Sau khi đi ra từ tửu lầu, Hàn Nghệ liền quay về hậu viện. Lúc này tuy vở kịch đã bắt đầu diễn, nhưng các nàng Mộng Nhi đều đã rất thành thạo, không cần hắn ở bên cạnh trông chừng từng giây từng phút.
Nhưng vừa mới đến hậu viện, Đông Hạo đã đi tới, nói: "Ân công, có người tìm ngài."
"Ai vậy?"
"Là một đứa bé."
"Đứa bé á."
Sau khi đi vào trong viện, thì thấy có một đứa bé ở trong đó.
Đông Hạo nói: "Vị này chính là đông chủ của Phượng Phi Lâu chúng ta."
Đứa bé kia nhìn Hàn Nghệ, nói: "Huynh chính là Hàn Nghệ à?"
"Đúng vậy."
Hàn Nghệ nhìn đứa bé kia với vẻ mặt tò mò.
Đứa bé tiến tới, đưa một đồng tiền qua, nói: "Có người bảo đệ đưa đồng tiền này cho huynh."
Hàn Nghệ cầm đồng tiền, cười thầm, cuối cùng cô cũng đến tìm ta rồi.
Đứa bé kia sau khi đưa đồng tiền cho Hàn Nghệ thì rời đi.
Đông Hạo tiến lại gần, hỏi: "Ân công, đây là ai gửi vậy?
"Một người bạn cũ, ta ra ngoài một lát."
Hàn Nghệ ra khỏi hậu viện, đi đến một rừng cây phía sau, nhìn ngó xung quanh, có vẻ hơi khó chịu, nói: "Ra đây đi, ta phải bỏ thời gian ngủ trưa ra để tới đấy."
Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đi ra từ sau một cái cây, mặt che lụa trắng, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ u oán.
Chính là Cố Khuynh Thành.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, hết sức u oán nói: "Ta còn tưởng cô quên ta rồi chứ."
Cố Khuynh Thành há hốc miệng, hai mắt ngây ngẩn, đây không phải lời ta nên nói sao. Nàng ngây ngẩn hồi lâu, rồi mới phản ứng lại, lập tức nói: "Ngươi đúng là ác nhân đi cáo trạng trước, ta còn tưởng là ngươi quên ta rồi chứ."
Hàn Nghệ kích động nói: "Ta quên cô rồi á, ta ngày ngày đều ở trong viện đợi cô đến tìm ta. Nếu như cô đổi ý, thì ít nhất cô cũng phải cho ta tiếng chứ. Không còn giao dịch, thì cũng còn tình người mà, cô cũng không thể để ta ngây ngốc chờ đợi như vậy chứ. Chơi như vậy vui lắm sao. Ta nói cho cô biết, nếu cô còn kéo dài thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó cho dù cô có muốn đến Phượng Phi Lâu của ta cũng không được."
Cố Khuynh Thành hai mắt tóe lửa, bất chấp cái gì mà thục nữ, xông lên trước, nói: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không biết tới tìm ta?"
Hàn Nghệ nói: "Cô tưởng ta không muốn sao, nhưng sao ta phải tới tìm cô? Lẽ nào muốn ta trực tiếp chạy đến Hoa Nguyệt Lâu tìm cô sao? Lỡ như cô nuốt lời, vậy thì không phải là ta mất mặt hay sao?"
Cố Khuynh Thành hừ nói: "Đây chẳng qua là cái cớ của ngươi thôi, vậy thì ta làm sao tìm được ngươi?"
Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Đạo lý chính là như thế, ở Phượng Phi Lâu này, ta là lớn nhất, ta muốn đi đâu thì đi đó, sẽ không ai chú ý đến ta. Còn cô thì sao? Nếu như ta sai người đến tìm cô ra ngoài, lỡ như bị người khác nhìn thấy, hoặc là bị Tào Tú phát hiện, thế thì giao dịch này sợ là không làm nổi nữa, nhưng cô tìm ta thì rất đơn giản, vậy sao cô không đến tìm ta sớm?"
"Ta... ngươi..."
Chỉ vài ba câu, Cố Khuynh Thành đã bị nói đến líu lưỡi.
Thật là xin lỗi, ta cũng không muốn vậy đâu, nhưng uy lực oán giận của nữ nhân mấy cô quá lớn, ta không thể không phủ đầu trước a! Trong lòng Hàn Nghệ thầm nhủ, lại nói: "Cái gì mà ta với ngươi? Nếu có chỗ nào khó xử, thì cô có thể nói ra, nếu có thể giúp được thì ta nhất định sẽ giúp."
Thật là kỳ quái, sao hắn lại nói hết lời của mình rồi. Cố Khuynh Thành cảm thấy vô cùng ủy khuất, giậm chân nói: "Ta là một nữ nhân, mà mỗi lần đến đều phải tự tìm ngươi, ngươi một đại nam nhân không biết xấu hổ sao, còn nói cái gì mà người bạn của chị em phụ nữ, đến thương hương tiếc ngọc cũng không biết, nếu ngươi thật sự có thành ý mời ta đến Phượng Phi Lâu, vậy ngươi nên nghĩ cách đến tìm ta chứ!"
Biết ngay là như vậy mà, đúng là nữ nhân nha! Hàn Nghệ nói: "Ta rất muốn đến tìm cô, nhưng cô cho rằng, ta đến tìm cô so với cô đến tìm ta, thì cái nào hợp lý hơn?"
Cố Khuynh Thành không còn gì để nói.
Hàn Nghệ biết đủ nên thu lại rồi, ho nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi, được rồi, như vậy xem ra cô vẫn muốn đến Phượng Phi Lâu của ta, đây mới là điều quan trọng nhất."
Cố Khuynh Thành buồn bực lườm Hàn Nghệ, hốc mắt đã ươn ướt, nói với vẻ đáng thương: "Vậy ngươi tính khi nào đến đón ta?"
Còn giả vờ đáng thương trước mặt ta, đúng là gà con mới ra đời, không phải chỉ là hốc mắt ươn ướt thôi sao, đối với ta mà nói, đó là chuyện nhỏ như con thỏ. Hàn Nghệ không chút dao động, nói: "Chỉ cần ý nguyện ban đầu của cô không thay đổi, thì sau 'Ngày phụ nữ' kế tiếp ta sẽ đến Hoa Nguyệt Lâu tìm cô."
Cố Khuynh Thành nói: "Hì, đây là ngươi nói đấy, không được thất tín nữa đó."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đã thất tín bao giờ."
Cố Khuynh Thành bĩu môi, lại hỏi: "Vậy... vậy ta đến đó rồi, phải làm gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta tính để cô vào vai nữ chính trong vở kịch nói kế tiếp của ta."
"Hả?"
Cố Khuynh Thành giật mình nhìn Hàn Nghệ, qua hết nửa ngày, nàng mới nói: "Nhưng mà mặt của ta..."
Hàn Nghệ cắt lời nàng, nói: "Việc này cô không cần lo lắng, ta tự có cách giải quyết."
Cố Khuynh Thành có vẻ hơi do dự, nói: "Ta... ta sợ là không diễn được."
Hàn Nghệ nói: "Vậy thì cô đi quét dọn."
"Ngươi bảo Cố Khuynh Thành ta đi quét dọn?"
"Nữ chính cô không làm, quét dọn cũng không làm, vậy cô nói cho ta biết, cô có thể làm gì? Cũng không thể bắt ta cúng cô như Bồ Tát chứ, vậy thì cô đừng đến thì tốt hơn, không phải là ta tiếc chút tiền nhang khói, mà là ta không tin Phật."
"Vậy... vậy ta làm nữ chính là được."
"Đừng nói miễn cưỡng như vậy được không, nghe cứ như là ta mắc nợ cô vậy. Cô phải biết là, ta tùy tiện hét lên một câu, ca kỹ trong thiên hạ đều sẽ đồng ý đến Phượng Phi Lâu của ta làm nữ chính."
"Vậy ngươi nói xem, ta nên nói thế nào."
"Cô nên như vậy này nè."
Hàn Nghệ nói xong, hai tay đặt trước ngực, nước mắt lưng tròng nói: "Thật? Thật ư? Ngươi... ngươi thật sự đồng ý mời ta làm nữ chính ư, ngươi... ngươi... ô ô ô... tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy, ta... ta thật sự không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi."
Cố Khuynh Thành nhìn mà choáng váng, qua hết nửa ngày, nàng mới bật cười khanh khách.
"Cô cười cái gì, mọi người đều như vậy đấy!" Hàn Nghệ dang hai tay ra, buồn bực nói.
Cố Khuynh Thành liếc mắt đầy kiều mị nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ta cho ngươi đấy, ngươi dám không?"
"Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Nhớ đấy, sau 'Ngày phụ nữ' kế tiếp. Giờ ta còn rất nhiều việc phải làm, cáo từ trước."
Hắn nói xong liền quay lưng chuồn mất.
"Ài...!"
Cố Khuynh Thành vừa mới đưa tay ra, chuẩn bị gọi Hàn Nghệ lại, thì bỗng nhiên một đạo kim quang lóe lên.
Cố Khuynh Thành giơ tay bắt lấy, thì thấy một đồng tiền xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng chăm chú nhìn đồng tiền trong tay, bật cười khanh khách.
Hàn Nghệ trở lại Phượng Phi Lâu, lập tức chui vào phòng ngủ của mình, ngủ một giấc trưa ngon lành.
Không biết có phải là do quá mỏi mệt hay không, mà vừa ngả lưng một tí đã gần chiều tối rồi, Hàn Nghệ rửa mặt, cầm trái cây Nguyên gia đưa tới đi ra ngoài chơi, nhưng vừa ra cửa, thì đúng lúc gặp được Tạ Huy và Mộng Tư.
"Tạ tài tử."
Hàn Nghệ hơi vui vẻ gọi.
"Hàn tiểu ca."
Tạ Huy khẽ chắp tay.
Hàn Nghệ nói: "Ngươi đến đây lúc nào?"
Tạ Huy cười nói: "Được một lúc rồi."
Hàn Nghệ nói: "Thật xin lỗi, lúc nãy ta đi ngủ, không tiếp đón chu đáo, mong ngươi thứ lỗi."
Tạ Huy vội nói: "Không sao, không sao, là tại hạ làm phiền mới đúng."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi khách khí rồi, không phải đã sắp thành người một nhà rồi sao."
Mộng Tư giậm chân nói: "Tiểu Nghệ ca."
"Được được được, ta không nói là được chứ gì."
Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: "Tạ tài tử, hay là chúng ta ra ngoài uống mấy chén, nhân tiện đi dạo một lúc."
Tạ Huy nói: "Đa tạ ý tốt của Hàn tiểu ca, tại hạ xin nhận, chỉ là tại hạ cũng không dám hứng thú với những chuyện này, với lại không còn sớm nữa, ta cũng nên về rồi."
"Vậy cũng phải, tránh ham chơi đánh mất ý chí."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Vậy ta tiễn ngươi nhé."
"Không cần, không cần."
Tạ Huy chắp tay, nói: "Tại hạ cáo từ." Nói xong, y lại quay sang Mộng Tư nói: "Mộng Tư, ta về đây."
Mộng Tư nói: "Đi đường cẩn thận nhé."
"Ừm."
Tạ Huy đi rồi, Mộng Tư vẫn lưu luyến đứng nhìn ngoài viện.
Hàn Nghệ thấy thế, trong lòng không khỏi lại thêm một phần u sầu, nói: "Mộng Tư, Mộng Tư, người ta đã đi rồi."
Mộng Tư ngẩn người, sau đó xấu hổ mặt đỏ bừng.
Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Mộng Tư, hay là ta thúc giục Tạ tài tử, để y sớm cưới cô về một chút."
Mộng Tư vội nói: "Tuyệt đối đừng nha!"
Hàn Nghệ nói: "Cô căng thẳng như vậy làm gì?"
Mộng Tư buồn bã nói: "Bây giờ Huy ca đang nỗ lực mưu cầu quan lộ, ta cũng không muốn khiến chàng phân tâm."
"Oa! Mộng Tư, trước đây ta thật sự nhìn không ra, thì ra cô cũng rất có tiềm chất của hiền thê lương mẫu nha!"
"Tiểu Nghệ ca, nếu huynh còn nói như vậy, ta mặc kệ huynh đấy."
"Được, được, nói nghiêm túc, nói nghiêm túc."
Hàn Nghệ cười cười, nói: "Cô cũng không cần quá lo lắng, ta thấy Tạ tài tử là một nhân tài, nhập sĩ là không có vấn đề."
Mộng Tư nghe vậy vẻ mặt u sầu, thấp giọng nói: "Nếu đơn giản như vậy thì quá tốt rồi."
Hàn Nghệ nói: "Cô nói cái gì?"
Mộng Tư ngẩn ra, nói: "À, không có gì. Tiểu Nghệ ca, ta về phòng trước đây."
"Ừm."
Mộng Tư đi rồi, Hàn Nghệ đứng trong viện, chau mày nói: "Xem ra tên này đã bắt đầu thả câu rồi, ta cũng phải động thủ sớm một chút."
Ra khỏi hậu viện, Hàn Nghệ lại đi ra đường, lúc này người đã không còn nhiều nữa, bởi vì đã sắp cấm tiêu rồi. Không thể không nói một câu, cái việc cấm tiêu này quả thực là đại địch của thương nhân nha.
Nhưng so với buổi sáng, trên mặt ông chủ của các cửa tiệm không còn là nụ cười giả tạo nữa, mà là nụ cười đầy chân thành, thấy Hàn Nghệ đến đều bước nhanh ra cửa chào hỏi. Hàn Nghệ biết, đấy là sự tôn trọng được đổi lấy từ tiền bạc.
Khi Hàn Nghệ đi đến đầu hẻm, bỗng thấy một nhóm người đi về phía bên này, người đi đầu chính là Trương thiếu giám.
Gã đến làm gì vậy, sẽ không phải là vì chuyện hẻm Bắc đó chứ. Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia kinh ngạc, vội vàng đi tới, chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến thiếu giám."
Trương thiếu giám cười ha hả nói: "Hàn Nghệ, ngươi và ta còn phải khách khí như vậy sao."
Không khách khí có thể được sao, nhà ngươi tuy không có chim, nhưng quan giai còn cao hơn ta nha! Hàn Nghệ cười nói: "Không biết Trương thiếu giám đến đây có gì chỉ bảo?"
Trương thiếu giám nói: "Ta là phụng khẩu dụ của bệ hạ tới, lệnh cho ngươi sáng sớm ngày mai vào cung tiếp nhận bổ nhiệm."
"Bổ nhiệm gì?"
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi.
Trương thiếu giám nói: "Tất nhiên là Giám Sát Ngự Sử!"
Hàn Nghệ 'Ồ' một tiếng, sau đó nói: "Ta đã nói mà, sao mà đến quan phục cũng không phát cho ta một bộ, hóa ra còn phải vào cung tiếp nhận bổ nhiệm a!"
Trương thiếu giám nói: "Hàn Nghệ, nói thật với ngươi, đây cũng không phải là việc dựa theo quy tắc thông thường. Bình thường đều là trực tiếp đến quan nha thông báo, tất nhiên sẽ có phát quan phục cho ngươi, nhưng hoàng thượng lại bảo ngươi vào cung tiếp nhận bổ nhiệm, đây là vinh hạnh vô cùng lớn lao, trong năm Vĩnh Huy này, cũng chỉ có một lần duy nhất này đó!"
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Hoàng thượng còn lời gì khác không?"
Trương thiếu giám liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, thấp giọng nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, kỳ thật theo lý mà nói, chiếu chỉ bổ nhiệm ngươi sớm đã nên hạ rồi, chỉ là hoàng thượng vừa mới về, có rất nhiều chính sự phải xử lý, nên nhất thời quên mất. Tối hôm qua hoàng thượng bỗng nhớ ra, nên để bù đắp cho ngươi, mới bảo ngươi vào cung để nhận bổ nhiệm."
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật gật đầu, chắp tay nói: "Thật là làm phiền thiếu giám bôn ba mệt nhọc, hay là mời đến hàn xá nghỉ ngơi một lát."
Trương thiếu giám vội xua tay nói: "Ta còn phải sớm trở về phục mệnh, mấy cái này thôi đi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK