Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây đã là lần thứ hai Hàn Nghệ bị Tiêu Vô Y lừa, là một kẻ lừa đảo, đây là chuyện không thể chấp nhận được, nhưng là một người chồng, đây lại là chuyện vô cùng bình thường. Bởi vì hắn hoàn toàn không có chút đề phòng nào đối với Tiêu Vô Y.

Cái này phải xem Hàn Nghệ chọn thân phận nào để đối diện với Tiêu Vô Y thôi.

Một kẻ mỉm cười, một người âm trầm, một kẻ uất ức, một người đắc ý, hai người phảng phất như quay về thời ở Dương Châu. Khi đó bọn họ thường xuyên đấu trí đấu dũng, mỗi lần đều là Hàn Nghệ chiếm được thượng phong, nhưng sau đó liền bị bức xuống hạ phong.

Cười rồi, cười tức là không sao. Hàn Nghệ vội vàng bước tới kéo lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại không xương nhưng lại khiến người ta sợ hãi kia của Tiêu Vô Y, nghiêm túc nói: "Ta và Nguyên Mẫu Đơn thật sự không có gì."

Tiêu Vô Y khẽ rút bàn tay ngọc, nhưng Hàn Nghệ nào chịu buông tay, nàng cũng không miễn cưỡng, vẫn mặc cho gia hỏa này kéo, nghiêng đầu qua nói: "Thế khi chàng liều chết cứu cô ta, có từng nghĩ đến ta?"

Hàn Nghệ lập tức nói: "Đương nhiên là có nghĩ tới. Thật ra nói liều chết tới cứu thì có hơi khoa trương, ta là có nắm chắc nên mới tới. Đến đây, đến đây nào, ngồi xuống trước đã, để ta kể hết cho nàng nghe."

"Không cho phép chàng gạt ta."

"Đó là hiển nhiên."

Hàn Nghệ ngồi xuống trước, sau đó ôm chầm lấy Tiêu Vô Y, để nàng ngồi lên đùi mình. Tiêu Vô Y cũng chỉ ngượng ngùng chút chút, rồi cũng để hắn làm vậy.

Thật ra nàng vội vã đến đây, cũng là vì lo lắng cho phụ thân nàng và Hàn Nghệ. Đây là hai nam nhân quan trọng nhất cuộc đời nàng, cho nên khi nàng thấy Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn nói cười với nhau, thì trong lòng vừa ủy khuất, lại vừa phẫn nộ, mình lo lắng cho hắn như vậy, hắn lại ở đây phong hoa tuyết nguyệt với nữ nhân khác.

Thật ra nếu như là đám Mộng Nhi, thì nàng thấy không sao cả, dù sao thì đám Mộng Nhi cũng không có bất kỳ uy hiếp gì, nhưng nếu là Nguyên Mẫu Đơn, thì đó là mỹ nữ từng danh chấn Trường An, tính uy hiếp quá mạnh nha.

Hàn Nghệ đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Tiêu Vô Y nghe, thậm chí cả chuyện đưa áo cho Nguyên Mẫu Đơn sưởi ấm.

Tiêu Vô Y hừ nói: "Lúc trước khi chàng ở Dương Châu, cũng chưa từng đối tốt với ta như vậy."

Phụ nữ rất thích lôi chuyện cũ ra nói, câu này quả thật không sai mà. Vẻ mặt Hàn Nghệ oan uổng nói: "Khi ở Dương Châu, ta đối xử với nàng tệ lắm sao, ngày ngày ta đều nấu cơm cho nàng ăn, còn làm điểm tâm, rồi tặng đàn nữa."

Tiêu Vô Y bĩu môi nói: "Đó toàn là dưới tình huống không tình nguyện."

"Rồi rồi, lúc trước đúng là ta có bạc đãi nàng, nhưng vẫn mong nàng cho ta một cơ hội, để ta dùng cả đời này tới bồi thường." Hàn Nghệ biết, đừng bao giờ so đo mấy chuyện này với nữ nhân, bằng không sẽ càng nháo càng lớn. Nam nhân mà, nên rộng lượng một chút.

Vẫn là đức hạnh này, Tiêu Vô Y nghe thấy mà ngọt ngào trong lòng, liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nhưng ta thấy Nguyên Mẫu Đơn dường như rất thích chàng."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Cô ta thích ta á? Nàng đừng đùa được không, nàng cho rằng có thể sao?"

Tiêu Vô Y chu cái miệng nhỏ, nói: "Ta quá hiểu nàng ta, ngoài trừ Tiểu Hổ ra, nàng ta chưa từng lo lắng cho nam nhân khác như vậy, bao gồm cả Độc Cô Tiên Lược."

Hàn Nghệ khẽ nhíu mày nói: "Ta là ân nhân cứu mạng của nàng ta, việc này cũng rất bình thường mà. Hơn nữa, nàng cũng đừng quên, ta là người bạn của chị em phụ nữ, nếu nàng ta thích ta, thì không có khả năng ta không phát giác chút nào."

Tiêu Vô Y hừ một tiếng: "Chàng không tin đúng không, vậy chúng ta đi thử nàng ta xem."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Thử thế nào?"

Khóe miệng Tiêu Vô Y nở một nụ cười gian khiến người ta sợ hãi, nói: "Rất đơn giản, ta cố ý ức hiếp chàng, xem nàng ta phản ứng ra sao?"

Đúng là một nữ ma đầu mà! Hàn Nghệ cả kinh, nói: "Nàng có nhầm không vậy, ta là phu quân của nàng đấy, nàng ức hiếp ta, nàng có nghĩ đến cảm nhận của ta không."

Tiêu Vô Y lại cực kỳ hưng phấn nói: "Chẳng lẽ chàng không cảm thấy rất thú vị sao?"

"Nói thật, hoàn toàn không thấy."

"Chàng đừng có sợ, ta lại không phải thật sự muốn ức hiếp chàng, ta chỉ là muốn thử nàng ta thôi, chàng cứ chờ mà xem, nàng ta nhất định sẽ bảo vệ chàng. Được, chuyện này cứ quyết định vậy đi."

Tiêu Vô Y chính là tùy hứng như thế.

"Này này này!"

Hàn Nghệ kích động nói: "Nàng đừng có làm loạn nha, ta sẽ phản kích đó."

Tiêu Vô Y nhếch miệng nói: "Dù sao chàng cũng thích liên hợp với nàng ta đối phó ta, chuyện này không phải hợp ý chàng sao."

"Nàng đừng có vậy nữa."

Hàn Nghệ nói: "Đùa này đùa quá lớn rồi đấy, ta tuyệt đối sẽ không để nàng làm đâu"

Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, Tiêu Vô Y vội vàng giãy khỏi hai tay của Hàn Nghệ, đứng bật dậy, hai má đỏ ửng, hơi chút ngượng ngùng.

Nhưng một thiếu niên như Tiểu Dã sao lại để ý đến mấy chuyện này, nói: "Hàn đại ca, bọn Trịnh công tử đang đi về phía này."

"Cái gì?"

Hàn Nghệ cả kinh.

Tiêu Vô Y dậm chân nói: "Chết rồi! Quên mất là bọn họ cũng biết chỗ này."

Hàn Nghệ nói: "Chúng ta nhanh đi thôi."

Nếu để bọn Thôi Tập Nhận biết quan hệ giữa hắn và Tiêu Vô Y, thì mệt nha.

Tiêu Vô Y buồn bực nói: "Nhưng ở đây chỉ có một con đường xuống núi."

"Hả?" Vẻ mặt Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: "Nàng đúng là không thích để lại đường lui cho mình mà!"

Tiêu Vô Y ra sức gật đầu.

Ông trời ạ! Hàn Nghệ thở dài nói: "Vậy tìm chỗ trốn trước đi."

Hắn đã quen chùi đít cho Tiêu Vô Y rồi.

Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y lập tức chui vào một bụi cỏ phía trước đình, Tiểu Dã đương nhiên sẽ không câu thúc như vậy, chớp mắt đã trèo lên một cây đại thụ, sau đó liền biến mất.

Qua một lát đã nghe thấy mấy giọng nói vang lên, chỉ thấy sáu người đang đi về phía đình, ngoài trừ Nguyên Liệt Hổ thì sáu người còn lại đều có mặt.

"Phù... phù... !"

Trưởng Tôn Diên là người đầu tiên đi vào đình, nhanh chống ngồi xuống, thở phì phò.

Trịnh Thiện Hành liếc nhìn Trưởng Tôn Diên một cái, khuyên nhủ: "Trưởng Tôn này, ngươi đừng cứ mãi ở nhà đọc sách, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo đi. Ngươi xem ngươi kìa, mới đi được bao lâu mà đã thở dốc như thế."

Trưởng Tôn Diên mỉm cười gật đầu, không có lên tiếng.

Lư Sư Quái nhìn xung quanh, đưa tay vuốt cột đình góc Đông Nam nói: "Có lẽ chúng ta bảy tám năm rồi không ai đến đây, nhưng từng cọng cây ngọn cỏ ở đây cũng không thay đổi nha!"

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Còn nhớ trước kia, nữ ma đầu ra lệnh cho đám chúng ta, bảo chúng ta xây dựng một cái đình ở đây, chúng ta đều cho rằng là chuyện không thể, nhưng mà không nghĩ tới, cuối cùng chúng ta vẫn xây được."

Hàn Nghệ trốn sau bụi cỏ nghe được câu này, không khỏi dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Vô Y.

Tiêu Vô Y chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, đôi mắt nhìn loạn.

Trưởng Tôn Diên nói: "Khi đó còn có Thôi đại tỷ, Mẫu Đơn tỷ, Hồng Lăng."

Thôi Tập Nhận nghe vậy thần sắc không khỏi có chút ảm đạm.

Vương Huyền Đạo mặc kệ đây là đâu, vẫn đứng thẳng nói: "Trước đó nghe nói ở đây bất ngờ có lũ, ta còn lo cái đình này bị phá hủy nữa."

Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nhảy lên trên, chân phải điểm lên cột đình lên cột đình một cái, rồi nhảy lên xà ngang, nằm xuống, mặt hướng lên trời, hai tay buông thõng, xem ra gã thật sự không thích lấy mặt nhìn người.

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Vô Nguyệt, chỗ này đã mấy năm tuổi rồi đấy, ngươi đừng có ngủ sụp cái đình này."

Độc Cô Vô Nguyệt cười nói: "Xà ngang này là do ta làm, nguyên liệu là ta kiếm, vô cùng rắn chắc, sao có thể dễ sụp được."

Trịnh Thiện Hành cũng ngồi xuống, nghiêng người tựa vào cột đình, nói: "Bây giờ nghĩ lại ta thật sự muốn đa tạ nữ ma đầu kia, mỗi lần nhìn thấy cái đình này, trong lòng đều rất vui."

Tiêu Vô Y nghe vậy lập tức kéo ống tay áo Hàn Nghệ, ra sức chớp mắt, vô cùng đắc ý.

Chả biết cái này có gì hay mà đắc ý, Hàn Nghệ đáp lại bằng một cái trợn mắt.

Thôi Tập Nhận đứng ngoài đình, khom người xuống, hai tay chống lên lan can cái đình, nói: "Ta không cảm thấy có gì đắc ý, chỉ cảm thấy khuất nhục."

Trịnh Thiện Hành liền bật cười ha ha.

Lư Sư Quái đột nhiên nói: "Những lời Bệ hạ nói hôm qua, các ngươi thấy thế nào."

Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy Bệ hạ không khỏi quá coi thường chúng ta rồi."

Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Huyền Đạo ca nói có lý, hiện giờ Quốc Cữu Công độc tài triều cương, hoàng quyền suy yếu, Bệ hạ gọi chúng ta vào triều, chẳng phải là muốn cân bằng các phương thế lực hay sao, mục đích là để đạt được hoàng quyền tối thượng, như vậy chẳng phải là cố ý bắt chúng ta làm đao kiếm sao."

Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, đậu móa, đám này đúng là cái gì cũng dám nói mà!

Trịnh Thiện Hành thở dài nói: "Nếu Bệ hạ thật sự là nghĩ cho quốc gia và dân chúng, cho dù bảo ta làm một tiểu lại, ta cũng nghĩa bất dung từ. Nhưng bảo ta chơi mấy trò đấu đá lục đục này, ta thà là học theo Sư Quái, trốn khỏi Trường An."

Lư Sư Quái cười khổ nói: "Bệ hạ quá hiểu chúng ta rồi, biết chúng ta vẫn luôn bất mãn đối với cách làm của gia tộc, một khi chúng ta vào triều làm quan, tất nhiên sẽ đối nghịch với trưởng bối trong tộc, việc này ngược lại sẽ làm hao tổn thế lực của gia tộc chúng ta."

Thôi Tập Nhân đột nhiên nói với Trưởng Tôn Diên: "Trưởng Tôn, ta nghe nói Liễu thúc thúc đã từ chức Trung Thư Lệnh, xem ra ngày tháng của Quốc Cữu Công trôi qua cũng không tốt đẹp lắm!"

Trưởng Tôn Diên gật đầu.

Vương Huyền Đạo nói: "Đây đều là chuyện trong dự liệu, Quốc Cữu Công hiện giờ rất kiêu ngạo tự mãn, không đặt ai trong mắt cả. Làm Hoàng đế, sao có thể dung túng ông ta tiếp tục như thế, sớm muộn gì Bệ hạ cũng sẽ phản kích, chẳng qua chỉ là sớm hơn so với tưởng tượng của chúng ta thôi."

Lư Sư Quái thở dài: "Nhưng ta cho rằng, chuyện này cũng không thể trách hoàn toàn Quốc Cữu Công được. Khi đó Thái Tông thánh thượng bổ nhiệm Quốc Cữu, Chử Phó Xạ, Vu Phó Xạ làm cố mệnh đại thần, là đã nói lên sẽ xuất hiện tình trạng hôm nay. Thái Tông thánh thượng đúng là trí giả lo ngàn chuyện, tất có một chuyện sơ suất a."

Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Không thể nói vậy được, bất kể thế nào, bọn Quốc Cữu Công vẫn vô cùng trung thành với bệ hạ, trung thành với Đại Đường a, hơn nữa Đại Đường dưới sự cai trị của bọn Quốc Cữu Công cũng trở nên phồn hoa hơn. Từ đó có thể thấy, những an bài trước đó của Thái Tông thánh thượng vẫn là cử chỉ sáng suốt. Các ngươi đừng quên, với tính cách của bệ hạ, nếu không có bọn Quốc Cữu Công phò trợ bên cạnh, Bệ hạ sẽ rất khó khống chế được triều cương."

Nói tới đây, y lại thở dài: "Ài, chỉ duy nhất chuyện của Ngô Vương điện hạ là có lẽ Thái Tông thánh thượng không ngờ đến được, nhưng đại cục vẫn hoàn toàn trong tính toán của ông ấy, không có xảy ra nhiễu loạn gì. Chỉ là mấy năm gần đây Quốc Cữu Công quá bành trướng, bị quyền thế mê hoặc, đã uy hiếp đến quân chủ, có lẽ trong mắt ông ta, Bệ hạ vẫn là tiểu tử miệng còn hôi sữa trước kia. Nếu Quốc Cữu Công cứ tiếp tục phán đoán sai lầm về bệ hạ, kết quả chỉ sợ sẽ gieo gió gặt bão."

Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Trưởng Tôn này, người trong cục u mê, người ngoài cục tỉnh táo, ngươi hẳn là nên khuyên nhủ Quốc Cữu Công giao lại cho Bệ hạ một số quyền lực thích hợp đi, Bệ hạ đã trưởng thành, không cần ông ấy ôm đồm mọi việc nữa."

Trưởng Tôn nhíu chặt mày nói: "Ngươi bảo một tiểu tử như ta đi dạy một gia gia làm Tể Tướng 30 năm làm sao xử lý triều chính à? Hơn nữa đây cũng không phải là tình trạng mới xuất hiện ở triều ta, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi. Ta trước sau vẫn cho rằng, chỉ có một bộ luật hoàn thiện, mới có thể khiến mọi người ai làm việc đó, trả quyền lực cho luật pháp mới có thể tránh khỏi tình trạng này."

Thôi Tập Nhận cười lắc đầu nói: "Đây là chuyện không có khả năng, muốn dựa vào luật pháp ngăn chặn hiện tượng này, trừ phi Hoàng đế cũng phải tuân thủ luật pháp, chỉ cần có một người nằm trên luật pháp, vậy thì luật pháp chỉ là một công cụ thống trị dân chúng, ổn định trị an mà thôi. Ngươi cho rằng Hoàng đế sẽ để luật pháp cưỡi lên đầu mình sao? Từ xưa đến nay chưa bao giờ có."

Lư Sư Quái liếc nhìn Thôi Tập Nhận nói: "Tập Nhận, trong số mấy người chúng ta, chỉ có ngươi am hiểu sâu việc trong triều, ngươi cho rằng chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thôi Tập Nhận hơi trầm ngâm nói: "Ta cho rằng, lần này là một cơ hội không tồi đối với chúng ta."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chỉ giáo cho?"

Thôi Tập Nhận nói: "Từ xưa đến nay, đều không thể tránh khỏi tre già măng mọc. Bây giờ bọn Quốc Cữu Công tuổi tác đã cao, chính sách mà bọn họ vẫn luôn duy trì kia rồi cũng sẽ đến cực hạn, cứ tiếp tục nữa cũng không thể có tiến bộ quá lớn. Nếu muốn Đại Đường chúng ta tiến thêm một bước, nhất định phải có cải cách lớn, không thể bảo thủ không chịu thay đổi. Mấy lão thần tử bọn họ chắc chắn không có dũng khí này, bọn họ chỉ hi vọng có thể duy trì hiện trạng, thế nên ta cho rằng đây là lúc bọn họ nên thoái vị rồi.

Thay vì để bọn họ truyền thừa vinh quang này lại cho chúng ta, còn không bằng để chính chúng ta đoạt lấy từ tay bọn họ. Lúc này Bệ hạ đang tứ cố vô thân, bị hạn chế khắp nơi, đang là lúc cần người hỗ trợ, bằng không Bệ hạ cũng sẽ không đến tìm mấy công tử ca ăn không ngồi rồi như chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta vào triều, chắc chắn sẽ được giao trọng trách, hơn nữa dựa vào uy vọng của gia tộc chúng ta, trong triều cũng sẽ không có ai phản đối, chỉ cần có quyền lực trong tay, chúng ta sẽ có thể triển khai khát vọng trong lòng."

Hàn Nghệ nghe vậy thì cau mày, thằng này quả nhiên là thông minh.

Trịnh Thiện Hành tò mò nói: "Một khi đã vậy, thì hôm qua vì sao ngươi lại từ chối lời mời của Bệ hạ?"

Thôi Tập Nhận cau mày nói: "Đó là vì trong lòng ta còn một băn khoăn."

"Võ Chiêu nghi!"

Vương Huyền Đạo và Trưởng Tôn Diên đồng thời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Amenadiel
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
Le Van Phap
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
binhhs123
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
binhhs123
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
mafia777
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
Hobbit93
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
TheCupCoffee
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
Chicken00
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
Luminee
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
mafia777
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
Lang Trảo
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
thietky
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
BlackPinkMyLove
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
luckychan
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
BlackGao
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
Hieu Le
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
mafia777
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
ChungLy
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
mafia777
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
visaotoiyeukem
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
imhanlap
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
BÌNH LUẬN FACEBOOK