng xe của Hoàng đế ban thưởng, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Vui vẻ qua đi, Lý Trị đột nhiên phát hiện đồ ăn vẫn còn trên bàn, lại hỏi qua một lượt, mới biết được hoá ra Võ Mị Nương vẫn còn chưa dùng bữa, thế là bèn nhanh chóng bảo Võ Mị Nương ăn cơm. Nàng không chiếu cố chính nàng, thì cũng phải chiếu cố đứa nhỏ trong bụng của nàng chứ.
Hàn Nghệ thấy Lý Trị cũng đã trở lại, bèn đứng dậy nói: "Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì, vi thần xin cáo lui trước."
Lý Trị đầu tiên là gật gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Đợi một tí."
Hàn Nghệ đã ra tới cửa, thì lại xoay người, nói: "Bệ hạ còn có việc gì sao?"
Lý Trị ngược lại cũng không nói thẳng, mà chỉ duỗi tay ra, nói: "Ngươi ngồi đi."
"Vâng."
Hàn Nghệ ngồi xuống.
Võ Mị Nương thấy sắc mặt Lý Trị ngưng trọng, hơn nữa hai đầu lông mày lộ ra một tia tức giận, không khỏi cũng đặt đôi đũa xuống, nói: "Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Trị cau mày, nói: "Cữu cữu tốt của trẫm vừa rồi mới dâng một đạo tấu chương xin từ chức với trẫm."
Hàn Nghệ kinh ngạc vô cùng nói: "Quốc Cữu Công xin từ chức?"
Lý Trị lắc đầu nói: "Không phải Quốc Cữu, mà là Trung Thư Lệnh Liễu Thích."
Liễu Thích chính là cữu cữu của Vương hoàng hậu, nên y cũng phải gọi là cữu cữu.
Ngươi nói thì nói cho rõ ràng nha, làm ta sợ muốn chết. Hàn Nghệ thở ra một hơi, nếu bây giờ mà Trưởng Tôn Vô Kỵ xin từ chức, vậy thì lớn chuyện nha.
Trong mắt Võ Mị Nương xuất hiện một chút vui mừng, lão Liễu Thích này cũng khi dễ nàng không ít, nghe nói còn gọi nàng là yêu phụ ở sau lưng, hỏi: "Bệ hạ, chuyện này là sao vậy, sao đột nhiên Trung Thư Lệnh lại xin từ chức thế?"
Lý Trị nói: "Trẫm cũng không biết, trong tấu chương ông ta nói rằng tuổi tác đã cao, không cách nào thân kiêm nhiều chức, vì thế muốn từ chức Trung Thư Lệnh."
Ánh mắt Võ Mị Nương đột nhiên liếc qua Hàn Nghệ, ánh mắt Hàn Nghệ cũng đúng lúc liếc qua, hai người đều là người thông minh, lập tức hiểu được ý của nhau.
Võ Mị Nương thở dài thườn thượt, nói: "Đây đều do thần thiếp, là thần thiếp khiến bệ hạ thêm phiền toái."
Lý Trị nói: "Chuyện này đâu có liên quan gì tới nàng."
Võ Mị Nương chán nản nói: "Thiếp hiện giờ lại mang thai, mà Hoàng hậu lại vẫn chưa có thai, Trung Thư Lệnh nhất định là vì vậy mà oán hận thiếp, trong lúc tức giận nhất thời, đã thượng tấu từ quan. Trung Thư Lệnh vất vả nhiều, công lao lớn, lại là lương đống của quốc gia, giúp bệ hạ rất nhiều việc, bệ hạ hẳn là nên khuyên bảo, để ông ấy thu hồi đạo tấu chương này."
Lý Trị nghe vậy lại càng tức giận, y đương nhiên biết đây là Liễu Thích muốn làm gì, rõ ràng chính là đang chống lưng cho Hoàng hậu nha. Y vốn đã rất khó chịu, hiện đã bị bọn họ ép cho không thở nổi rồi, lúc này còn nhìn thấy đạo tấu chương này, lại càng thêm khó chịu. Vừa rồi lúc vào cửa đã chuẩn bị nổi bão, nhưng bị xe nôi làm chú ý, nên mới quên mất. Hiện giờ nhắc tới, trong lòng lại tức giận không thôi.
Nhưng tức giận thì tức giận, Liễu Thích này dù sao cũng là cậu Hoàng hậu, nếu mà phê chuẩn, vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Nói cách khác, địa vị của Vương hoàng hậu bắt đầu dao động rồi, cho nên Lý Trị cũng không thể không thận trọng suy xét, nói: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, Hoàng hậu mãi không có thai, điều này không có liên quan gì tới nàng."
Hàn Nghệ nghe vậy cũng yên lặng gật đầu. Chuyện này thật ra không có liên quan gì đến Võ Mị Nương, chủ yếu vẫn là từ Lý Trị đấy.
Lý Trị đột nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, hỏi: "Hàn Nghệ, ngươi thấy sao đối với việc này?"
Người mà y có thể thương lượng việc này thật đúng là không nhiều lắm, chỉ có Võ Mị Nương và Hàn Nghệ, còn mà đi tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ thương lượng á, không đi Lý Trị cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ nói cái gì.
Hàn Nghệ thầm cao hứng trong lòng, chuyện trọng đại như thế, không ngờ Lý Trị lại hỏi hắn, có thể thấy được y đã xem hắn là tâm phúc rồi, sau một hồi do dự, liền quyết đoán nói: "Duyệt."
Trong mắt Võ Mị Nương hiện lên sự vui mừng nhàn nhạt, nếu Hàn Nghệ không có ở đây, nàng chắc chắn sẽ không nói như vừa rồi, đương nhiên là sẽ giật giây Lý Trị phê chuẩn. Nhưng trước đó Lý Trị giữ Hàn Nghệ lại, nhất định sẽ hỏi ý kiến của Hàn Nghệ, thì cớ gì nàng không giữ lời này lại cho Hàn Nghệ nói, điều này sẽ thích hợp hơn một chút, dù sao hậu cung nhúng tay vào triều chính cũng là điều tối kỵ.
Hàn Nghệ nói quyết đoán như thế, ngược lại khiến Lý Trị có chút ngây ngẩn cả người, nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Chức Trung Thư Lệnh rất quan trọng, nếu Trung Thư Lệnh thật sự bởi vì tuổi tác đã cao, không thể thân kiêm nhiều chức, vậy thì bệ hạ cần phải thông cảm với ông ta, nếu còn cưỡng ép mà giữ ông ta lại, đến lúc đó có khả năng làm việc sẽ xuất hiện sơ sót. Nhưng nếu như là vì chuyện khác mà từ chức, thì người như thế còn giữ lại làm gì. Đừng nói là làm thần tử, cho dù là làm một thợ thủ công, thì cũng nên có sự chuyên nghiệp cơ bản nhất, công việc là công việc, chuyện tư là chuyện tư, nào có thể xem làm một. Chỉ vì một chút việc tư, mà không chú ý đến quốc gia bá tánh, hành động theo cảm tính. Thử hỏi người như thế, bệ hạ còn có thể giao trọng trách sao. Tuy ông ta là cậu của Vương hoàng hậu, nhưng bệ hạ là bậc phụ mẫu của thiên hạ, lý ra nên lấy bá tánh, quốc gia làm trọng."
Lý Trị đang đợi chính là những lời này, y rất muốn phê duyệt, bởi vì y không muốn mọi chuyện đều phải chịu kiềm chế. Nếu y không duyệt, vậy hiển nhiên phải đi cầu Liễu Thích, như vậy Liễu Thích nhất định sẽ lại lấy chuyện Vương Hoàng hậu ra để nói. Đến lúc đó y kiểu gì cũng phải khẩn trương đi lấy lòng Hoàng hậu, hoặc là phải hứa hẹn gì đó. Đây là việc mà y không muốn thấy nhất, không phải là vì y không thích Hoàng hậu, mà là vì y không thích bị người khác khống chế. Mà những lời này của Hàn Nghệ, nói vô cùng có đạo lý, cũng cho y đầy đủ lý do để phê duyệt.
Nhưng Lý Trị cũng không có ra quyết định luôn, cũng không hề bàn lại nữa, tùy tiện nói vài câu cùng Hàn Nghệ, rồi cho Hàn Nghệ cáo lui.
Hàn Nghệ vừa trở lại Lục Ba Các không bao lâu, Võ Mị Nương đã sai người đưa xe ngựa của nàng tới Lục Ba Các. Đã từng thấy đáp lễ rồi, nhưng đúng là chưa từng thấy đáp lễ nào lại nhanh chóng như vậy.
Nhưng Hàn Nghệ cũng biết, đây không phải là ban thưởng đơn giản, đây là Võ Mị Nương lấy hắn làm gương, nói cho những đại thần kia biết, người tốt với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi. Tiết Nhân Quý lập nhiều công lao lớn như vậy, nhưng cũng chỉ có một con ngự mã.
Nhưng Hàn Nghệ chỉ tặng một chiếc xe nôi, thì đã trực tiếp đổi được một chiếc xe ngựa.
"Woa xe ngựa này thật là đẹp nha!"
"Tiểu Nghệ ca, đây là xe ngựa mà Chiêu nghi từng ngồi à?"
Đợi người phong thưởng đi rồi, đám Mộng Nhi, Mộng Đình liền bắt đầu vây quanh xe ngựa xem, các nàng là nhân sĩ tầng dưới chót xã hội, nào có nhìn thấy xe ngựa xa hoa như vậy bao giờ. Điều này cũng giống như đám nông dân thập niên 90 nhìn thấy BMW vậy, nhìn đông rồi lại nhìn tây, xong sờ sờ vài cái.
Hàn Nghệ cười nói: "Được rồi, được rồi, xe ngựa này cũng là để cho các cô ngồi thôi."
Mộng Nhi kinh hỉ nói: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Hàn Nghệ gật gật đầu, hắn là một quan bát phẩm nho nhỏ, cho dù Hoàng đế cho phép hắn ngồi xe ngựa này, thì hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà ngồi nha. Cái này cũng giống như chạy BMW đi chở gạch vậy, không phải làm màu thì là gì. Nhưng đám Mộng Nhi lại không giống, các nàng hiện giờ là minh tinh rồi, hơn nữa còn là nữ nhân, ngồi xe ngựa xa hoa như vậy, thì cũng không sao cả.
Mấy nàng Mộng Nhi, Mộng Đình mừng rỡ không thôi, cùng nói: "Cảm ơn huynh rồi, Tiểu Nghệ ca."
Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: "Chỉ cảm ơn như vậy sao đủ, ít nhất phải lấy thân báo đáp chớ."
Mộng Nhi vẫn còn chưa lên tiếng, Hùng Đệ đã lớn tiếng hét lên: "Đệ không nghe thấy, đệ không nghe thấy gì hết."
Thằng béo này, ngay cả nói đùa cũng không biết à. Hàn Nghệ thò một tay ra, túm nó lại, nói: "Béo ca ca à, đừng có làm loạn nữa, ta đang nói giỡn đó đại ca à, có biết không?"
Hùng Đệ mờ mịt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Vậy đệ cứ nói theo tình hình thực tế nhé."
"Đương nhiên không thể nói theo tình hình thực tế nha."
Hàn Nghệ cũng sắp điên rồi, nói: "Mấu chốt là cô ấy cũng sẽ không hỏi đâu."
Hùng Đệ cái hiểu cái không gật đầu.
Các nàng Mộng Nhi đột nhiên bu lại, nói: "Tiểu Béo, đệ đang nói cái gì đấy?"
Hàn Nghệ chặc lưỡi một tiếng nói: "Không liên quan gì đến các cô, thay vì ở đây lu bu, thì lo mà tính xem sinh nhật các cô đi xe này có hợp không, nếu mà không hợp, ta sẽ đưa cho đám người Mộng Dao."
Ngữ khí bỗng chuyển thành uy hiếp.
Nhưng Mộng Nhi căn bản không để mình bị lừa, nói: "Chẳng lẽ huynh tặng cho chúng ta, thì đám người Mộng Dao không được ngồi sao?"
"Á à, cô vẫn còn lì hả."
Hàn Nghệ trừng mắt, đột nhiên lại cười ngược lại nói: "Có điều không sao cả, hôm nay ca tâm tình tốt, không so đo với các cô."
Vừa dứt lời, chợt nghe có một người nói: "Ồ, xem ra Hàn Ngự sử lại gặp được chuyện vui, có thể chia sẻ để Lý mỗ vui cùng không."
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Nghĩa Phủ chẳng biết xuất hiện phía sau từ lúc nào, thầm mắng một câu, xem ra thằng này là lấy ta ra làm vật thí nghiệm đây mà, đủ giảo hoạt đấy, chắp tay nói: "Lý Xá nhân."
Đám Mộng Nhi cũng nhẹ nhàng thi lễ, sau đó đi vào nhà trong.
Lý Nghĩa Phủ cười ha hả nói: "Không biết Hàn Ngự Sử lại gặp được chuyện gì vui vẻ vậy."
Chiếc xe ngựa lớn như vậy, ngươi còn không nhìn thấy sao? Hàn Nghệ cười nói: "Đâu có chuyện gì vui đâu, vừa rồi ta đùa giỡn với bọn họ thôi."
Lý Nghĩa Phủ lại nhìn chiếc xe ngựa kia một cái, nói: "Xe ngựa này rất nhìn rất quen mắt nha."
Hàn Nghệ nói: "Đây là xe ngựa của Võ Chiêu nghi, à, vừa rồi Võ Chiêu nghi đã ban thưởng xe ngựa này cho ta."
Lý Nghĩa Phủ ra vẻ cả kinh, nói: "Đây... đây là chuyện gì thế, chẳng lẽ là Hàn Ngự sử lại lập kỳ công gì rồi?"
Kỳ cái con mẹ ngươi. Hàn Nghệ nói: "Lý Xá nhân chê cười rồi, ta chỉ là tặng một xe chiếc nôi cho Võ Chiêu nghi mà thôi, Võ Chiêu nghi vô cùng vui vẻ, thế là thưởng cho ta chiếc xe ngựa này."
"Thì ra là thế."
Lý Nghĩa Phủ gật gật đầu, trong mắt lóe ra quang mang phức tạp, chắp tay nói: "Đây đúng là việc đáng để chúc mừng."
Hàn Nghệ cười nói: "Đa tạ, đa tạ." Trong lòng lại nghĩ, ta cũng éo có bảo ngươi đi tặng lễ đâu đấy, đến lúc đó xảy ra rắc rối gì, ngươi cũng đừng có tới bảo ta chịu trách nhiệm.
Ngày hôm sau lâm triều, Lý Trị cũng không thương lượng với đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngự bút phê duyệt, cho phép Liễu Thích từ chức Trung Thư Lệnh, hơn nữa còn là ngay trước mặt văn võ toàn triều. Khi nói ra lời này, đương nhiên y không có nói là ông ta làm ta khó chịu, mà nói là, lý do y duyệt cho Liễu Thích từ chức, đơn giản chỉ là thông cảm với việc Liễu Thích lực bất tòng tâm, không đành lòng nhìn thấy cữu cữu của Hoàng hậu làm việc vất vả như vậy.
Bởi vì Liễu Thích ngoại trừ đảm nhiệm Trung Thư Lệnh ra, còn đảm nhiệm Thượng Thư Lại Bộ, ông ta vẫn có chức quan trong người, hơn nữa cũng không nhỏ, chẳng qua không thuộc về cấp bậc cao nhất mà thôi. Thế nhưng chỉ bằng địa vị của ông ta tại tập đoàn Quan Lũng hiện giờ, quyền lực của ông ta vẫn không hề suy giảm.
Nhưng một phen điều động nhân lực vô cùng đơn giản này, lại đưa tới ảnh hưởng vô cùng lớn.
Liễu Thích mới hơn 40 tuổi, đang lúc tráng niên, vậy mà kêu tuổi tác đã cao, vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ chẳng phải là phải là dạng nằm trong quan tài chờ chết rồi à.
Ai cũng hiểu cả, Liễu Thích là đang muốn ra mặt thay Vương hoàng hậu, nhưng Hoàng đế ngay cả một câu mang ý giữ lại cũng không có, là đã trực tiếp phê chuẩn, đây là biểu thị cho điều gì chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
17 Tháng tư, 2022 04:47
mặc dù nhiều cái khá ức chế nhưnh cũng đọc đến 341 chap. nói chung vài tình tiết vứt qua 1 bên thì tổng thể vẫn ổn rất thích motip xây dưngh thế lực kiểu này.
14 Tháng tư, 2022 12:38
thề công nhận tác giả biết làm gây ức chế cho độc giả thực sự . nhưng từ nhưng vấn đề này mới hiểu được tác giả luôn luôn nói main là 1 thằng cá ướp muối , ko có mấy nvp như này thì main sẽ chẳng bao giờ động não mà phát triển thêm được.
14 Tháng tư, 2022 06:25
đéo hiểu sao đọc cứ ức chế kiểu đéo gì vậy. xem mấy cái nữ nhân toàn kiểu cọp cái khó chịu thực sự. nó ko giống kiểu mấy nữ tự lạnh lùng cao ngạo mà nó cứ như kiểu 1 con thần kinh cạy mình có tý sắc đẹp là làm càn . hệt mấy con nữ nhân trong phe phản diện thường thấy mà giờ bên chính diện vậy. đọc khiến cứ bị mắc cục nghẹn trong người , uất ức bực mình. ko phải câu chuyện xoay quanh nó khá mượt thì vứt mẹ bộ nỳ đi từ lâu r . khó chịu thực sự, dm thằng tác giả là người khổ dâm thấy rõ .
08 Tháng tư, 2022 18:57
Ta thấy thật ra như vậy mới đời thật đó, main ko hoàn hảo như những truyện khác, nhưng vụ bênh vực người thân bất chấp thì chắc nhà nào cũng có, và hiển nhiên nó mang lại khá nhiều hậu quả.
Được cái là main biết và chấp nhận hậu quả thôi.
07 Tháng tư, 2022 23:42
t không thích cách main nuôi dạy tiểu dã với tb, rất ít nói đạo lí với bọn nó, biết là muốn giữ bọn nó đơn thuần nhưng cũng không lên để bọn nó ngu xuẩn, như vụ 2 bọn nó lẻn vào thôi gia, cho dù vì lòng tốt nhưng lẻn vào nhà người khác như thế không nói sai cũng phải nói xuẩn, lẻn vào nhà người khác không bị đánh gãy chân là may rồi, main k nói phạt cũng phải nói để bọn nó hiểu chứ, đây k cứ mở miệng là nói đệ k sai, may 2 đứa đó hiền lành sẵn k main nuôi ra hùng hài tử chắc
03 Tháng tư, 2022 15:37
Đặc tính của main là gì? Lừa đảo quốc tế, phải học được đọc tính cách con người để đi lừa đảo thành công. So sánh thì suy luận tính cách một con nhóc là quá dễ dàng với nvc.
01 Tháng tư, 2022 22:05
ít chương quá, không đủ phê chút nào
27 Tháng ba, 2022 16:33
Thằng mù chữ này.bố mày viết sai câu ở chỗ nào mà mày nói như đúng rồi thế
27 Tháng ba, 2022 16:06
học viết câu cú cho đàng hoàng đi đã rồi phát biểu thằng bại não, nhìn rối cả mắt
26 Tháng ba, 2022 21:46
Ko phải main thì chết lâu rồi.cao thủ lừa đảo mà hành xử như thằng trẻ trâu.con tiểu thư nhà họ Dương nó làm cho bỏ xứ mà đi đến lúc nó đến xl một câu thì Dương tiểu thư là người lương thiện. Ko cố ý.mẹ nó chứ quen biết dc bao lâu mà biết nó lương thiện.ko cố ý.may mà con vợ biết võ công Nếu ko đã bị thằng công tử chặt nuôi chó rồi.rồi nhà họ Dương kia cũng thế.mang tiếng thế gia vọng tộc .quan trọng mặt mũi mà con gái bỏ nhà đi cùng 4 thằng đàn ông .ko tính 2 thằng nhỏ .trong khi biết rõ 1 thằng là lừa đảo.3 thằng nước khác.đi 2 tháng trời mà đến nơi cũng xem như ko có j. Ko hiểu sao mà khen hay dc.
10 Tháng ba, 2022 22:12
Một phần cũng phải nhờ là bản dịch có tâm nữa, nên đọc văn phong cảm thụ truyện tốt hơn so với đọc convert xa.
Nên chịu khó donate cho ông dịch, vài k thôi cũng được ._.
08 Tháng ba, 2022 13:40
Truyện này hay ghê. Tác giả chắc tay thật
06 Tháng ba, 2022 14:11
Đói thuốc hicc
06 Tháng ba, 2022 14:10
Hay thật, mong nvc cua dc mấy e mẫu đơn, phi tuyết, mà nữ chính dữ quá
04 Tháng ba, 2022 13:47
Rất hay, nhưng ít chương quá chưa đã ghiền
27 Tháng hai, 2022 18:28
cầu chương, qua bản convert cũ đọc ko nuốt nổi
18 Tháng hai, 2022 15:18
Khúc Canon nghe hay thật
15 Tháng hai, 2022 12:10
Đói chương sắp chết (-.-)
14 Tháng hai, 2022 15:06
Tìm k thấy nhỉ
13 Tháng hai, 2022 20:30
Ngon :3 đọc lại thôi :3
13 Tháng hai, 2022 12:44
làm cái lịch ra truyện cho anh em khỏi hóng bác. không cần mỗi ngày, nhưng ra cái lịch đều xíu như thứ 7 hoặc cn chi đó có chương.
chứ cứ chờ chờ thế này dễ bỏ theo dõi lắm
11 Tháng hai, 2022 19:17
lên chương mới nè
09 Tháng hai, 2022 23:11
Cầu chườn :3 cuốn quá bạn trans à
BÌNH LUẬN FACEBOOK