Cuộc nói chuyện ngẫu nhiên giữa Hàn Nghệ và Lưu Nga này, đã lặng lẽ đặt xuống văn hóa và phương hướng phát triển trong tương lai của Phượng Phi Lâu.
Nói đơn giản, chính là lợi dụng vở kịch, cùng với tiêu phí giá rẻ để đổi lấy danh tiếng từ dân chúng, rồi lại lợi dụng danh tiếng từ dân chúng để moi được tiền của những kẻ giàu có, hơn nữa còn xây dựng mạng lưới quan hệ của mình, đây là thủ đoạn mà những nhà tư bản ở hậu thế thường hay dùng.
Những chuyện liên quan đến việc này, Hàn Nghệ vẫn chưa định ra mặt, điều hắn chú trọng là tinh thần đoàn đội, bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này, vì hắn biết đơn độc tác chiến sẽ rất mệt, hơn nữa tỷ lệ thất bại rất cao. Đế quốc La Mã cũng không phải là một người xây lên, hắn cũng không có cần mẫn như vậy, mà Lưu Nga lại vô cùng hưởng thụ đi làm tất cả những chuyện này, nếu đã như vậy, tội gì lại không dứt khoát giao cho Lưu Nga đi làm.
Tuy hắn là một kẻ lừa đảo, nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng người khác, chứ không phải làm kẻ đa nghi, bất luận là đám người Peter Zhu, hay là đám Hùng Đệ, Tiểu Dã, hắn gần như không đề phòng.
Kỳ thật ở trong Thiên Môn, chuyện này cũng không thấy nhiều, suy bụng ta ra bụng người, kẻ lừa đảo còn đa nghi hơn so với người bình thường một chút, nhưng đây lại là một trong các nguyên nhân trọng yếu dẫn đến thành công của hắn.
Hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ đã tỏ thái độ, quân bài Hàn Nghệ có thể đánh cũng đánh ra gần hết rồi, chỉ chờ Thôi gia xuất chiêu thế nào thôi.
Sáng sớm hôm sau.
Cũng như thường ngày, Hàn Nghệ và Tiểu Dã hợp lực kéo Hùng Đệ ham ngủ ra khỏi chăn, sau đó ba người bắt đầu chạy bộ buổi sáng dọc hẻm Bắc.
Sức khỏe chính là tiền vốn của cách mạng a!
Trải qua mấy ngày rèn luyện, thể lực của Hùng Đệ đã tăng lên không ít, chỉ cần Hàn Nghệ và Tiểu Dã không chạy nhanh, nó vẫn có thể theo kịp, sẽ không giống như trước đây, chạy vài bước đã bắt đầu thở hổn hển.
"Tiểu Nghệ ca, lại chạy bộ à."
"Uhm"
"Tiểu Nghệ ca, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
...
...
Người thời cổ đại đều thức dậy khá sớm, bởi vì buổi tối không có việc gì để làm, mà Bình Khang Lý lại là một nơi có thể làm buôn bán, cho nên khi Hàn Nghệ chạy đến đường lớn, đã có không ít người bắt đầu bán hàng rồi.
Những người này thấy Hàn Nghệ đều vẫy tay chào hỏi, Hàn Nghệ cũng không lấy làm phiền mà chào hỏi lại bọn họ.
Hùng Đệ hơi thở dốc, nói: "Hàn đại ca, lúc trước khi chúng ta chạy bộ, hình như bọn họ không có nhiệt tình như vậy, tại sao hôm nay bọn họ đều chào hỏi huynh?"
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì bọn họ phải dựa vào ta để kiếm tiền."
Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Đây chính là tôn trọng mà Hàn đại ca hay nói đến sao?"
Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, mới nói: "Coi như vậy đi, bất quá trong này ít nhiều vẫn có chút quan hệ lợi ích, bọn họ tôn trọng không hoàn toàn là ta, mà phần lớn là vì lợi ích ta mang đến cho họ, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là thả chó ra cắn chúng ta, đệ nói phải không?"
Hùng Đệ cười ha hả nói: "Vậy cũng phải."
Ba người đã chạy kha khá rồi, bắt đầu chạy trở về. Chạy đến một nửa, Hùng Đệ đột nhiên dừng lại, nhìn vào một hàng bánh nướng áp chảo bên đường, mũi giật giật mấy cái: "Thơm quá đi!"
Tiểu Dã cười hi hi nói: "Tiểu Béo, có phải huynh lại đói bụng rồi không."
Hùng Đệ ôm đầu cười.
Hàn Nghệ cười cười, nói: "Đi thôi, dù sao chúng ta cũng chưa ăn sáng, nhân tiện mua một ít mang về cho bọn Tang Mộc, Mộng Nhi ăn."
Ba người đi đến trước quầy hàng kia, lão bản của quán bánh nướng áp chảo này là một đại thúc. Đại thúc này vừa thấy Hàn Nghệ đến, vội vàng nói: "Hàn tiểu ca, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Hùng Đệ hào sảng nói: "Đại thúc, cho ta 10 cái bánh nướng áp chảo."
"Được!"
Đại thúc kia lập tức lấy 10 cái bánh nướng áp chảo đưa cho Hùng Đệ.
Hùng Đệ một tay nhận bánh, một tay đưa tiền cho đại thúc kia. Tên nhóc mập này giữ tiền quen rồi, ra ngoài là luôn chuẩn bị ít tiền trên người, cho dù là chạy bộ, bởi vì nó muốn mua đồ ăn bất cứ lúc nào.
"Không cần, không cần."
Đại thúc kia xua tay lia lịa.
Hùng Đệ nghi hoặc nói: "Tại sao không cần, chẳng lẽ ông không kiếm tiền sao?"
Đại thúc kia nói: "Mấy ngày nay nhờ có Phượng Phi Lâu các người, bánh nướng áp chảo này của ta có có thể bán hết mỗi ngày, sao ta còn có thể lấy tiền của mấy người."
Hóa ra bánh nướng áp chảo của đại thúc này cũng là một trong những đối tượng hợp tác của Phượng Phi Lâu.
Hàn Nghệ cười nói: "Ông cầm lấy đi, chuyện nào ra chuyện đấy, nếu ông làm như vậy, lỡ như có người khác cho ta 40 cái bánh nướng áp chảo, có phải là ta chuyển qua mua bánh từ chỗ người đó không?"
Cái này không thể được a!
Đại thúc kia vừa nghe, vội vàng nhận tiền, lại liên tục nói cảm ơn.
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, sau đó cùng Hùng Đệ, Tiểu Dã về Phượng Phi Lâu.
Ba người vừa mới đến cửa sau Phượng Phi Lâu, bỗng thấy xa xa có bóng dáng một nam tử cao dong dỏng đang đứng bên hẻm, cúi đầu nhìn chăm chú con rùa đen trong tay mình, ánh mắt thâm tình kia, dường như muốn diễn cảnh tình cảm người-rùa chưa dứt.
"Huyền Đạo ca ca."
Hùng Đệ nhìn thấy người này, có vẻ hưng phấn khác thường, cầm bánh nướng áp chảo chạy tới, thở gấp nói: "Huyền Đạo ca ca, huynh tìm đến Hàn đại ca nhà đệ sao?"
Người này chính là Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật gật đầu.
Hùng Đệ vẻ mặt cảm kích nói: "Lần trước Huyền Đạo ca ca huynh đã giúp đệ đại ân, đệ vẫn luôn muốn nói với huynh một tiếng cảm ơn"
Nói xong nó liền thật thà khom người thi lễ, nói: "Cảm ơn huynh."
Thật ra nó và Vương Huyền Đạo chỉ gặp qua một lần, thậm chí ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói, nó cũng chỉ biết tên của Vương Huyền Đạo từ miệng Hàn Nghệ. Nhưng nó trời sinh tính hồn nhiên, nhiệt tình với người ngoài, một chút tâm cơ cũng không có, một tiếng Huyền Đạo ca ca này của nó không phải để kết thân tạo quan hệ hoặc là một số nguyên nhân nào đó, thật sự là xuất phát từ tâm can.
Kỳ thật lúc nãy Vương Huyền Đạo nghe thấy Hùng Đệ gọi mình như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, nói thật, y và Hùng Đệ thật sự không quen, nhưng y nghe lại có chút cảm động, bởi vì y có thể cảm nhận được tâm ý của Hùng Đệ, gật gật đầu nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không cần để tâm."
"Vậy cũng không được, có lẽ đối với Huyền Đạo ca ca mà nói, đó là chuyện nhỏ, nhưng đối với đệ chính là đại ân." Hùng Đệ lắc lắc đầu, lại lấy ra một cái bánh nướng áp chảo nói: "Huyền Đạo ca ca, huynh đã ăn sáng chưa, đệ mời huynh ăn bánh."
Đương nhiên Vương Huyền Đạo đã ăn rồi, nhưng y vẫn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
"Tiểu Béo, đâu có đạo lý mời người ăn sáng ở bên ngoài." Hàn Nghệ đã đi tới, cười ha hả nói.
Hùng Đệ lập tức nói: "Huyền Đạo ca ca, thật sự xin lỗi, mời vào trong ngồi."
Vương Huyền Đạo nói: "Ta ngày ngày ngồi ở trong nhà, khó lắm mới ra ngoài một chuyến, chỉ muốn đi lại bên ngoài một chút."
Hùng Đệ quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Các đệ mang bánh về cho bọn Tang Mộc trước, ta cùng Vương công tử đi bộ ở đây một lát."
Hùng Đệ "Dạ" một tiếng, vẫy vẫy tay với Vương Huyền Đạo, nói: "Huyền Đạo ca ca, đệ về trước đây."
Tiểu Dã cũng vẫy tay, tính cậu khá trầm lặng, vừa hay ngược lại với Tiểu Béo, nếu không phải người quen, cậu thường không thích mở miệng, nếu không phải Vương Huyền Đạo trước đây từng giúp đỡ bọn họ, đến tay cậu cũng sẽ không giơ lên.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật gật đầu. Dường như đối mặt với Tiểu Béo, y cũng tương đối thoải mái một chút, ít nhất khóe miệng cười cũng rộng hơn một chút so với nụ cười mỉm thường thấy của y.
Đợi khi Hùng Đệ, Tiểu Dã về đến trong viện tử.
Hàn Nghệ vươn tay ra, nói: "Mời."
"Mời."
Hai người dạo bước đến phía cuối hẻm.
Nhưng hai người đều không nói gì, không khí có vẻ hơi quái dị, đi được một lát, Hàn Nghệ mới nói: "Xin lỗi."
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Sao lại nói câu này?"
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Không phải ngươi đến hỏi tội ta sao?"
"Hỏi tội?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Lời này từ đâu mà nói."
Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn y một cái, nói: "Ngươi thật sự không biết?"
"Ta rất ít nói dối."
Vương Huyền Đạo thành thật nói.
Chẳng trách lần trước bán đứng ta, thì ra là không thích nói dối à! Mịa! Nhà ngươi lừa ai thế. Hàn Nghệ nói: "Lúc đầu là ta xin ngươi cứu Tiểu Béo, bây giờ ta làm như vậy, ngươi nhất định khó làm người, dù sao quan hệ của ngươi và Thôi Tập Nhận cũng vô cùng tốt."
Vương Huyền Đạo sửng sốt, nói: "Ý ngươi là chỉ chuyện này?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Vương Huyền Đạo cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự không hiểu Thôi huynh. Đây là hai chuyện khác nhau, huynh ấy sẽ không vì vậy mà giận chó đánh mèo với ta. Ta chưa bao giờ vì chuyện này mà cảm thấy áy náy gì, ngươi cũng không cần phải vậy."
Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn gã một cái, nhưng thấy sắc mặt gã thản nhiên, dường như thật sự không để ý đến điều này, trong lòng khẽ thở phào. Thật ra quả thực hắn vẫn luôn cảm thấy áy náy chuyện này với Vương Huyền Đạo, nói: "Nhưng bất luận nói thế nào, ta đối với ngươi như vậy vẫn là không phúc hậu, ta hẳn là nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi."
Vương Huyền Đạo khẽ cười, đột nhiên nói: "Hôm qua trưởng bối của chúng ta đã gặp nhau, thương lượng làm sao ứng phó với vở kịch của Phượng Phi Lâu các ngươi."
Hàn Nghệ nghe được có chút phản ứng không kịp, nói: "Cho nên?"
Vương Huyền Đạo nói: "Cho nên ngươi có muốn biết kết quả chúng ta thương lượng ra không?"
Gia hỏa này đúng là âm hiểm, thật đúng là khiến người ta khó cân nhắc. Hàn Nghệ hồ nghi nói: "Nếu ta nói ta muốn, ngươi sẽ nói sao?"
Vương Huyền Đạo gật đầu nói: "Sẽ."
"Ồ?"
Hàn Nghệ chẳng hiểu tình huống này ra làm sao, cười ngượng nói: "Vương công tử, ngươi đừng đùa ta nữa."
Vương Huyền Đạo rất chân thành nói: "Sao lại nói vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Ngươi vì sao phải nói cho ta biết?"
Vương Huyền Đạo nói: "Chúng ta là bằng hữu, nếu như ngươi muốn biết, đương nhiên ta nói cho ngươi biết, với lại quân tử phải thẳng thắn vô tư, không có gì không thể nói với người khác."
Quân tử?
Lý do này khiến Hàn Nghệ dở khóc dở cười, nhưng phản bác không được. Ngươi chung quy không thể nói Vương Huyền Đạo không phải là quân tử chứ. Thầm nghĩ, ok, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn xem ngươi định giở trò quỷ gì, cười nói: "Vậy được, nếu Vương công tử cảm thấy không có gì không thỏa đáng, vậy Hàn Nghệ nguyện chăm chú lắng nghe."
Vương Huyền Đạo nói: "Kết quả thương lượng của chúng ta, chính là chỉ cần ngươi không quá nhằm vào chúng ta, thì chúng ta sẽ không quản, còn ủng hộ những tiểu bối như ta đến xem kịch."
"Thiệt hay giả?"
"Trước đó ta nói rồi, ta rất ít nói dối."
Lời này cũng muốn có người tin à, ta cũng thường xuyên gạt người, nhưng ta cũng không có nói ta thường xuyên gạt người nha! Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, cười ha ha nói: "Ta hiểu rồi, nếu như các ngươi cưỡng ép quấy nhiễu, thì có Quốc cữu công ở đây, các ngươi rất khó thành công, ngược lại sẽ càng bôi càng đen, khiến dân tình không thể không nghĩ đến các người. Nhưng nếu các người không nghe không hỏi, còn chạy đến xem kịch, vậy ngược lại bách tính sẽ không liên tưởng đến các ngươi nữa, cái này gọi là quân tử bình thản vô tư. Cao! Đúng là cao tay đó! Chắc là do Thôi Tập Nhận nghĩ ra đúng không."
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"
Hàn Nghệ nói: "Hôm qua gã chính là làm như vậy."
Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: "Tuy rằng đối với Thôi gia mà nói, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》này đích xác được coi là phiền toái, nhưng tạm thời sẽ không thể tạo thành tổn thương gì, việc này cần có thời gian. Nhưng ai có thể đảm bảo trong thời gian này sẽ không xảy ra bất cứ biến cố gì chứ, bất luận là Vương gia chúng ta, hay là Thôi gia đều có đủ thực lực ứng đối bất cứ biến cố nào. Thời đại loạn lạc Mạc Tùy, chúng ta vẫn có thể tồn tại được, còn ngươi thì chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, là ngươi đã không chịu nổi, cho nên càng kéo dài càng có lợi đối với Thôi gia."
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Ngươi nói rất đúng, nhưng đối với loại người nỗ lực phấn đấu để trở mình như ta, đây là quá trình phải trải qua, chúng ta không thua nổi, nhưng cũng không có gì để thua, nếu không qua được thì chỉ có thể trách bản thân mình vô dụng, nhưng nếu vượt qua rồi thì ta có thể có thứ ta muốn, chuyện này rất công bằng."
"Không ngờ ngươi có thể nhìn thấu triệt như vậy." Vương Huyền Đạo cười, lại nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca có diệu pháp gì để phá giải?"
Hỏi cũng thẳng thắn đấy.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Rốt cuộc là ngươi đến mật báo, hay là đến để do thám."
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Đều không phải, ta chỉ là đến xem kịch thôi."
Hàn Nghệ tức giận nói: "Xem kịch, ngươi lừa ai đấy? Kịch là chính ngọ mới diễn, bây giờ ngươi đến làm gì."
"Xếp hàng!"
"Xếp hàng?"
Hàn Nghệ cả kinh nói: "Vương công tử, ngươi cũng xếp hàng à?"
Vương Huyền Đạo nhíu mày, nói: "Không phải mọi người đều phải xếp hàng sao?"
"Ặc... " Hàn Nghệ gãi đầu, nói: "Ngươi nói không sai, nhưng cũng có rất nhiều người không xếp hàng."
"Đó là bọn họ, ta là ta."
"Vậy nếu người ta chen vào hàng của ngươi?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Không sao hết, dù sao ta có thể vào xem là được rồi."
"Vậy nếu bởi vậy mà ngươi không vào được?"
"Sẽ không xuất hiện tình huống này."
Vương Huyền Đạo cười tự tin: "Dù sao ta cũng đến sớm như vậy."
"Vậy cũng đúng a."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng trong đầu có hơi khó hiểu, Vương Huyền Đạo và đám công tử ca trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác nhau, việc này thật không thể tin nổi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK