Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trí nhớ không tốt a!

Mới vừa ăn một trận mệt mỏi xong, vậy mà trong nháy mắt, Hàn Nghệ lại tái phạm một sai lầm tương tự.

Nhưng nếu Hàn Nghệ không làm như vậy, thì hắn không phải là Hàn Nghệ nữa. Không lâu trước đó, Hàn nghệ không có thân nhân, bằng hữu chính là tất cả với hắn. Hai từ này đối với hắn mà nói, có quá nhiều ý nghĩa.

Bởi vì Dương Phi Tuyết đến, nên mọi người cũng không vội vàng lên đường. Cả đám đến bên một gốc cây nghỉ tạm.

"Dương tỷ tỷ, ăn điểm tâm, đây là đệ làm đấy."

Hùng Đệ bưng điểm tâm mình làm đưa đến trước mặt Dương Phi Tuyết, nó vẫn thường đối đãi với người khác chân thành như vậy, thường đem thức ăn tốt nhất để chiêu đãi người khác. Bất cứ một ai đều rất khó ghét nhóc béo này, cho dù nó rất nhiều chuyện.

"Cảm ơn Tiểu Béo."

Dương Phi Tuyết thật sự rất đói bụng, cầm điểm tâm liền bắt đầu ăn.

Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ăn như hổ đói, thầm thở dài, cầm một bình rượu ngồi trên xe đẩy, uống rượu mà cũng không biết đang nghĩ gì.

Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ mãi không nói chuyện, thoáng lau vụn bánh ở cạnh miệng, nói: "Hàn nghệ, có phải ta làm phiền ngươi rồi?"

Hàn Nghệ ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Ta chỉ là có chút không hiểu, vì sao cô lại muốn chạy tới nơi này chịu khổ."

Dương Phi Tuyết nói: "Nếu ta không trốn ra, thì phải gả cho Tần Vũ. Ta đã nói không gả, nhưng Tần gia bọn họ vẫn mặt dày mày dạn tới nhà thúc hôn, thật sự là rất vô sỉ."

Hàn Nghệ nói: "Kỳ thực con người Tần Vũ này cũng không tồi, ít nhất hắn cũng rất thích cô, hơn nữa hai người cũng môn đăng hộ đối."

Dương Phi Tuyết nói: "Hắn thích ta, ta không quản, nhưng cũng không thể ép ta thích hắn, cái này đúng là quá không có đạo lý. Hơn nữa, ngày ấy hắn tới làm phiền ngươi, có thể thấy người này lòng dạ hẹp hòi. Trước đây ta còn coi hắn là bằng hữu, nhưng bây giờ ta vô cùng ghét hắn."

"Đây chẳng qua là ân oán giữa ta và Tần Vũ, không liên quan tới cô. Cô không nên vì thế mà cảm thấy áy náy, hoặc ảnh hưởng đến phán đoán của cô." Hàn Nghệ nói.

"Cái này ta phân biệt rất rõ ràng, bởi đây là chung thân đại sự của ta, đương nhiên ta phải suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng ta không có cách nào thuyết phục bản thân gả cho Tần Vũ." Dương Phi Tuyết sắc mặt kiên quyết nói.

Hàn Nghệ cau mày nói: "Nhưng con cháu quý tộc các ngươi, hôn nhân đại sự đều là do cha mẹ sắp đặt."

Dương Phi Tuyết sửng sốt, gật đầu nói: "Cái này ngươi nói không sai."

Tuy nói vậy, nhưng nàng lại ngẩng đầu lên nói tiếp: "Cho nên bây giờ ta không trách cha ta đã sắp xếp như vậy, ông ấy có nỗi khổ tâm riêng. Ta còn để lại thư cho cha ta, nói cho ông ấy. Ta không hề trách ông ấy và bà nội, nhưng ta cũng hi vọng bọn họ đừng có trách ta. Dù sao thì đây cũng là chung thân đại sự của ta, ta vẫn cảm thấy câu nói đó của ngươi rất có đạo lý. Mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, ta không thích Tần Vũ, nếu như ta gả cho y, ta nhất định không vui. Nếu như y thích ta, y nhìn thấy ta không vui, khẳng định cũng sẽ không vui. Nếu hai người đã không vui vẻ, vậy không bằng không gả, đỡ phải làm hại mọi người."

Nếu cha cô mà không trách cô, ta liền đi đầu xuống đất. Hàn Nghệ không có cách nào phản bác lời của Dương Phi Tuyết, lắc đầu nói: "Về điểm này, ta sớm đã muốn nói với cô. Đúng vậy, ta luôn tán thành mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, nhưng cô cũng phải hiểu một điều, cha mẹ cô cũng là muốn tốt cho cô. Tình yêu cũng chỉ là đốm lửa trong chốc lát, hai người sống bên nhau mới là chuyện của một đời. Ví dụ như cô thích một tên thương gia, có lẽ trong một đoạn thời gian, các người có thể vô cùng ân ái, tuy khi thời gian dần trôi, bởi các người từ nhỏ tiếp xúc với tri thức không giống nhau, nên ít nhiều sẽ có thế giới quan khác biệt. Môn đăng hộ đối là một loại phương thức để gắn bó hôn nhân. Cho nên có đôi lúc cô nên nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của cha mình, ít nhất ông ấy không thể hại cô."

Dương Phi Tuyết nói: "Môn đăng hộ đối với Dương gia có rất nhiều, không nhất định phải là Tần Vũ."

Cái này đúng là Hàn Nghệ không thể phản bác, nói: "Nhưng cô nên biết, cô đi như vậy, sẽ đem lại phiền toái rất lớn cho cha cô."

"Ta đương nhiên biết." Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: "Nhưng ta cho rằng đây là lựa chọn sáng suốt nhất, bởi vì đây là ta lén lút đi, Tần gia cũng không thể trách cha ta không giữ lời. Bọn họ chỉ có thể trách ta, nhưng ta đã đi rồi, muốn trách ta cũng ngoài tầm tay. Kể từ đó, ta liền không cần phải gả cho Tần Vũ, cha ta cũng không thất tín với người khác."

Sự tình nếu đơn giản như vậy, vậy thì tốt rồi, Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ngây thơ lãng mạng, trong lòng cười khổ, nói: "Nhưng chung quy cô vẫn phải lập gia đình."

"Đó là đương nhiên."

Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta nhất định phải gả cho người mình thích."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy không biết Dương cô nương có ý trung nhân chưa?"

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Không có, cũng không sợ các ngươi chê cười, kỳ thật ta lớn đến như vậy còn không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng không quan trọng, ta tin rằng nếu người đó xuất hiện, ta nhất định sẽ biết, cho nên ta không vội."

Nói rồi nàng bỗng nhiên bổ sung một câu: "Dù sao cũng không thể nào là Tần Vũ."

Tình yêu là tốt đẹp. Mọi thiếu nữ khi bắt đầu mối tình đầu đều hướng về tình yêu. Chỉ có điều sau đó bọn họ đều cúi đầu trước thế tục, còn Dương Phi Tuyết lại phản kháng.

Hùng Đệ một tay chống cằm, nghe đến ngơ ngẩn say mê, nói: "Dương tỷ tỷ, bọn đệ không cười tỷ, kỳ thực đệ cũng không biết thích một người có tư vị gì."

Dương Phi Tuyết cười nói: "Đệ yên tâm, đệ sớm muộn cũng gặp được người đó."

Cô còn chưa yêu đương mà đã chạy đến dạy người khác à, Hàn Nghệ khẽ lắc đầu nói: "Vậy cô đi tìm nhị bá của cô, cô có dám chắc nhị bá của cô không đưa cô về?"

Dương Phi Tuyết nghiêm mặt nói: "Nhị bá ông ấy nhất định sẽ hiểu cho ta."

Hàn Nghệ nói: "Sao cô khẳng định như vậy?"

Dương Phi Tuyết nói: "Bởi nhị bá của ta là người rất chính trực."

Hàn Nghệ nói: "Vậy cô nói cha cô không chính trực sao?"

"Ta cũng không có nói như vậy, nhưng ở một số phương diện cha ta không bằng nhị bá." Dương Phi Tuyết thè ra cái lưỡi thơm tho nói.

"Tỷ như...?"

Hàn Nghệ cũng muốn biết, dù sao hắn cũng sắp đến cậy nhờ lão nhị Dương gia.

Dương Phi Tuyết nói: "Cha ta chỉ mỗi thị thiếp thôi cũng đã có hơn chục người, nhưng nhị bá ta một thiếp cũng không có, chỉ có một thê, đó chính là nhị bá mẫu ta."

Hàn Nghệ giật mình nói: "Chuyện này không thể nào."

Quý tộc như bọn họ, nhất định phải vì gia tộc sinh sôi nảy nở, một thê tử như thế nào đủ?

"Đây là thật sự."

Dương Phi Tuyết nói: "Bà nội và cha ta đều khuyên nhị bá ta nạp thiếp, nhưng nhị bá căn bản không nghe bọn họ. Nhị bá nói nếu như nạp thiếp, có lẽ sẽ lạnh nhạt với nhị bá mẫu của ta, cho nên trong phủ vẫn không nạp thiếp. Nhị bá ta là gia chủ, cha ta không dám nhiều lời, nhưng ta không thể như thế. Cho nên cha ta có thể ép ta gả cho Tần Vũ." Nói đến phần sau nàng lại lắc đầu ảo não.

Xem ra Dương nhị gia thật đúng là có chỗ hơn người. Hàn Nghệ khẽ gật đầu.

Dương Phi Tuyết đột nhiên nhìn xung quanh, nói: "Đúng rồi, Hàn Nghệ, thê tử của ngươi đâu?"

Hàn Nghệ sửng sốt. Lập tức thần sắc chán nản nói: "Nàng ấy còn có chút việc, phải về nhà một chuyến."

"Ồ."

Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ sắc mặt khác thường, cũng không hỏi nhiều.

"Á!"

Dương Phi Tuyết đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng.

Hàn Nghệ giật mình: "Sao thế?"

Dương Phi Tuyết nói: "Chúng ta mau đi thôi, bằng không người của cha ta rất nhanh sẽ đuổi tới."

Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Dương tỷ tỷ, Dương công còn phái người đến bắt tỷ?"

Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Phụ thân nhất định sẽ phái người tới bắt ta về. Kỳ thực quý tộc Quan Trung bọn ta còn đỡ đấy, ngươi có biết không, ta nghe nói có một lần Thôi gia ở Thanh Hà cũng có một vị nữ tử lén bỏ trốn cùng một nam tử thứ tộc. Kết quả Thôi gia phái người đuổi theo suốt ba năm, cuối cùng cũng bắt được hai người đó quay về, Thôi gia trong lúc giận dữ, đã đưa nam nhân kia đày về phía nam làm nô lệ, còn nữ nhân kia sau khi biết được, liền treo cổ tự tử. Con gái loại gia tộc như vậy, thà chết già ở nhà, cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của gia tộc, càng không thể thông hôn với thứ tộc."

Hùng Đệ là một chú nhóc đơn thuần biết bao, tức khắc bị dọa mặt trắng nhợt.

Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ cứ mãi lau mồ hôi, hiếu kỳ nói: "Hàn Nghệ, ngươi thấy nóng vậy sao?" Trong lòng thầm nghĩ: hôm nay lạnh như vậy, sao lại nóng chứ.

Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Dương cô nương, đừng nói cái này nữa, nếu cô nói tiếp, có lẽ ta phải thu lại những lời lúc nãy."

Thầm nghĩ, xem ra Tiêu Vân hôm đó nói không sai, chuyện này đừng có xen vào, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, không lẽ, không lẽ Tiêu Vân cũng là đào hôn.

Nghĩ đến Tiêu Vân, Hàn Nghệ lại có vẻ u sầu.

Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngu ngơ không nói, liền gọi: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."

"Hả?"

Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nghĩ, không giúp cũng giúp rồi, nhìn bộ dạng của nàng ta như vậy, nhất định sẽ không quay về nữa, cũng không thể bỏ rơi nàng ta được, hơi trầm ngâm nói: "Chỉ dựa vào thế lực Dương gia nhà cô, nếu muốn bắt cô quay về, không có gì khó. Như vậy không thể đi đường lớn nữa rồi, chúng ta phải tránh vào đường nhỏ thôi."

Không đi được trên đường, không trung thì không bay lên được, như vậy chỉ còn một đường đó là đường thủy rồi.

Đoàn người lập tức đổi sang đường thủy, may mà Hàn Nghệ là cao thủ trốn chạy. Tuy hiện giờ không có ca nô, không có máy bay, ô tô, tàu hỏa, nhưng đối phương cũng không có. Nguyên lý không thay đổi, hắn quá hiểu tâm tính của người truy đuổi rồi. Hắn cũng không chọn đi từ Biện Châu tới Trường An, mà cố tình để lại đầu mối. Sau đó quay ngược trở lại, đi từ Trần Châu ở phía tây Dương Châu đi vòng đường thủy tới Trường An.

Bởi vì sự xuất hiện của Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ cũng không có tâm tình để thưởng thức sơn thủy hữu tình của Đại Đường, mà vội vã lên đường. Đi hai tháng cuối cùng cũng đến được Trường An.

Lúc đó Trường An tuyết lớn vừa mới dừng. Chỉ thấy thiên địa một mảnh trắng xóa, bốn phía giống như kéo lều trại màu trắng, mặt đất được bao phủ bởi màu trắng.

Bách tính Trường An rất thích trận tuyết này, bởi sắp tới đầu mùa xuân, tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa.

Đồng thời điều này cũng biểu thị bọn họ không cần lo lắng truy binh nữa. Phải lo lắng cũng là lo lắng Dương nhị gia có đem Dương Phi Tuyết đưa trở về không.

Nhưng Dương Phi Tuyết dường như không lo lắng, chơi ném tuyết cùng với Hùng Đệ và Tiểu Dã ở tây ngoại ô Trường An, ba người cầm tuyết, đuổi đuổi đánh đánh trong đống tuyết. Hùng Đệ lập tức thể hiện vô cùng linh hoạt, bởi nó không sợ ngã, hơn nữa còn có thể lăn trên tuyết, nhưng Tiểu Dã quả thật là quá linh hoạt, căn bản không đánh trúng cậu. Thời gian trôi qua, Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết trở thành đồng minh, hai người cầm tuyết ném về phía Tiểu Dã, nhưng mà điều này cũng không có tác dụng, bởi Tiểu Dã biết Đạn Chỉ Thần Công, trong lúc tránh né, vẫn ném rất chuẩn.

Đột nhiên, Tiểu Dã ngừng lại, hai nắm tuyết đập vào mặt nó.

"Ném trúng rồi, ném trúng rồi."

Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết thiếu chút nữa ôm nhau mà khóc, cái này thật không dễ dàng.

Tiểu Dã vừa lau mặt, chỉ về phía trước nói: "Mọi người, mọi người mau nhìn bên kia."

Mấy người đưa mắt nhìn qua, phát hiện phía trước hai mươi bước có 7~8 người đứng. Trong đó có một nam tử trẻ tuổi đặc biệt thu hút cái nhìn của người khác. Chỉ thấy người y thon dài, cân xứng, đỉnh đầu búi tóc, da trắng như tuyết, phảng phất như cùng băng tuyết nơi đây hòa làm một thể. Mà cạnh y có bảy nam tử đứng đó, trên tay cầm gậy.

Không phải chứ, Trường An là đế đô trị nha, trị an lại kém như vậy sao, vừa tới đã nhìn thấy người đánh nhau. Ấn tượng của Hàn Nghệ đối với Trường An đúng là xấu tới cực điểm.

Nghe được một tiếng hét lớn.

Một người trong đó cầm gậy xông đến một nam tử mình trần.

Nam tử mình trần không trốn không né, trực tiếp dùng tay túm lấy gậy, một cước bay lên mang theo vài bông tuyết, bịch một tiếng vang lên, người đó lập tức bay xa mấy trượng.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, sáu người còn lại cũng cầm gậy lao đến. Chỉ thấy nam nhân cởi trần kia tay múa trường côn, cuộn thành một trận hoa tuyết, rất đẹp mắt.

Lúc bông tuyết dừng, thì cũng là lúc sáu người nằm trên mặt tuyết, còn một tên bị người đó nhấc bổng lên không trung. Tên đó cũng tầm 150~160 cân (70~80 kg), nhìn ra còn tráng kiện hơn so với nam nhân cởi trần kia. Nhưng lại bị nam nhân cởi trần nhấc ở trên đầu, không ngừng cử động chân tay, oa oa kêu to.

"Người này khí lực lớn quá."

Hùng Đệ há to mồm, kinh ngạc cảm thán nói.

Nam nhân cởi trần kia nhấc tên đó lên quay mấy vòng, quát: "Mấy tên tặc tử các ngươi, nếu như còn dám vu tội cho Độc Cô gia ta, ta sẽ đánh cho các người tới khỏi làm quỷ luôn."

Nói rồi rống to một tiếng, hai tay đưa lên phía trước, ném tên đó đi. Tên đó rơi xuống đất ít nhất là lăn mấy vòng mới dừng lại.

Nam nhân cởi trần xoay người lại, vừa vặn đối mặt với đám người Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hai hàng lông mày vừa nhấc, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Đông Hạo ngu ngơ nói: "Nam nhân này thật là xinh đẹp a."

"Xinh đẹp!"

Cái từ này dùng để miêu tả đàn ông có chút không ổn, nhưng sự thật đúng là như thế.

Chỉ thấy nam tử này không đến hai mươi tuổi, trạc tuổi Hàn Nghệ, nhưng là ngọc diện đạm phất, mặt như tranh vẽ, trắng không tỳ vết.

Luận sắc đẹp, Phi Tuyết cũng không bằng.

Đúng là một mặt khuynh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lưu Giang
17 Tháng tư, 2022 04:47
mặc dù nhiều cái khá ức chế nhưnh cũng đọc đến 341 chap. nói chung vài tình tiết vứt qua 1 bên thì tổng thể vẫn ổn rất thích motip xây dưngh thế lực kiểu này.
Lưu Giang
14 Tháng tư, 2022 12:38
thề công nhận tác giả biết làm gây ức chế cho độc giả thực sự . nhưng từ nhưng vấn đề này mới hiểu được tác giả luôn luôn nói main là 1 thằng cá ướp muối , ko có mấy nvp như này thì main sẽ chẳng bao giờ động não mà phát triển thêm được.
Lưu Giang
14 Tháng tư, 2022 06:25
đéo hiểu sao đọc cứ ức chế kiểu đéo gì vậy. xem mấy cái nữ nhân toàn kiểu cọp cái khó chịu thực sự. nó ko giống kiểu mấy nữ tự lạnh lùng cao ngạo mà nó cứ như kiểu 1 con thần kinh cạy mình có tý sắc đẹp là làm càn . hệt mấy con nữ nhân trong phe phản diện thường thấy mà giờ bên chính diện vậy. đọc khiến cứ bị mắc cục nghẹn trong người , uất ức bực mình. ko phải câu chuyện xoay quanh nó khá mượt thì vứt mẹ bộ nỳ đi từ lâu r . khó chịu thực sự, dm thằng tác giả là người khổ dâm thấy rõ .
mafia777
08 Tháng tư, 2022 18:57
Ta thấy thật ra như vậy mới đời thật đó, main ko hoàn hảo như những truyện khác, nhưng vụ bênh vực người thân bất chấp thì chắc nhà nào cũng có, và hiển nhiên nó mang lại khá nhiều hậu quả. Được cái là main biết và chấp nhận hậu quả thôi.
zezopk
07 Tháng tư, 2022 23:42
t không thích cách main nuôi dạy tiểu dã với tb, rất ít nói đạo lí với bọn nó, biết là muốn giữ bọn nó đơn thuần nhưng cũng không lên để bọn nó ngu xuẩn, như vụ 2 bọn nó lẻn vào thôi gia, cho dù vì lòng tốt nhưng lẻn vào nhà người khác như thế không nói sai cũng phải nói xuẩn, lẻn vào nhà người khác không bị đánh gãy chân là may rồi, main k nói phạt cũng phải nói để bọn nó hiểu chứ, đây k cứ mở miệng là nói đệ k sai, may 2 đứa đó hiền lành sẵn k main nuôi ra hùng hài tử chắc
kingkarus0
03 Tháng tư, 2022 15:37
Đặc tính của main là gì? Lừa đảo quốc tế, phải học được đọc tính cách con người để đi lừa đảo thành công. So sánh thì suy luận tính cách một con nhóc là quá dễ dàng với nvc.
saymyname
01 Tháng tư, 2022 22:05
ít chương quá, không đủ phê chút nào
Hieu Le
27 Tháng ba, 2022 16:33
Thằng mù chữ này.bố mày viết sai câu ở chỗ nào mà mày nói như đúng rồi thế
Gà Rán Cay
27 Tháng ba, 2022 16:06
học viết câu cú cho đàng hoàng đi đã rồi phát biểu thằng bại não, nhìn rối cả mắt
Hieu Le
26 Tháng ba, 2022 21:46
Ko phải main thì chết lâu rồi.cao thủ lừa đảo mà hành xử như thằng trẻ trâu.con tiểu thư nhà họ Dương nó làm cho bỏ xứ mà đi đến lúc nó đến xl một câu thì Dương tiểu thư là người lương thiện. Ko cố ý.mẹ nó chứ quen biết dc bao lâu mà biết nó lương thiện.ko cố ý.may mà con vợ biết võ công Nếu ko đã bị thằng công tử chặt nuôi chó rồi.rồi nhà họ Dương kia cũng thế.mang tiếng thế gia vọng tộc .quan trọng mặt mũi mà con gái bỏ nhà đi cùng 4 thằng đàn ông .ko tính 2 thằng nhỏ .trong khi biết rõ 1 thằng là lừa đảo.3 thằng nước khác.đi 2 tháng trời mà đến nơi cũng xem như ko có j. Ko hiểu sao mà khen hay dc.
kingkarus0
10 Tháng ba, 2022 22:12
Một phần cũng phải nhờ là bản dịch có tâm nữa, nên đọc văn phong cảm thụ truyện tốt hơn so với đọc convert xa. Nên chịu khó donate cho ông dịch, vài k thôi cũng được ._.
hoangbott
08 Tháng ba, 2022 13:40
Truyện này hay ghê. Tác giả chắc tay thật
hoangcowboy
06 Tháng ba, 2022 14:11
Đói thuốc hicc
hoangcowboy
06 Tháng ba, 2022 14:10
Hay thật, mong nvc cua dc mấy e mẫu đơn, phi tuyết, mà nữ chính dữ quá
Trúc Xanh
04 Tháng ba, 2022 13:47
Rất hay, nhưng ít chương quá chưa đã ghiền
ttltkv
27 Tháng hai, 2022 18:28
cầu chương, qua bản convert cũ đọc ko nuốt nổi
Isabella09
18 Tháng hai, 2022 15:18
Khúc Canon nghe hay thật
Zidane1311
15 Tháng hai, 2022 12:10
Đói chương sắp chết (-.-)
Đàm Thắng
14 Tháng hai, 2022 15:06
Tìm k thấy nhỉ
Hồ Bửu
13 Tháng hai, 2022 20:30
Ngon :3 đọc lại thôi :3
ttltkv
13 Tháng hai, 2022 12:44
làm cái lịch ra truyện cho anh em khỏi hóng bác. không cần mỗi ngày, nhưng ra cái lịch đều xíu như thứ 7 hoặc cn chi đó có chương. chứ cứ chờ chờ thế này dễ bỏ theo dõi lắm
mafia777
11 Tháng hai, 2022 19:17
lên chương mới nè
BigBro
09 Tháng hai, 2022 23:11
Cầu chườn :3 cuốn quá bạn trans à
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
BÌNH LUẬN FACEBOOK