"Ta... ta... nếu không phải ta nể mặt cô là phụ nữ, thì thể nào ta cũng phải giáo huấn cô một trận."
Nguyên Liệt Hổ dụi hai mắt, trừng to mắt nhìn Tiêu Vân.
"Đã nằm dưới đất rồi còn to mồm." Tiêu Vân lắc đầu thở dài, khinh bỉ nói: "Hơn một năm không gặp, không nghĩ tới ngươi vẫn cái tính khí này, tỷ sớm đã muốn nói cho ngươi biết, làm việc là phải cần động não, đừng chỉ mãi cậy sức thế kia."
Hàn Nghệ nghe vậy thầm mắng, lại copy lời thoại của ta rồi, đây không phải là câu ta dùng để mắng cô sao? Lúc ở Dương Châu, cô có động não khi nào vậy?!
Nguyên Liệt Hổ nhục đến mức muốn tự sát, quát ầm lên: "Mụ la sát này có gan thì giết ta đi, không cần phí lời ở đây, Nguyên Liệt Hổ này nếu nhíu mày thì không phải là hảo hán."
Tiêu Vân lạnh lùng cười nói: "Đường đường Nguyên gia đại công tử, ta nào dám giết chứ, chẳng qua ta đã sớm thấy bộ râu này của ngươi khó chịu rồi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi cạo đi nhé." Nói đến phần sau, khóe miệng nàng nở một nụ cười tà ác.
Nguyên Liệt Hổ lập tức sợ tới mức xanh mặt. Khuôn mặt râu quai nón này là tiêu chí của gã nha, vội vàng che quai hàm lại, khẩn trương nói: "Sĩ khả sát, bất khả nhục, cô... cô đây quá vô sỉ rồi."
Thôi Tập Nhận đột nhiên lạnh giọng quát: "Tiêu Vô Y, đừng khinh người quá đáng."
Tiêu Vô Y? Đây mới là tên thật của nàng sao?
Hàn Nghệ nghe thấy vậy sửng sốt, cũng không biết là vô ý hay là cố ý, Tiêu Vô Y liếc nhìn hắn rất nhanh, đột nhiên buông chân xuống, đi về phía Thôi Tập Nhận.
Nguyên Liệt Hổ nhanh chóng bật lên, nhưng cũng không có đánh lén sau lưng, tuy gã giận đến mức râu cũng đã rẽ đôi rồi, nhưng việc đê tiện này, gã làm không được.
Thôi Tập Nhận thấy Tiêu Vô Y đã đi tới, run giọng nói: "Quân tử động khẩu bất động thủ, ta không phải Liệt Hổ, ta sẽ không động thủ với cô."
Tiêu Vô Y cười quỷ dị, nói: "Tôn Tử nói, kim dĩ quân chi hạ tứ dữ bỉ thượng tứ, thủ quân thượng tứ dữ bỉ trung tứ, thủ quân trung tứ dữ bỉ hạ tứ." (Lấy quân thượng đẳng của ta đấu với thượng đẳng của ngươi, trung đẳng của ngươi, thậm chí hạ đẳng của ngươi luôn)
Ngụ ý chính là ta biết ngươi không có võ công, nên ta mới muốn động thủ với ngươi đấy.
Thôi Tập Nhận sao không hiểu ý này, hai tay cản phía trước, nói: "Nhưng ta cũng không có chọc vào cô nha!"
Hàn Nghệ thấy mà choáng váng, không phải nói Trường An Thất Tử uy chấn giang hồ sao, sao thấy kiểu gì cũng giống như gặp Tiêu Vân như chuột thấy mèo vậy, nàng ta có đáng sợ như vậy không, ừm... hình như là có.
Tiêu Vô Y đột nhiên sắc mặt biến đổi, đôi mày đẹp nhíu chặt, rất có uy nghiêm khiển trách: "Ta cứ tưởng chúng ta hơn một năm không gặp, các ngươi nhìn thấy ta nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng các ngươi lại đối đãi với ta như vậy, thật là khiến ta quá thất vọng rồi. Hơn nữa, mấy tên tiểu quỷ các ngươi ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng quên mất, nhìn thấy tỷ mà không hành lễ vấn an, uổng cho các ngươi là con cháu các đại sĩ tộc, là đại tỷ của các ngươi, có cần ta phải dạy dỗ các ngươi một chút không, để tránh ra ngoài làm mất mặt."
Lúc nói chuyện, nàng không ngừng đung đưa đoản kiếm trong tay.
Cái này rõ ràng chính là dùng vũ lực uy hiếp nha!
Thôi Tập Nhận hối hận đến xanh cả ruột. Nếu sớm biết sẽ đụng phải bà nương này, thì trước đó ít nhất y đã dẫn theo 180 người ra cửa rồi. Giờ chẳng còn cách nào, y đuối lý trước, hơn nữa y cũng biết rõ đối phương nhất định dám đánh, khom người vái chào, nói: "Tập Nhận bái kiến Vô Y tỷ."
Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành thi lễ theo, nói: "Thiện Hành (Huyền Đạo) bái kiến Vô Y tỷ."
Tiêu Vân lại nhìn về phía Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ dùng hai tay che bộ râu quai nón của mình, giương hai mắt lên nói: "Khế ước sớm đã đến kỳ hạn, hiện tại có chết ta cũng sẽ không kêu." Gã không như bọn Thôi Tập Nhận, da thịt gã dày, không sợ bị đánh.
Tiêu Vô Y thản nhiên nói: "Ngươi là thằng không đọc sách, ta không chấp nhặt với ngươi."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Vậy không còn gì tốt hơn."
Trịnh Thiện Hành thấy không khí vô cùng căng thẳng, mỉm cười nói: "Vô Y tỷ, tỷ trở về khi nào đấy?"
Tiêu Vô Y dường như còn tức giận, thản nhiên nói: "Mới về vài ngày."
Trịnh Thiện Hành ngượng ngùng nói: "Vậy một năm qua Vô Y tỷ sống tốt chứ?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta cũng đâu phải đi du ngoạn, ta là chạy trốn, ngươi nói có thể tốt không?"
"Chạy trốn?"
Trịnh Thiện Hành sửng sốt, sau đó lại "Ồ" một tiếng: "Vô Y tỷ nói phải."
Thôi Tập Nhận hỏi: "Vậy hôm nay cô tới đây làm gì?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta vừa về đến Trường An, thì nghe người người đều bàn về kịch nói, liền hiếu kỳ đến đây xem thử, không ngờ gặp phải mấy tên tiểu quỷ các ngươi."
Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Cái gì mà không ngờ, hôm nay là ngày nam nhân, một nữ nhân như cô chạy đến đây làm gì?"
Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: "Ta đâu phải là Tiểu Quy Nhân, ngươi thấy Tiêu Vô Y ta hành sự có khi nào cần xem thiên thời địa lợi hay không?"
Vương Huyền Đạo đúng là nằm không cũng trúng đạn nha!
"Hình như là không có." Nguyên Liệt Hổ thầm nhủ.
Tiêu Vô Y lại nhìn sang Vương Huyền Đạo nói: "Tiểu Quy Nhân, sao ngươi cũng không hỏi xem tỷ có cực khổ hay không? Con rùa đen này của ngươi càng ngày càng đáng yêu đó."
Vương Huyền Đạo sắc mặt căng thẳng, vội vàng giấu con rùa ra sau lưng, ngượng ngùng cười, nói: "Vô Y tỷ là ai chứ, đi đâu cũng sẽ không chịu khổ chịu mệt."
Tiêu Vô Y thở dài, ngay sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì ngươi quá sai rồi, ta ra ngoài chuyến này, giữa đường đã đụng phải một kẻ đáng ghét cực độ, tên này đê tiện vô sỉ, quỷ kế đa đoan, ba lần bốn lượt đùa giỡn ta, thiếu chút nữa làm ta tức chết, lần này ta về, chính là để gọi viện binh."
Hàn Nghệ gãi đầu, không phải cô ta nói mình đấy chứ? Dù gì mình cũng chỉ nói lời cay đắng trên mặt ngôn ngữ, nhưng cô thì lại dùng vũ lực hành hạ ta nha, chuyện này sao cô không nói? Rốt cuộc ai đê tiện vô sỉ hơn vậy.
Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt hóng hớt nói: "Trên đời lại có kỳ nhân bậc này sao? Là ai vậy?"
Tiêu Vô Y nói: "Dù sao cũng là một tên đáng ghét, ta sẽ không tha cho hắn."
Thôi Tập Nhận lạnh nhạt nói: "Vô Y tỷ, khế ước đã hết hiệu lực rồi, bảy người chúng ta sẽ không còn chịu sự bày bố của cô nữa, cô muốn điều viện binh đó là chuyện của cô, không liên quan đến chúng ta."
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đã tuân thủ lời hứa, cũng mong Vô Y tỷ có thể tuân thủ lời hứa."
Tiêu Vô Y vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta cũng không phải ra lệnh cho các ngươi, lẽ nào các ngươi thấy ta bị khi dễ lại khoanh tay đứng nhìn sao."
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: "Nếu tỷ còn không giải quyết được, thì chúng ta đi có tác dụng gì."
"Cũng không thể nói vậy, 7 tiểu quỷ các ngươi tuy kém một chút, nhưng các ngươi cũng đừng quên, chúng ta mà liên thủ, thì đó là không có địch thủ." Tiêu Vô Y nói với vẻ rất hào hứng, lại mang theo một tia hoài niệm.
Đám người Thôi Tập Nhận cũng không tiếp lời này, nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn lên trên rồi lại nhìn xuống dưới.
"Đúng là không có nghĩa khí." Tiêu Vô Y hơi xấu hổ, đột nhiên nhìn xung quanh, nói: "Chuyện gì vậy? Tại sao đã đến chính ngọ rồi, kịch này vẫn chưa bắt đầu diễn."
Bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Nghệ.
Tiêu Vô Y quay đầu, lãnh đạm nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tiểu quỷ, ngươi là...?"
Con mẹ nó, lão tử là chồng cô đấy, tiểu quỷ, tiểu quỷ, cô... cô giỏi, ta không đụng được cô. Hàn Nghệ không vui, nói: "Ta là đông chủ của Phượng Phi Lâu này."
"Hóa ra ngươi chính là bá chủ thanh lâu Hàn tiểu ca đại danh đỉnh đỉnh à! Thất kính, thất kính."
"Không dám, không dám."
Hàn Nghệ vẻ mặt xấu hổ hiện rõ mồn một.
Tiêu Vô Y bí mật trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nói: "Vậy kịch nói của ngươi khi nào diễn?"
Hàn Nghệ chỉ vào Thôi Tập Nhận, nói: "Cô hỏi gã đi?"
Tiêu Vô Y lại nhìn về phía Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận nói: "Việc này lát nữa ta giải thích với cô."
Tiêu Vô Y hừ một tiếng: "Ta nói này Tập Nhận, ngươi đúng là càng sống càng tụt lùi rồi, người ta là một kẻ mở thanh lâu, thân không có mấy lạng thịt, tay trói gà không chặt, ngươi đường đường là thế tôn Thôi gia, vậy mà không biết xấu hổ chạy đến bắt nặt người ta, thật là khiến tỷ mở rộng tầm mắt đấy."
Thôi Tập Nhận buồn bực nói: "Chuyện này cô không rõ đâu. . .Dù sao đây cũng là chuyện không liên quan đến cô. Cô đừng có xen vào chuyện người khác."
Tiêu Vô Y nói: "Ta lại cứ muốn xen vào đấy, Tiêu Vô Y này thích bao đồng chuyện bất bình của thiên hạ, tứ đại quý tộc các ngươi liên hợp lại, ức hiếp một người mở thanh lâu, lẽ nào các ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao."
Trịnh Thiện Hành vội phủi sạch quan hệ, nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta nha, là ân oán giữa Tập Nhận và Hàn Nghệ, chúng ta chỉ là thuận tiện qua xem thôi."
Vương Huyền Đạo, Nguyên Liệt Hổ ra sức gật đầu.
Thôi Tập Nhận nhìn Tiêu Vô Y nói: "Việc này cô muốn quản cũng không quản được."
Tiêu Vô Y nói: "Ta lại không tin tà đấy, hôm nay ta cứ muốn quản thì sao, bây giờ ngươi đi gọi Thôi thúc thúc đến đây, ta cũng muốn nhìn xem ông ấy dạy con trai đi ức hiếp một người mở thanh lâu ra sao, mặt mũi của Thôi gia các ngươi đều bị tiểu quỷ ngươi làm mất sạch rồi."
Hàn Nghệ nghe vậy mồ hôi ướt đẫm. Bà nương này cứ một câu ngươi mở thanh lâu, hai câu ngươi mở thanh lâu, rõ ràng là đang tức giận rồi.
Thôi Tập Nhận tức giận đến trợn trắng mắt, cắn răng nói: "Cô đừng có đem cha ta ra ép ta, hôm nay cho dù cô quản, ngày mai cô cũng không quản được, chuyện này đã không còn gì để thương lượng rồi." Khi nói, y trở nên kích động dị thường, vung tay lên: "Vô Y tỷ, cho dù cô lợi hại đến đâu, hiện giờ cô mới trở về, ta đây không tin cô lại dám gây ra chuyện gì lớn nữa."
"Cái này. . . ta nói mà, trong bảy tiểu quỷ các ngươi, vẫn chỉ có ngươi có chút đầu óc."
Tiêu Vô Y tỏ vẻ hơi quẫn bách, nhưng sau đó lại nói: "Bất kể thế nào, hôm nay nếu đã để ta gặp phải, thì hôm nay ta quản chắc rồi, ngày mai ngươi muốn thế nào thì ta mặc kệ, nhưng hôm nay thì không được, ngươi muốn động thủ sao?"
Thôi Tập Nhận chỉ cảm thấy rất là mất mặt, đương nhiên y không dám động thủ, quay đầu đi, cũng không lên tiếng.
Kỳ thật chính là chịu thua rồi.
Tiêu Vô Y bất thình lình nói: "Đúng rồi, ta nghe nói gần đây ngươi cứ ức hiếp Vô Nguyệt nhà ta."
Thôi Tập Nhận vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, nói: "Cô còn mặt mũi nào mà nhắc đến chuyện này?"
Tiêu Vô Y nói: "Sao ta không có mặt mũi nhắc đến, ta cũng là có ý tốt, cho dù muốn trách, lẽ nào ngươi không có trách nhiệm hay sao?"
Thôi Tập Nhận trực tiếp ngửa mặt lên trời, thở dốc hồng hộc.
Tiêu Vô Y khẽ thở dài, nói: "Đi đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Đi đâu?"
"Đi tìm Hồng Lăng."
Tiêu Vô Y nói xong liền đi ra ngoài cửa, cũng không quan tâm bốn người bọn họ nữa.
Nguyên Liệt Hổ vội vàng nói: "Tập Nhận, không thể đi theo nàng được, bằng không thì chẳng khác gì lần trước."
Vương Huyền Đạo yên lặng gật đầu.
Trịnh Thiện Hành nhíu mày nói với Thôi Tập Nhận: "Tập Nhận..."
Thôi Tập Nhận nắm chặt tay, hối hận khẽ gầm một tiếng, nói với Hàn Nghệ: "Nhớ đấy, sau ba ngày."
Sau đó liền đi theo qua.
Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo cũng lập tức cúi đầu cùng đi.
"Nữ nhân này đúng là quá giảo hoạt." Nguyên Liệt Hổ vỗ mạnh một cái vào gáy, tỏ vẻ vô cùng khổ não, vừa chuẩn bị bước tới, đột nhiên lại quay người lại, chạy đến bên cạnh Hàn Nghệ, hung thần ác sát mà uy hiếp, nói: "Hàn tiểu ca, chuyện hôm nay nếu mà ngươi dám nói ra ngoài, oa a a, ta sẽ. . ."
Hàn Nghệ rất bình thản cắt lời gã, nói: "Đại ca, ta sắp phải cút khỏi Trường An rồi."
Nguyên Liệt Hổ sửng sốt: "Vậy cũng phải nhỉ. Vậy thì không sao rồi." Dứt lời, gã liền đuổi theo mấy người kia.
Hàn Nghệ nhìn bọn họ từng người một rời đi, đến giờ vẫn chẳng hiểu ra sao cả, cái gì vậy ta, Tiêu Vô Y? Lẽ nào... Lẽ nào lão bà của ta chính là khổ chủ của Trường An Thất Tử, oh shit, lần này chơi lớn rồi.
"Hí hí!"
"Hi hi!"
Chợt nghe phía sau truyền đến hai tiếng cười nhỏ, Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã từ hậu đài rón rén đi ra như mấy tên trộm.
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Hai đứa đệ qua đây."
Hai tên tiểu tử này lập tức chạy đến.
Hùng Đệ nhướn hai vai lên, cực kỳ hưng phấn, nói: "Hàn đại ca, lúc nãy đại tỷ tỷ thật uy phong nha!"
Hàn Nghệ nói: "Xem ra các đệ đã gặp cô ấy nãy giờ rồi."
Tiểu Dã lắc đầu nói: "Bọn đệ cũng là vừa nãy mới gặp."
Hùng Đệ gật gật đầu, nói: "Lúc nãy bọn đệ từ bên ngoài về, đột nhiên gặp đại tỷ tỷ, tỷ liền gọi bọn đệ ra phía sau."
Hàn Nghệ hỏi: "Nàng gọi các đệ đi làm gì?"
Hùng Đệ dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên là kiểm tra xem đệ có chăm chỉ đọc sách học chữ không đó!"
"Ẹc?"
Hàn Nghệ không dám tin nói: "Đệ đang nói đùa à?"
Hùng Đệ lắc đầu.
Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo thật lợi hại, chữ Tiêu tỷ tỷ dạy, huynh ấy đều viết ra đúng chính tả hết rồi."
Xem ra là vậy thật. Đây là ngày chó má gì vậy, lúc tính mạng ta nguy hiểm, vậy mà nàng vẫn còn rảnh đi kiểm tra bài tập của Tiểu Béo! Hàn Nghệ giận run người, nói: "Đại tỷ tỷ của đệ không... không có nhắc đến ta sao?"
Hùng Đệ nói: "Đệ có nói có cần gọi huynh không, nhưng đại tỷ tỷ nói không cần quan tâm đến huynh.... chuyện này... chuyện này..."
Nói đến phần sau, Hùng Đệ cúi đầu xuống.
Hàn Nghệ nói: "Có phải là không thèm quan tâm ta mở thanh lâu phải không?"
Hùng Đệ gật gật đầu, ừm một tiếng.
Biết ngay là như vậy mà. Hàn Nghệ nói: "Vậy cô ấy còn nói gì không?"
Hùng Đệ nói: "Đại tỷ tỷ còn nói chúng ta làm bộ không quen tỷ ấy trước mặt người ngoài."
Hàn Nghệ nói: "Không còn gì nữa sao?"
Hai tiểu tử kia đều lắc đầu.
Đậu má! Bà nương này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?! Hàn Nghệ trợn trắng mắt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK