Dương Mông Hạo nói như vậy thì chắc chắn không thể sai được rồi.
Thôi Tập Nhận? Không trùng hợp như vậy chứ!
Hàn Nghệ lập tức cứng họng không biết nói gì.
"Vậy…Vậy thì thế nào?"
Tiểu Dã không sợ chút nào, còn kích động nói: "Tiểu Béo…Tiểu Béo đâu có làm hại Oánh Oánh, còn…Còn giúp Thôi Oánh Oánh nuôi Đại Thố và Nhị Thố lớn như vậy. Gã ta sao có thể…Ức hiếp Tiểu Béo như vậy được…Đúng là không ra gì."
Dương Mông Hạo gãi đầu nói: "Ngươi không biết đó thôi! Thôi đại ca rất yêu thương Oánh Oánh, đừng nói là các ngươi, mà chỉ e chúng ta cũng không dám tìm Thôi Oánh Oánh đi chơi ý chứ. Ngày thường nếu gặp nhau, nhiều nhất chỉ là hàn huyên vài câu thôi chứ đâu dám nói nhiều. Tiểu Béo, sao ngươi lại quen Thôi Oánh Oánh vậy?"
Hùng Đệ rơi lệ, không nói gì.
Hàn Nghệ thở dài, nói: "Bây giờ những điều này đâu còn quan trọng nữa."
"Cũng đúng!"
Dương Mông Hạo gật đầu, nói: "Tiểu Béo! Ta khuyên ngươi đừng đến tìm Thôi Oánh Oánh nữa. Thôi đại ca có thể tha cho ngươi lần này, cũng đã là may mắn lớn lắm rồi. Nếu như chọc giận đến Thôi đại ca, thì ngay cả cha ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu"
"Ừm! Ta biết rồi!"
Hùng Mệ méo miệng, gật đầu, nói: "Ta đi tắm rửa cho Đại Thố, Nhị Thố đã." Nói xong, nó cúi đầu, dẫn theo hai con thỏ vào trong nhà.
Tiểu Dã tức giận nhìn Dương Mông Hạo nói: "Ai…Ai thèm cha ngươi giúp."
Cậu ta vốn dĩ trải qua mấy ngày rèn luyện, nên đã không còn nói lắp nữa. Trừ khi trong lòng quá nóng vội mới nói lắp thôi. Phải biết rằng tình cảm giữa cậu và Tiểu Béo thậm chí còn sâu nặng hơn so với Hàn Nghệ. Nay thấy có người ức hiếp Tiểu Béo nên cậu vô cùng tức giận. Nói xong, cậu cũng đi theo Tiểu Béo vào trong nhà.
Dương Mông Hạo vẻ mặt xấu hổ, ban nãy mình chém gió quá mức rồi.
Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo, thấy gã không tức giận nên khẽ gật đầu, cuối cùng cũng phát hiện ra chút điểm sáng, nói: "Thiếu công tử, thật xin lỗi! Tiểu Dã là như vậy đấy, nói chuyện hơi thẳng thắn."
Dương Mông Hạo lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ là chuyện này ta thật sự không giúp được gì."
Nói xong, gã liền bổ sung một câu: "Đoán chừng cũng không có ai giúp được."
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Cái này ta hiểu."
Dương Mông Hạo lại nói: "Còn nữa Hàn Nghệ, ngươi phải khuyên Tiểu Béo, ngàn vạn đừng đi tìm Oánh Oánh nữa. Nếu không thì có thể sẽ liên lụy đến các ngươi đó."
Hàn Nghệ thật sự không có tâm trạng nói nhiều nữa, ừ một tiếng: "Ta biết rồi, à này, thiếu công tử có thể giúp ta tìm ít cây trúc đến đây được không?"
Thôi gia!
Thôi thị ở Thanh Hà là một gia tộc vô cùng hiển hách.
Ở thời đầu nhà Đường, Thôi gia từng được xếp hạng nhất trong 'Thị tộc chế', thậm chí còn vượt qua cả Lý thị Lũng Tây của Lý Uyên. Đây không phải là người của Thôi thị tự xếp như vậy, mà là do các ái khanh của Lý Thế Dân như Phòng Huyền Linh, Cao Sĩ Liêm xếp. Nếu không phải Lý Thế Dân dựa vào mình là Hoàng đế, miễn cưỡng cho Lý thị Lũng Tây của ông ta lên vị trí số một, thì đó thật sự đã thành truyện cười lớn. Địa vị của Hoàng đế còn không cao bằng một sĩ tộc. Bởi vậy có thể thấy được sự tôn quý của địa vị.
Nhưng Hùng Đệ chỉ là một dân thường nhỏ bé, địa vị thấp hèn, đừng nói là Thôi gia, mà ngay cả những tiểu sĩ tộc như Tần gia cũng tuyệt đối không cho phép khuê nữ nhà mình qua lại với đám tiện dân.
Trên đường đến Trường An, Dương Phi Tuyết đã từng nói với Hàn Nghệ, những sĩ tộc cổ xưa vô cùng coi trọng hôn nhân dòng dõi. Giống như Thôi gia, Vương gia, Lư gia đều là thông hôn lẫn nhau, tuyệt đối không tùy tiện thông hôn với người ngoại lai.
Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rất rõ, nếu tiểu cô nương kia là người Thôi gia, vậy thì Hùng Đệ xác định là không có hy vọng gì rồi, kể cả làm bạn cũng không thể. Hàn Nghệ thật sự bất lực với chuyện này. Bởi vì trong bối cảnh xã hội này, đến Hoàng đế cũng không thể thay đổi, huống chi là hắn, chỉ có thể nói là thiên ý trêu người thôi.
Những câu chuyện như cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử trong truyện đều là gạt người mà thôi.
Trở lại trong phòng thì chỉ thấy Hùng Đệ vừa lau nước mắt vừa giúp Đại Thố và Nhị Thố tắm rửa.
Hàn Nghệ ngập ngừng ở cửa, nhưng không vào. Từ trước đến nay đều là Tiểu Béo an ủi hắn, nhưng hắn lại không biết an ủi Tiểu Béo thế nào. Dù sao hắn cũng chưa từng thất tình, hơn nữa hắn căn bản cũng không hiểu làm thế nào an ủi người khác, chỉ có thể giúp Đại Thố và Nhị Thố làm một chiếc lồng mới thôi.
Mặc dù Hùng Đệ cười nói cảm ơn Hàn Nghệ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trong lòng nó đang buồn đến mức nào.
Một Hùng Đệ luôn nói nhiều không ngớt, vậy mà trong hai ngày này buồn không nói một lời. Nó luôn trốn trong phòng cùng Đại Thố và Nhị Thố, nhưng mỗi lần Hàn Nghệ chủ động nói chuyện cùng nó, thì nó vẫn cười trả lời lại. Chính điều này mới khiến trong lòng Hàn Nghệ càng khổ sở hơn, vì hắn thật sự không thể giúp gì cho nó cả.
Hiện giờ Hùng Đệ như vậy, Hàn Nghệ làm sao còn tâm trí nghĩ đến việc của Phượng Phi lâu nữa. Hắn cả ngày ngồi ở trong đại viện, suy nghĩ xuất thần.
"Hàn đại ca!"
Tiểu Dã đột nhiên đi tới.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn nó.
Tiểu Dã nói: "Hàn đại ca! Tiểu Béo rất đáng thương, tối hôm qua đệ nhìn thấy huynh ấy ôm Đại Thố và Nhị Thố khóc thầm, chúng ta giúp huynh ấy đi."
Hàn Nghệ nhìn Tiểu Dã, ngập ngừng, một lát sau hắn mới thở dài nói: "Tiểu Dã! Ta cũng muốn giúp đệ ấy, nhưng có nhiều chuyện đệ không hiểu được. Chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể giúp đâu."
Tiểu Dã có chút không vui, nói: "Vậy cứ mặc kệ Tiểu Béo như vậy sao?"
Hàn Nghệ lại thở dài, cúi đầu nói: "Qua mấy ngày nữa, đệ ấy sẽ tốt lên thôi!"
Tiểu Dã cau mày liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó bĩu môi rồi đi vào nhà luôn.
Rõ ràng là cảm thấy bất mãn với Hàn Nghệ. Cậu ta tuổi còn nhỏ, đâu có hiểu những chuyện này. Cậu ta chỉ biết là làm người phải trọng nghĩa khí, vì Tiểu Béo và Hàn Nghệ là huynh đệ tốt nhất của cậu, nên cậu cho rằng khi huynh đệ gặp nạn, thì phải ra tay tương trợ. Vì vậy cậu thấy Hàn Nghệ không làm được gì, nên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hàn Nghệ tất nhiên sẽ không trách Tiểu Dã, hắn muốn trách thì chỉ có trách chính bản thân mình. Thật ra trong lòng hắn cũng thấy rất khổ sở, hắn đương nhiên muốn giúp Hùng Đệ, chỉ cần có cơ hội thì hắn đều sẽ thử. Nhưng khả năng hắn chỉ có vậy, căn bản không thể thay đổi được tình hình này. Ngoài việc oán hận tự trách thì thật sự là bó tay không có biện pháp gì.
Có lẽ bình thường không cảm nhận được, thậm chí có lúc còn cho rằng Hùng Đệ nói nhiều quá. Nhưng khi Hùng Đệ yên tĩnh không nói thì Hàn Nghệ mới dần dần phát hiện ra, Hùng Đệ chính là hoạt náo viên của cả nhà. Cho dù cả nhà không vui, nhưng chỉ cần Hùng Đệ còn giữ tâm tình lạc quan, thì mọi người rất nhanh sẽ vui vẻ trở lại. Nhưng nếu như Hùng Đệ không vui thì cả phòng cũng nặng nề vô cùng. Kể cả đám Tang Mộc cũng bị lây nhiễm, đến đánh cờ họ cũng không còn tâm trạng nữa. Mấy đại lão gia ngồi trong phòng nhìn nhau mà không có cách nào cả.
Sáng sớm một ngày, Hàn Nghệ đi ra ngoài phòng vận động vài cái, hô lớn vào phòng: "Tiểu Dã! Tiểu Béo! Ra ngoài chạy bộ thôi!"
Hắn cảm thấy để Tiểu Béo vận động một chút cũng tốt, mệt rồi thì sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
"Ân công! Tiểu Dã và Tiểu Béo sáng sớm đã đi chạy bộ rồi."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ sửng sốt. Thầm nghĩ, chẳng lẽ là Tiểu Dã giận ta nên mới không gọi ta đi cùng.
Nghĩ tới đây, hắn nhẹ thở dài, nói với Tang Mộc: "Ta đi chạy bộ đây!"
Chạy một vòng quanh Dương phủ rồi quay về trong tiểu viện, nhìn chung quanh, thầm nói: "Hai tiểu tử kia vẫn chưa về sao?"
Trùng hợp là Đông Hạo từ trong phòng đi ra, Hàn Nghệ vội vàng hỏi: "Đông Hạo! Có nhìn thấy Tiểu Dã và Tiểu Béo đâu không?"
Đông Hạo lắc đầu nói: "Không! Sao thế?"
"À! Không có gì."
Hàn Nghệ lắc đầu, rót một chén nước, nhưng chén này vừa mới đưa đến bên miệng thì hai mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên. Hắn đặt chén nước lên bàn, chạy nhanh vào phòng của hai tiểu tử kia. Hắn mở cửa ra thì chỉ thấy Đại Thố trong lồng còn Nhị Thố không thấy đâu. Hắn hung hăng đập mạnh dưới chân: "Không xong rồi!"
Tang Mộc chạy tới, nói: "Ân công, sao vậy?"
"Không sao! Không sao!"
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Các ngươi ở nhà đợi, ta đi ra ngoài một chuyến. À! Đợi lát nữa mà Tiểu Dã với Tiểu Béo về thì các ngươi bảo chúng đợi ta ở nhà nhé. Nhớ chưa?"
Tang Mộc liền gật đầu.
Hàn Nghệ không nói thêm gì, cất bước ra cửa. Hắn ra khỏi tiểu viện, lập tức đến phòng của Dương Mông Hạo.
Lúc này tên ngốc Dương Mông Hạo vẫn còn đang ngủ nướng, nằm nghĩ đến đại nghiệp 'Vạn tử ngàn tôn’ của mình.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức gã dậy.
"Ai đấy?"
"Là ta! Hàn Nghệ đây!"
"Hàn Nghệ?"
Dương Mông Hạo xoa mắt, từ trong chăn ấm áp bò dậy. Gã vừa ngáp vừa ôm đầu đi đến trước cửa. Gã mở cửa ra, mắt vẫn còn đang buồn ngủ, nói: "Hàn Nghệ, sớm như vậy đã có việc gì thế?"
Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử, ngươi có thể dẫn ta đến Thôi gia được không?"
"Được…Ủa, cái gì?"
Dương Mông Hạo lúc này mới giật mình tỉnh lại, nói: "Ngươi muốn đến Thôi gia?"
Hàn Nghệ nói: "Ta hoài nghi là Tiểu Dã và Tiểu Béo đã lén đến Thôi gia rồi. Ta sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm."
"Ngươi…Ngươi vừa nói gì?" Dương Mông Hạo vội vàng nói: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, nhất định đừng để Tiểu Béo đến tìm Thôi Oánh Oánh."
"Việc này đều do ta, nhưng việc đang rất cấp bách, chúng ta mau đi ngăn họ lại đi."
"Được được! Ngươi đợi ta một lát, ta vào mặc quần áo rồi đi."
Dương Mông Hạo vội vàng mặc quần áo lên, sau đó đưa Hàn Nghệ lén ra từ cửa sau. Hai người còn không dám ngồi xe ngựa, chạy chậm về phía Thôi gia.
"Á? Đó không phải là Tiểu Dã sao?"
Hai người đi được một đoạn thì Dương Mông Hạo đột nhiên chỉ về phía trước nói.
Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Dã đang chạy lại phía này nhưng không thấy Tiểu Béo. Một dự cảm bất an đột nhiên sinh ra trong lòng, hắn vội gọi: "Tiểu Dã!"
"Hàn…Hàn đại ca!"
Tiểu Dã nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi chạy nhanh thêm, không kịp thở nói: "Hàn đại ca, Tiểu Béo…Tiểu Béo bị người của Thôi gia bắt rồi."
Dương Mông Hạo kích động nói: "Các ngươi thật sự chạy tới Thôi gia sao, các ngươi không muốn sống nữa à?"
Tiểu Dã lén nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn đại ca! Huynh...huynh đừng trách Tiểu Béo. Cái này…Cái này đều là chủ ý của đệ, là đệ xúi Tiểu Béo đi tìm Thôi Oánh Oánh nhưng…Nhưng đệ vô dụng, không cứu...cứu được Tiểu Béo ra."
Hùng Đệ rất vụng về, Tiểu Dã lợi hại đến đâu đi nữa, trừ phi đánh được hết người của Thôi gia, nếu không, một khi bị phát hiện thì không thể nào cứu được Hùng Đệ ra.
Hàn Nghệ tất nhiên sẽ không trách Tiểu Dã, hắn thậm chí không muốn hỏi cả lý do. Bởi vì bất luận là lý do gì, hắn cũng sẽ đi cứu Tiểu Béo ra. Hắn vươn tay ra, xoa đầu nhỏ của Tiểu Dã, nói: "Không sao đâu! Cái này cũng không trách đệ được, muốn trách thì phải trách ta. Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu Tiểu Béo ra."
Dương Mông Hạo nói: "Cứu thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử, công tử đi về trước đi, ta sẽ nghĩ cách."
Dương Mông Hạo nói: "Sao ta có thể về được? Ta không có cách nhưng ta không thể không biết nghĩa khí như vậy. Hay là…Hay là đến nhờ cha ta." Gã càng nói đến phần sau thì càng nhỏ giọng.
Hàn Nghệ trong lòng minh bạch sự khó xử của Dương Mông Hạo, nên cười nói: "Thiếu công tử, tâm ý của công tử ta xin lĩnh. Ta bảo ngươi đi về trước, chính là không muốn kéo Dương gia vào chuyện này. Nếu như vậy thì ngược lại chuyện sẽ càng nháo càng lớn."
Dương Mông Hạo ôm lấy cái ót nói: "Nhưng ta muốn đi cùng các người."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ta biết, nhưng chuyện này Thiếu công tử thật sự không tiện tham gia vào. Ta sẽ nghĩ cách."
Dương Mông Hạo mặt hiện vẻ do dự.
"Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta đi trước đây!"
Hàn Nghệ hướng về phía Tiểu Dã vung tay lên nói: "Tiểu Dã! Chúng ta đi."
Dương Mông Hạo buồn bực nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, vẻ mặt sầu muộn.
"Hàn đại ca định cứu Tiểu Béo như thế nào. Hay là…Hay là chúng ta bắt Thôi công tử, lấy một đổi một."
Tiểu Dã vừa bước nhanh vừa nói.
Hàn Nghệ nói: "Cái này không thể được, nếu như vậy sẽ không cách nào vãn hồi đó. Hãy tin ta, ta sẽ cứu được Tiểu Béo!"
Hàn Nghệ dẫn Tiểu Dã đến Quan Kỳ hiên.
Vương Bá của Quan Kỳ hiên thấy Hàn Nghệ đến, bước nhanh tới đón, chắp tay cười nói: "Hàn tiểu ca."
Hôm đó ở Quan Kỳ hiên, Vương Huyền Đạo nhìn Hàn Nghệ bằng ánh mắt gì. Hắn hiển nhiên đều nhìn thấy trong mắt, tự nhiên không dám chậm trễ.
Hàn Nghệ nói: "Vương Bá, Vương công tử có ở đây không?"
Vương Bá sửng sốt, lắc đầu nói: "Đại công tử chưa tới, sao vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Ngươi có thể đưa ta đi tìm Vương công tử được không, ta tìm hắn có chuyện rất gấp."
Vương Bá ngẩn người, đưa tay nói: "Mời nhị vị theo ta!"
Vương Bá dẫn Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi tới một đại trạch nhà cao cửa rộng. Ông ta bảo Hàn Nghệ và Tiểu Dã chờ ở cửa, sau đó đi vào thông báo.
Một lúc lâu, cửa phủ dày nặng đã mở ra. Vương Huyền Đạo từ bên trong đi ra, lộ ra nụ cười bủn xỉn chiêu bài, nói: "Hàn tiểu ca, sao hôm nay lại rảnh đến chỗ ta thế?"
Hàn Nghệ nói: "Vương công tử! Lần này xin ngươi nhất định phải giúp ta!"
Vương Huyền Đạo sắc mặt không khỏi sửng sốt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK