Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật mọi người đã sớm quen với cách làm ăn mất dạy này của Phượng Phi Lâu rồi, chửi cũng đã lười chửi rồi, có câu là gỗ mục không thể đẽo được, trừ phi ngày mai mặt trời không mọc nữa thì may ra sẽ khác.

Nhưng bây giờ không giống, người ta nói có thực mới vực được đạo, hơn nữa Đường triều lại là triều đại thúc đẩy kinh tế nông nghiệp cá thể phát triển tới cực đại. Mới vừa rồi chiếc cày trên đó cũng đã là tiên tiến nhất bấy giờ rồi, cũng là loại cày phổ biến nhất. Hùng Phi nói có thể tạo ra chiếc cày tiên tiến hơn, đây là thật hay giả vậy? Nếu là thật, vậy không tầm thường rồi, đây có lẽ là đại sự đó!

Chuyện này cần phải nói cho rõ ràng.

Bởi vì nó liên quan tới thiên hạ thương sinh, không còn là chuyện yêu đương đơn giản.

Mọi người không hài lòng, cần Phượng Phi Lâu cho ra một câu trả lời.

Hàn Nghệ bước lên sân khấu, nhưng đây không phải là bị ép tới mức bất đắc dĩ, mà chính là điều hắn hy vọng nhìn thấy.

"Các vị tạm thời đừng nóng, tạm thời đừng nóng."

Hàn Nghệ áp tay xuống, ra hiệu cho mọi người yên lặng.

Khán giả ở dưới liền yên lặng trở lại.

Hàn Nghệ cười nói: "Nghi vấn trong lòng các vị, ta đều hiểu cả."

Mọi người chờ nửa ngày, để nghe một câu hiểu cả à, ngươi đây chẳng phải là đánh rắm sao, muốn chơi trội à.

Hàn Nghệ lại đè tay xuống lần nữa, hiện trường lại dần an tĩnh trở lại. Hắn tiếp tục nói: "Vậy các ngươi hy vọng ta sẽ nói gì? Nói Hùng Phi xác thực đã phát minh ra một loại cày vô cùng tiên tiến sao? Vạn nhất không phải tiên tiến nhất thì sao? Vậy há chẳng phải là ta đang lừa các ngươi sao? Đây đều là kịch, là hư cấu, cá nhân ta không thể vì vậy mà đưa ra bất kỳ bảo đảm nào. Đương nhiên nếu kịch nói không chỉ có thể mang tới niềm vui cho mọi người, mà còn có thể mang lại lợi ích cho bách tính thiên hạ, như vậy thì quá tốt rồi, đây cũng là điều mà ta luôn theo đuổi."

Mọi người nghe nửa ngày, lại ngẫm hết nửa ngày, bỗng phát hiện thấy lời này của Hàn Nghệ chẳng khác gì chưa nói.

"Lời này của ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Một người cao giọng hỏi.

Hàn Nghệ cười nói: "Ý của ta là, nếu mọi người muốn biết đáp án, thì ngày mai lại tới xem là sẽ biết. Chỗ này của ta diễn kịch nói, chứ không phải cửa hàng tạp hóa, vở diễn hôm nay đã kết thúc rồi, chúng ta tập luyện cũng chỉ tới đây thôi, ngươi muốn ta diễn, ta cũng không diễn tiếp được nữa."

Kiêu ngạo như vậy sao!

Bầu không khí tương đối quỷ dị.

Mọi người im lặng nhìn Hàn Nghệ, không nói lời nào nữa.

Hàn Nghệ cũng lẳng lặng nhìn bọn họ, cũng không định nói tiếp nữa.

Hai bên liền giằng co.

Cuối cùng, vẫn là khán giả thỏa hiệp. Không có cách nào cả, Hàn Nghệ chính là cường hoành như vậy, họ cũng không dám giận dỗi không tới xem nữa.

Ngay cả một câu cáo từ cũng không có, liền im lặng xoay người rời đi.

Nếu có thể, họ tuyệt đối là muốn băm vằm Hàn Nghệ ra thành tám mảnh, thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây.

Hôm nay diễn viên Hùng Đệ chắc chắn là người được mọi người yêu quý nhất, còn tên cờ hó Hàn Nghệ chắc chắn là kẻ đáng ghét nhất.

Chính mình chiu khổ, tạo phúc cho người khác. Hàn Nghệ cảm thấy mình thật cmn quá là vĩ đại!

"Hàn tiểu ca, xin dừng bước, xin dừng bước."

Ngay lúc Hàn Nghệ chuẩn bị đi vào hậu trường, Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành liền bước tới.

"Nhị vị công tử vẫn còn ở đây à. Nếu đã như vậy, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay lưu lại hàn xá ăn một bữa cơm đạm bạc, không biết ý của hai vị thế nào?" Hàn Nghệ chắp tay nói.

Trịnh Thiện Hành bật cười ha hả nhìn Hàn Nghệ nói: "Huyền Đạo, ngươi có nghe ra gì không?"

Vương Huyền Đạo ừm một tiếng, nói: "Hắn đang ám chỉ bảo sắp đến giờ cơm, chúng ta về sớm giùm đi."

Biết ngay là đám các ngươi không chịu đi mà, Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng nói: "Hai vị oan uổng ta quá. Ta thật sự không có ý đó, dù sao chi phí đãi tiệc Trịnh công tử cũng không cao. Tuy rằng ta rất nghèo, nhưng chút tiền này ta cũng chẳng keo kiệt làm gì."

Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Cứ có người mời cơm là ta vui rồi."

Oa! Lời vô sỉ như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra à. Ngươi có suy xét cảm nhận của Huyền Đạo người ta không, ta xem như phục ngươi rồi đó. Trong lòng Hàn Nghệ ngoại trừ bội phục, thì vẫn chỉ là bội phục thôi.

Vương Huyền Đạo nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca."

"Sao thế?"

Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc nói.

Trịnh Thiện Hành nở nụ cười ha hả.

Hàn Nghệ sợ hãi nói: "Hai vị, các ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta tuổi còn nhỏ, các ngươi đừng làm ta sợ nha."

Tuổi của ngươi xác thực hơi nhỏ, nhưng xét lá gan, tuyệt đối thuộc hàng to nhất trong giới trẻ đương đại ở Trường An. Dù sao thì chuyện một nông phu như ngươi dám đối đầu với Thôi gia, người bình thường não không có bệnh thì đều không làm chuyện như vậy.

Trịnh Thiện Hành làm sao có thể bị lời này của Hàn Nghệ lừa gạt, liền nói: "Hàn tiểu ca, xem như ta cầu xin ngươi, ngươi đừng có úp úp mở mở nữa. Trong tay ngươi thực sự có loại cày tiên tiến hơn sao?"

Ta cũng xem như phục ngươi rồi đấy. Ngươi có thấy ta để lộ kịch bản bao giờ chưa, sao cứ phải lãng phí thời gian của mọi người vậy? Hàn Nghệ không đáp lại mà hỏi ngược lại: "Nhị vị công tử, hai vị còn nhớ văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta không?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Cái này đương nhiên là còn nhớ, ngươi nói hoài mà, chính là bình đẳng, công bằng phải không?"

"Đúng vậy!"

Hàn Nghệ khó xử nói: "Vừa rồi mấy vị khách khác hỏi ta, ta không nói. Bây giờ các ngươi tới hỏi ta, nếu ta thực sự nói cho các ngươi biết, vậy ta sẽ có lỗi với những vị khách khác rồi. Đó là vi phạm văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta."

Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Chúng ta không phải là người nhiều chuyện."

Hàn Nghệ nghe được những lời này của y, tức khắc trong lòng đầy oán hận, thầm mắng, tên âm hiểm nhất chính là ngươi đấy. Nếu ta mà tin ngươi, vậy lão tử sống uổng cả đời trong Thiên môn rồi, liền bật cười ha hả nói: "Vương công tử, cuối cùng ta đã hiểu vì sao chúng ta mới quen đã thân như vậy rồi."

Đề tài nhảy cũng quá nhanh rồi đấy, Vương Huyền Đạo hơi sửng sốt, theo bản năng nói: "Vì sao?"

Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Bởi vì ta cũng không phải là người nhiều chuyện, chúng ta có thể nói là xạo quần gặp nhau."

Vương Huyền Đạo trừng mắt nhìn, không nói thêm gì nữa.

"Biết ngay là ngươi sẽ không nói mà."

Trịnh Thiện Hành thở dài nói.

Ngươi biết rồi còn hỏi, Hàn Nghệ mỉm cười xin lỗi.

Thằng nhãi Trịnh Thiện Hành này thấy không hỏi được gì, đành phải thôi, lại nói: "Vừa rồi Mộng Nhi và Mộng Đình mặc trang phục gì hay ho vậy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Đây đều chỉ là mới bắt đầu, Trịnh công tử gấp cái gì chứ? Trò hay còn ở phía sau."

Trịnh Thiện Hành nói: "Vậy ta rửa mắt chờ xem trò hay của ngươi."

"Hoan nghênh, hoan nghênh."

Hàn Nghệ bật cười ha hả nói.

Vận mệnh của Phượng Phi Lâu cũng thật sự là bấp bênh, đóng đóng mở mở, nhưng mỗi lần mở cửa, lại đều có thể mang đến cho người ta sự chấn động vô cùng.

Không thể không nói một câu, việc khai trương lại lần này, thật sự là được hưởng ứng chưa từng có.

Tin tức Phượng Phi Lâu khai trương trở lại cũng nhanh chóng được lan truyền đi khắp các ngõ ngách, bao gồm cả việc cải tạo hẻm Bắc, hạt dẻ rang đường, bánh nghìn lớp, kẹo hồ lô, tật cả đều trở thành đề tài nóng ngày hôm nay. Đặc biệt là cái tiểu phẩm kia, thoáng chốc đã nổi tiếng.

Biết cái gì là tiểu phẩm không?

Không biết!

Biết cái gì là bán gậy không?

Không biết?

Vậy ngươi đi chết đi, đồ cùi bắp.

Tiểu phẩm là gì?

Ừm... Hẳn là một loại kịch nói có thể khiến cho người ta cười chết đi được.

Mọi người đều lấy việc mình đã được xem tiểu phẩm mà tự hào, giống hệt người hậu thế khi được cầm Iphone vậy.

Ngoài ra còn có việc kết cục 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 vẫn bị trì hoãn. Về phần trì hoãn này, mọi người cũng mỗi người một ý, fan hâm mộ trung thành của Hùng Phi thì đương nhiên nói là Hùng Phi có thể tạo ra được cái cày tiên tiến này, mà người phản đối thì lại nói đây toàn là lời ba xàm ba láp. Kịch nói của người ta ngay trong buổi diễn đầu tiên đã viết rõ rồi, kịch này chỉ là hư cấu, nếu có sự tương đồng, thì chẳng qua là do trùng hợp.

Tranh cãi một khi đã nảy lên, thì câu tiếp theo chắc chắn sẽ là: Ngày mai tới Phượng Phi Lâu rồi sẽ biết.

Về phần 《 Tài tử giai nhân 》 của Hoa Nguyệt Lâu, thì chỉ có thể dùng lại câu thành ngữ kia, đó là thật xin lỗi, ta đang sống ở thời đại 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》rồi.

Cú trở mình lần này của Phượng Phi Lâu quả thực quá đẹp, trong nhất thời có thể nói là nổi bật vô song.

Đủ loại tranh cãi, đủ kiểu chém gió đều dẫn tới ngày hôm sau. Từ sáng sớm hẻm Bắc đã người người chen chúc, cái hàng dài như đuôi rồng kéo dài tới Hoa Nguyệt Lâu luôn rồi.

Đó là sự hoành tránh chưa từng thấy.

Đám con cháu quý tộc châm chọc Hàn Nghệ ở Hoa Nguyệt Lâu ngày ấy, hôm nay lại đều ngoan ngoãn tới Phượng Phi Lâu hóng hớt rồi, hóng hết nửa ngày rồi vẫn phải quay lại thời đại xếp hàng.

Đương nhiên, ngay từ sáng sớm bọn họ cũng đã phân phó hạ nhân tới xếp hàng rồi.

Trong quán trà cũng chật kín người. Thật sự là chật tới mức không chen vào được nữa, rất nhiều con cháu quý tộc tới muộn, tức giận tới ảo não, lẽ ra nên sai nhiều thêm mấy hạ nhân tới xếp hàng, thuận tiện độc chiếm luôn cái quán trà này. Bất quá cũng không sao hết, bây giờ vẫn có thể ngồi xổm ở góc tường ăn hạt dẻ, dù sao thì ở đó cũng đã ngồi xổm không ít người rồi, thậm chí tất cả đều là con cháu quý tộc. Bởi vì quá nhiều người, góc tường này thật ra lại là một nơi tuyệt hảo.

Chỉ thấy trên một chiếc bàn vuông trong quán trà có bốn người ngồi, đúng là Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ và Thôi Tập Nhận lâu rồi không lộ diện.

Nguyên Liệt Hổ cầm một hạt dẻ đặt lên bàn, đập tay xuống bàn, vỏ hạt vỡ ra, liền cầm vào trong tay, ném vào mồm, cứ như thế lặp đi lặp lại, chơi rất đã ghiền. "Thú vị, thú vị, loại hạt dẻ rang đường này không chỉ ăn ngon mà còn rất tiện."

Trịnh Thiện Hành thấy thế liền lườm một cái. Vương Huyền Đạo lại khép hờ hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ. Còn Thôi Tập Nhận thì nhìn hạt dẻ kia, dường như đang suy tư gì đó.

Mấy bàn bên cạnh đều nói chuyện rất vui vẻ, duy chỉ có bàn của bọn họ là có vẻ nặng nề, chỉ có một mình Nguyên Liệt Hổ là đang nói luôn miệng.

"Ê, chủ quán, nghe nói loại hạt dẻ rang đường này cũng là Hàn Nghệ dạy các ngươi làm à, có đúng vậy không?"

Nguyên Liệt Hổ ăn hết hạt cuối cùng, lại vơ vét hết số hạt dẻ trước mặt Vương Huyền Đạo lại, ngoài miệng thì lại dò hỏi chủ quán đó, tựa hồ là muốn che giấu hành động trộm cắp phi pháp của mình.

Vương Huyền Đạo thì khá thờ ơ với chuyện này, chỉ im lặng dùng ngón tay viết một chữ "Heo" lên mai rùa.

Lại nghe thấy chủ quán nói: "Không sai, không sai, mấy chủ tiệm giống chúng ta ở đây đều là nhận được sự chỉ điểm của Hàn tiểu ca."

Nguyên Liệt Hổ vừa ăn hạt dẻ của Vương Huyền Đạo, vừa gật đầu nói: "Tên Hàn Nghệ này quả thực là lợi hại, trước đây ta thực sự đã xem thường hắn. Ài, Thiện Hành, hôm qua ngươi cũng có tới phải không, tiểu phẩm đó thực sự buồn cười thế sao?"

Trịnh Thiện Hành "Ừm" một tiếng.

Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: "Ta nói ngươi cũng thật là, sao đi lại không gọi ta? Quá là không nghĩa khí mà."

Trịnh Thiện Hành nói: "Ta là được mời tới."

Nguyên Liệt Hổ tức giận nói: "Hừ! Thật là nực cười, vậy mà không mời ta, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm tiểu tử kia hỏi cho ra lẽ."

Vương Huyền Đạo không buồn mở mắt, bình thản nói: "Người ta thân với ngươi lắm à?"

Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta và ngươi cũng không thân, không phải cũng ngồi cùng bàn sao?"

Vương Huyền Đạo gật đầu nói: "Nói có lý."

Bỗng nghe thấy bên ngoài có người hô: "Trưởng Tôn huynh."

"Trưởng Tôn, ngươi cũng tới à."

"Ha ha, lại đây nào."

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy một tên mập mạp đi vào, chính là Trưởng Tôn Diên. Gã kinh ngạc nói: "Nhiều người như vậy à!"

Nguyên Liệt Hổ liền nói: "Trưởng Tôn, mau lại đây ngồi, còn thiếu ngươi thôi đấy. Quy nhân khá là gầy, ngươi qua ngồi cùng với hắn đi."

Vương Huyền Đạo mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Nguyên Liệt Hổ nói: "Đồ con lợn, chỗ ta vẫn còn một con rùa đấy."

Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng nói: "Có rùa thì ngon sao."

Trịnh Thiện Hành liền đứng lên nói: "Trưởng Tôn, ngồi chỗ ta đi."

Trưởng Tôn Diên mỉm cười gật đầu, cũng chẳng để ý mấy chuyện này, gã cũng quá hiểu Vương Huyền Đạo rồi, xưa giờ không thích ngồi cùng với người khác, liền bước tới bên cạnh Trịnh Thiện Hành, lại quay qua Thôi Tập Nhận, chắp tay nói: "Thôi huynh."

Thôi Tập Nhận gật đầu mỉm cười nói: "Tới rồi à! Ngồi đi, ngồi đi."

Trưởng Tôn Diên liền ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh nói: "Thật là náo nhiệt nha!"

Nguyên Liệt Hổ nói: "Cái này còn cần ngươi nói sao, chỉ mỗi điểm này thôi, cũng đã đủ để ta khâm phục tên tiểu tử Hàn Nghệ đó rồi. Cửa hàng nhà ai mà đóng cửa lâu như vậy, sớm đã không xong rồi, nhưng Phượng Phi Lâu này cũng đã đóng cửa tới mấy lần, nhưng mỗi lần mở cửa lại đều có nhiều người tới như vậy, thật sự là quái lạ."

"Nguyên huynh nói phải."

Trưởng Tôn Diên mỉm cười, gật gật đầu, lại nói tiếp: "Các ngươi tới khi nào thế?"

Trịnh Thiện Hành trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ nói: "Sáng sớm đã bị thằng nhãi này kéo tới đây rồi."

Vương Huyền Đạo bất mãn nói: "Vậy ngươi cũng đừng có kéo theo ta chứ."

Trịnh Thiện Hành ho khan một tiếng, cười ha hả nói: "Mọi người đều phải xếp hàng, ngươi đừng có nghĩ đi cửa sau, mấy người chúng ta cũng khó có dịp gặp mặt thế này."

Vương Huyền Đạo hơi đỏ mặt, không có lên tiếng.

Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng nói: "Quy nhân chính là quy nhân, chỉ có hắn mới làm mấy chuyện như vậy."

Vương Huyền Đạo vẫn không nói gì.

Thôi Tập Nhận bỗng nhiên quay sang Trưởng Tôn Diên nói: "Trưởng Tôn, Quốc cữu công vẫn chưa tới sao?"

Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Ông nội ta đợi lát nữa sẽ cùng mấy người Chử gia gia cùng tới, ta là đi trước."

Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói: "Lão Chử cũng tới, có chuyện gì thế?"

Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Người ta đường đường là Hữu phó xạ đấy, ngươi đừng có Lão Chử này Lão Chử kia, đây là lễ nghĩa cơ bản."

Vương Huyền Đạo lại tiếp lời: "Đồ con lợn."

"Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta là đồ con lợn?"

Nguyên Liệt Hổ tức giận nói.

Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Nói cho ngươi, ngươi nghe cũng không hiểu."

Trịnh Thiện Hành nói: "Được rồi, được rồi, Liệt Hổ, Huyền Đạo nói cũng không sai, chuyện rõ ràng như thế, vậy mà ngươi cũng không biết sao?"

Nguyên Liệt Hổ trầm ngâm một lát, nói: "Rõ ràng cái gì?"

Thôi Tập Nhận không chịu nổi, trợn trắng mắt nói: "Hôm qua Phượng Phi Lâu thả ra tin tức, nói hôm nay tên Hùng Phi kia sẽ phát minh ra một loại cày tiên tiến nhất, đây không còn là chuyện nhỏ, đám người Quốc cữu công có tới xem, cũng không có gì là lạ."

Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu lời này không phải là giả, vậy thì ông nội ta nhất định sẽ tới."

"Là như vậy à!"

Nguyên Liệt Hổ gật đầu, lại quay sang Vương Huyền Đạo, đắc ý nói: "Đấy, không phải ta vẫn nghe hiểu rồi sao."

Vương Huyền Đạo cúi đầu thở dài.

Thôi Tập Nhận cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng nói: "Ta không tin Hàn Nghệ lại có bản lĩnh này, chẳng lẽ cái gì hắn cũng biết?"

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Biết đâu được."

Thôi Tập Nhận hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ ngươi biết trước gì rồi sao?"

"Hắn không chịu nói." Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Bất quá, bây giờ bên ngoài đã lan truyền ầm ĩ như vậy, nếu Hàn Nghệ không lấy ra được chiếc cày gì hay ho hơn, vậy thì Phượng Phi Lâu của hắn còn mặt mũi nào mà mở cửa nữa sao?"

Trưởng Tôn Diên rũ mí mắt, khẽ gật đầu.

Thôi Tập Nhận cười nhạt một tiếng, nhưng cũng không có lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hoangbott
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
Đức Trong
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
Amenadiel
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
Le Van Phap
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
binhhs123
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
binhhs123
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
mafia777
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
Hobbit93
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
TheCupCoffee
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
Chicken00
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
Luminee
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
mafia777
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
ngoduythu
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
Lang Trảo
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
thietky
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
BlackPinkMyLove
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
luckychan
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
BlackGao
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
Hieu Le
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
mafia777
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
ChungLy
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
mafia777
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
visaotoiyeukem
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
imhanlap
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK