Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Hàn Nghệ đã tỉnh lại, nhưng đây cũng chỉ đại biểu hắn vừa mới thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng thôi.

Thân thể của hắn vẫn còn vô cùng suy yếu, nặng nhất là phần đầu và phần miệng, ngoài ra khắp toàn thân trên dưới đều có thương tích to to nhỏ nhỏ. Cái này không phải chỉ một hai ngày là có thể khỏi hẳn, yêu cầu phải điều dưỡng cẩn thận, bằng không có thể để lại di chứng về sau, không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại Dương phủ.

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.

Lúc này đã bắt đầu vào đông, gió lạnh thấu xương bao phủ cả thành Dương Châu.

Hàn Nghệ nằm trên giường nửa tháng, dưới sự chăm sóc vừa cưỡng ép vừa tỉ mỉ của Tiêu Vân, cuối cùng hắn cũng coi như là xuống giường hành tẩu được rồi. Đây thực sự là bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, hắn cũng không nghĩ tới bản thân vừa nằm xuống liền là nửa tháng, thế nhưng chút thương thế này đối với hắn mà nói, cũng không tính là cái gì, dù sao hắn cũng đã vô số lần cận kề cái chết rồi.

Đêm đã khuya, mây đen kéo dày đặc trên bầu trời tối mịt, không thể nhìn thấy nửa điểm ánh trăng sao.

"Không nên nhảy, không cần phải..., đừng mà"

Hàn Nghệ kinh hãi quát to một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, chỉ thấy hắn mồ hôi đầy mặt, thở hổn hà hổn hển.

Nửa tháng nay, hắn đều có cùng một giấc mơ, tiếng kêu rên của Trần Thạc Chân, cái thân ảnh nhảy xuống dòng sông kia, trước sau cứ quanh quẩn ở trong lòng.

"Phù..."

Hàn Nghệ hai tay che mặt, liền phát hiện nước mắt chảy đầy mặt, hắn mở to miệng thở phì phò, tự lẩm bẩm: "Peter Zhu, tên chết tiệt nhà ngươi rốt cuộc ở nơi nào, ta hiện tại thật sự rất cần sự hỗ trợ của ngươi."

Cốc cốc cốc!

Cốc cốc cốc!

Chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, lại nghe có người hô: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."

Là thanh âm của Tiêu Vân.

"Cô đợi chút."

Hàn Nghệ trực tiếp chùm chăn lên người, đi xuống giường mở cửa, chỉ thấy Tiêu Vân đứng ở trước cửa, hai tay ôm ngực, mũi chân hơi hơi nhón lên, vội vàng nói: "Mau vào đi."

Tiêu Vân nghiêng người lách vào phòng, quan tâm nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi lại gặp ác mộng à?"

Hàn Nghệ ừ một tiếng. Đóng cửa lại, bước nhanh lên giường, nói: "Xin lỗi, vừa rồi sợ là lại quấy nhiễu giấc ngủ của cô."

Bởi vì Tiêu Vân vốn ngủ ở phòng sát vách bên cạnh. Hiệu quả cách âm thời cổ đại cũng chỉ có thế, vì thế mỗi lần Hàn Nghệ gặp ác mộng, lập tức liền đánh thức Tiêu Vân, đối với việc này Hàn Nghệ xác thực cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản chuyện này.

Tiêu Vân đi tới bên giường ngồi xuống. Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Hàn Nghệ, quan tâm nói: "Hàn Nghệ, có phải ngươi bị trúng tà hay không? Mấy ngày nay cứ đến nửa đêm là ngươi lại lớn tiếng kêu sợ hãi."

Hàn Nghệ thở dài, gật đầu nói: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải là thật sự trúng tà, chỉ là có chút bệnh tâm lý thôi."

Kỳ thực làm nghề này, bệnh tâm lý cũng chính là bệnh nghề nghiệp, tỉ lệ phát bệnh cực cao. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị loại bệnh này. Nhưng bởi vì bên cạnh hắn luôn có một vị bác sĩ tâm lý học, cũng chính là Peter Zhu, chỉ cần không quá nghiêm trọng, Peter Zhu đều có thể rất nhanh giúp hắn thoát khỏi ám ảnh. Thứ duy nhất để Peter Zhu bó tay toàn tập, chính là sự bài xích và sợ hãi của Hàn Nghệ đối với hôn nhân, còn có sự tuyệt vọng đối với tình yêu nữa.

"Bệnh tâm lý?"

Tiêu Vân chưa từng nghe thấy thuật ngữ này, cũng không hiểu, nghi ngờ nói: "Đây là bệnh lang trung xem cho ngươi sao?"

"Tự nghĩ ra." Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Bệnh này chỉ có thể dựa vào chính mình điều dưỡng thôi, nhưng mà cô yên tâm, qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn."

Hiện tại Peter Zhu không có ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình điều dưỡng thôi, cũng may hắn cũng học được không ít từ Peter Zhu, năng lực tự mình điều tiết cũng là phi thường mạnh mẽ. Nhưng cái này cũng cần thời gian để hòa tan.

Cái này cũng có thể tự nghĩ ra? Tiêu Vân nghe vậy vẫn chưa hiểu lắm, bất quá thấy thân thể của Hàn Nghệ không có việc gì, cũng hơi yên lòng một chút, đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, có chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

"Ta nhớ ngươi từng nói là Trần Thạc Chân đã nhảy sông tự vẫn đúng không?" Tiêu Vân có vẻ cẩn thận từng li từng tí một.

Hàn Nghệ sững sờ, trong lòng biết nàng muốn hỏi gì. Nhưng cũng không định ẩn giấu cái gì, khẽ gật đầu một cái.

Tiêu Vân lại hỏi: "Mà ngươi vẫn thường ở trong mơ kêu to không được nhảy, có phải ngươi mơ thấy Trần Thạc Chân không?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Hàng mi của Tiêu Vân hơi nhăn lại, nói: "Lẽ nào lúc Trần Thạc Chân nhảy sông, ngươi từng có ý muốn ngăn cản à?"

Hàn Nghệ chần chờ chốc lát, thở dài, nói: "Kỳ thực ta cũng không biết vì sao bản thân lại muốn ngăn cản ả ta, bởi vì lúc đó ta rõ ràng là muốn giết chết ả. Nhưng mà khoảnh khắc ta chính mắt nhìn thấy ả nhảy xuống sông, ta đúng là thật sự muốn liều lĩnh ngăn cản ả lại, nhưng đáng tiếc lúc đó ta thật sự không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn ả nhảy xuống."

Tiêu Vân tuy đã đã mơ hồ đoán được rồi, thế nhưng khi nghe chính miệng Hàn Nghệ nói ra, bất giác khẽ giật mình, nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, nói: "Có phải ngươi cảm thấy mình không ngăn cản được Trần Thạc Chân, nên cảm thấy áy náy?"

Hàn Nghệ trầm ngâm chốc lát nói: "Ta cũng không rõ lắm, có lẽ có một chút áy náy đi, thế nhưng ta nghĩ cái này cùng với chuyện ta muốn giết ả là hai chuyện khác nhau, nếu như cho ta lựa chọn lại một lần nữa..., ta nghĩ ta vẫn sẽ làm như vậy."

Nói tới đây, hắn suy tư nói tiếp: "Ta nhớ lúc chúng ta đều đã kiệt sức, ả từng bảo ta cho ả một cái lý do."

"Lý do gì?"

"Một cái lý do để ả không cầm đao."

Tiêu Vân ngẩn ra, lập tức hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào?"

Hàn Nghệ hơi nhún vai nói: "Ta cũng không có dây dưa cái vấn đề này, hoặc là nói ta cũng không biết cho ả lý do gì, bởi vì nếu như đổi lại là ta, ta chỉ sợ cũng sẽ làm như thế, cả hai chúng ta đều chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi. Đây chỉ là một cái yêu cầu vô cùng thấp kém, tại sao một cái yêu cầu thấp kém như vậy, cũng không thể được thỏa mãn, tính mạng của chúng ta thật sự thấp hèn như vậy sao, chúng ta là người, mà không phải một con chó."

Hắn nói đến phần sau, đột nhiên lộ ra sự kích động vô cùng, chính hắn cũng không rõ ràng, rốt cuộc đang nói Trần Thạc Chân, hay là đang nói chính hắn.

Tiêu Vân sững sờ nhìn Hàn Nghệ, tựa hồ cũng không hiểu được tại sao Hàn Nghệ lại kích động như thế.

