Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn nghiêm!

Thứ này đối với Hàn Nghệ mà nói, là có ý nghĩa đặc thù, bởi vì trước đó không lâu, hắn cũng đã giống như Tiểu Béo, trải qua những ngày không có tôn nghiêm. Lúc ấy hắn cho rằng mình làm con chó vẫy đuôi mừng chủ, thì cũng có thể sống qua ngày. Nhưng về sau hắn phát hiện là mình sai rồi, một người không có tôn nghiêm, chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ sự thương hại nào cả, bắt đầu từ khi đó, hắn đã hiểu được, tôn nghiêm đối với một con người, là quan trọng hơn hết thảy.

Đêm đó, Hàn Nghệ đi tìm Dương Tư Huấn để chào từ biệt.

Dương Tư Huấn mặc dù vẫn luôn có thành kiến với Hàn Nghệ, nhưng cũng không đến mức phải đuổi hắn rời đi, chỉ nói là sẽ không lập tức tìm một công việc cho Hàn Nghệ thôi, cho nên, hiện giờ nghe được Hàn Nghệ muốn đi, nên cho rằng Hàn Nghệ là có điều bất mãn với ông ta, cho nên còn chân tâm thật lòng giữ lại một phen, hơn nữa còn uyển chuyển biểu đạt, nhưng Hàn Nghệ cứ khăng khăng muốn đi, nói là muốn tự mình xông pha một phen.

Ngươi đã không giúp hắn, chung quy cũng không thể ngăn cản chính hắn đi nỗ lực được!

Sau khi giữ lại một phen, Dương Tư Huấn vẫn phải để hắn đi.

"Hàn Nghệ, chúng ta có thể xem là huynh đệ đúng không?"

"Ặc, đương nhiên là thế."

"Vậy sau này ta có thể tìm ngươi đi chơi không?"

"Đương nhiên... có thể."

"Đúng rồi, ngươi thật sự muốn dọn đến Bình Khang Lý sao?"

"Mịa! Ngươi là đi tìm ta, hay là lấy cớ để đến Bình Khang Lý hả?"

Ngày thứ hai khi Hàn Nghệ rời khỏi Dương phủ, tên Dương Mông Hạo kia chẳng những không có lấy nửa điểm không nỡ, mà ngược lại còn có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Kỳ thật Hàn Nghệ đi, vốn dĩ gã cũng không muốn đâu, cái này là thật tâm đấy, bởi vì gần như từ nhỏ đến lớn gã chỉ có một mình, rất cô đơn, hiện giờ vất vả lắm mới có bọn Hàn Nghệ, Hùng Đệ đến đây, gã tất nhiên là vui mừng không thôi, nhưng khi nghe tin Hàn Nghệ muốn dọn đến Bình Khang Lý, thì tâm tình không nỡ của gã lập tức trở thành cực kỳ hưng phấn, bởi vì điều này báo cho gã biết ở Bình Khang lý đã có một điểm dừng chân rồi, bình thường cúp học là có thể trốn tới chỗ Hàn Nghệ chơi.

Bất kể nói thế nào, Hàn Nghệ cuối cùng vẫn sẽ rời đi Dương phủ. Điều này không liên quan đến chuyện Tiểu Béo và Thôi gia, bởi vì đây là điều hắn đã sớm suy tính kỹ, hắn không thể ở lại Dương phủ quá lâu, tính cách của hắn nhất định không ăn nhờ ở đậu được. Cho dù là hoàng cung cũng không thể.

Hàn Nghệ mang theo đám người Hùng Đệ và Tiểu Dã, Tang Mộc trùng trùng điệp điệp hướng về phía Phượng Phi Lâu.

Phượng Phi Lâu!

"Chào mấy vị tỷ tỷ, ta gọi là Hùng Đệ, mọi người hay gọi ta là Tiểu Béo."

Hùng Đệ xách theo cái lồng lớn bằng trúc, thật thà chân chất chắp tay, rồi tự giới thiệu một phen. Tuy vậy nhưng trên khuôn mặt sưng tấy kia lại lộ ra một nụ cười cực kỳ ngô nghê.

Kỳ thật ngày hôm qua sau khi trở về phủ, nó đã đem tất cả những gì không vui vẻ vùi giấu vào lòng, bởi nó không thích chia sẻ chuyện không vui với người khác.

Tuy rằng nhìn qua trông nó rất ngốc nghếch, nhưng kỳ thật lại có tâm tư tinh tế, sau khi chuyện của nó và Oánh Oánh bị Thôi Tập Nhận phát hiện ra, hơn nữa việc Dương Mông Hạo kích động giải thích, thì nó cũng dần dần hiểu được những kẻ xuất thân như nó căn bản là không thích hợp chơi cùng với con cái của một gia tộc lớn như Oánh Oánh, nó đến Thôi gia cũng chỉ là muốn nhìn xem Oánh Oánh có bị trừng phạt hay không thôi, sợ Oánh Oánh ở nhà một mình thấy cô độc, muốn đưa Nhị Thố cho Oánh Oánh ở cùng nàng, giúp nàng đỡ buồn, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Đáng tiếc là người của Thôi gia không thể hiểu được thiện ý lần này của Hùng Đệ.

Đây cũng là chỗ khiến cho Hàn Nghệ tức giận nhất, nếu như Hùng Đệ giống hắn, qua lại với các muội tử đều là hướng tới mục tiêu lên giường, vậy thì không sao cả, người làm ca ca tất nhiên phải bảo hộ muội muội rồi, nhưng Hùng Đệ chỉ là có ý tốt, cũng không có nửa điểm ý nghĩ không an phận. Vậy mà lại đổi lại là bị các ngươi ẩu đả, cái này thật quá đáng, Hùng Đệ mới chỉ 14~15 tuổi, còn chỉ là một đứa bé choai choai thôi.

Nhưng nói gì thì nói, Hùng Đệ người ta vẫn là khá có mị lực, khiến nữ hài tử ưu thích, thiệt tình không cần phải vì một gốc cây mà buông tha cho cả khu rừng, hơn nữa trong tay nó còn có một đại sát khí, đó chính là Đại Thố và Nhị Thố.

Các nàng Mộng Nhi lập tức bu tới, vừa đùa với đại bạch thỏ, vừa trò chuyện cực kỳ thân thiết với Tiểu Béo, rất nhanh đã quen thuộc với nhau. Kỳ thật có rất ít người sẽ mang lòng cảnh giác với người đáng yêu như Tiểu Béo.

Ngược lại mấy đại lão gia như Tang Mộc, đứng ở một bên, muốn đi đến gần, lại có vẻ vô cùng xấu hổ, nên chỉ có thể nhìn Tiểu Béo một mình độc chiếm bốn mỹ nữ, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.

Hàn Nghệ cười cười, một lát sau, mới đứng dậy, một tay khoác lên trên vai Hùng Đệ, cười ha ha bảo: "Từ hôm nay trở đi, Tiểu Béo chính thức trở thành đầu bếp của Phượng Phi Lâu chúng ta."

Mộng Đình nhỏ tuổi nhất kinh ngạc hỏi: "Tiểu Béo, đệ còn biết nấu ăn nữa à?"

Hùng Đệ cười ha ha gật đầu nói: "Biết một chút, đợi tí nữa đệ sẽ làm vài món đặc biệt cho mấy vị tỷ tỷ nếm thử."

Tới tối, Hùng Đệ lập tức làm một bàn tiệc tối phong phú, mọi người không phân biệt chủ thứ, đều ngồi vây quanh một cái bàn, một nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận.

Hàn Nghệ đột nhiên đứng dậy, bưng lên một chén rượu nói với những người xung quanh: "Hôm nay chúng ta có thể tề tựu ở đây, đó chính là duyên phận. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà, yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là không thương tổn đến người nhà mình, dựa trên điều kiện tiên quyết này, không quản các ngươi làm chuyện tồi tệ đến mức nào, ta đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nếu vượt quá điều kiện tiên quyết này, thì ta cam đoan với các ngươi, các ngươi nhất định sẽ hối hận vì điều đó đấy."

Nói xong, hắn liền uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Hùng Đệ và Tiểu Dã, cùng với đám người Tang Mộc tự nhiên cũng uống cạn ngay lập tức.

Mà Lưu Nga, Trà Ngũ cùng với đám người Mộng Nhi, thì thoáng chần chờ một chút, sau đó cũng đều nâng chén rượu lên, hướng về Hàn Nghệ kính một chén, rồi uống một hơi cạn sạch.

Kỳ thật nói cho cùng, bọn họ đều là người đáng thương, người cô đơn cả, bọn họ cũng đồng dạng khát vọng có một gia đình, cho nên một câu lên tiếng vô cùng đơn giản này của Hàn Nghệ, đã xúc động tâm linh của bọn họ, dù sao thì mỗi người đều hy vọng có thể có người nhà bảo hộ mình.

Hàn Nghệ đặt chén rượu xuống, lại rót thêm cho mình một chén, tiếp tục nói: "Tin tưởng ta, đây là một khởi đầu tốt đẹp, ở tương lai không xa, chúng ta sẽ không cần phải tiếp tục sống những ngày tháng nhẫn nhịn như vầy nữa, chúng ta đều có thể ngẩng đều lên làm người, vinh hoa phú quý đều không phải nói chơi. Có lẽ các ngươi cho rằng ta nói mạnh miệng, không sao cả, thật sự không sao cả, bởi vì ta sẽ chứng minh ta là một người nói lời giữ lời, con người ta tin tưởng vững chắc vào một điều, chỉ cần các ngươi cố gắng, thứ các ngươi muốn cuối cùng đều sẽ thuộc về các ngươi thôi."

Nói tới đây, hắn lại giơ chén lên, nói: "Vì tương lai vinh hoa phú quý của chúng ta, vì tương lai chúng ta có thể ngẩng đầu làm người, cạn."

"Cạn!"

Lúc này đây không có ai do dự cả, ào ào đứng dậy, nâng chén ngênh tiếp.

Hết một chén lại tới một chén.

Hứng thú của mọi người đều rất cao, mặc kệ Hàn Nghệ có phải là đang khoác lác hay không, ít nhất thì mấy câu đó của Hàn Nghệ, đã làm cho bọn họ cảm thấy mạnh mẽ sôi trào, bọn họ cảm thấy tràn ngập hi vọng vào tương lai. Hàn Nghệ cũng giống thế, kiếp trước, tuy rằng hắn ở Thiên môn có thể hô mưa gọi gió, nhưng hắn luôn cho người ta một loại cảm giác biếng nhác, cảm giác không có tương lai, nói dễ hiểu là không có cha mẹ nào bằng lòng gả nữ nhi của mình cho Hàn Nghệ ở kiếp trước cả, bởi vì quá không đáng tin cậy, từ một góc độ khác mà nói, kỳ thật Hàn Nghệ là một người vô cùng ích kỷ.

Nhưng bây giờ Hàn Nghệ đã thay đổi, ít nhất hắn không hề kháng cự từ "Người nhà" này nữa, hắn chưa bao giờ kiên định với mục tiêu của chính mình như hiện tại, hắn cũng chưa bao giờ tự tin như bây giờ cả.

Buổi tiệc dọn nhà mới này vẫn tiếp tục kéo dài đến nửa đêm mới chấm dứt.

Mọi người đều uống cực kỳ tận hứng, đều say khướt cả, sau khi kết thúc, thì đều tự mình về phòng đi ngủ.

Hàn Nghệ ngược lại không có vội vàng đi ngủ, mà đi xem xem bọn Tiểu Béo và Tiểu Dã, thấy bọn họ đều nằm trên giường ngủ rất say sưa, thì liền yên lòng, sau đó lại cầm một chén trà nóng, đứng ở trong viện, giống như là đang ngẫm nghĩ điều gì.

"Ngươi còn chưa ngủ sao?"

Chợt nghe thấy một người đứng ở phía sau hỏi.

Hàn Nghệ xoay đầu lại, thấy là Lưu Nga, vừa rồi hắn đã nhìn ra, tửu lượng của Lưu Nga khá là lợi hại, chính mình khẳng định không phải là đối thủ của nàng ta, người tỉnh táo nhất chỉ sợ chính là nàng ta rồi, hắn cười bảo: "Người uống đến nửa tỉnh nửa say, là khó ngủ nhất đấy."

Lưu Nga sửng sốt, cười cười.

Hàn Nghệ nói: "Hôm nay lúc ta tới đây, phát hiện phụ cận có không ít người nhìn chằm chằm."

Lưu Nga gật đầu bảo: "Là người của Hoa Nguyệt Lâu, bọn họ đã biết có người mua lại Phượng Phi Lâu rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Không sao cả, ta không phải là người ở Trường An, cũng không phải là người của gia tộc lớn, mà là đến từ Dương Châu, cho nên ta nghĩ rằng bọn họ cũng không biết được thân phận của ta, lúc này trong lòng Tào Tú khẳng định cũng là trên dưới bồn chồn, kỳ thật như vậy cũng tốt, dọa cho ả ta ít nhất không thể ngủ một giấc an ổn."

Lưu Nga hơi có chút lo lắng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi chớ có khinh suất, ta rất hiểu Tào Tú, người như ả vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, ta nghĩ ả sẽ không để cho chúng ta sống khá giả đâu."

Hàn Nghệ lắc đầu bảo: "Cô hiểu lầm ý của ta rồi, ta cũng không có xem thường Tào Tú, bởi vì ta căn bản không coi ả là đối thủ, ả còn chưa xứng, trước kia ả sở dĩ có thể lăn lộn đến mức hô mưa gọi gió ở nơi này, cũng chỉ là vì ta chưa có đến thôi, hiện tại ta đến đây rồi, vậy thì cuộc sống của ả sẽ không còn được khá giả như trước kia nữa. Cô cứ chờ xem đi, không quá một năm, hẻm Bắc này sẽ trở thành nơi náo nhiệt phồn hoa nhất thành Trường An. Mà Thôi gia mới là đối thủ chân chính của ta."

Lưu Nga nói: "Hàn tiểu ca, có một vấn đề ta vẫn muốn hỏi ngươi."

Hàn Nghệ cười cười: "Cô muốn hỏi ta, tại sao phải nhằm vào Thôi gia chứ gì, kỳ thật lấy địa vị của Thôi gia, hẳn là không thể có liên quan gì đến người như ta phải không?"

Lưu Nga không tỏ thái độ, xem như là đồng ý.

Hàn Nghệ bảo: "Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta muốn lấy được tư cách đối thoại bình đẳng với bọn họ."

"Hả?"

Đáp án này rất đơn giản, nhưng cũng rất thực tế, thực đến mức Lưu Nga không biết nên hỏi tiếp thế nào, đành phải hỏi: "Vậy không biết bước tiếp theo Hàn tiểu ca định làm gì?"

Hàn Nghệ híp mắt nói: "Chúng ta còn cần một ít thời gian để chuẩn bị, trong khoảng thời gian này, ta không hy vọng bất cứ kẻ nào rời khỏi phạm vi của Phượng Phi Lâu, thậm chí là cùng người ngoài tiếp xúc, ta tin tưởng cô, nhưng đối với bọn Mộng Nhi, Trà Ngũ, ta còn có chút giữ lại, bởi vì thứ như sự tín nhiệm, còn cần thời gian mới tạo dựng lên được, ta cũng có thể nói rõ cho cô biết, ta sẽ an bài người nhìn chằm chằm ở phụ cận nơi này, cô cũng đừng có trách móc."

Lưu Nga gật đầu nói: "Điều này ta hiểu." Ngươi thậm chí muốn đối phó với Thôi gia rồi, dù có xuất ra thủ đoạn phi thường gì nữa thì cũng không có gì quá lạ!"

Hàn Nghệ lại nói: "Còn nữa, ta không hi vọng Hoa Nguyệt Lâu biết chúng ta đang làm gì, à, nhưng dù sao cũng phải cho bọn chúng một ít tin tức, dù gì thì bọn chúng cũng bỏ không ít công sức quan tâm đến chúng ta mà. Như vậy đi, ngày mai cô ra mặt mời một ít hòa thượng tới nơi này niệm kinh, phải náo nhiệt một chút, về phần những thứ khác, thì cứ để cho Tào Tú nghi thần nghi quỷ đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK