Hàn Nghệ đáp ứng vô cùng sảng khoái, vì hắn biết mình là người thế nào, hoàn toàn không có chí cầu tiến, được chăng hay chớ, nếu như không có một chút áp lực, thì có lẽ hắn sẽ thật sự mua về chỉ để làm nhà ở thôi. Hắn cần một chút áp lực, như vậy mới thú vị.
Lưu Nga lập tức định ra một bản khế ước, bên trên viết rõ điều kiện của hai bên, rất đơn giản. Ở bên trong Lưu Nga còn thêm một điều kiện, chính là: Nếu như phát hiện ra Hàn Nghệ là người của Hoa Nguyệt lâu hoặc có bất cứ liên quan gì với Hoa Nguyệt lâu thì nàng ta sẽ có quyền thu hồi lại Phượng Phi lâu, đồng thời tịch thu tiền thế chấp. Hàn Nghệ vô cùng sảng khoái đáp ứng. Hắn không phải là người kiên nhẫn, tùy tiện viết lên là được, rồi dùng ba thỏi vàng giao ra làm tiền đặt cọc.
Mà thật ra Lưu Nga cũng không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì thật ra nàng ta cũng không cần lo lắng gì cả. Hiện giờ Phượng Phi lâu là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng quá hiểu tính cách của Tào Tú, tuyệt đối sẽ không cho phép Phượng Phi lâu tiếp tục kinh doanh nữa. Vì vậy, bất luận Hàn Nghệ có mưu đồ gì, thì chỉ cần Hàn Nghệ không phải là người của Tào Tú thì một khi khai trương, nhất định sẽ dẫn tới Tào Tú trả thù. Như vậy, cho dù Hàn Nghệ không có suy nghĩ này thì cũng nhất định phải đấu với Tào Tú một trận. Đây chính là mục đích của nàng ta.
"Hàn tiểu ca, hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết là ngươi định làm thế nào chưa?"
Sau khi ký xong khế ước, Lưu Nga liền hỏi Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hơi sững sờ, nhưng liền hiểu được.
Trước đó hắn nói là vẫn chưa nghĩ ra là làm gì, điều này có chút không hợp với lẽ thường. Vì vậy Lưu Nga khẳng định cho rằng Hàn Nghệ đang lo lắng nếu chính mình nói ra diệu kế thì Lưu Nga sẽ không bán Phượng Phi lâu này.
Chỉ có thể nói là Lưu Nga nghĩ nhiều rồi, Hàn Nghệ đúng là vẫn chưa suy xét tốt là muốn làm gì. Hiện giờ trước mắt mua Phượng Phi lâu, chỉ là vì hắn muốn sớm dọn ra khỏi Dương phủ, chỉ thế thôi!
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Không giấu gì cô, ta thật sự chưa suy nghĩ xong."
Lưu Nga vẫn không tin, nói: "Chuyện này không thể nào!"
"Điều này rất bình thường! Ta nói ta chưa nghĩ xong, thật ra điều đó cũng đã chứng tỏ là ta nghĩ cũng được chút ít rồi."
Lưu Nga hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Thật ra muốn mở cửa rất đơn giản, kéo mấy muội tử đến là được. Nhưng cô đã từng nghĩ chưa, nếu như vẫn đấu với Hoa Nguyệt lâu bằng phương thức trước đây, vậy kết quả sẽ không có gì thay đổi. Bởi vì chúng ta thua ở tất cả các phương diện.
Nói cách khác, nếu muốn đánh hạ Hoa Nguyệt lâu, thuận lợi đem Phượng Phi lâu tiếp tục phát triển kinh doanh, thì chúng ta nhất định phải thay đổi cách nghĩ, không thể làm theo cách trước kia được. Chúng ta một lần nữa định nghĩa lại từ 'Thanh lâu', dùng cách phương thức hoàn toàn mới để hình dung nó. Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể tranh giành với Hoa Nguyệt lâu được."
Lưu Nga nghe xong trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý"
Hàn Nghệ lập tức nói: "Đừng hỏi ta nữa, ta thật sự vẫn chưa nghĩ được là sẽ làm gì. Bởi vì điều này rất quan trọng, nhất định phải suy nghĩ cặn kẽ."
Nói tới đây, Lưu Nga cũng hiểu được rồi, vì vậy nàng ta có vẻ ngượng ngùng rồi cười một cái.
Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "À phải rồi, ngoài cô và Trà Ngũ thì ở Phượng Phi lâu này còn lại bao nhiêu người?"
Lưu Nga nói: "Còn lại năm cô nương!"
Hàn Nghệ nói: "Cô sắp đóng cửa rồi, nhưng vì sao năm người này vẫn chưa đi?"
Lưu Nga thở dài nói: "Tuy nói để năm người này đến Hoa Nguyệt lâu thì hơi khó, nhưng nếu đến những tửu lâu bình thường thì rất dễ dàng. Chỉ là năm người họ là ta thu nhận từ bên ngoài vào, từ nhỏ đã ở bên cạnh ta. Tất cả những thứ họ học được đều là do ta dạy. Hiện giờ ta có chút bệnh nhẹ trong người, Phượng Phi lâu cũng sắp đóng cửa, vì vậy các nàng ấy cũng chưa đề nghị muốn rời đi."
Hàn Nghệ gật đầu. Ánh mắt đột nhiên nhìn chung quanh một chút, nói: "Chuyện đầu tiên mà chúng ta phải làm bây giờ, chính là phải tóm được nội gian trong Hoa Nguyệt lâu."
"Nội gian?"
Lưu Nga sửng sốt, nói: "Nội gian gì chứ?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta nghe nói, Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi ở chỗ cô đều bị Hoa Nguyệt lâu lấy đi rồi."
Lưu Nga gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Hiện tại các ca kỹ đều muốn đến Hoa Nguyệt lâu. Lý do rất đơn giản, bởi vì Hoa Nguyệt lâu là nơi giúp triều đình tuyển nạp cung nữ và cung kỹ từ dân gian. Ai nấy đều muốn vào cung, nếu như may mắn, được Hoàng thượng sủng ái thì có thể một bước lên trời. Năm cô gái kia chắc chắn cũng không ngoại lệ, nói cách khác, chỉ cần Hoa Nguyệt lâu cho chút lợi ích thì khó tránh khỏi các nàng thay lòng đổi dạ.
Hiện giờ Phượng Phi lâu đã sắp bị đóng cửa, nhưng trước khi đóng cửa thì Tào Tú chắc chắn sẽ không yên tâm. Hơn nữa, mục đích bán thật sự của cô thì ta đoán là Tào Tú cũng biết. Nếu ta là ả, thì ta sẽ không để ý tới việc trả một cái giá nho nhỏ, để gài một nội gian vào đây đâu. Kể từ đó, chỉ cần cô có bất cứ động tác nào, thì ả ta đều có thể đánh phủ đầu trước, để kiềm chế đúng lúc, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của cô."
Lưu Nga nghe thấy thì trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, sao ta không nghĩ đến điều này nhỉ. Vậy ngươi nghĩ đó là ai?"
"Bất cứ ai cũng có khả năng này. Đạo lý 'Tai vạ đến, mọi người tự chạy' chắc hẳn ai ai cũng hiểu, bao gồm cả Trà Ngũ."
"Vậy làm thế nào để bắt được nội gian đó?"
"Cái này rất đơn giản! Cô chỉ cần nói cho các nàng biết thông tin có người mua tòa lâu này, thì nội gian đó tự nhiên sẽ lộ diện. Chuyện này không cần ta dạy cô làm thế nào chứ?"
Trong mắt Lưu Nga hiện lên một tia sắc bén, nói: "Ta biết nên làm thế nào rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Tốt, hôm nay nói đến đây thôi, ta phải quay về rồi. Đợi khi ta nghĩ ra cách thì ta lại đến."
Hàn Nghệ nói rất nhẹ nhàng, nhưng việc này thật sự không đơn giản như vậy. Bởi vì đấu với Hoa Nguyệt lâu, năng lực chỉ là thứ yếu, mấu chốt là thực lực kém quá xa. Đối phương có bối cảnh quan lại, cho nên rất khó lật đổ Hoa Nguyệt lâu, như vậy chẳng phải là đang đối nghịch với triều đình sao?
Nhìn từ điểm này thì mua Phượng Phi lâu tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Nhưng Hàn Nghệ quá hiểu tính cách của mình, một con người không đam mê sự nghiệp, lười biếng quen rồi. Nhưng hắn cũng hiểu, bản thân mình không thể cứ lười biếng như vậy nữa, nếu không thì sống cũng không còn tôn nghiêm gì cả, cũng không có cảm giác an toàn. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù chỉ là ngoài ý muốn nhỏ như cây đinh, thì cũng chỉ có thể nhận phạt, hoặc là trốn chạy. Cho nên phải dùng kích thích bên ngoài để thúc giục hắn. Nếu đấu cùng với Hoa Nguyệt lâu, vậy thì hắn chắc chắn sẽ lên tinh thần, như vậy mới có thể hăng hái hướng về phía trước.
Sau khi quay về Dương phủ, hắn bắt đầu tìm cách làm thế nào để mở cửa Phượng Phi lâu. Ý tưởng thì có rồi, nhưng không thể mở thanh lâu như hiện tại được. Hắn cũng sẽ không đi kiếm tiền trên da thịt của phụ nữ, nhưng đã qua ba ngày, hắn vẫn không thể nghĩ ra cách nào hay hơn.
Vào một buổi chiều, Hàn Nghệ ngồi một mình trong sân. Ánh nắng ngày xuân trải dài trên người hắn, toàn thân ấm áp dạt dào, gió xuân khẽ thổi, cảm giác sảng khoái, mới suy nghĩ một lát mà đã nghĩ tới xem có nên ngủ trưa hay không.
Người ta buôn bán, tòa lâu đã mua rồi, mà vẫn còn không mau nghĩ cách. Nhưng thằng nhãi này nghĩ một lát đã ngủ thiếp đi. Nhiều lần như vậy rồi, không vội vàng chút nào. Xem ra cái tâm nỗ lực phấn đấu không thể luyện thành trong một ngày được.
"Hàn đại ca."
Chẳng biết lúc nào, Tiểu Dã đã tới bên cạnh hắn.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, nói: "Tiểu Dã, sao chỉ có một mình đệ, Tiểu Béo đâu rồi?"
Tiểu Dã ngây ngô cười cười.
Hàn Nghệ nói: "Nó lại đi hẹn hò với Oánh Oánh rồi sao?"
Tiểu Dã gật đầu.
Hiện giờ Tiểu Béo đang dẫn Đại Thố và Nhị Thố đi tìm Oánh Oánh chơi rồi, còn về hẹn hò gì đó thì là Hàn Nghệ đang trêu chọc thôi. Tiểu Béo và Oánh Oánh đều nhỏ như vậy thì đâu có biết những thứ này.
Hàn Nghệ trêu ghẹo nói: "Có cần để Tiểu Béo đi hỏi Oánh Oánh xem có tỷ tỷ muội muội gì không? Để giới thiệu cho đệ một người."
Tiểu Dã nghe thấy thì sắc mặt đỏ lên, lắc đầu như trống lắc vậy.
"Hàn Nghệ! Hàn Nghệ!"
Đột nhiên, họ nghe thấy bên ngoài có người kêu to.
Hiện giờ Hàn Nghệ vừa nghe thấy âm thanh này thì đau cả đầu. Sao tên ngốc này lại đến đây nữa.
Âm thanh còn chưa dứt thì đã thấy Dương Mông Hạo xông vào. Vừa thấy được Hàn Nghệ ở nhà, gã hưng phấn nói: "Hàn Nghệ! Ngươi ở đây là quá tốt rồi!"
Hàn Nghệ lộ ra vẻ mỉm cười nói: "Thiếu công tử, ngươi được thả ra rồi sao?"
Dương Mông Hạo ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Cái gì mà được thả ra, chỉ là cha ta để hạ nhân bồi ta cùng đến học đường thôi, không có gì to tát cả."
Nói rồi gã lại cười ha hả: "Nhưng mấy ngày nay ta biểu hiện khá tốt, nên mẹ ta cho phép buổi chiều ta được ra ngoài chơi, đi lại cho khuây khỏa."
Còn đi nữa? Hàn Nghệ liên tục khoát tay nói: "Miễn, miễn, ta không đi đâu!"
Dương Mông Hạo u oán nói: "Hàn Nghệ! Có phải là ngươi vẫn đang trách ta lần trước bán đứng ngươi không. Ta đã nói rồi, đó là trong lúc tức giận nên ta mới nói vậy thôi. Hôm nay ta mang theo thành tâm đến xin lỗi ngươi mà. Lần trước cũng may có ngươi nên tỷ tỷ ta mới không đi tố giác ta. Việc này ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay bất luận thế nào, ta cũng phải mời ngươi một bữa, nếu không thì ta cảm thấy lương tâm mình bất an."
Chờ lương tâm ngươi an ổn thì ta cũng gặp phiền phức rồi. Lần trước Hàn Nghệ mắc lừa một lần rồi, thì làm sao còn có lần thứ hai nữa. Lần này hắn kiên quyết không bước ra khỏi cửa, ít nhất là không đi cùng tên ngu ngốc này, quá hố người. Hắn nói: "Thiếu công tử, hôm nay ta thật sự không muốn ra cửa. Nếu như công tử thật sự có thành ý, thì kêu trong phủ làm vài món ngon, kiếm vài bình rượu đến, chúng ta ăn ở đây cũng được."
Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Ở đây à? Vậy thì vô vị lắm! Ở bên ngoài tự do hơn. Ta khó khăn lắm mới cầu xin mẹ ta cho ra ngoài mà!"
Hàn Nghệ nói: "Vậy thì thôi đi!"
Hắn từ chối rất dứt khoát.
Dương Mông Hạo thấy Hàn Nghệ đầu đều xoay đi rồi, biết là không diễn được nữa, nên nói: "Vậy được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói, như vậy được chưa? Ngươi đợi một lát, ta gọi hạ nhân đi chuẩn bị rượu thịt."
Nói xong, gã liền vội vã chạy ra ngoài, trong chốc lát đã lại chạy vào, ngồi ở đối diện với Hàn Nghệ, lau mồ hôi nói: "Rượu và thức ăn rất nhanh sẽ tới!"
Hàn Nghệ nhìn tên ngu xuẩn này một cái. Nếu như nói gã là tên xấu xa hư hỏng thì gã cũng không đến mức đó, gã là người dễ hòa đồng chứ không tự cao tự đại. Nhưng nếu nói gã là người tốt thì cũng không đúng, miệng toàn nói phét, một câu cũng không thể tin, thật làm người ta đau đầu a.
Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử, có vài lời ta muốn nói mong công tử đừng để bụng."
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi cứ nói đi, con người ta rất độ lượng mà."
Loại người không có lương tâm như ngươi thì có liên quan cái lông đến độ lượng á. Hàn Nghệ nói: "Thiếu công tử, rõ ràng công tử biết cha mình hận nhất là thanh lâu, nhưng sao ngươi vẫn đến đó. Ngưoi làm như vậy chẳng phải là cố ý chịu tội sao?"
Dương Mông Hạo nói: "Cái này thì ngươi không hiểu rồi, chính vì cha ta không thích, nên ta mới đi!"
"Công tử có thù lớn với cha mình thế sao?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
"Ta và cha có thể có thù gì chứ, hiếu thuận với ông ấy còn không kịp nữa ý chứ."
Dương Mông Hạo nói: "Chỉ là ngươi cũng thấy rồi đấy. Cha ta chỉ có một vợ là mẹ ta, sinh ra hai con trai. Ca ca của ta vừa đi, bình thường ta cũng chẳng có ai để nói chuyện, con cháu không thịnh vượng chút nào cả. Nếu như ta giống cha mình, thì Dương gia sau này chẳng phải sẽ có khả năng tuyệt hậu hay sao. Vì vậy ta nghĩ kỹ rồi, phải tìm thêm mấy tiểu thiếp nữa, sinh mười mấy hai mươi đứa con, như vậy thì Dương gia ta mới náo nhiệt."
Ngươi nói nghe thật hùng hồn, rõ ràng chỉ là bao biện cho sự dâm dê. Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Nếu đã như vậy, sao công tử không bảo cha mình tìm vợ cho."
"Mẹ ta đã giúp ta tìm rồi, cái này ta không cần lo."
Dương Mông Hạo phất tay, lại ha hả nói: "Ta lo là chuyện tiểu thiếp cơ, đây cũng là lý do ta thường đến Bình Khang Lý, nếu như gặp được người nào ưng ý thì ta sẽ mua về phủ ngay."
Thật hạnh phúc a! Vợ còn chưa tìm thấy nhưng đã bắt đầu tìm tiểu thiếp rồi. Hàn Nghệ nghe vậy mà hâm mộ không thôi, nói: "Vậy cha ngươi có đồng ý không?"
Dương Mông Hạo nói: "Ta giúp ông ấy sinh con sinh cháu, ông ấy có gì phản đối chứ. Ca ca của ta chẳng phải cũng có một tiểu thiếp sao? À đúng rồi! Hàn Nghệ! Chẳng phải ngươi cũng thành thân rồi sao? Có con chưa?"
Lão tử là xử nam đó, muốn có hài tử…Vậy bà nương Tiêu Vân kia chết chắc.
Đối mặt với sự hung mãnh của Dương Mông Hạo, Hàn Nghệ chỉ có thể ngượng ngùng lắc đầu.
Dương Mông Hạo nói: "Vậy thì không được rồi! Ta thấy ngươi cũng lớn rồi, mau sinh con đi! Con cái càng nhiều càng tốt, nếu không đi ra ngoài đánh nhau, bên cạnh một cái huynh đệ cũng không có, vậy sẽ thiệt thòi lắm đó."
Lão tử mới có mười tám tuổi thôi đó, Hàn Nghệ nói: "Ngươi hay chịu thiệt lắm à?"
"Tất nhiên là không. Thủ đoạn của Dương Mông Hạo ta chắc ngươi chưa từng nhìn thấy đâu, sao có người dám đánh nhau với ta chứ. Đây chẳng phải là tự tìm chỗ chết sao?" Dương Mông Hạo lắc đầu nói.
Ngươi dứt khoát mang họ Thổi (nói phét) đi. Hàn Nghệ nói: "Đúng, đúng."
Nói xong thì rượu thịt cũng mang đến. Thiếu công tử đã lên tiếng, thì lão đầu bếp đâu dám chậm trễ.
Rượu vừa mang đến, thì Dương Mông Hạo chém gió càng mạnh hơn, căn bản là không dừng lại được. Hàn Nghệ xem như đang nghe truyện cổ tích, vừa ăn vừa cười gật đầu, kệ cho tên kia nói. Nhưng Tiểu Dã nghe thấy thì xuất thần, thỉnh thoảng khen vào vài câu, điều này lại như cổ vũ Dương Mông Hạo, khiến gã càng chém càng thái quá. Chém đến mức thiếu chút nữa đem Trường An Thất Tử dẫm dưới chân.
Đúng lúc Dương Mông Hạo chém gió tưng bừng thì bên ngoài đột nhiên có một người đi vào. Đó chính là Hùng Đệ vừa đi hẹn hò về.
"Tiểu Béo, sao đệ trở về rồi?"
Hàn Nghệ cười nói.
Dương Mông Hạo đĩnh đạc nói: "Tiểu Béo! Ngươi đến đúng lúc lắm, mau lại đây ăn đi!"
Nhưng Hùng Đệ nhìn họ mà không nói một tiếng, tựa hồ có chút hoảng loạn.
Tiểu Dã vội vàng đi tới, quan tâm nói: "Huynh làm sao vậy! Á! Sao người huynh… Lại bẩn vậy?"
Nó đột nhiên phát hiện dưới mông của Hùng Đệ toàn là bùn đất.
Hàn Nghệ cũng chú ý thấy Hùng Đệ dẫn theo hai con thỏ nhưng lồng trúc không thấy đâu, hơn nữa trên người hai con thỏ cũng bẩn nên vội vàng đứng dậy đi tới, nói: "Tiểu Béo, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Mông Hạo nhảy tới, nói: "Có người đánh ngươi hả, mau nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi tìm kẻ đó tính sổ."
Mắt nhỏ của Hùng Đệ nhìn ba người, môi co quắp lại dường như muốn khóc.
Nó càng như vậy, Hàn Nghệ lại càng sốt ruột, hỏi: "Tiểu Béo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hùng Đệ đột nhiên dùng cánh tay lau mắt, nói: "Hàn đại ca, chỉ sợ sau này đệ không gặp được Oánh Oánh nữa rồi!"
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống lã chã.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tại sao?"
Hùng Đệ vừa lau nước mắt vừa nói: "Đại ca của Oánh Oánh nói, nếu sau này mà đệ còn đến tìm Oánh Oánh thì sẽ đánh gãy chân của đệ."
Tiểu Dã nhíu mày nói: "Vậy là đại ca của Oánh Oánh đã…Đã đánh huynh à?"
Hùng Đệ lắc đầu nói: "Gã chưa đánh, là ta không cẩn thận tự ngã vào vũng nước thôi."
"Nếu... Nếu gã không…Không đánh huynh thì sao huynh...huynh ngã xuống vũng nước được."
Đôi mắt Tiểu Dã sáng quắc, nói: "Huynh nói cho ta biết nhà gã ở đâu, ta giúp huynh báo thù."
"Tiểu Dã, đệ đừng làm bậy!"
Hàn Nghệ ngăn Tiểu Dã lại, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn Hùng Đệ, nói: "Đại ca của Oánh Oánh? Đại ca của Oánh Oánh là kẻ nào?"
Hùng Đệ vẫn đang lau nước mắt: "Chính là người mà lần trước ở ngoại ô phía tây chúng ta đã gặp đó."
"Độc Cô Vô Nguyệt?" Hàn Nghệ cả kinh kêu lên.
Hùng Đệ lắc đầu nói: "Là người mặc áo xanh!"
Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nghi ngờ nói: "Thôi….Thôi Tập Nhận?" Bởi vì lần trước hắn ẩn ẩn nghe trộm được người đó tên là Tập Nhận, sau đó lại nghe thấy Dương Mông Hạo nói Thôi Tập Nhận là một trong Trường An Thất Tử thuộc Thái Tử Đảng, nhưng hắn cũng không dám khẳng định.
Hùng Đệ gật đầu nói: "Hôm nay đệ cũng mới biết Oánh Oánh họ Thôi."
"Họ Thôi? Thôi Oánh Oánh? Ngươi…Ngươi nói Thôi Oánh Oánh sao?"
Dương Mông Hạo đột nhiên trực tiếp nhảy dựng lên, kinh sợ kêu một tiếng.
Hàn Nghệ nhau mày nói: "Thiếu công tử quen à?"
Dương Mông Hạo gật đầu, thanh âm hơi run rẩy nói: "Thôi Oánh Oánh chính là…chính là tiểu muội của Thôi Tập Nhận."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK