Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Văn Bảo nhìn đến ngáo cả ra.

Lẽ nào xuất hiện ảo giác?

Gã dùng sức day day hai mắt, định thần nhìn lại, nhưng lơ lửng vẫn là lơ lửng.

Cái gọi là âm binh của bọn họ cũng chỉ là lợi dụng đêm tối để hù dọa người.

Nhưng đám thần tăng trước mắt này đều là quang minh chính đại bay trước mắt bọn họ.

Cái này đã là sự khác biệt giữa quỷ và thần.

"Không thể nào."

"Sao lại có thể như thế."

Đồng Văn Bảo không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình, nhìn người bên cạnh nói: "Ngươi đi dò thám xem."

"Ta..."

Người này vẻ mặt đầy sợ hãi, thầm nghĩ, sao ngươi không đi đi.

Đồng Văn Bảo trừng mắt nói: "Còn không mau đi."

"Dạ dạ."

Tên đó đánh liều, cưỡi ngựa từ từ tiến lên trước, mỗi bước đều hết sức cẩn thận, đi đến chỗ cách tường thành không đến hai mươi bước, trên dưới tường thành hoàn toàn yên tĩnh, gió sớm phất qua, gã không khỏi rùng mình, không dám nhìn thẳng, chỉ dám nghiêng đầu nhìn, sợ hãi rụt rè nhìn lên phía trên.

Đúng lúc này, mặt trời mọc ra từ phía Đông, một tia sáng chiếu đến, chỉ thấy trên người đám hòa thượng đó phát ra vầng sáng màu vàng.

Bỗng nhiên, mười tên hòa thượng đột nhiên mở mắt, trợn mắt tức giận nhìn người này.

"Aaa..."

Tên này sợ hãi kêu lên, tay cầm dây cương, quay đầu ngựa chạy thẳng.

Những kẻ phía sau không biết chuyện gì, chỉ thấy đám hòa thượng đó đột nhiên phát ra vầng sáng màu vàng, trong lòng ngạc nhiên, lại thấy người này đột nhiên phóng ngựa chạy về, nghĩ rằng đám hòa thượng đó sắp làm phép, sợ quá kêu to lên.

Trận địa của phản quân tức khắc người ngã ngựa đổ, điều này làm cho Đồng Văn Bảo không cách nào ngăn cản được. Dù sao thì đám người này chỉ là bách tính, tham gia huấn luyện ít, tố chất tâm lý cũng chỉ có vậy, so với quân đội chính quy thì chênh lệch khá xa, vừa hoảng lên thì không quản đến mệnh lệnh gì nữa. Rơi vào đường cùng, Đồng Văn Bảo chỉ có thể cùng với các tướng sĩ chạy như điên về phía sau.

Không đến nửa canh giờ, Đường Quân không nói một lời, chỉ là mở mắt, đối phương liền sợ tới mức tè ra quần.

...

...

"Ha haa..."

Dương Triển Phi nãy giờ vẫn nấp trong lỗ châu mai trên tường thành, nhìn lén bộ dạng hoảng loạn của phản quân, không khỏi ha ha cười: "Ta đã nói bọn chúng là một đám ô hợp, căn bản không chịu nổi một kích. Ha ha."

Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám lên không? Hàn Nghệ đứng cạnh nghe y nói vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ thay y.

Dương Triển Phi vỗ vai Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, cũng là ngươi có cách."

Hàn Nghệ cười nói: "Đây là sự khác biệt tùy người mà thôi."

Dương Triển Phi ồ một tiếng: "Nghĩa là sao?"

Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử quên Trần Thạc Chân là dựa vào cái gì lập nghiệp sao?"

Dương Triển Phi nói: "Cái này ta sao quên được, ả ta hiển nhiên là dựa vào tà giáo lập nghiệp, bằng không, chỉ dựa vào một nữ nhân như ả ta, thì sao có thể phục chúng."

Lời này không sai chút nào, đây là xã hội nam quyền, nữ nhân không đáng nói đến, một nữ nhân có thể tham gia tạo phản, nhưng nếu muốn làm thống soái, thì nhất định phải mượn dùng Thần Phật để gia tăng uy tín cho mình.

"Đạo lý chính là như thế."

Hàn Nghệ cười: "Trần Thạc Chân chính là dựa vào tà giáo lập nghiệp, người đi theo ả ta, hơn phân nửa đều là bị tà giáo của ả mê hoặc, cũng chính vì vậy những người này rất tin tưởng chuyện quỷ thần. Tuy điều này làm cho bọn họ trở lên không sợ hãi, nhưng đây cũng là nhược điểm của bọn họ, điều này lý giải tại sao khi bọn họ nhìn thấy đám hòa thượng treo lơ lửng liền tin là thật, kỳ thực ta chỉ là mượn lực đẩy lực mà thôi, lợi dụng cái gọi là tiên thuật mê hoặc bọn họ."

"Thì ra là thế."

Dương Triển Phi gật gật đầu, lại hơi nhíu mày nói: "Nhưng đây chỉ là tiên phong của đối phương, mấu chốt vẫn là phải lừa được Trần Thạc Chân, ta tuy chưa gặp ả ta, nhưng nghe nói ả không dễ trêu đâu."

Hàn Nghệ ha hả nói: "Trước đó, ta còn không vọng ngôn, nhưng bây giờ, ngươi có tin không, đợi lát nữa đại quân tới, ta muốn làm cho bọn chúng quỳ xuống, Trần Thạc Chân có lợi hại đi nữa thì cũng chả có tác dụng gì, ta đâu có lừa ả ta, ta chỉ lừa tướng sĩ của ả ta, cũng giống như cái thứ ả gọi là âm binh, tuy không lừa được ta, nhưng cũng làm cho binh sĩ thành Dương Châu run sợ, đây là cùng một đạo lý."

"Quỳ xuống?" Dương Triển Phi trước tiên là cả kinh, lập tức cười nói: "Bây giờ dù ngươi nói thế nào thì ta cũng tin."

"Vậy được, ta đi trước nhìn xem."

Hàn Nghệ lén đi đến tường thành, vừa đến chỉ nghe thấy tiếng cười quái dị.

"Phốc!"

"Ha ha!"

"Ha ha a!"

Tựa như muốn cười to mà lại phải nhịn, kết quả là phát ra thanh âm rất dị thường.

Lại nghe thấy một tên hòa thượng ở bên phải nói: "Tên vừa nãy thật sự làm ta chết cười rồi, chúng ta vừa mới mở mắt, hắn đã bị dọa chạy mất rồi."

Tên hòa thượng treo trên đầu y nói: "Ai nói không phải chứ, bọn chúng tám chín phần mười đã coi chúng ta là thần tiên rồi."

"Khà khà, không ngờ chúng ta đời này cũng có cơ hội làm thần tiên."

"Mấy tên này..., tố chất cũng chẳng hơn đối phương được bao nhiêu." Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh: "Này này này, ta nói mấy tên các ngươi chuyên nghiệp chút có được không, còn ở đó nói chuyện nữa à. Nếu như để người khác nghe thấy thì lộ hết rồi, nếu như muốn chết, vậy các ngươi cứ cười tiếp đi."

Mười tên hòa thượng kia nghe vậy vội ngậm miệng, kỳ thực bọn họ cũng không muốn cười, nhưng bọn họ chưa từng hù dọa quân địch bỏ chạy như này. Chỉ là mở mắt một chút thôi mà đối phương đã bỏ chạy, điều này thật sự là rất khôi hài.

Hàn Nghệ khom người tiến lên, nấp ở phía sau lỗ châu mai, vụng trộm lén nhìn, thấy quân địch chạy mất dạng, vội nói: "Mau mang nước tới."

"Vâng."

Chỉ thấy dưới lỗ châu mai, hai mươi tên binh sĩ đã sớm nằm phục ở đó, vội mang bình nước tới, nhưng bọn họ cũng không lộ liễu đưa bình nước cho đám hòa thượng, chuyện này nếu để người khác nhìn thấy, những thần tăng này vậy mà bưng bình trà uống nước, vậy hình tượng kia nhất định là xuống dốc không phanh. Bất quá Hàn Nghệ đã sớm chuẩn bị, dùng trúc nhỏ làm thành ống hút, mà còn cong nữa. Chỉ thấy từng thanh trúc nhỏ nhẹ nhàng đưa đến miệng của đám hòa thượng, tiếng ục ục không ngừng bên tai.

Mặt khác trong tay áo bọn họ, ngực áo đều có thịt khô, tùy thời đều có thể ăn.

"Hàn công tử, ta muốn đi tiểu."

Cái ten Dương Uy vừa mới uống nước xong, bèn thấp giọng nói.

Hàn Nghệ liền ngồi xổm ở phía sau y, trên trán bỗng nhiên xuất hiện ba đầu hắc tuyến nói: "Thận của ngươi cũng quá kém đi, vừa mới uống xong đã muốn đi tiểu, giữ lại cũng vô dụng, dứt khoát bán thận mua quả táo đi (chắc là đang nói tới hãng Apple). Thiệt là, tiểu ra quần đi, không phải đã đóng bỉm cho các ngươi rồi sao?" Cái hắn gọi là bỉm chỉ là một tấm vải có thể thấm nước.

"Ngồi khoanh chân như này ta không tiểu được."

Dương Uy vẻ mặt ủy khuất nói.

"Như vậy càng tốt."

"Ặc!"

Một người bên cạnh đột nhiên nói: "Hàn công tử, vạn nhất chúng tôi muốn đi ị thì sao?"

Đám người này thật là thô tục! Hàn Nghệ hỏi: "Ngươi muốn ị thế nào? Nếu không thì ngươi ngồi xổm ở đây kéo quần lên mà ị là được rồi, cứ để đám người đó lần đầu nhìn thấy thần tiên đi ị đi, có lẽ sẽ cảm thấy rất mới lạ, chắc sẽ còn xúm đến mà hỏi, xem phân của thần tiên thúi hay không thúi."

"Phốc!"

"Phốc phốc!"

Không ít người đều phì cười.

Người nọ cũng không dám lên tiếng nữa.

"Mẹ kiếp."

Hàn Nghệ mắng một câu, lại nói: "Các ngươi thả lỏng một chút, không cần nghĩ đến những thứ khác, đừng nghĩ cái gì hết, để cho đầu óc trống rỗng, một ngày rồi sẽ trôi qua rất nhanh, biết không hả?"

"Chúng tôi biết rồi."

...

Đám thần tăng đó rốt cuộc lợi hại đến mức nào? Ừm, nhất định rất lợi hại. vậy ta phải chạy xa một chút.

Phản quân bị hù dọa, một mạch chạy năm dặm, mới ngừng lại nghỉ một chút.

Đồng Văn Bảo hiện giờ vẫn không hiểu ra sao, nhìn tên vừa đi do thám nói: "Rốt cuộc ngươi vừa nhìn thấy cái gì?"

Tên nọ nuốt nước bọt nói: "Ta nhìn thấy...nhìn thấy đám thần tăng đó bỗng nhiên mở mắt ra."

"...!"

Đồng Văn Bảo nói: "Chỉ có vậy?"

Tên nọ gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ, thần tăng mở mắt ra, cái này còn không khủng bố sao?

"Tên phế vật vô dụng này."

Đồng Văn Bảo chỉ thấy yết hầu phát nghẹn, tức giận xém chút thì phun ra máu tươi, một cước đá văng tên nọ.

Bên cạnh gã là một nam nhân đội khăn xanh nói: "Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lại có một người nói: "Đám thần tăng đó nhìn có vẻ pháp lực cao cường, không thể tùy tiện tiến công, hay là chờ bệ hạ đến rồi nói sau."

"Đúng đúng, Bệ hạ pháp lực cao cường, có lẽ chúng ta nên đợi bệ hạ tới đi."

Cơ hồ tất cả mọi người gật đầu tán thành.

Đồng Văn Bảo nhìn thấy đám người này tên nào cũng vẻ mặt sợ hãi, đừng nói gã cũng không dám trở lại, hiện giờ cho dù gã muốn trở lại, mang theo đám binh sĩ sợ hãi này đến thì khác nào đi vào chỗ chết, hơn nữa đối phương mở cổng thành, không phái một binh một tốt thủ thành, chỉ có đám hòa thượng đó, nếu đám hòa thượng đó không có pháp lực thì đối phương sao lại dám làm thế.

Càng nghĩ càng thấy nghi, gã không khỏi gật đầu nói: "Các ngươi nói rất có lý, chúng ta đợi bệ hạ tới rồi cùng thảo luận vậy."

Bởi Trần Thạc Trân trong lòng bọn chúng được tôn sùng như thần, mà đám thần tăng của đối phương cũng là thần. Đây là cuộc chiến giữa thần và thần, người phàm như bọn chúng không nên can dự.

...

...

Buổi trưa đến.

Nắng ấm áp, ánh sáng trở nên không chút kiêng nể chiếu xuống mặt đất, chỉ thấy trên thành nam Dương Châu màu vàng lấp lánh. Thoạt nhìn như mộng như ảo, dường như kéo tới tận tới chân trời.

Bỗng nhiên, phía nam một trận bụi cuồn cuộn, tiếng bước chân, tiếng vó ngựa xa xa truyền tới. Chỉ thấy một mảnh chi chít bóng người kéo đến, khí thế giống như mây đen kéo đến vây thành.

"Bọn chúng...bọn chúng đến rồi."

Một tên hòa thượng nói.

"Nhiều...nhiều người quá."

"Đừng sợ đừng sợ, chúng ta hiện giờ là thần. Bọn chúng không dám...dám đến."

"Ngươi...không sợ, sao...sao nói chuyện lại run vậy?"

"Đừng nói nữa, hay là nhắm mắt lại đi, như vậy sẽ không thấy sợ nữa."

"Đúng đúng đúng, nhắm mắt, nhắm mắt.
...

Lúc đám "thần tăng" này nói chuyện, quân đối phương đã kéo đến dưới thành, có lẽ cái không khí kỳ dị này làm cho bọn chúng không dám lại gần, cách xa hai trăm bước bèn dừng lại, lúc dừng lại, lại truyền tới từng trận thanh âm xôn xao, vừa nhìn là biết quân đội không có rèn luyện, trong tiếng nhốn nháo đó, chỉ nhìn thấy cờ lớn dựng thẳng lên, bên trên có thêu hai chữ "Văn Giai".

"Thật đúng là không ít người a."

Hàn Nghệ nấp ở lỗ châu mai nhìn, một đám đông nghìn nghịt, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn lên chiến trường, trong lòng hồi hộp tò mò, chiến tranh ở hiện thực rốt cuộc là đánh như thế nào đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hoangbott
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
Đức Trong
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
Amenadiel
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
Le Van Phap
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
binhhs123
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
binhhs123
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
mafia777
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
Hobbit93
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
TheCupCoffee
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
Chicken00
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
Luminee
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
mafia777
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
Lang Trảo
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
thietky
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
BlackPinkMyLove
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
luckychan
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
BlackGao
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
Hieu Le
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
mafia777
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
ChungLy
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
mafia777
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
visaotoiyeukem
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
imhanlap
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK