Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hàn tiểu ca, có phải ngươi đã nhìn ra cái gì rồi?"

Dương Triển Phi nhìn Hàn Nghệ vẻ mặt thoải mái, hơn nữa còn có tâm trí đùa giỡn, đích thị là đã nhìn ra gì đó, vì thế vội vã hỏi Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười lắc đầu, chỉ về phía trước mặt: "Làm gì có âm binh, chỉ là ma trơi mà thôi."

"Ai u, không phải là U Linh hỏa à?"

Dương Triển Phi đâu biết ma trơi là gì, vì thế cho dù nghe thành ma trơi, vẫn làm cho y sợ chết khiếp.

Hàn Nghệ sững sờ chốc lát rồi chợt hiểu ra, nhưng cũng không biết là phải giải thích như thế nào, bởi giải thích thì phải bắt đầu từ nguyên tố hóa học, điều này chằng phải làm khó một người chưa từng đọc sách như hắn sao, cười khổ nói: "Cho dù là Linh hỏa, cũng không phải là U Linh hỏa. Đây chỉ là dùng một loại bột phấn chế thành mà thôi."

"Bột phấn?"

"Đúng vậy, loại này bột phấn này không chịu được nhiệt, nhiệt độ hơi cao chút là bốc cháy."

Dương Triển Phi thoáng nhíu mày, lại nhìn lên không trung nói: "Lúc này đang đúng dịp trời thu, trời trong xanh ngàn dặm, nhưng thời tiết rất nóng bức. Hơn nữa bây giờ lại là buổi tối, nếu như loại bột phấn ngươi nói, trong thời tiết mát mẻ như này mà cũng có thể tự cháy, vậy làm thế nào để mang theo loại bột đó."

"Ngươi nói không sai, đêm hôm khuya khoắt như này đúng là nhiệt độ không đủ cho loại bột này tự cháy, nhưng đó mới là điều ảo diệu trong này."

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: "Tuy ta không dám khẳng định, nhưng ta có thể đoán ra bảy tám phần, điều mấu chốt là ở tiếng vó ngựa."

"Tiếng vó ngựa."

Dương Triển Phi hoang mang nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ hẳn là trước đó đã sai người lén lút rải loại bột này ở một khoảnh đất nào đó, đợi ban đêm, buộc một vật đốt nóng vào đuôi ngựa, sau đó phái người cưỡi ngựa kéo vật này trên khoảnh đất đã được rải loại bột đó, loại bột đó gặp phải vật nóng thì tự cháy, bột này rất nhẹ gặp gió thổi liền bay lên không trung, người bên ngoài không biết, chỉ nhìn từ đằng xa, hơn nữa trước đây có người nói Trần Thạc Chân biết triệu tập âm binh, cho nên liền cho rằng đây nhất định là âm binh. Lại nghe thêm tiếng vó ngựa, khẳng định còn cho là âm binh cưỡi ngựa tới, có âm thanh, có hình tượng, đúng là sịn động như thật a, vậy mà cũng không buồn nghĩ xem, âm binh đều bay trên không trung, phải dùng tới ngựa sao?"

Dương Triển Phi nghe vậy lúng túng, trước kia y cứ tường là đám âm binh này cưỡi ngựa tới, không khỏi giận dữ nói: "Thì ra đều là bàng môn tà đạo, ta còn tưởng rẳng nữ nhân kia giỏi đến cỡ nào."

Hàn Nghệ lại lắc đầu nói: "Nhưng đây lại là chỗ lợi hại của ả ta."

Dương Triển Phi nghi ngờ nói: "Ngươi nói rõ hơn đi."

Hàn Nghệ ngước đầu lên nói: "Ngươi nhìn bọn họ thì biết."

Dương Triển Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên lính đang sợ hãi run rẩy, có vài tên còn nhắm cả mắt lại, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

Nhìn thấy cảnh này Dương Triển Phi không khỏi âu lo, với trạng thái này, nếu như quân địch xông tới, xác định là chỉ có bỏ chạy thôi, điều này chắc không cần phải nghĩ nữa, chưa đánh mà đã sợ tới mức này rồi, nếu đánh nhau thì làm gì có phần thắng, thở dài: "Ta hiểu rồi, bọn chúng chỉ là mượn bàng môn tà đạo để hù dọa chúng ta trước, làm cho quân lính của chúng ta sợ hãi, làm giảm sĩ khí. Mà bọn chúng thì sĩ khí dâng cao, bên giảm bên tăng vì thế mà bọn chúng nhiều lần lấy yếu thắng mạnh, thảo nào trong thư Thôi Thứ sử nói thực ra không phải ông ấy không đánh được đám phản quân này, chỉ có điều các đại tướng ở dưới trướng không dám ra trận, vì thế lỡ mất thời cơ, thế nên mới rơi vào cảnh như hiện nay."

Hàn Nghệ nói không sai chút nào, đám phản quân này đơn giản chỉ là một đám quân ô hợp, không có sức chiến đấu, mà bây giờ quân đội triều Đường vô cùng dũng mãnh. Đám phản quân này giành chiến thắng là vì... Thứ nhất là đột nhiên bộc phát, nói trắng là lần khởi nghĩa này chỉ là do việc loạn của một huyện mà ra, triều đình không hề ngờ tới, chuẩn bị không tốt.

Thứ hai là Trần Thạc Chân biết cách đánh lén và sử dụng gián điệp. Bởi quân lính của ả ta hơn phân nửa là bách tính, đi trên đường rất khó liếc mắt một cái mà nhận ra, ả ta cũng không phải một lần giành chiến thắng nhờ gián điệp. Thư của Thôi Thứ sử cũng nói, trong vòng ba ngày, Vụ Châu đã bắt được hơn 20 tên gián điệp.

Thứ ba là, cái trò lừa gạt này, bách tính cổ đại rất mê tín, mà binh lính triều Đường cũng là nông dân, ngươi có thể nâng cao sức chiến đấu của bọn họ, nhưng ngươi không thể làm cho bọn họ hết mê tín, đám binh sĩ này nhìn thấy Trần Thạc Chân có thể triệu tập âm binh thần tướng, trong lòng khẳng định cho là ả ta thật sự biết pháp thuật, chưa đánh đã sợ, không dám lộ đầu. Điều này làm cho Trần Thạc Chân có thể thừa cơ hội, cũng giống như bây giờ vậy, đều đã sợ thành thế này, làm sao mà đánh trận được.

"Đúng là như thế."

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Dương Triển Phi vẻ mặt âu sầu nói: "Vậy làm thế nào mới tốt đây, chúng ta vốn dĩ lấy ít đánh nhiều, hiện giờ sĩ khí giảm mạnh, như vậy càng khó chống cự rồi."

Tên này sao trí nhớ kém vậy. Hàn Nghệ âm thầm oán giận một câu, nói: "Nhị công tử, ngươi đừng có quên, ta cũng biết tiên thuật, ngươi yên tâm, ta không cần dùng đến một binh một tốt, thậm chí còn mở cổng thành, bọn chúng cũng không dám tiến công."

"Hả, thiếu chút nữa ta quên mất việc này rồi." Dương Triển Phi vỗ vỗ trán, vừa cười nói: "Nhưng cũng không cần mở cổng thành chứ, ta tin ngươi mà."

Không nhẽ y cho rằng ta nói khoa trương, Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử đã nghe nói đến không thành kế chưa?"

Dương Triển Phi lắc đầu.

Tam Quốc Diễn Nghĩa hình như không phải viết vào thời Đường, Hàn Nghệ không rảnh so đo này nọ, nói: "Cái gọi là không thành kế, đơn giản mà nói, chính là hư mà thực, thực mà hư. Hiện giờ Dương châu binh lực trống rỗng, chúng ta biết, đối phương cũng biết. Vậy đối phương nhất định cho rằng chúng ta hoặc là đầu hàng, hoặc tử thủ tường thành, nhưng nếu như chúng ta không đầu hàng cũng không liều chết, không bố trí một binh sĩ nào trên tường thành, thậm chí mở cổng thành. Nếu như nhị công tử gặp trường hợp như vậy, ngài sẽ nghĩ sao?

Dương Triển Phi nói: "Ta sẽ hoài nghi có mai phục. Ồ, ta hiểu rồi, ý ngươi là bày trận nghi binh, làm đối phương sinh nghi, không dám tùy tiện tiến công."

"Đúng vậy."

"Nhưng..."

Dương Triển Phi nghe vậy vẫn cảm thấy không ổn, nói: "Nhưng nếu chẳng may không gạt được bọn chúng, thì chúng ta coi như xong đời rồi."

Hàn Nghệ nói: "Nói vậy cũng không sai, nhưng gạt người...À không, binh pháp có câu, dùng binh đánh giặc là đạo quỷ thần. Trong thế cục thế này, chúng ta chỉ có thể giành chiến thắng nhờ đánh bất ngờ, bình thường mà đánh thì đánh không lại, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu, hơn nữa chúng ta có hai pháp bảo."

Dương Triển Phi vội vàng hỏi: "Pháp bảo gì?"

Hàn Nghệ nói: "Thứ nhất, đó là những tên đầu trọc cốt cách tinh kỳ, Phật duyên thâm hậu, cái này đợi lát ngươi sẽ biết, nói cũng không rõ được. Hai là, gian tế bên trong do đối phương phái đến, bọn chúng vốn dĩ muốn nội ứng ngoại hợp, còn cho rằng chúng ta không hay biết gì, như không nghĩ đến chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi. Nếu như bây giờ trong thành hoàn toàn phong tỏa, tin tức không truyền được ra ngoài, bọn chúng thấy bên trong không có động tĩnh gì, khẳng định là sẽ sinh nghi. Trước đây ta có nói, sự tín nhiệm có thể sụp đổ trong khoảnh khắc, nhưng hoài nghi thì ngược lại, càng nghi càng sợ, bọn chúng tuyệt đối sẽ nghi thần nghi quỷ, kể từ đó, đối phương sẽ không đánh mà lui."

Hàn Nghệ nói hơn nửa ngày, Dương Triển Phi còn rất do dự, đây không phải trò đùa, nếu ngươi mở cổng thành, nước hất ra khó lòng thu lại, chỉ cần đối phương tiến công, thành Dương Châu chắc chắn bị công phá, điều này không cần phải suy nghĩ. Y tuy về sau là danh tướng, nhưng hiện giờ chưa từng đảm nhiệm qua trọng trách, thành bị phá, thì y sẽ trở thành tội nhân của Dương gia, tội nhân của quốc gia, bởi nếu không đi mở cổng thành, nói không chừng có thể giữ được thành.

Đây chính là mị lực của chiến tranh, không có tính xác định, tràn đầy biến hóa. Có lẽ một khắc trước chiến thắng đang nằm trong túi áo, nhưng kết quả một trận mưa xuống, liền biến thành đại bại mà về. Điều này khảo nghiệm năng lực tùy cơ ứng biến của thống soái, một lựa chọn có thể giúp tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng có thể có thể làm cho ngươi chết không toàn thây.

Hàn Nghệ cũng không lên tiếng, Thiên môn bọn họ có câu thánh ngôn, cũng là điều hắn thường nhắc tới "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", chỉ cần ngươi chuẩn bị tốt, thì chỉ cần toàn tâm toàn ý đi làm, nếu như thất bại thì đó là ý trời, ngươi đừng có phàn nàn, ngươi dù có lợi hại thế nào thì cũng không đấu lại thiên ý, đừng trách chính mình, cũng đừng sợ hãi, trò gạt người vốn đầy nguy hiểm, nếu ngươi còn sợ hãi, vậy còn gạt người thế nào? Cho nên, chỉ cần làm tốt chuẩn bị, thì không có gì phải sợ, chỉ cần tận tình đi hưởng thụ cảm giác kích thích đó thôi.

Bài bạc cũng kích thích như vậy, mà đánh cược cái mạng thì càng kích thích.

Nhưng Dương Triển Phi cũng không phải là Hàn Nghệ, y suy nghĩ quá nhiều, do dự hồi lâu: "Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"

Đối với Hàn Nghệ mà nói, một phần với chín phần cũng không có gì khác nhau, dù sao hắn chỉ làm được chín phần còn một phần là do ông trời sắp đặt, hắn không thể tính một phần này vào trong, nhưng hắn biết rõ, Dương Triển Phi bây giờ cần hắn cho một liều thuốc trợ tim, vì thế nói: "Mười phần."

Dương Triển Phi có chút kinh ngạc, y thật không ngờ, Hàn Nghệ lại tự tin trả lời y như vậy, lại nhìn thấy nét mặt bình thản của Hàn Nghệ, không có chút sợ hãi nào, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, Dương Triển Phi ta dù gì cũng là con nhà danh tướng, hắn chỉ là một tiểu tử nông gia, hiện giờ đại địch trước mắt, lại đứng ở trên tường thành này thấp thỏm, sợ hãi, người bất an đáng ra phải là bọn chúng, sao lại là ta chứ.

Càng nghĩ y càng cảm thấy mất mặt, hít sâu một cái cho bản thân bình tĩnh lại, phân tích kỹ lực lượng hai bên, bên mình vốn dĩ đã ít, trải qua ban đêm bị hù dọa càng làm cho lòng quân không vững, nếu như đối phương cường công e rằng không thể thủ được, chi bằng đánh cuộc một lần, hơn nữa Hàn Nghệ phân tích rất đúng, nói: "Được, ta làm theo lời ngươi."

Hàn Nghệ cười nói: "Nhị công tử yên tâm, ở phương diện này, ta chưa bao giờ sẩy tay."

Câu này mới nói được một nửa, một người bước lên nói: "Nhị công tử, Hàn công tử, đồ vật đã chuẩn bị thích đáng rồi."

Hàn Nghệ nói: "Bây giờ là giờ gì rồi?"

"Sắp đến canh ba rồi."

"Nhanh vậy à, vậy mau bắt đầu thôi, chúng ta chỉ có ba canh giờ."

Hàn Nghệ nói xong, hắn lại nói với Dương Triển Phi: "Pháp bảo của ta cũng đến rồi."

...

...

Ánh trăng buông xuống, bầu trời xanh nhạt lại thêm mấy ngôi sao tàn, mặt đất mờ mờ, giống như được bao phủ bởi tấm vải lụa bạc.

Đại doanh phản quân.

"Báo!"

Một người mặc áo xanh trông có thể là lính gác, rất ra dáng hô lên một tiếng dài, bước nhanh vào lều lớn: "Tướng quân, đối ...đối phương đã mở cổng thành ra rồi."

Đồng Văn Bảo nghe vậy vui mừng: "Không lẽ bọn chúng ra khỏi thành đầu hàng?"

"Không ...không phải."

Người này âm thành có chút run rẩy, lắp bắp nói: "Đối phương mời thần tăng tới tương trợ."

Đồng Văn Bảo ngẩn người nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Hồi bẩm tướng quân, đối phương mời tới mười mấy vị thần tăng tương trợ."

"Thần tăng?"

Đồng Văn Bảo nói: "Ngươi từ đâu mà biết được."

"Tướng quân đi lên nhìn thì biết, đám thần tăng đó bay lơ lửng trên tường thành đấy."

"Bay...bay lơ lửng trên tường thành?"

Đồng Văn Bảo quá sợ hãi.

Nửa canh giờ sau, Đồng Văn Bảo dẫn theo đội tiên phong đến chân thành, quả thật là cổng thành mở toang, từ tường thành đến cửa thành không có một tên binh sĩ nào, vô cùng tĩnh lặng.

Nhưng mà, ở trên tường thành, mười tên hòa thượng mặc tăng phục toàn thân màu đồng, tay cầm đủ các loại pháp khí, ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, hơn nữa không phải ở trong thành mà là treo ở lỗ châu mai trên tường thành, gần như là đưa ra bên ngoài. Nếu mà rơi xuống thì chỉ có đường chết, điều khiến cho người ta sợ hãi là trong đó có hai tên hòa thượng, phân biệt treo lơ lửng trên đỉnh đầu của hai tên hòa thượng khác, khoảng cách chỉ cách ba tấc, ngoài ra ở giữa còn có một đài cao. Đây vốn là dùng để chỉ huy hoặc là quan sát tình hình quân địch, nhưng hiện giờ đứng trên cao đài không phải quan chỉ huy mà là một tên hòa thượng mặc áo cà sa đỏ. Hòa thượng này cũng là kẻ duy nhất không treo trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK