Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Nghệ nói rất chính nghĩa lẫm nhiên, nhìn cứ như một đấng cứu thế, nhưng Lưu Nga nghe vậy lại nghi hoặc không thôi: "Giải cứu thế nào?"

Hàn Nghệ cười thần bí, đột nhiên ngoắc tay với nàng ta.

Lưu Nga lập tức đưa tai qua, động tác vô cùng thuần thục, xem ra trước kia trong cung khẳng định cũng có không ít người hay châu đầu ghé tai.

Hàn Nghệ thì thầm bên tai nàng ta chốc lát.

Lưu Nga ban đầu vẻ mặt có mờ mịt, nhưng nghe tới phần sau, vẻ mặt lộ rõ hưng phấn, nhưng sau đó lại là vẻ mặt mơ màng. Đợi tới khi nghe Hàn Nghệ nói xong, nàng vẻ mặt khó xử nói: "Như...như vậy có được không? Tiểu Nghệ ca, như vậy là phạm pháp đó."

Hàn Nghệ thấp giọng nói: "Làm kinh doanh thì có người nào trong sạch? Tỷ chỉ cần nói có làm được hay không thôi."

Lưu Nga gật gật đầu nói: "Cái này ta có thể làm được."

"Vậy là được rồi."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết." Hàn Nghệ xua tay nói, cắt đứt lời của nàng, nói: "Tỷ nói xem còn có chuyện gì đáng sợ hơn so với đắc tội đại gia tộc như Thôi gia?"

Lưu Nga nghe vậy thoáng sửng sốt, đúng là như vậy. Bọn họ giờ đã sớm vào thế liều mạng, còn sợ mấy cái này làm chi, vì thế gật đầu, vẻ mặt tự tin nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta."

"Ta đợi tin tức tốt của tỷ."

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, lại hỏi: "Đúng rồi, tỷ hôm nay ra ngoài bàn chuyện như thế nào rồi?"

Lưu Nga dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "À, có chuyện quên nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Là như vầy, hôm nay ta làm theo y lời ngươi nói, đi chợ tây bàn chuyện hợp tác cùng với một tiệm vải. Vốn dĩ là bàn cũng khá tốt, nhưng sau khi bàn xong, chủ tiệm vải đó đuổi theo ta rồi nói, hi vọng có thể nói chuyện với ngươi."

"Nói chuyện với ta? Tại sao? Nói với tỷ không phải cũng vậy sao?"

"Cái này ta không biết, nhưng gã yêu cầu nhất định phải nói chuyện với ngươi. Còn hẹn ngươi ngày mai đi chợ tây để nói chuyện."

Lưu Nga lắc đầu, vẻ mặt hoang mang.

Hàn Nghệ cũng không hiểu tình huống giới thương nhân của Đường triều lắm. Nếu đối phương đưa ra yêu cầu, vậy khẳng định là có nguyên nhân, hơn nữa cái này cũng rất bình thường, chung quy chỉ là muốn gặp mặt, vì thế gật đầu nói: "Vậy được, ngày mai ta sẽ đi một chuyến."

Nói xong, hắn lại đem chuyện để Trà Ngũ đi chiêu mộ người nói cho Lưu Nga, đồng thời đưa ra một hình thức quản lý đơn giản. Tạm thời để Trà Ngũ đảm nhiệm quản lý nhân viên cấp cao nhất, tất cả công việc nội bộ đều giao cho Trà Ngũ, còn Lưu Nga chủ quản phương diện kinh doanh, sổ sách do bọn Tang Mộc phụ trách. Đại quyền kinh tế vẫn nằm trong tay người một nhà.

Mà chính hắn thì quản lý toàn cục, có thể nói là cái gì cũng quản, cũng có thể nói là chả quản cái gì.

Đây là quyết sách cao nhất của Phượng Phi Lâu, về sau hắn sẽ lại phân thêm vài bước nhỏ nữa. Hiện tại hắn nói lại đại khái một lần để Lưu Nga làm quen bước đầu. Đợi sau khi nhân viên chỉnh tề, sẽ lại thực thi cụ thể.

Nếu là thời điểm mới bắt đầu, Lưu Nga có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng hiện tại nàng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Những lời này nói ra từ miệng Hàn Nghệ là rất bình thường, đồng thời nàng cũng biết, Hàn Nghệ đã chuẩn bị ra tay hành động, dù sao Hàn Nghệ cũng là người muốn mua cả hẻm Bắc cơ mà.

Lúc này vùa mới bắt đầu, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.

Ngày hôm sau, Hàn Nghệ và Tiểu Dã lại đi chợ Tây lần nữa. Tiểu Béo bởi vì hôm qua đã mua về không ít thức ăn, cho nên chợ Tây tạm thời không hấp dẫn được nó nữa, vì thế đã ở lại Phượng Phi Lâu giúp các nàng Mộng Nhi tập luyện

"Lăng La Trang."

Hàn Nghệ đứng trước một tiệm vải lớn nhất chợ Tây, thoáng nhìn tấm biển treo trước cửa, nói: "Chính là nơi này"

Sau đó liền mang theo Tiểu Dã đi vào.

"Hai vị khách quan, muốn mua vải gì?"

Một gã sai vặt chạy ra chào đón.

Hàn Nghệ nói: "Ta là Hàn Nghệ, đông chủ của các ngươi hẹn ta tới."

Gã sai vặt kia sửng sốt, lập tức kinh ngạc nói: "Ngài chính là Hàn Tiểu ca của Phượng Phi Lâu"

Không ngờ được ta hiện giờ cũng là danh nhân rồi. Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của gã sai vặt đó, dở khóc dở cười gật đầu.

Gã sai vặt kia lại quan sát Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ chỉ cũng chỉ tầm tuổi mình, nhưng người ta đã là ông chủ, hơn nữa lại là một người rất nổi tiếng. Còn y chỉ là tiểu nhị một cửa hàng, mấu chốt là xuất thân của Hàn Nghệ cũng không tốt hơn mấy so với y. Đúng là người so với người thật tức chết mà.

Lúc này, bên trong rèm vải bên trái phòng, có một người trung niên đi ra, mặt vuông, tương đối cường tráng. Gã nhìn thấy Hàn Nghệ, vội bước tới, chắp tay nói: "Hàn tiểu ca tới rồi, không có tiếp đón từ xa, thật là xin lỗi. Kẻ hèn này họ Từ, trong nhà xếp hàng thứ chín, mọi người đều gọi ta là Từ Cửu."

"Hóa ra là Từ Cửu thúc, hữu lễ, hữu lễ."

"Hàn tiểu ca, mời vào trong."

Người đàn ông trung niên duỗi tay ra ngoài cửa.

Hàn Nghệ có chút ngơ ngẩn, làm gì có đạo lý mời khách ra ngoài cửa!

Từ Cửu tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hàn Nghệ, giải thích nói: "Ở đây nhiều người ồn ào, không phải chỗ nói chuyện, cho nên mời Hàn tiểu ca di chuyển tới biệt viện."

Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Vậy làm phiền rồi."

Từ Cửu lại căn dặn gã sai vặt kia mấy câu, sau đó mới mang theo Hàn Nghệ ra cửa, đi tới tiểu viện ở phía sau tiệm vải.

Đi vào tiểu viện, Tử Cửu bước đến một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Đông chủ, Hàn tiểu ca đến rồi."

"Đông chủ?"

Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, hôm qua hắn nghe Lưu Nga nói, Từ Cửu này chính là đông chủ của tiệm vải, sao lại mọc đâu ra một đông chủ nữa. Không lẽ Lưu Nga lừa hắn, vậy càng không hợp ký, có lẽ ngay cả đông chủ của tiệm vải này là ai Lưu Nga cũng không biết.

Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn hiện ra nhiều nghi vấn.

"Mau mời Hàn tiểu ca vào nhà."

Bên trong có một người nói.

Ủa? Âm thanh này quen tai nha! Bởi vì Hàn Nghệ nghe không quá rõ, cho nên chỉ cảm thấy quen tai, nhưng không nghe ra được là ai.

Từ Cửu nói: "Hàn tiểu ca, mời."

Hàn Nghệ ừm một tiếng, mang theo Tiểu Dã đi vào.

Trong phòng trang trí hết sức đơn giản, gần như có thể nói không có trang trí gì, chỉ là một vài dụng cụ gia đình đơn giản, một chiếc giường, một ít bàn ghế.

Chỉ thấy một người đứng trong phòng, ăn mặc giản dị. Y nhìn thấy Hàn Nghệ, khẽ cười nói: "Hàn tiểu ca, đã lâu không gặp."

"Trịnh công tử?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Người này chính là Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ xin lỗi, cười nói: "Không có báo trước, mong Hàn tiểu ca đừng trách."

"Hả? À, không sao, không sao."

Lời tuy nói thế, nhưng Hàn Nghệ vẫn có chút hoang mang. Hắn không ngờ tới Trịnh Thiện Hành lại xuất hiện ở đây.

Trịnh Thiện Hành duỗi tay ra, nói: "Hàn tiểu ca, mời ngồi."

"Đa tạ."

Hàn Nghệ dùng tay ra hiệu cho Tiểu Dã, hai người cùng lên giường (tấm ván) ngồi.

Trịnh Thiện Hành cũng không để ý, gã ngồi xuống, rót cho Hàn Nghệ và Tiểu Dã mỗi người một chén trà.

Hàn Nghệ dò hỏi: "Không ngờ tiệm vải này là do Trịnh công tử mở, thật là trùng hợp nha."

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, cười khổ nói: "Chủ yếu là do trưởng bối trong nhà phản đối bọn ta làm kinh doanh, vì thế ta chỉ có thể nấp sau màn, cũng không có mấy người biết là ta mở."

Đám sĩ tộc này tôn trọng là huyền học, là cuộc sống thanh đạm, tình cảm cao nhã. Trước giờ vẫn rất khinh bỉ chuyện mua bán kinh doanh, sao có thể cho phép con cháu trong nhà đi làm cái việc mua bán đáng khinh bỉ này chứ.

Sẽ không trùng hợp vậy chứ! Hàn Nghệ tiếp tục dò hỏi: "Không phải chứ, chẳng phải Vương công tử cũng mở Quan Kỳ Hiên sao?"

Trịnh Thiện Hành thoáng chần chừ, nói: "Kỳ thực cái đó cũng là do ta mở."

"Cái gì, đó cũng là do ngươi mở?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Huyền Đạo chỉ là thay ta quản lý."

Hàn Nghệ nói: "Không lẽ Vương gia cho phép y làm kinh doanh?"

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Những gia tộc lớn như chúng ta đều na ná giống nhau, nhưng mà hoàn cảnh Huyền Đạo có chút đặc thù."

Hàn Nghệ vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Đặc thù? Nghĩa là sao?"

Trịnh Thiện Hành cười cười, không lên tiếng.

Hàn Nghệ thấy y không muốn nhiều lời, tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều, lại nói: "Nếu đã như thế, vậy sao Trịnh công tử còn mở tiệm vải, chẳng lẽ là vì hứng thú?"

Lời này nói ra, chính hắn cũng không tin.

Trịnh Thiện Hành lắc đầu, nói: "Ta mở tiệm vải này là vì ta thiếu tiền."

Thiếu tiền? Oa! Nói dối nói thành như vậy, đúng thật là quân tử. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi mà thiếu tiền?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Ta vẫn luôn thiếu tiền, điểm này Huyền Đạo cũng biết."

Hàn Nghệ nghi hoặc nói: "Nhưng theo ta được biết, mấy đại gia tộc giống các ngươi đều có trang viên của riêng mình. Sao ngươi lại thiếu tiền?"

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Ngươi nói thật ra cũng không sai, nhưng đó là tiền của cả gia tộc, không phải của một mình ta. Phụ mẫu có thể dưỡng dục ta, thì ta đã rất cảm kích rồi, sao nỡ dùng tiền trong nhà đi làm chuyện riêng tư."

"Chuyện riêng tư?"

Hàn Nghệ sắc mặt quái dị nói: "Ngươi nói không phải là chỉ việc hành thiện đó chứ?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Khiến Hàn tiểu ca chê cười rồi."

"Cái này ta sao dám chê cười, đây là một nghĩa cử lương thiện nha. Trịnh công tử thật nhân nghĩa. Hàn Nghệ ta khâm phục không thôi." Hàn Nghệ chắp tay nói, trong lòng lại lẩm bẩm, thật hay giả đó?

Trịnh Thiện Hành liên tục xua tay nói: "Hàn tiểu ca chớ có nói vậy, ta sợ nhất là nghe những thứ này."

Nói tới đây, y cười khổ một tiếng: "Nhắc tới cũng hổ thẹn, ta vốn thích trợ giúp người khác, ước nguyện ban đầu cũng không phải vì nhân nghĩa cái gì, chỉ là thích làm việc thiện."

Đó là o lúc nhỏ ta hỏi phụ thân ý nghĩa tên của mình. Phụ thân nói với ta, đặt tên Thiện Hành là hi vọng ta làm một người lương thiện, biết quan tâm tới người khác, giúp đỡ người khác. Khi đó ta vẫn còn rất nhỏ, nghe không hiểu gì hết, nghe phụ thân nói như vậy, liền gấp gáp nóng lòng muốn đi làm một người lương thiện. Kết quả lại thường biến khéo thành vụng, nháo ra không ít điều tiếng, nhưng dần dà, cũng trở thành một thói quen.

Mới đầu ta cũng lấy tiền trong nhà, nhưng việc này cần không ít tiền, nếu như thỉnh thoảng thì không ảnh hưởng gì, trưởng bối trong nhà cũng ủng hộ. Nhưng nếu luôn lấy tiền trong nhà, thì chung quy cũng không tốt. Trong nhà còn có người khác cần dùng tiền. Trong lòng ta cũng tự cảm thấy hổ thẹn. Nhưng ta chỉ là một thư sinh, việc có khả năng làm cũng không nhiều lắm, vì thế ta mới âm thầm làm kinh doanh.

"Thì ra là thế."

Hàn Nghệ gật gật đầu, trong lòng ngược lại đã tin bảy tám phần. Hắn nhìn người khá chuẩn, dù sao cũng là một cao thủ tâm lý học, nói: "Nhưng dù thế nào..."

Hắn vừa nói ra miệng thì Trịnh Thiện Hành đã ngắt lời hắn. "Nếu là lời khen ngợi, thì mong Hàn tiểu ca đừng nói nữa, thật đấy."

Hàn Nghệ sửng sốt, cảm thấy hôm nay Trịnh Thiện Hành có chút không tự nhiên, có vẻ ngượng ngùng, không giống với một Trịnh Thiện Hành lúc bình thường, luôn cởi mở không theo khuôn mẫu. Cho nên cũng có chút đồng cảm tâm trạng này của y, cười gật đầu, nói: "Được, được, vậy chúng ta nói chuyện mua bán đi."

"Như vậy thì không thể tốt hơn rồi." Trịnh Thiện Hành thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút, y nghiêm mặt nói: "Hôm qua ta tới đây xem sổ sách, đúng lúc gặp Lưu Giả Mẫu của Phượng Phi Lâu tới bàn chuyện làm ăn. Lúc đó sau khi ta nghe Lưu Giả Mẫu nói, liền đoán được đây chắc chắn là chủ ý của Hàn tiểu ca. Vì thế ta muốn mời Hàn tiểu ca đích thân tới để thương lượng."

Hàn Nghệ hơi nghi hoặc nói: "Trịnh công tử, ngươi cũng nên biết vì sao ta làm kịch nói này, cũng như ảnh hưởng mà kịch nói tạo ra. Ngươi thật sự muốn hợp tác với ta?"

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Cái này ngươi đừng lo lắng, ta đại biểu cho cá nhân ta, chỉ là đến bàn chuyện mua bán với ngươi, không có liên quan gì tới những việc khác."

Hàn Nghệ nói: "Vậy Thôi Tập Nhận thì sao? Ngươi và hắn quan hệ không tồi nha."

Trịnh Thiện Hành ha hả nói: "Cái này ngươi càng không phải lo lắng, ta và hắn quan hệ tốt, không có nghĩa là ta và ngươi không thể trở thành bằng hữu. Đây vốn dĩ không phải là một chuyện, không thể so sánh cùng nhau được. Huyền Đạo chẳng phải cũng là bằng hữu của ngươi sao, cũng giúp ngươi đi gặp Thôi huynh đòi người, nhưng Thôi huynh cũng đâu có để bụng."

Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói: "Nói thật, quan hệ giữa các người thật đúng là làm người ta khó có thể lý giải."

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Chuyện này kỳ thật không khó lý giải, chính vì chúng ta là bằng hữu. Vì vậy chúng ta tôn trọng và lý giải lẫn nhau. Nếu không như vậy, chúng ta cũng không thể trở thành bằng hữu. Dù sao thì gia thế của chúng ta đều vô cùng đặc thù."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
hoangbott
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
Đức Trong
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
BÌNH LUẬN FACEBOOK