Trịnh Thiện Hành.
Một trong Trường An thất tử.
Huỳnh Dương Trịnh gia cũng là một gia tộc tương đối cổ xưa, có thể truy ngược lại đến thời Trịnh quốc mà Chu Tuyên Vương tranh phong, vương thất nước này sau khi diệt quốc thì vẫn lấy họ Trịnh, lấy chốn cũ Huỳnh Dương làm đất tổ nghiệp.
So sánh ra, Dương Châu Tần gia thật sự là bất nhập lưu.
Vương Huyền Đạo hỏi Hàn Nghệ có muốn đến xem không, Hàn Nghệ cũng đang có ý này, dù sao thì hắn cũng không có gì làm, vốn muốn đi khắp nơi tham quan, thế là hắn liền sảng khoái đồng ý.
Hai người liền ra khỏi thành Trường An từ cửa bắc, ngược lại cũng không cần hỏi gì, cứ đi theo những tên ăn mày này là được rồi.
Đi chừng thời gian ăn một bữa cơm, Hàn Nghệ, Vương Huyền Đạo theo mấy ăn mày đến dưới chân một ngọn núi, chỉ thấy nơi này đầu người lúc nhúc, chen chúc kín mít, chỉ riêng ăn mày đã chừng trăm người, mà dưới chân núi bày một chiếc bàn thật dài, hơn hai mươi nô bộc đứng sau bàn, trên bàn bày một số thức ăn và y phục. Phải biết là vải ở thời này đều là tiền nha, đây cũng có thể xem như là trực tiếp phát tiền, nhưng những y phục này đều không phải của người lớn, toàn bộ đều là y phục của trẻ nhỏ.
Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói: "Tràng diện này cũng không nhỏ nha."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Trịnh huynh từ nhỏ đã thích hành thiện, mỗi năm đều sẽ làm việc thiện mấy lần."
Hàn Nghệ nói: "Nhưng làm vậy chẳng qua là như muối bỏ biển thôi."
Vương Huyền Đạo hơi kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca nói vậy là sao?"
Hàn Nghệ cười lắc đầu, không nói gì cả, ánh mắt quét sang, nói: "Không biết Trịnh công tử có ở trong đó không?"
Vương Huyền Đạo nói: "Việc hành thiện, huynh ấy chắc chắc sẽ tự mình ra tay." Trong khi nói, ánh mắt y lại quét quanh đám người, đột nhiên nói: "Ngươi xem, người mặc áo xanh vấn khăn trên đầu chính là Trịnh huynh."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ nhìn sang, đột nhiên ánh mắt lại tập trung vào một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn hơi nhỏ hơn Vương Huyền Đạo, đôi mắt long lanh, lông mày chữ bát, dưới cằm có râu, xem như là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.
Nhưng ăn mặc lại vô cùng giản dị, không khác gì với đám tôi tớ, Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn Vương Huyền Đạo, buồn bực nói: "Vương công tử, các ngươi đều thích ăn mặc đơn giản như vậy sao?"
Vương Huyền Đạo sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Đương nhiên không phải, ta là không thích mấy thứ quá rườm rà, do vậy chọn mặc những thứ đơn giản, còn Trịnh huynh là do nề nếp gia tộc bọn họ là cần cù tiết kiệm, Trịnh huynh cực kỳ ít đến tửu lâu, ngươi đến nhà huynh ấy, mãi mãi chỉ là cơm canh đạm bạc, cho dù là khách của phụ thân huynh ấy, hay là khách của huynh ấy cũng thế, dần dà, mọi người cũng đều quen."
Như vậy ngược lại là có phong phạm đại gia, đại gia tộc chân chính thật sự là nên như vậy, Hàn Nghệ có vẻ tán dương gật đầu.
Chợt nghe được Vương Huyền Đạo ồ một tiếng: "Hắn cũng ở đây à!"
Hàn Nghệ nghe thấy thì sửng sốt, liếc sang Vương Huyền Đạo, lại theo ánh mắt y nhìn qua, chỉ thấy bên trái đám người cách chừng hai mươi bước có một nhóm người đứng đó, tuổi tác đám người đều không lớn, sàn sàn như Hàn Nghệ, trước mặt bọn họ cũng có đặt một chiếc bàn dài, không, hẳn là hai chiếc bàn dài ghép lại mà thành, trên đó bày một tờ giấy trắng, một thiếu niên chừng mười tám tay cầm bút đang vẽ gì đó lên trên đó.
"Ngươi quen người kia?"
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
Vương Huyền Đạo: "Vương Uẩn Đồ."
Cũng là họ Vương? Hàn Nghệ nói: "Đệ đệ của ngươi?"
Vương Huyền Đạo hơi chần chừ, mới nói: "Cũng có thể nói như vậy, chúng ta cùng tổ tiên, bất quá ta là ta Thái Nguyên Vương gia, hắn là Lang Gia Vương gia."
"Lang Gia Vương gia?"
Hàn Nghệ sửng sốt.
Vương Huyền Đạo cười nói: "Ngươi từng nghe qua Vương Hi Chi chưa?"
Vương Hi Chi? Hàn Nghệ nói: "Người này ta đương nhiên có nghe qua, nghe nói Thái Tông Hoàng đế vô cùng thích chữ của Vương Hi Chi."
Vương Hi Chi, đại gia thư pháp, một quyển "Lan đình tự" đã làm cho vô số đế vương khom lưng.
Chuyện này chưa từng học lịch sử cũng biết nha.
Vương Huyền Đạo nói: "Người đó là hậu nhân Vương Hi Chi."
"Hậu nhân Vương Hi Chi?"
Hàn Nghệ cả kinh, Trường An thật sự là ngọa hổ tàng long mà, cho dù không gặp được danh nhân lịch sử, cũng có thể gặp được hậu nhân của danh nhân lịch sử, lại hỏi: "Vậy không biết tổ tiên của Vương công tử có vị anh hùng đại danh đỉnh đỉnh nào không."
Vương Huyền Đạo nói: "Thủy Đế của triều Tân là tổ tiên ta."
"Triều Tân?"
Trong lịch sử Trung Quốc chúng ta còn có một triều đại như vậy sao? Hàn Nghệ ngẫm lại, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi lẽ nào đang nói Vương Mãnh?"
Vương Huyền Đạo gật đầu.
Hàn Nghệ lại hỏi: "Ặc, vậy không biết tổ tiên chung của các ngươi là ai?"
Vương Huyền Đạo nói: "Đại tướng Tần triều Vương Tiễn đại tướng quân chính là tổ tiên chung của ta và hắn."
"Vương Tiễn?"
Hàn Nghệ lau mồ hôi trên mặt, các ngươi đang bắt quàng làm họ à, sao không nói toàn bộ người họ Vương đều là tổ tiên của các ngươi đi, cái gì mà không phải là Hoàng đế, thì là đại tướng, ngươi bảo nhi tử nông phu như ta làm sao lăn lộn đây.
Tiền đồ mờ mịt, tiền đồ thật là mờ mịt mà!
Nhưng nếu không phải thế, bọn họ sao có thể không biết xấu hổ tự xưng là quý tộc chứ, so với những đại gia Quan Trung, những sĩ tộc Sơn Đông đều có lịch sử mấy trăm năm, nếu trong gia tộc chỉ có một người tỏa sáng lấp lánh, thậm chí còn trở thành Hoàng đế thì không thể xưng là quý tộc được, rất nhanh sẽ ngã xuống, cần phải xuất hiện ra vài tên Tể tướng, hoặc là đại tướng, ngươi mới có thể không biết xấu hổ mà tự gọi mình là quý tộc, gia tộc như vậy mới có thể sừng sững không ngã.
Vương Huyền Đạo cũng không nói nhiều, thật ra đây đều là những chuyện mà người đời đều biết, đi qua chỗ Vương Uẩn Đồ.
Hàn Nghệ cũng theo sát qua đó, đi đến trước bàn dài, ngoài trừ Vương Uẩn Đồ ra, những người khác đều phát hiện Vương Huyền Đạo, đang chuẩn bị hành lễ, Vương Huyền Đạo khoát tay, tỏ ý đừng quấy rầy Vương Uẩn Đồ vẽ tranh. Chỉ thấy Vương Uẩn Đổ mặt đầy mồ hôi, tay lại không ngừng, cao thủ vẽ tranh chân chính đều là một hơi vẽ tranh, sẽ không dừng lại, đây chính là một loại khống chế trạng thái, tuyệt đối không thể nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi, trạng thái có thể không còn nữa.
Hai người cúi mắt nhìn, trên vải đang vẽ cảnh tượng trước mặt.
Hàn Nghệ không biết vẽ tranh, nhưng hắn vô cùng hiểu tranh, dù sao thì nghề nghiệp trước kia của hắn đều có liên quan đến tranh, hơn nữa hắn còn biết mô phỏng làm giả, nhìn thấy thiếu niên này tuổi tác không lớn, nhưng bút pháp lão luyện, kim thiết yên vân, mạnh mẽ hùng hồn, có vẻ đẹp hào phóng, dương cương.
Tuổi còn nhỏ mà có thể làm được thế này, đã là vô cùng khó lường rồi.
Dù sao ở hậu thế, Hàn Nghệ cũng chưa từng thấy qua người trẻ tuổi nào có thể sử dụng họa kỹ như vậy, không khỏi thầm tán thưởng, không hổ là hậu nhân của Vương Hi Chi.
Từ bức họa của hậu sinh này, Hàn Nghệ đã tin tưởng bọn họ không phải là bắt quàng làm họ.
Hai người xem một lát thì rời đi, dù sao thì người ta đang vẽ tranh, ngươi đứng bên cạnh cũng không tốt lắm.
Đi sang một bên, Vương Huyền Đạo đột nhiên cười nói: "Hàn tiểu ca hình như cũng là người hiểu tranh?"
Hàn Nghệ à một tiếng, ngượng ngùng nói: "Hiểu được sơ sơ thôi, nhưng không thể so được với Vương công tử."
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Ta thấy chưa chắc, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi khẽ cau mày, hình như có chút không hài lòng, mà ta lại không nhìn ra có chỗ nào không ổn."
Hàn Nghệ tức giận nói: "Không biết vừa rồi Vương công tử xem tranh, hay là xem ta!"
Vương Huyền Đạo mỉm cười, chỉ nói: "Chúng ta không phải cũng là người trong bức họa sao." Ngừng một lát, y lại nói: "Có điều ta thật sự muốn nghe ý kiến của Hàn tiểu ca."
"Ý kiến thì không dám nói."
Hàn Nghệ nói: "Thật ra họa kỹ của Vương công tử đã vượt xa độ tuổi của y, nhưng có những thứ không thể nào vượt qua được."
Vương Huyền Đạo hiếu kỳ nói: "Là gì vậy?"
"Trải nghiệm."
Hàn Nghệ nói: "Cá nhân ta cho rằng muốn trở thành một họa gia, nhất định phải có trải nghiệm phong phú, vẽ tranh có giỏi hay không là ở chỗ giống hay không giống, quá giống thì quá tục, không giống thì xa rời thế tục, tức là bất cứ đề tài nào cũng cần sự quan sát tỉ mỉ, thâm nhập tìm hiểu, mới có thể vẽ được sống động như thật trên vải được, bằng không thì chỉ là giống bề ngoài, không thể có được thần vận. Thật ra với họa kỹ của Vương công tử, nếu vẽ tranh sơn thủy thì nhất định rất tốt, nhưng vẽ người, đặc biệt là vẽ những người này..."
Nói rồi hắn chỉ tay và những ăn xin kia, lắc đầu nói: "Thì vô cùng miễn cưỡng, bởi vì y căn bản không lĩnh hội được tâm lý và thần thái của những người này. Cứ nói lão hán kia đi, hai gối ông ấy hướng ra ngoài, eo thì còng xuống, tại sao ông ấy lại trở thành như vậy, đây đều là có nguyên nhân cả. Nếu chỉ là vẽ ông ấy ra thì không khó, khó là ở chỗ phải để những người thưởng thức tranh, vừa nhìn người trong tranh liền có thể cảm nhận được trải nghiệm của ông ấy và khí chất bi thương từ ông ấy tỏa ra, thậm chí từ thần thái của người này có thể phản ánh được bối cảnh sinh hoạt của dân chúng đương thời. Ta cảm thấy tranh như vậy mới có thể gọi là tranh đẹp, đây cũng là chỗ thú vị nhất khi thưởng thức một bức tranh."
"Đương nhiên, ta không có nói Vương tiểu công tử phải đi làm ăn mày, mà bình thường y phải quan sát những người này sinh hoạt thế nào, lĩnh hội được tình cảm độc hữu chỉ có trên người họ, như vậy khi vẽ tranh mới có thể có thần vận, người dưới ngòi bút mới có thể như giống mà tựa như không, nhưng việc này cần thời gian, cần trải nghiệm phong phú và sự thành thục trong tư tưởng của bản thân, thì mới có thể vẽ được người trong mắt. Tại sao lại nói họa hổ họa bì nan họa cốt, chính là đạo lý này."
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Vương Huyền Đạo, thấy Vương Huyền Đạo hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.
Đây là do ngươi muốn ta nói, nói rồi ngươi lại không vui à, Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Vương công tử, tại hạ chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ, nghe rồi thì thôi, chớ có để ý."
Vương Huyền Đạo ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không, ta cho rằng ngươi nói rất có đạo lý, hay cho câu vẽ tranh có giỏi không là ở chỗ giống hay không giống, quá giống thì quá tục, không giống thì rời xa thế tục, lời này thật quá sâu sắc, quá tuyệt diệu, quá tuyệt diệu, ha ha, Hàn tiểu ca, ngươi thật sự là chân nhân bất lộ tướng mà."
Hàn Nghệ ha ha nói: "Vương công tử, ngươi đừng có tâng bốc ta, ưu điểm lớn nhất của ta chính là tự biết rõ bản thân mình, cũng chỉ là mấy câu khua môi múa mép mà thôi, bằng không ta cũng sẽ không làm một hạ nhân."
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng cười sang sảng: "Ha ha, Huyền Đạo, không ngờ thằng nhãi ngươi còn biết xuất môn, ta còn cho rằng ngươi đã rơi vào trong bát quái trận rồi chứ."
Vương Huyền Đạo và Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, người đến là Trịnh Thiện Hành.
Vương Huyền Đạo nở nụ cười xấu hổ, nói: "Đã lâu không gặp, Trịnh huynh vẫn khôi hài như vậy."
Tính cách hai người họ có chỗ tương tự, cũng có chỗ cực kỳ tương phản. Vương Huyền Đạo là người rất không thích xuất môn, thông thường đều ở trong phòng đọc sách, bốc quẻ, là một trạch nam, còn Trịnh Thiện Hành vừa hay ngược lại, y thấy phiền nhất là ngồi trong nhà, ngay cả lúc đọc sách y cũng thích kiếm một cái võng, nằm giữa vòng tay thiên nhiên mà đọc sách.
Trịnh Thiện Hành nói: "Ta chỉ nói sự thật, ngươi đừng cứ ngồi trong nhà bốc quẻ, biết nhiều hơn nữa thì có thể làm gì chứ, ra ngoài nhiều một chút, không có việc gì thì cùng ta ra bờ sông câu cá, hoặc là đi làm việc thiện với ta, thay đổi vận mệnh một người còn thú vị hơn tính được vận mệnh một người."
Vương Huyền Đạo liên tục gật đầu nói: "Trịnh huynh dạy phải, Huyền Đạo tự nhiên sẽ khắc ghi trong lòng."
"Được rồi, ta còn không hiểu ngươi sao, từ nhỏ đến lớn đều có lệ với ta như thế."
Trịnh Thiện Hành lắc đầu, đột nhiên nhìn sang Hàn Nghệ nói: "Không biết vị này là?"
Thật ra y đã sớm chú ý đến Hàn Nghệ, bởi vì Vương Huyền Đạo không thường dẫn người khác theo bên cạnh, dù sao thì y rất ít khi xuất môn, cho nên Hàn Nghệ đứng bên cạnh y, khó tránh khỏi sẽ không thu hút ánh mắt người khác.
Vương Huyền Đạo vội nói: "Vị này chính là bạn tốt mà ta mới kết giao."
"Ồ!"
Trịnh Thiện Hành hơi kinh ngạc, trạch nam biết kết bạn, vốn là ngạc nhiên lớn, chắp tay nói với Hàn Nghệ: "Tại hạ Trịnh Thiện Hành."
Hàn Nghệ vội đáp lễ nói: "Tại hạ Hàn Nghệ."
"Hàn Nghệ?"
Trịnh Thiện Hành hơi ngẩn ra, nói: "Người của Hàn gia?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Không phải, Hàn tiểu ca chỉ là một môn khách trong phủ Quan Quốc Công."
Trịnh Thiện Hành lại sửng sốt, vội nói với Hàn Nghệ: "Xin lỗi, xin lỗi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
17 Tháng tư, 2022 04:47
mặc dù nhiều cái khá ức chế nhưnh cũng đọc đến 341 chap. nói chung vài tình tiết vứt qua 1 bên thì tổng thể vẫn ổn rất thích motip xây dưngh thế lực kiểu này.
14 Tháng tư, 2022 12:38
thề công nhận tác giả biết làm gây ức chế cho độc giả thực sự . nhưng từ nhưng vấn đề này mới hiểu được tác giả luôn luôn nói main là 1 thằng cá ướp muối , ko có mấy nvp như này thì main sẽ chẳng bao giờ động não mà phát triển thêm được.
14 Tháng tư, 2022 06:25
đéo hiểu sao đọc cứ ức chế kiểu đéo gì vậy. xem mấy cái nữ nhân toàn kiểu cọp cái khó chịu thực sự. nó ko giống kiểu mấy nữ tự lạnh lùng cao ngạo mà nó cứ như kiểu 1 con thần kinh cạy mình có tý sắc đẹp là làm càn . hệt mấy con nữ nhân trong phe phản diện thường thấy mà giờ bên chính diện vậy. đọc khiến cứ bị mắc cục nghẹn trong người , uất ức bực mình. ko phải câu chuyện xoay quanh nó khá mượt thì vứt mẹ bộ nỳ đi từ lâu r . khó chịu thực sự, dm thằng tác giả là người khổ dâm thấy rõ .
08 Tháng tư, 2022 18:57
Ta thấy thật ra như vậy mới đời thật đó, main ko hoàn hảo như những truyện khác, nhưng vụ bênh vực người thân bất chấp thì chắc nhà nào cũng có, và hiển nhiên nó mang lại khá nhiều hậu quả.
Được cái là main biết và chấp nhận hậu quả thôi.
07 Tháng tư, 2022 23:42
t không thích cách main nuôi dạy tiểu dã với tb, rất ít nói đạo lí với bọn nó, biết là muốn giữ bọn nó đơn thuần nhưng cũng không lên để bọn nó ngu xuẩn, như vụ 2 bọn nó lẻn vào thôi gia, cho dù vì lòng tốt nhưng lẻn vào nhà người khác như thế không nói sai cũng phải nói xuẩn, lẻn vào nhà người khác không bị đánh gãy chân là may rồi, main k nói phạt cũng phải nói để bọn nó hiểu chứ, đây k cứ mở miệng là nói đệ k sai, may 2 đứa đó hiền lành sẵn k main nuôi ra hùng hài tử chắc
03 Tháng tư, 2022 15:37
Đặc tính của main là gì? Lừa đảo quốc tế, phải học được đọc tính cách con người để đi lừa đảo thành công. So sánh thì suy luận tính cách một con nhóc là quá dễ dàng với nvc.
01 Tháng tư, 2022 22:05
ít chương quá, không đủ phê chút nào
27 Tháng ba, 2022 16:33
Thằng mù chữ này.bố mày viết sai câu ở chỗ nào mà mày nói như đúng rồi thế
27 Tháng ba, 2022 16:06
học viết câu cú cho đàng hoàng đi đã rồi phát biểu thằng bại não, nhìn rối cả mắt
26 Tháng ba, 2022 21:46
Ko phải main thì chết lâu rồi.cao thủ lừa đảo mà hành xử như thằng trẻ trâu.con tiểu thư nhà họ Dương nó làm cho bỏ xứ mà đi đến lúc nó đến xl một câu thì Dương tiểu thư là người lương thiện. Ko cố ý.mẹ nó chứ quen biết dc bao lâu mà biết nó lương thiện.ko cố ý.may mà con vợ biết võ công Nếu ko đã bị thằng công tử chặt nuôi chó rồi.rồi nhà họ Dương kia cũng thế.mang tiếng thế gia vọng tộc .quan trọng mặt mũi mà con gái bỏ nhà đi cùng 4 thằng đàn ông .ko tính 2 thằng nhỏ .trong khi biết rõ 1 thằng là lừa đảo.3 thằng nước khác.đi 2 tháng trời mà đến nơi cũng xem như ko có j. Ko hiểu sao mà khen hay dc.
10 Tháng ba, 2022 22:12
Một phần cũng phải nhờ là bản dịch có tâm nữa, nên đọc văn phong cảm thụ truyện tốt hơn so với đọc convert xa.
Nên chịu khó donate cho ông dịch, vài k thôi cũng được ._.
08 Tháng ba, 2022 13:40
Truyện này hay ghê. Tác giả chắc tay thật
06 Tháng ba, 2022 14:11
Đói thuốc hicc
06 Tháng ba, 2022 14:10
Hay thật, mong nvc cua dc mấy e mẫu đơn, phi tuyết, mà nữ chính dữ quá
04 Tháng ba, 2022 13:47
Rất hay, nhưng ít chương quá chưa đã ghiền
27 Tháng hai, 2022 18:28
cầu chương, qua bản convert cũ đọc ko nuốt nổi
18 Tháng hai, 2022 15:18
Khúc Canon nghe hay thật
15 Tháng hai, 2022 12:10
Đói chương sắp chết (-.-)
14 Tháng hai, 2022 15:06
Tìm k thấy nhỉ
13 Tháng hai, 2022 20:30
Ngon :3 đọc lại thôi :3
13 Tháng hai, 2022 12:44
làm cái lịch ra truyện cho anh em khỏi hóng bác. không cần mỗi ngày, nhưng ra cái lịch đều xíu như thứ 7 hoặc cn chi đó có chương.
chứ cứ chờ chờ thế này dễ bỏ theo dõi lắm
11 Tháng hai, 2022 19:17
lên chương mới nè
09 Tháng hai, 2022 23:11
Cầu chườn :3 cuốn quá bạn trans à
BÌNH LUẬN FACEBOOK