Sau khi Hàn Nghệ nói xong, thấy Tiêu Vân vẫn ngơ ngác nhìn mình, tựa hồ cũng nhận ra chính mình có chút kích động, dùng hai tay chà chà mặt, nói: "Xin lỗi, ta có chút kích động."

Tiêu Vân ngẩn ra, vội nói: "Bản thân ta thấy, chuyện này muốn trách thì trách đám quan lại chết tiệt kia, bởi vì bọn họ mới dẫn đến một hồi họa loạn này."

Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Đám cẩu quan kia chỉ là một cái nguyên nhân mà thôi, tiếng kêu rên kia của Trần Thạc Chân, cho ta cảm xúc to lớn nhất chính là bất lực, tuyệt vọng. Cõi đời này không phải chỉ có mỗi quan lại, còn có rất nhiều rất nhiều loại người có thể giúp bọn họ, thế nhưng lại không có một người dũng cảm đứng ra, bách tính huyện Thanh Khê đã liên tục phải chịu nỗi tuyệt vọng như thế, bọn họ có lẽ chưa bao giờ cảm nhận được nửa điểm quan tâm yêu mến, mà cầm lấy đao chính là sự giãy dụa cuối cùng trong tuyệt vọng của bọn họ."

"Khi cô đói bụng khó nhịn, cô đứng ở con phố đối diện xa xa. Nhìn một nhà ba người trong căn nhà ấm áp dưới ánh đèn, đang dùng bữa tối đầy ấm áp hạnh phúc. Nhìn đứa nhỏ hạnh phúc kia, tựa hồ chán ghét món ăn người mẹ làm, để thừa là nửa bát cơm trên bàn, mà khi người mẹ cầm nửa bát cơm kia đi ra cửa, thì nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương phía đối diện, nhưng lại đem nửa bát cơm vứt cho con chó nhỏ đứng cạnh cửa"

Tại sao bà ta thà rằng đem cơm cho một con chó, cũng không muốn bố thí cho đứa trẻ đối diện kia. Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì chó là nhà họ nuôi, còn đứa trẻ kia thì không có nửa điểm quan hệ gì với họ.

Vô số đứa nhỏ cũng chậm rãi nhắm mắt lại dưới cảnh ban đêm tuyệt vọng như thế, chính là cái thế giới lạnh lùng này đã ép bọn chúng đến tuyệt lộ. Những tên cẩu quan kia hiển nhiên là đáng chết, thế nhưng khi cô chỉ trích bọn họ, có từng xem lại lương tâm của chính mình, chính mình có thể bỏ ra chút lòng trắc ẩn hay không."

Tiêu Vân nhìn Hàn Nghệ, ngơ ngác không nói, qua nửa ngày, nàng mới nói: "Bởi vì ngươi cảm thấy bản thân cũng không có bỏ ra chút lòng trắc ẩn nào, nên mới cảm thấy áy náy sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Sau khi ta biết được việc này. Phản ứng đầu tiên của ta là cảm thấy may mắn, may mắn một hồi tai nạn kia cũng không có phát sinh tại Dương Châu, không có phát sinh trên người ta. Mà sau khi ta suy đoán ra khả năng Trần Thạc Chân sẽ tập kích Dương Châu xong, ta lại cảm thấy sợ hãi, rất oán hận. Đến khi ta dọa lui bọn họ xong, ta lại cảm thấy hưng phấn cùng hài lòng, thế nhưng từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đi trợ giúp những người kia. Kỳ thực ta hẳn là người nên đi hỗ trợ nhất, thế nhưng ta thậm chí cũng chưa từng có chút ý niệm nào như thế. Ta cũng giống những dân chúng khác, chỉ biết quan tâm chính mình."

Tiêu Vân nói: "Năng lực của một mình ngươi cũng có hạn. Lại có thể giúp được bao nhiêu đây?"

Hàn Nghệ lắc đầu cười khổ nói: "Đây chỉ là cớ mà thôi, đến khi bản thân cô cũng cần sự trợ giúp, nếu như cô biết những kẻ thấy chết mà không cứu kia cũng an ủi chính mình tương tự như thế, cô cũng sẽ không thể nào độ lượng tha thứ cho bọn họ được đâu."

"Hắt xì."

Tiêu Vân đột nhiên nhảy mũi một cái.

Hàn Nghệ ngẩn ra, liếc nhìn Tiêu Vân, hắn vốn không giỏi quan tâm người khác lắm, lúc này mới phát hiện trên người Tiêu Vân chỉ mặc một cái áo khoác, mà bên trong chỉ là mặc một bộ váy ngủ. Trong lòng hiểu ra, nhất định là vừa rồi Tiêu Vân quá quan tâm hắn, mới không kịp mặc quần áo tử tế đã đi sang. Liền thay đổi sắc mặt nói: "Ta không sao rồi, cô đi về ngủ trước đi."

Tiêu Vân co co cái mũi ngọc nhỏ nhắn, sự quan tâm trong mắt cũng không có giảm bớt nửa phần, nói: "Dù sao ta cũng đã bị ngươi đánh thức rồi, hiện tại cũng ngủ không được."

Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, khẽ thở dài, đột nhiên chui ra khỏi chăn.

Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Ngươi làm gì thế?"

Hàn Nghệ nói: "Cô đắp chăn đi. Ta mặc quần áo vào là được."

Tiêu Vân mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Ồ! Ngươi nhường cho ta sao?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Chuyện này có gì đâu mà cô kinh ngạc như thế?"

Tiêu Vân hồ nghi nói: "Trước đây ngươi cũng đâu có tốt như vậy, bình thường vào những lúc thế này, ngươi có nhớ mình hay nói gì không? Vậy cô cứ đông lạnh đi, dù sao đến khi ốm ra ta cũng sẽ không chăm sóc cô đâu, cô qua một bên tự sinh tự diệt đi."

Nói xong nàng còn bắt chước Hàn Nghệ vung vẩy hai tay, sinh động như thật, lập tức lại nói: "Cô thành thật khai báo đi, có phải cô lại gây rối gì rồi đúng không?"

Hàn Nghệ không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn Tiêu Vân, trong lòng thì nghĩ, đậu xanh, bà nương này đúng là định bắt chước ta sao.

Tiêu Vân mặt đỏ lên, lại lắc đầu nói: "Không. . . không cần, ngươi vẫn cứ đắp chăn đi, ngươi bệnh nặng mới khỏi, cũng không thể bị cảm lạnh."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Yên tâm, ta đã khỏe hẳn rồi, ta cũng không có yếu đuối mong manh như cô tưởng tượng đâu. . .Hắt xì, hắt xì, má nó."

Xấu hổ!

Cả khuôn mặt Hàn Nghệ đều trướng thành màu gan lợn.

Tiêu Vân phì một tiếng, khanh khách nở nụ cười.

Hàn Nghệ tức giận nói: "Này này này, ta chỉ là có lòng tốt sợ cô bị cảm lạnh thôi, cô không cần cười vui vẻ như vậy chứ."

Tiêu Vân mím mím môi, nín cười, chần chừ một lúc, nói: "Nếu không, nếu không chúng ta đắp chung đi."

"Khụ khụ khụ, cô nói cái gì?" Hàn Nghệ sợ đến mức màu gan lợn lập tức biến thành màu xanh lè.

Tiêu Vân vội giải thích: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta chỉ nói hai người cùng nằm trong chăn, đợi lát nữa ta muốn ngủ, ta...ta liền trở về."

"Như vậy à..."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Cũng được, nếu cô đã muốn thế, vậy ta đương nhiên cũng không có ý kiến."

Hắn cũng không định cởi áo khoác ra, trực tiếp nằm im trong chăn, nhìn Tiêu Vân còn ngồi ở bên giường, nói: "Cô còn ngồi đó làm gì, nhanh chui vào đi chứ."

Tiêu Vân ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Nghệ, lại cúi đầu liếc nhìn chăn đệm, thầm nghĩ, lẽ nào trước đó hắn đã biết ta sẽ nói như vậy, mới cố ý làm như thế, ừm, nhất định là vậy, tên này rất giảo hoạt, lập tức lắc mạnh đầu nói: "Ta vẫn là trở về thôi."

Nói xong, nàng liền đem áo khoác bó chặt chính mình, cất bước nhỏ, bỏ chạy nhanh như chớp.

Hàn Nghệ mất nửa ngày vẫn không tỉnh hồn lại được, đây là ý gì? Ánh mắt vừa rồi của nàng rốt cuộc là muốn nói cái gì. Thực sự là điên đầu, nói cũng là cô nói, cuối cùng lại thành nhân phẩm của ta không ra gì, lẽ nào lại như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK