Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vân không phải một nữ nhân hiền lành, có lẽ nàng thật không có cái thiên phú này, thế nhưng nàng rất muốn làm một nữ nhân hiền lành, hơn nữa vẫn luôn hành động, và không ngừng tiến bộ.

Vừa nãy vẫn là một cái phòng khách hỗn độn, đã được nàng dọn dẹp sạch sẽ, có thể nói không một hạt bụi, lại gọi Tiểu Dã và Hùng Đệ về phòng ngủ, bởi hai đứa bọn chúng uống cũng không nhiều, chỉ gọi một lát là tỉnh, sau đó nhắm mắt bước về phòng. Nếu không phải là Tiêu Vân chạy trước giúp bọn chúng, có lẽ bọn chúng đã dùng đầu để húc đổ cửa rồi.

Bất quá nàng cũng không đánh thức bọn Hàn Nghệ. Mà đem chăn nhẹ từ trong nhà ra đắp lên người bọn họ. Sau đó, nàng một mình đi quanh phòng một vòng, nhẹ nhàng vỗ về những đồ gia dụng khắc ghi từng cái hồi ức.

Lúc trên lầu bước xuống, đôi vai nàng đã nhiều thêm một gói lớn, rất nặng, nhưng trong đó không phải là kim ngân châu báu, mà là một cây đàn đã vỡ. Nàng bước nhẹ đến bên Hàn Nghệ, ngồi bên cạnh hắn, ngưng mắt nhìn hắn đang ngủ say, không đến một lát, nàng khóc như mưa.

Có người từng nói, trong cuộc đời một người sẽ rơi rất nhiều nước mắt, tuy nhiên nước mắt lúc ly biệt là nhiều nhất, sống mãi bên nhau, có lẽ là giấc mộng đơn thuần nhất của loài người.

Một lúc lâu, Tiêu Vân bỗng nhiên đứng lên, lau nước mắt ở trên mặt, bước ra trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, thoáng dừng lại một chút, cuối cùng cũng bước ra bậc cửa. Nàng không hề quay đầu, mà hai tay đưa về sau nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Rất nhẹ! Chỉ phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Nhưng Hàn Nghệ lại đột nhiên mở mắt ra, nhưng lập tức, hắn lại hai mắt nhắm nghiền, nhưng, chỉ qua chốc lát, hắn lại mở mắt lần nữa, đột nhiên ngồi dậy, giày cũng không kịp xỏ, vọt tới trước cửa, dựa vào ánh nến mờ tối ở trong phòng, mơ hồ nhìn thấy trong đám tuyết, một bóng hình xinh đẹp, hắn mở miệng hô: "Tiêu Vân."

Kỳ thực lúc cửa mở, Tiêu Vân đã quay người lại, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ ngập ngừng mấy lần, mới nói: "Ta chỉ muốn nói cho cô biết, tửu lượng của ta không hề thua cô, cô đừng quá đắc ý. Còn nữa, đêm tối đi đường vô cùng nguy hiểm, cô không cần thiết...ra ngoài vào buổi tối."

Tiêu Vân ngu ngơ nửa ngày, đột nhiên cười khúc khích, tựa như tuyết liên nở rộ trên núi băng, xinh đẹp rung động lòng người.

...

...

Hàn Nghệ đi xuống phòng bếp đun một bình trà nóng, lên đến trên lầu, nhìn xung quanh một chút, phát hiện cửa phòng mình đang đóng, mà cửa phòng của Tiêu Vân cũng chỉ khép hờ, vì thế đẩy ra cửa phòng của Tiêu Vân, chỉ thấy Tiêu Vân đang ngồi ở trên ban công, thưởng thức cảnh tuyết rơi ban đêm.

Hàn Nghệ rót cho nàng một chén trà, rồi lại tự rót cho mình một chén. Sau đó ngồi lên chiếc ghế trúc đã sớm chuẩn bị phía đối diện Tiêu Vân.

Tiêu Vân cầm chén trà nóng, ấm ấm tay, khẽ hớp một ngụm, lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Vừa rồi ngươi vẫn một mực giả say?"

Hàn Nghệ cười nói: "Học theo cô đấy, không biết học thế nào?"

"Vẫn còn bình thường."

Tiêu Vân mím môi cười, nhẹ nhàng vén một đám tóc về sau tai, lại hướng về Hàn Nghệ nói: "Sao ngươi không tiếp tục giả vờ?"

Hàn Nghệ chần chờ một lát, nói: "Đang có tuyết rơi, lại là đêm hôm khuya khoắt, ta cảm thấy lúc này đi ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt."

Tiêu Vân nói: "Nói cách khác, ngươi đã sớm biết là ta sẽ đi rồi?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta chỉ là có dự cảm, dù sao ta cũng không ngốc, nhưng cô có thực sự rời đi hay không, ta không dám khẳng định."

Tiêu Vân nói: "Vậy ngươi vì sao chưa từng hỏi ta?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu cô muốn nói cho ta biết, ta không hỏi cô, cô cũng sẽ nói với ta, cô đã không muốn nói, ta cần gì phải hỏi."

Tiêu Vân thầm thở dài nói: "Ngươi nói rất đúng, kỳ thực cho dù ngươi hỏi ta, ta cũng không có ý định nói cho ngươi, bởi ngươi có biết hay không, căn bản không thể thay đổi gì, chỉ thêm phiền não."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta có thể xem câu này là lời cô châm biếm năng lực của ta không?"

"Cũng không phải vấn đề năng lực." Tiêu Vân lắc đầu, lại nói: "Mà là bản thân ngươi quá yếu ớt, cái này chính ngươi cũng rất rõ ràng."

Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Cô có cần trực tiếp như vậy không?"

Tiêu Vân nói đầy lý lẽ: "Ta chỉ là tránh cho ngươi lại nói là ta đang châm biếm ngươi."

"Được rồi."

Hàn Nghệ nhún nhún vai, lại hỏi: "Chẳng lẽ ta không thể giúp được chút gì sao?"

Tiêu Vân thở dài, nói: "Kỳ thực không chỉ có ngươi, đến bản thân ta còn không có cách nào giải quyết, bằng không ta đã không tới nơi này, hơn nữa cũng không gặp ngươi."

Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói: "Bản thân cô cũng không có cách giải quyết?"

Tiêu Vân ừ một tiếng: "Nhưng ta hiện tại cũng không biết tình hình như thế nào, ta phải đi hỏi thăm xem, nói không chừng chuyện này đã có chuyển biến."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Vậy cô còn quay về không?"

Tiêu Vân thoáng sửng sốt, nói: "Nhớ lúc chúng ta kết hôn không lâu, ngươi đã muốn đuổi ta ra khỏi cửa, ta cho rằng lần này ta đi, người vui vẻ nhất chính là ngươi chứ."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Không ngờ cô nhớ rõ như thế."

"Ta tin rằng nếu đổi thành bất cứ nữ nhân nào khác, đều sẽ ghi khắc cả đời."

"Ta nghĩ cũng đúng."

Hàn Nghệ gật gật đầu, do dự một chút, nói: "Kỳ thật về việc này, ta thật sự hơi vô liêm sỉ, xác thật có lỗi với cô, ta cảm thấy phi thường áy náy đối với chuyện này."

Tiêu Vân vẻ mặt cổ quái nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Nhìn ta như vậy làm gì?"

Tiêu Vân vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà nói xin lỗi với ta?

"Cũng chẳng phải là chưa từng nói qua."

"Đó đều là do ta ép ngươi, lần này ta đâu có ép ngươi."

"Ặc..."

Hàn Nghệ ngẫm lại, hình như cũng đúng.

Tiêu Vân hồ nghi nói: "Ta thấy ngươi đích thị là mưu đồ bất chính."

Hàn Nghệ thật sự rất muốn phun đầy mặt Tiêu Vân, nói: "Ta không xin lỗi cô, cô tức giận, ta xin lỗi cô, cô lại nói ta mưu đồ bất chính. Hình như ta làm thế nào cũng sẽ thành không đúng."

Tiêu Vân hỏi: "Nếu ngươi là ta, ngươi chẳng lẽ không nghĩ như vậy?"

Hàn Nghệ ngẩn người, gật đầu nói: "Được rồi, ta có, tuy nhiên lần này ta chân tâm thật ý muốn nói một tiếng xin lỗi với cô."

Tiêu Vân cười khổ nói: "Kỳ thực xin lỗi hay không cũng không quan trọng, ta cũng không phải là người tính toán chi li, quan trọng là ...trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào. Bất quá, tựa hồ chính bản thân ngươi cũng không biết mình nghĩ như thế nào, dường như ngươi vẫn luôn tự mâu thuẫn. Chuyện ngươi nói và làm, luôn trái ngược nhau."

Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức tự giễu cười nói: "Cô nói rất đúng, hình như ta luôn gây khó dễ với bản thân mình, có một vị thê tử xinh đẹp như hoa, lại vẫn thà rằng ngủ một mình ở cái giường thấp vừa cũ vừa rách nát."

Tiêu Vân cười khanh khách nói: "Bây giờ hối hận thì muộn rồi."

"Hối hận? Cũng không đến nỗi."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tuy loại hành vi này rất ngu xuẩn, nhưng đối với hai chúng ta, đây dường như là phương thức sáng suốt nhất."

Tiêu Vân sửng sốt, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, không chỉ ngươi, kỳ thực có nhiều vấn đề mà ta cũng không làm rõ được. Không lâu trước, ta cho rằng cứ đùa giỡn huyên náo như thế này, đần độn sống với nhau một đời cũng không tồi. Nhưng nếu như một khi ra khỏi Mai thôn, mọi thứ sẽ thay đổi."

Mọi thứ đều thay đổi à? Bao gồm cả quan hệ vợ chồng sao? Hàn Nghệ nói: "Nếu như chúng ta không đi Trường An thì sao?"

Tiêu Vân ngẩn ra, ngưng mắt nhìn Hàn Nghệ một lát, cười nói: "Việc này không liên quan gì tới việc đi Trường An, nếu ngươi thật sự muốn giữ ta, lúc trước sẽ không giả say rồi."

Hàn Nghệ chần chừ nói: "Thật sự trong lòng ta đang rất phân vân, cũng không biết là nên hay không nên giữ cô. Một mặt ta muốn nhìn thấy một Tiêu Vân chân chính, à, có lẽ cái tên Tiêu Vân cũng là giả. Nhưng mặt khác ta lại vô cùng lo lắng, dù sao thì cô đến nấu ăn cũng không biết làm, có trời mới biết là liệu cô có té xỉu ở bên đường hay không."

"Ngươi lại thế rồi." Tiêu Vân nguýt Hàn Nghệ một cái, nói: "Ta cũng không yếu ớt như ngươi tưởng tượng, ngay cả Tần Nghiêm Chi, ông ta cũng không dám đánh ta."

Hàn Nghệ nói: "Cô lợi hại như vậy, sao ngất bên đường được."

"Đây chỉ là... Một cái ngoài ý muốn."

Tiêu Vân đỏ mặt, lại nói: "Nhưng ngươi lại không giống, ngươi thật sự không có thực lực, mới bị ăn đòn."

Hàn Nghệ hừ nói: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói, ta đây là vì bảo vệ các ngươi, bằng không với năng lực của ta sao lại bị đánh được. Xem ra cô chỉ hiểu một góc băng sơn về ta, tựa như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi."

Tiêu Vân cười nói: "Vậy được, nếu ngươi có năng lực thì đi Trường An làm đại quan cho ta xem đi."

"Ta..."

Hàn Nghệ muốn nói lại thôi, đừng có nói giỡn! Triều đình chẳng phải là nhà ta mở, ta nói muốn làm là làm được, nói: "Cô trước tiên đừng lo cho ta, hay là lo cho bản thân trước đi." Nói rồi hắn lại liếc mắt nhìn Tiêu Vân.

Tiêu Vân thấy ánh mắt của hắn đầy quan tâm, muốn giấu cũng không giấu được, hơi động lòng, nói: "Cái này ngươi yên tâm, ta đi chuyến này không đến mức sẽ gặp nguy hiểm."

Hàn Nghệ vui vẻ nói: "Thật sao?"

Tiêu Vân cười gật gật đầu, nói: "Cho nên ngươi đừng lo lắng cho ta nữa, hay là nói thêm dự định của chính mình chút đi, ngươi đừng nghĩ tiếp tục dựa vào Dương gia nữa, loại gia tộc giống như Dương gia, bọn họ nhất định lấy gia tộc làm trọng, vì lợi ích của gia tộc, bọn họ có thể vứt bỏ bất cứ ai, bọn họ không đáng tin cậy. Cho nên mọi thứ đều phải dựa vào chính ngươi."

"Cái này ta biết."

Tiêu Vân hỏi: "Vậy ngươi có dự định gì trong lòng không?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thuận theo tự nhiên đi, thân phận như ta, nếu như phải đi tranh thủ một thứ gì đó, khác gì người si nói mộng, nhưng nếu cơ hội tới, ta cũng sẽ bắt lấy."

Lời này cực kỳ thực tế, cho dù ở hậu thế, cũng không phải ngươi vỗ ngực một cái nói làm là thành công được. Đây là một thế giới rất thực tế, Hàn Nghệ không có gì hết, hơn nữa xuất thân hèn mọn, thi tiến sĩ càng không đáng tin, cho dù hắn là một kẻ xuyên việt. Hắn thực sự có thể làm lên trò trống gì sao?

Chỉ có thể nói là hi vọng xa vời, bởi vì người ta con dòng cháu giống, lỡ bước nhầm, phía sau còn có gia tộc chống đỡ. Hắn nếu bước nhầm một bước thì chi có vạn kiếp bất phục. Hơn nữa, hắn muốn tiếp xúc tầng lớp kia đều phi thường khó khăn, có điều so với trước đây, tư tưởng của hắn đã thay đổi. Dù sao hắn nói khi cơ hội đến, hắn cũng sẽ nắm giữ, mà không cự tuyệt.

Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Ngươi có thể nghĩ như thế, vậy không có gì tốt hơn rồi, ta chỉ sợ ngươi không lượng sức mình. Nước ở Trường An thực sự là sâu không nhìn thấy đáy nha."

Hàn Nghệ nói: "Vậy cô có tặng ta mấy cái bùa hộ mệnh không."

Tiêu Vân cười khúc khích: "Cái này ngươi đừng có nghĩ tới, cho dù ta tặng ngươi bùa hộ mệnh, một khi tới Trường An nó cũng sẽ biến thành bùa đòi mệnh."

"Thật hay giả thế?"

Hàn Nghệ kỳ thật chỉ tùy tiện nói vậy, nhưng nghe Tiêu Vân nói mơ hồ như vậy, không khỏi cảm thấy hết sức tò mò.

Tiêu Vân cười khổ một tiếng, nhưng cũng không có nhiều lời.

Hàn Nghệ thấy nàng không muốn nói, tự nhiên cũng không hỏi nhiều, nói: "Nói như thế, cô nhất định phải đi sao?"

Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Kỳ thực ta muốn ở lại đây, đó đã là một quyết định rất ích kỷ. Hiện giờ, chắc có rất nhiều người đang lo lắng cho ta, bất kể thế nào, ta cũng phải đi báo cho bọn họ một tiếng bình an."

Hàn Nghệ nói: "Vậy cô phải đồng ý với ta, cho dù thế nào, cũng phải báo với ta một tiếng bình an." Đối với việc này đúng là hắn không dám yêu cầu quá nhiều.

Tiêu Vân mi mắt trĩu xuống, khẽ ừ một tiếng.

Hai người chỉ lẳng lặng ngồi ở trên ban công, tuy rằng rất lạnh, tuy rằng rất tối, nhưng ai cũng không muốn rời đi.

...

...

Hôm sau.

Ngoài thành bắc Dương Châu, một đội người ngựa chậm rãi tiến về phía tây bắc, nhưng không khí có vẻ có chút trầm mặc, đi được năm mươi dặm, Hàn Nghệ đột nhiên ngừng lại, chắp tay hướng về Dương Triển Phi, Thẩm Tiếu bên cạnh nói: "Nhị công tử, Thẩm huynh, tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, vậy chúng ta từ biệt nơi đây thôi."

"Hàn tiểu ca, quả thực xin lỗi."

Dương Triển Phi đối mặt với Hàn Nghệ sắp rời đi, ngoài nói câu này ra, đúng là không biết nói gì cho tốt. Dù sao y và Hàn Nghệ cũng cùng trải qua hoạn nạn, phần kỉ niệm đặc thù này, để cho y cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Hàn Nghệ cười nói: "Sự tình đã qua lâu như vậy, nhị công tử cũng đừng lưu tâm nữa, kỳ thật cho dù hôm nay không đi. Ta sớm muộn cũng sẽ đi Trường An. Ta còn muốn đa tạ nhị công tử và lệnh phụ, nếu không như thế, ta làm sao có thể tự tại như này."

Dương Triển Phi cười khổ gật đầu.

Hàn Nghệ ngập ngừng, như có lời muốn nói.

Dương Triển Phi trong lòng hiểu được, thở dài: "Phi Tuyết rất tốt, có điều muội ấy tạm thời không biết chuyện này, hơn nữa chuyện này là do Phi Tuyết mà ra. Nhưng muội ấy quyết không cố tình làm liên lụy tới ngươi, ngươi cũng đừng có trách muội ấy."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nếu sau này nàng ấy biết chuyện này, ngươi hãy nói cho nàng ấy, ta không hề trách nàng ấy."

Dương Triển Phi nói: "Ta nhất định sẽ nói lại với muội ấy."

Thẩm Tiếu đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, Tiểu Béo, Tiểu Dã, các người đợi nhé, ta nhất định sẽ đi Trường An tìm các người."

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên, ta vừa tới Trường An, sẽ đem hết rượu dùng để ta và ngươi hội ngộ cất đi, chờ ngươi đến, thế được chưa?"

Hùng Đệ hì hì nói: "Thẩm đại ca, huynh nhất định phải mau tới a. Bọn đệ đợi huynh ở Trường An."

"Nhất định, nhất định."

Sau một phen từ biệt, Hàn Nghệ liền rời đi.

Đợi sau khi từ biệt Dương Triển Phi, đi được hai ba mươi dặm Hàn Nghệ bỗng nhiên dừng lại.

"Đại tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đi sao?"

Hùng Đệ đứng trong đống tuyết ngước đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Tiêu Vân đang cưỡi trên ngựa.

Tiêu Vân đỏ vành mắt, nhưng vẫn cười nói: "Tỷ tỷ còn có chuyện cần xử lý, đợi tỷ xử lý xong mấy chuyện này, sẽ đi tìm các đệ, đến lúc đó tỷ sẽ kiểm tra bài học của đệ, đệ đừng có ăn bơ làm biếng nha."

Hùng Đệ gật gật đầu nói: "Đại tỷ tỷ xin yên tâm, đệ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách."

Tiêu Vân lại hướng tới Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, sau khi tỷ đi, đệ phải bảo vệ tốt Hàn đại ca đệ và Tiểu Béo nha."

Tiểu Dã dạ một tiếng: "Đệ nhất định sẽ bảo vệ tốt bọn họ."

Tiêu Vân gật gật đầu, lại nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ chần chừ một lát, mới nói: "Nhớ kỹ, cho dù thế nào ít nhất cũng phải cho ta biết là cô an toàn."

"Thận trọng!"

Nói xong nàng liền vung lên roi ngựa, phóng ngựa rời đi, trong bông tuyết do móng ngựa làm tóe lên, đồng thời có một giọt nước mắt nở rộ giữa không trung.

Hùng Đệ nhìn bóng Tiêu Vân đi xa, hướng về Hàn Nghệ hỏi: "Hàn đại ca, đại tỷ tỷ còn quay trở về không?"

"Có, nhất định sẽ có."

Lời tác giả: Tuy ta không phân cuốn, nhưng tới đây có thể xem là hết cuốn thứ nhất, nhân vật chính đi Trường An rồi, màn đặc sắc từ lúc này mới xem như chính thức bắt đầu. Mời mọi người đón đọc...

Lời dịch giả: Cầu donate ...^.^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Amenadiel
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
Le Van Phap
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
binhhs123
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
binhhs123
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
mafia777
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
Hobbit93
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
TheCupCoffee
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
Chicken00
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
Luminee
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
mafia777
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
Lang Trảo
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
thietky
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
BlackPinkMyLove
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
luckychan
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
BlackGao
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
Hieu Le
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
mafia777
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
ChungLy
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
mafia777
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
visaotoiyeukem
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
imhanlap
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
BÌNH LUẬN FACEBOOK