Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái tên nhị công tử này đúng là không đáng tin cậy, đại địch đột kích gần rồi, vậy mà hắn lại tin tưởng một tiểu tử nông gia như ngươi, Dương Châu khó giữ được a!"

Lúc Tiêu Vân nghe được Hàn Nghệ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, không khỏi rung đùi đắc ý, có ý phê bình kín đáo.

Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Cô bớt xem thường người khác đi!" Nói rồi thì thầm: "Không giấu gì cô, thực ra ta biết tiên pháp, chỉ có điều vẫn không có biểu lộ ra thôi. Trước kia ta đều nhường cô, bây giờ cô biết rồi đó, đừng có được đằng chân lân đằng đầu nữa."

"Rắm chó không kêu."

Tiêu Vân hừ nhẹ một tiếng: "Tiên pháp gì? Cùng lắm cũng chỉ là mấy trò lừa bịp, ta nhìn thấy nhiều rồi."

Hàn Nghệ khóe miệng co quắp, cô...cô ta trở lên thông minh như vậy từ lúc nào thế! Tức giận hừ một tiếng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, màn đêm kia tối như mực, không nói thêm lời nào, đúng là không có hứng nói chuyện nữa.

Bọn họ đi thẳng tới nỏ phường, chỉ thấy bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, ánh lửa sáng trưng.

"Hàn Nghệ."

Hàn Nghệ vừa mới xuống xe ngựa đã ngửi thấy mùi hương bay tới, chỉ thấy Dương Phi Tuyết đang bước nhanh tới: "Hàn Nghệ cuối cùng ngươi cũng đến rồi, khiến bản cô nương đợi lâu quá."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Dương cô nương, sao cô lại ở đây?"

Dương Phi Tuyết hưng phấn nói: "Hiện nay kẻ thù trước mắt, ta tuy là thân nữ nhi nhưng cũng phải chia sẻ một ít chuyện trong nhà, bà nội ta đã đồng ý rồi, cho ta đến giúp ngươi."

Việc này xem như đã cho nàng ta cơ hội rồi, bởi phụ thân nàng và mấy vị ca ca đều không ở Dương châu, một mình Dương Triển Phi có vẻ có chút kém, Dương lão phu nhân cũng không phải người cổ hủ, bây giờ là lúc cần dùng người, vì thế đồng ý với đề nghị của Dương Phi Tuyết, cho nàng đến đây giúp việc. Đồng thời cho nàng lệnh bài, dù sao nàng cũng tương đối quen thân với Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ tuy không biết nguyên nhân, nhưng cũng đoán được bảy tám phần.

Đúng lúc đó, Tiêu Vân và Hùng Đệ từ trong xe bước xuống.

"Ta giới thiệu cho cô một chút."

Hàn Nghệ nói: "Hùng Đệ, cô đã gặp qua." Nói rồi hắn chỉ về phía Tiêu Vân, chợt phát hiện trên đầu Tiêu Vân nhiều thêm một mảnh lụa đen, trùm kín cả cổ, không khỏi đưa tay rụt về, gì đây, chẳng lẽ là hắc quả phụ trong truyền thuyết? Hắn ngạc nhiên nói: "Xin hỏi, các hạ là?"

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Hàn Nghệ chợt thấy bên trong tấm lụa lộ ra hai đạo hàn quang, thầm mắng, mịa nó, nữ nhân này thật là giỏi trang bức a !"

Loại khăn trùm đầu này nếu như kết hợp thêm một ít phục sức hoa lệ, ngược lại cũng có thể trở thành vật phẩm trang sức, cũng tương đối đẹp, nhưng Tiêu Vân mặc bộ trang phục nông phụ, làm kiếm một cái khăn lụa trùm mặt, nhìn không ra cái giống gì cả, thường thì nông phụ sẽ không đi để ý những cái này a.

"Vị này là vợ nhặt, à không, khục khục, vợ ta vợ ta."

Hàn Nghệ nhất thời tình thế cấp bách, nhưng nếu nói thật lòng ra, thì lại sợ Tiêu Vân bạo tẩu. Dù sao đây cũng là ở ngoài, vội vàng chỉ về phía Dương Phi Tuyết nói: "Vị này là con gái thứ tám của Thứ sử, Dương cô nương."

Hùng Đệ manh manh chắp tay thi lễ kêu lên: "Hùng Đệ bái kiến Dương cô nương."

Tiêu Vân chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, một lời không nói.

Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh, kề tai thì thầm: "Đại tỷ, cô có nghe rõ không thế? Vị này là tiểu thư của Thứ sử đó."

"Vậy thì phải làm sao?"

Tiêu Vân hỏi ngược lại.

Trâu, ok cô trâu bò! Hàn nghệ cũng lười phí lời với nữ nhân này nữa, nói: "Dương cô nương, phiền cô sắp xếp cho vợ ta."

Hắn nói chưa dứt lời, Tiêu Vân đã kéo ống tay áo hắn nói: "Phu quân, ta muốn ở cùng chàng."

Hàn Nghệ nói: "Ta còn có việc phải làm."

Tiêu Vân nói: "Vậy ta ngồi cạnh chàng là được rồi, chàng yên tâm, ta sẽ không quấy rầy chàng đâu."

Cô không quấy rầy, ta mới không tin đó. Hàn Nghệ vẻ mặt khó coi.

Dương Phi Tuyết vội nói: "Không sao không sao, nơi này có chỗ để nghỉ ngơi, nếu như Hàn nương tử không chê..., thì ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi vậy."

Tiêu Vân khẽ cười nói: "Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi."

"Tùy các người, bây giờ mau đi vào thôi, chúng ta không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm đâu."

"Ah, đúng đúng đúng."

Dương Phi Tuyết vội đưa bọn Hàn Nghệ đi vào nỏ phường.

Hàn Nghệ nói với Tiêu Vân: "Mọi người vào phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi làm chút việc."

Hùng Đệ nghe nói Hàn Nghệ lại muốn làm tiên pháp gì đó, cảm giác tò mò, không khỏi xoa xoa cánh tay mập mạp, kỳ vọng nói: "Hàn đại ca, đệ cũng muốn đi theo xem."

Nó mới vừa dứt lời, Tiêu Vân đã một tay túm lấy cổ nó, xách nó về phía mình nói: "Tiểu Béo, đệ tuổi còn nhỏ, nơi này khắp nơi đều là lò luyện đao thương, quá nguy hiểm, Hàn đại ca của đệ lại không chiếu cố được cho đệ, đệ cùng tỷ tỷ ở đây đợi đi."

"Hả?"

Hùng Đệ xoay cái mặt béo phì nhìn Tiêu Vân, tràn đầy ủy khuất.

"Hử?"

"Dạ."

Hùng Đệ cúi đầu, khuất phục dưới dâm uy của Tiêu Vân, Tiểu Béo vừa nhìn thấy Tiêu Vân, hệt như là chuột nhìn thấy mèo vậy.

Hàn Nghệ không rảnh bận tâm nhiều như vậy, tranh thủ thời gian để cho Dương Phi Tuyết phái người đưa Tiêu Vân bọn họ đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn hắn và Dương Phi Tuyết hướng đi vào trong xưởng.

Dương Phi Tuyết khẽ nói: "Hàn Nghệ, ngươi có thể thành thật nói cho ta biết không, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"

Hàn Nghệ tự tin nói: "Cô còn không biết bản lãnh của ta sao?"

Dương Phi Tuyết có vẻ hơi thấp thỏm nói: "Nếu là gạt một người, ta tin ngươi nhất định có thể làm, nhưng lần này phải gạt mấy vạn người a."

"Cái này, Dương cô nương, cô cố thể hay không đừng cứ mãi dùng từ lừa gạt để hình dung, nếu để người khác nghe được, sẽ làm hiểu nhầm nhân phẩm ta đó."

"Vậy ta phải nói như thế nào, ta thừa biết ngươi không biết tiên pháp, chung quy không thể lừa mình dối người được."

"Ách...Mưu lược, đúng đúng đúng, chính là mưu lược, Tôn tử nói, dùng binh là đạo quỷ thần."

"Vậy không phải cũng là lừa gạt sao?"

"Được rồi, lừa gạt thì lừa gạt, dù sao ta cũng chỉ lăn lộn theo lão Tôn, ai bảo do lão đặt ra cái tư tưởng này."

...

...

Cùng lúc đó, Dương Triển Phi liên tiếp ra lệnh, mở bốn cửa thành ra, cho bách tính xung quanh vào thành, nhưng để ổn định trật tự trong thành, Dương Triển Phi hạ lệnh cho những người đến từ phía Nam và phía Bắc phân biệt ở hai chợ Nam Bắc, người theo cửa Đông vào thành tập trung ở miếu lớn nhất thành Dương Châu, mà người theo cửa Tây vào thành thì tập trung ở thao trường bên cạnh nhà lao. Mặt khác, dân chúng trong thành không được phép đi ra đường.

Nói là ổn định trật tự, kỳ thật là tạo cơ hội cho mấy tên tặc khấu đến gần nhà lao.

Chỉ thấy bách tính bốn phía đều đẩy xe gỗ, vội vã đi vào trong thành, trong đó không ngừng có tiếng khóc, tiếng oán than, không dễ để có mấy chục năm ổn định, giờ lại sắp đánh trận rồi.

Trời tờ mờ sáng, vẫn còn không ít bách tính nối tiếp nhau vào thành.

Dương Triển Phi cả đêm không ngủ bước lên tường thành, nhìn bách tính dưới thành thở dài nói: "Người đâu."

"Có ti chức."

"Lập tức phái người đi thông báo với những bách tính vẫn còn trên đường, giờ Tỵ một khắc đóng cổng thành, nếu còn chưa kịp đến thì tạm lánh ở quanh núi vài ngày. Trận chiến này sẽ không kéo dài, bảo bọn họ yên tâm."

"Tuân mệnh."

Kỳ thật vốn dĩ y dự định khi trời sáng là lập tức đóng cổng thành. Bởi vì thời cổ đại rất ít công thành vào ban đêm, ban ngày mới là lúc nguy hiểm nhất, nhưng y nghĩ lại, sự tình tới quá mức đột nhiên, bách tính khẳng định cũng không có chuẩn bị tốt, vì thế kéo dài hai canh giờ. Mặt khác, không ngừng phái người đi thám thính tình hình quân địch.

Giờ Tỵ một khắc.

Bốn cửa thành lần lượt đóng lại.

Gió thu đảo qua, cuộn đất cát ở trước cửa thành lên, một cảnh tượng thật tĩnh mịch.

Trong thao trường ở cổng Tây, bách tính ngồi túm năm tụm ba, trong mắt chứa đầy sợ hãi, trẻ con khóc nỉ non, người già thở dài trông thật thê lương.

Nhưng mà trong cảnh tượng dường như rất bình thường này, lại ẩn chứa sát cơ.

Chỉ thấy từng nhóm binh lính đi từ giữa ra, mà trong đó có ba tên binh sĩ đi tuần tra mà mắt cứ liếc mắt nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn về phía đám người kia, đột nhiên một người trong đó tập trung ánh mắt vào một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón, nỗi oán hận tràn đầy trong mắt, thậm chí còn đứng lại, vị binh lính phía sau lấy tay chọc nhẹ vào lưng y, y mới kịp phản ứng tiếp tục đi về phía trước.

Một khắc sau, trên một đài cao ở chính giữa thao trường, Dương Triển Phi hỏi ba binh sĩ kia: "Các ngươi có nhìn nhầm không?"

Người ở giữa dùng giọng Hán ngữ lóng ngóng nói: "Mấy tên đó cho dù có hóa thành tro, bọn ta cũng không thể nhìn nhầm được, chính đám tặc nhân đó giết chết vợ con chúng ta."

Hàn Nghệ quả tính toán không sai, xem ra Cửu Đăng có địa vị không nhỏ trong đám phản quân kia. Dương Triển Phi nhìn vào trong thao trường, sau đó nhìn về hướng một viên phó quan gật gật đầu.

Viên phó quan lập tức bước đi.

Một lát sau, chỉ thấy một đội binh lính dẫn theo một đám bách tính đi vào trong thao trường, người dẫn đầu cưỡi trên ngựa, cất cao giọng nói: "Các vị, Dương lão phu nhân niệm tình trong các ngươi có không ít người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nếu như ở đây e rằng có nhiều điều bất tiện, vì thế để cho bọn ta đưa các ngươi đi tạm lánh tại nhà của Thứ sử ở phía Tây thành, phàm là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều có thể đi."

Dương lão phu nhân là người nổi danh thích làm việc thiện. Điều này bách tính Dương Châu đều biết, dù sao nơi này cũng là thao trường, mọi người đều ngồi ở ngoài trời, đối với người già và phụ nữ khẳng định có nhiều chỗ không tiện, bây giờ nghe được tin tức này, bách tính không khỏi mừng rỡ, vội vàng bái tạ Dương lão phu nhân, lập tức thu dọn hành lý. Trong lúc hỗn loạn, đám "bách tính" mới đến cũng trong lúc vô tình lăn lộn vào trong đó.

Trên đài cao, Dương Triển Phi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt không dời đám người đó, rất nhanh phát hiện một người rất khác biệt. Nếu như lúc khác thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng ở tại đây, nhìn rất gai mắt, bách tính ấy mà, ai cũng mang theo gia đình, là trụ cột trong nhà lúc này phải giúp đỡ vợ con thu dọn hành lý. Cho nên đám người không có bất cứ động tĩnh gì, thờ ơ với việc này thì đúng là rất đặc biệt.

Rất nhanh, y liền tập trung vào hơn 20 người.

Đợi đám người già phụ nữ và trẻ nhỏ rời đi. Dương Triển Phi nói: "Cung thủ chuẩn bị xong chưa?"

"Toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng."

Dương Triển Phi gật gật đầu nói: "Hành động"

"Vâng."

Không lâu sau.

Theo tiếng bước chân rầm rập, chỉ thấy một đội hơn trăm binh sĩ xông vào trong thao trường.

"Mau bắt bọn chúng lại."

Cầm đầu là một vị thiếu tướng anh dũng ngồi trên ngựa, trường thương chỉ về hướng bốn năm người ở góc hướng Đông Nam.

Bốn năm tên đó thất kinh, nhìn thấy hơn mười tên lính xông đến, trong đó tên râu quai nón bèn rút đại đao ra từ một chiếc xe gỗ, không thể không nói một câu, cái đao này đúng là giấu rất khéo léo, chuôi đao là một miếng gỗ giống như một bộ phận của xe gỗ, căn bản không thể nhìn ra khác thường. Chỉ thấy gã vung cánh tay hô lên: "Các huynh đệ, giết sạch bọn quan binh này."

"Giết."

Keng keng keng.

Chỉ thấy hơn chục người lần lượt rút đại đao từ xe gỗ ra.

Dương Triển Phi đều nhìn thấy hết, tặc khấu vẫn chỉ là tặc khấu, không thể thành tướng được.

Nếu tên râu quai nón kia không làm vậy, sẽ có rất nhiều đối tượng Dương Triển Phi không phát hiện ra được. Nhưng Hàn Nghệ là một cao thủ đánh đòn tâm lý, hắn biết chắc chỉ cần đánh động là bọn chúng sẽ hiện nguyên hình.

Nhưng trong lòng cũng nghĩ mà sợ, may mà Hàn Nghệ đã phát hiện được đám người này. Nếu như trong lúc giao chiến mấu chốt, nơi này nhất định sẽ nới lỏng phòng bị, vốn dĩ đã là lấy ít địch nhiều, nếu như hậu viện còn bị phóng hỏa thì đúng là đại họa ngập đầu a.

Bất thình lình có biến hóa, khiến bách tính hoảng hốt, lập tức vùi đầu bỏ chạy. Trong nháy mắt thao trường trở lên vô cùng hỗn loạn.

Nhưng mà, ngay tại lúc hỗn loạn, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy hơn chục bách tính bổng nhiên rút dao găm từ trong tay áo ra, thừa lúc hỗn loạn mà đâm dao găm vào đám tặc khấu, chớp mắt phải đến 20 người nằm trên vũng máu.

Điều này khiến cho tên râu quai nón kia không thể ngờ tới. Bọn chúng vốn dĩ muốn trà trộn vào bách tính tùy cơ hành động, đâu ngờ, cao thủ gặp phải cao thủ, không ngờ đối phương cũng có cao thủ trà trộn bên trong, đến giờ này còn chưa hiểu ra sao, không rõ tình huống thế nào. Lẽ nào hành tung của bọn ta đã sớm bị người khác phát hiện rồi?

Đây là nhất định rồi.

Vấn đề là tại sao lại bị phát hiện, điều này khiến gã suy nghĩ mãi mà không có lời giải đáp.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Nhà dột còn gặp mưa rào, chợt trong chỗ tối lại có tên bắn ra, lại nằm xuống hơn chục tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
Ngọc Trường
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
truesword
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
BÌNH LUẬN FACEBOOK