Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơ Trang Lâu.

Chỉ thấy Lư Sư Quái ngồi trên ghế, tay cầm một sợi tơ màu đỏ, mà đầu khác của sợi tơ thì dẫn vào trong màn trúc.

Cung nữ bên cạnh đều vô cùng kích động nhìn vào sợi tơ kia, bao gồm cả Lý Trị đứng đợi bên cạnh, đây chính là sợi tơ bắt mạch vô cùng nổi tiếng trên truyền hình.

Lúc trước sư phụ của Lư Sư Quái Tôn Tư Mạc đã dùng chính sợi tơ đỏ này mà bắt mạch cho Trưởng Tôn Hoàng hậu, đồng thời còn chữa khỏi bệnh nặng cho Trưởng Tôn Hoàng hậu.

Một lát sau, Lư Sư Quái buông sợi tơ ra.

Lý Trị vội vàng tiến lên hỏi: "Sư Quái, tình hình thế nào?"

Lư Sư Quái cười nói: "Xin bệ hạ yên tâm, Võ Chiêu nghi và thai nhi vô cùng khỏe."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Lý Trị cười gật đầu, nói: "Đa tạ ngươi."

"Bệ hạ quá lời, đây chẳng qua là chuyện nhỏ chẳng tốn sức gì."

Lư Sư Quái khẽ gật đầu.

Lý Trị cười nói: "Vậy lại phiền ngươi bốc thêm mấy thang thuốc an thai cho Võ Chiêu nghi."

Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Bệ hạ, nữ nhân mang thai là lẽ trời, không phải bệnh hoạn gì cả. Nếu không bệnh mà uống thuốc, ngược lại sẽ có tác dụng ngược. Trước nay ta vẫn không tán thành chuyện uống thuốc khi mang thai. Thật ra Võ Chiêu nghi chỉ cần duy trì tâm tình thoải mái, nếu rảnh rỗi thì ra ngoài đi lại một chút, cố gắng chú ý chuyện ăn uống, như vậy là được rồi. Ta có thể viết mấy thực đơn và cách rèn luyện của thai phụ cho Võ Chiêu nghi."

Lý Trị cười nói: "Vậy thì phải làm phiền ngươi rồi."

Võ Mị Nương ở bên trong lên tiếng nói: "Đa tạ Lư công tử đã lo lắng cho sức khỏe của ta."

"Không dám, không dám."

Tiếp đó Lư Sư Quái viết ra mấy tờ thực đơn, sau đó truyền thụ cách rèn luyện của thai phụ cho cung nữ, lại từ chối sự hậu tạ của Lý Trị rồi rời đi.

Gã vừa đi thì Võ Mị Nương liền đi ra từ sau rèm, cười nói: "Lư công tử này hình như không chút thay đổi gì, vẫn cẩn thận như vậy."

Lý Trị kinh ngạc nói: "Nàng cũng từng nghe nói về gã à?"

Võ Mị Nương nói: "Sao lại chưa từng nghe nói chứ. Lúc trước gã bắt mạch cho Thái Tông thánh thượng, khuyên Thái Tông thánh thượng đừng trầm mê tiên đan và thuật trường sinh bất lão, còn muốn Thái Tông thánh thượng bắt hết toàn bộ đám đạo sĩ luyện đan kia lại. Chẳng qua Thái Tông thánh thượng hoàn toàn không nghe lời gã, hơn nữa gã cũng vì thế mà suýt chút nữa mất mạng."

"Nhưng sự thật cũng chứng minh gã nói không sai." Lý Trị hơi cảm khái một phen, nói: "Cũng vì lời của gã mà bây giờ ta căm thù mấy thuật luyện đan kia đến tận xương tủy, hơn nữa cũng ra lệnh trong cung cấm luyện đan."

Võ Mị Nương nói: "Nhưng mấy năm gần đây, gã tựa hồ không ở Trường An."

Lý Trị gật đầu nói: "Bởi vì gã phản đối họ hàng gần liên hôn, nên đã tranh cãi với phụ mẫu, về sau còn muốn cưới sư muội xuất thân bần hàn của gã, kết quả là bị phụ mẫu gã đuổi khỏi gia tộc. Mấy năm trước gã đã rời khỏi Trường An, gần đây mới quay lại." Nói đến đây, y khẽ thở dài nói: "Thật ra gã không chỉ tinh thông y thuật, hơn nữa còn vô cùng tài hoa, chỉ là tính cách quá cương liệt, làm việc cũng quá chấp nhất đúng sai."

Võ Mị Nương nói: "Một khi đã vậy, tại sao bệ hạ không mời y vào triều giúp đỡ bệ hạ."

Lý Trị cười khổ nói: "Sao lại không mời chứ, hai ngày trước ta còn đích thân mở lời, mời Trường An thất tử vào triều làm quan, nhưng bọn họ đều không đồng ý."

Võ Mị Nương nói: "Vì sao?"

Lý Trị nheo mắt nói: "Chính là vì bọn họ quá khôn khéo."

Võ Mị Nương hơi sững người, dường như hiểu ra một chút, nói: "Bệ hạ cũng đừng vì thế mà buồn bực, gần đây bên cạnh bệ hạ không phải có thêm một trợ thủ đắc lực sao."

Lý Trị nói: "Nàng nói là Hàn Nghệ à?"

Võ Mị Nương gật đầu.

Lý Trị thở dài: "Hàn Nghệ tuy thông minh, là một nhân tài hiếm thấy, nhưng sức ảnh hưởng trong triều không thể so với bảy người bọn họ được, chỉ có thể ở sau màn bày mưu tính kế cho trẫm, không thể ủng hộ trẫm trên triều. Đây chính là thiếu hụt lớn nhất của Hàn Nghệ, nhưng vừa hay lại là thứ trẫm cần nhất hiện nay."

Võ Mị Nương nói: "Nhưng thiếp cho rằng với tài năng của Hàn Nghệ, mà chỉ làm một Giám Sát Ngự Sử nho nhỏ, thật sự là có chút ủy khuất cho hắn."

Lý Trị cười khổ nói: "Nàng cũng không phải không biết, chức Giám Sát Ngự Sử này là trẫm và Hàn Nghệ đoạt được từ miệng của quần thần đấy, phải biết đủ đi. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, thì có thể lập công lao, vậy trẫm dĩ nhiên sẽ cất nhắc hắn, nhưng chuyện này là cần thời gian. So ra thì một khi bọn Lư Sư Quái vào triều làm quan, thì bọn họ lập tức sẽ có thể trợ giúp trẫm trong triều."

.

Trong lúc bất tri bất giác, ánh nắng chói chang của mùa hè dần qua. Theo thời gian dần trôi, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đã trở thành tiết mục tiêu khiển phải có, đặc biệt là đối với những quý phụ kia, họ đều yêu mến 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 không thôi, ngày ngày đều mong chờ Lý Trị muốn xem kịch nói, để họ được xem ké.

Mãi đến hôm nay, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi.

Hơn nữa còn diễn liên tục ba ngày, có thể thấy Lý Trị cũng bức thiết muốn nhìn thấy kết cục.

Đêm nay kết cục cuối cùng của 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》sẽ được vén màn bí mật rồi.

Nhưng rất đáng tiếc, đây là một cái kết bi kịch.

Chỗ này Hàn Nghệ lại vô sỉ sao chép kết cục của 《 Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài 》, cuối cùng Diệp Tinh Tinh vẫn bị bắt về, mà Hùng Phi vẫn luôn cơ trí cuối cùng vẫn không đấu lại quyền lực. Diệp gia bày kế hãm hại Hùng Phi, khiến Hùng Phi bị bắt vào nhà lao ẩm ướt rồi lâm trọng bệnh, sốt nặng ba tháng, cuối cùng bệnh chết.

Diệp Tinh Tinh thì cuối cùng nhảy vào trong phần mộ của Hùng Phi, phần mộ đóng lại, hóa thành hai con bướm, vì 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》mà điểm nên dấu chấm tròn kết thúc đầy tiếc nuối.

Mà vở diễn này cũng là vở diễn khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất nhất, may mà diễn liên tục ba ngày, Mộng Nhi và Mộng Đình cũng đã nhập tâm vào vai, khóc đến chết đi sống lại, đem mối tình sầu bi này diễn cảm động đến không thể cảm động hơn.

Những quý phụ kia xem mà lệ rơi đầy mặt, gần như khóc ròng từ đầu đến đuôi, có vài người thậm chí còn nức nở khóc thành tiếng.

Trong đó bao gồm cả Võ Mị Nương, cũng không kềm chế được mà rơi lệ.

Thậm chí có không ít nam nhân cũng lặng lẽ lau khóe mắt, Lý Trị là một nam nhân cảm tính như vậy, thì càng khóc như mưa, may mà đã đưa lưng về phía quần thần, bằng không thì đủ mất mặt nha.

Những thái giám, cung nữ kia thấy Hoàng đế khóc thành như vậy, trong lòng cũng sợ hãi không thôi, ngay cả đưa khăn lau mặt mà cũng run bần bật.

Trong lòng hận nha!

Đây là do tên khốn kiếp nào viết hả?

Quả thật chính là mắng Hàn Nghệ, nếu không phải các nàng đều là nữ nhân, thì thể nào cũng phải chạy ra hậu trường xé xác Hàn Nghệ, đúng là khiến người ta đau lòng mà.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Hàn Nghệ đã sớm đoán được sẽ xuất hiện tình trạng này, thế nên vẫn luôn trốn phía sau không dám ra.

Nhưng hắn trốn được những quý phụ này, nhưng có thể trốn được Hoàng đế sao?

Lý Trị và Võ Mị Nương cũng khó chịu về kết cục này. Vở kịch vừa kết thúc thì cũng chẳng thèm khen ngợi, cũng không phong thưởng, mà trực tiếp gọi Hàn Nghệ vào trong nội cung.

"Hàn Nghệ, ngươi làm cái quái gì vậy, sao lại cho Hùng Phi và Diệp Tinh Tinh một kết cục bi thảm như vậy, đúng là buồn cười."

Hàn Nghệ vừa vào cửa, Lý Trị đã giận tím mặt, chỉ vào Hàn Nghệ thét ầm lên.

Võ Mị Nương cũng băn khoăn nói: "Hàn Nghệ, lần này ta cũng không giúp ngươi được, đây chỉ có thể trách chính ngươi rồi, không trách người khác được."

Lý Trị nói: "Ngươi phải sửa lại kết cục cho trẫm."

Đại ca, đại tỷ à, đây chỉ là kịch nói mà thôi. Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ minh giám, ta làm như vậy đều có nguyên nhân cả, tuyệt đối không phải là cố ý chọc giận Bệ hạ và Chiêu nghi."

Lý Trị hoàn toàn không hiểu, nói: "Nguyên nhân gì?"

Hàn Nghệ nói: "Vì cầu một đáp án."

"Đáp án?"

"Không sai."

Hàn Nghệ nói: "Ta muốn biết quý tộc và thứ tộc yêu nhau có đúng là thiên lý bất dung, không được người đời chấp nhận hay không?"

Võ Mị Nương vừa nghe vậy, thì oán khí trên mặt lập tức tiêu tán vô tung.

Lý Trị hoài nghi nói: "Sao lại nói như vậy?"

Hàn Nghệ nói: "Nếu là một kết cục mà trong lòng mọi người đều mong chờ, vậy thì chỉ có thể nói là xem hay, khiến mọi người vui vẻ. Nhưng định nghĩa kịch nói trong lòng ta, cũng không phải đơn thuần chỉ là giải trí, nhất định còn phải có tính dẫn dắt mọi người nữa. Nhớ ngày đó ta và bệ hạ từng thảo luận qua về chuyện hôn nhân dòng dõi hiện nay, đó là một hành vi cực đoan, là một hành vi mất hết nhân tính, nếu đã là sai, thì nên sửa sai.

Ta dám nói bi kịch của Hùng Phi và Diệp Tinh Tinh tuyệt đối không chỉ xảy ra trong kịch nói. Trong hiện thực chắc chắn cũng có rất nhiều bi kịch giống vậy, chỉ là mọi người đều muốn che đậy chuyện này, những lão sĩ tộc ngoan cố còn cho rằng tất cả những gì họ làm đều là đúng đắn. Những kẻ đang la ó ta kia, liệu có dám nói nếu bọn họ là Diệp gia, thì bọn họ sẽ không làm như vậy không? Hoặc là nói, bọn họ chưa từng làm như vậy không?"

Lý Trị khẽ gật đầu, nói: "Việc này nhìn thì giống như là sự bất mãn đối với ngươi, nhưng thực ra lại là sự bất mãn đối với chính bản thân bọn họ."

"Không sai, chính là như thế." Hàn Nghệ giải thích nói: "Sự bố trí của ta chính là muốn để bọn họ nhìn thấy bi kịch mà chính mình tạo ra, muốn bọn họ hiểu rõ hành vi của bọn họ trong quá khứ là đáng xấu hổ thế nào, mà nước mắt của bọn họ cũng chính là đáp án tốt nhất. Bi kịch này sẽ mãi mãi lưu lại trong lòng bọn họ, tương lai khi đối diện với loại chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ đến Hùng Phi và Diệp Tinh Tinh, đồng thời bọn họ cũng sẽ vì thế mà tự hỏi, bản thân mình làm thế rốt cuộc là đúng hay sai. Tuy không dám nói bọn họ sẽ vì vậy mà vứt bỏ hôn nhân dòng dõi mà bọn họ tôn thờ, nhưng chí ít cũng có thể cho họ chút dẫn dắt, đây là một sự tiến bộ."

Lý Trị nghe vậy bỗng suy tư, một lát sau y mới nói: "Ngươi nói rất đúng, kịch nói đích thực có thể dẫn dắt con người."

Võ Mị Nương cũng đầy cảm xúc nói: "Chỉ có chúng ta là suy nghĩ quá nông cạn rồi."

Hàn Nghệ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: "Bệ hạ, thật ra không đơn thuần chỉ là kịch nói, còn có thi từ, ca khúc, hội họa đều có thể nhắc nhở và dẫn dắt con người. Ta từng nhìn thấy một bức tranh, vẽ lại cảnh tượng sau chiến tranh, thi thể đầy khắp núi đồi. Nhưng gương mặt vặn vẹo, tứ chi rơi rụng, dòng sông bị máu tươi nhuộm đỏ kia, khiến dân chúng khi nhìn thấy tất cả những thứ này, bọn họ sẽ còn mong muốn chiến tranh sao? Ta nghĩ là không.

Vì sao ở thời kỳ Trinh Quán, trong nước tứ hải lại thanh bình? Tuy rằng Thái Tông thánh thượng có công rất lớn về văn hóa và quân sự, công lao không thể bỏ qua, nhưng vẫn còn một nguyên nhân không thể xem nhẹ, đó chính là dân chúng thời đó đã trải qua chiến tranh liên miên. Bọn họ biết sự tàn khốc của chiến tranh, bọn họ chán ghét chiến tranh, bọn họ chỉ muốn một cuộc sống bình an, bọn họ trở nên vô cùng dễ thỏa mãn, chính vì có tâm lý này, nên mới thúc đẩy sự phồn vinh của thời kỳ Trinh Quán.

Thế nhưng hiện nay trong quốc nội Đại Đường ta đã có mấy chục năm chưa từng trải qua chiến tranh, một thế hệ mới vừa trưởng thành này không hề biết chiến tranh tàn khốc thế nào, cũng không biết cuộc sống hiện nay là quý giá bao nhiêu, đã có bao nhiêu người phải trả bằng tính mạng mới có được ngày hôm nay. Thế nhưng lẽ nào chúng ta phải để bọn họ trải qua chiến tranh một lần nữa, mới có thể khiến bọn họ lĩnh hội được cảm giác đó sao? Đương nhiên không phải, việc này có thể dùng thứ khác để nhắc nhở bọn họ.

Thứ này không chỉ có thể răn đe dân chúng, đồng thời còn có thể thúc giục quân chủ. Bệ hạ là người chưa từng trải qua chính sách tàn bạo của Tùy Dương Đế, người cũng không biết rốt cuộc trong đó có bao nhiêu người vì chính sách ấy mà trả giá bằng tính mạng. Nếu kịch nói của ta kể về chuyện vô số dân chúng vì lao dịch mệt mỏi để xây dựng Vạn Niên Cung mà chết, bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát, vậy thì khi bệ hạ muốn xây dựng rầm rộ, nếu nhìn được những hình ảnh này, ắt sẽ có sự kiêng kị, rằng làm như vậy liệu có đáng không? Cho nên, bệ hạ hẳn là nên thúc đẩy mạnh mẽ những tác phẩm sáng tạo có thể cảnh cáo dân chúng, nhắc nhở quân chủ này."

Lý Trị nghe mà lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, y khẽ mỉm cười, vô cùng cảm động nói: "Hàn Nghệ, đa tạ ngươi có thể nói những lời này với trẫm, từ khi trẫm kế vị đến nay, đây là lời gián ngôn thật lòng nhất mà trẫm từng nghe."

Võ Mị Nương cười hỏi: "Nhưng làm sao để thúc đẩy sự sáng tạo này?"

Hàn Nghệ nói: "Khen thưởng Phượng Phi Lâu chúng ta thật lớn, dựng Phượng Phi Lâu chúng ta thành tấm gương cho mọi người."

Lý Trị cười ha ha nói: "Thì ra nói đến cùng, ngươi vẫn là đến đòi thưởng, yên tâm đi, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Hàn Nghệ vội nói: "Bệ hạ minh giám, lời này của ta, tuyệt đối không phải là để đòi thưởng, ta không cần tiền, cũng không cần người, ta chỉ cần một bức tượng đá."

"Tượng đá?"

Lý Trị sửng sốt.

Võ Mị Nương cười nói: "Không phải là ngươi muốn tạc một bức tượng đá cho mình đấy chứ?"

"Đương nhiên là không phải, ta nào có tư cách này." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta hi vọng có thể tạc tượng Hùng Phi và Diệp Tinh Tinh, đặt ở trước hẻm Bắc của ta. Ta hi vọng có thể khiến mọi người khắc ghi chuyện tình khắc cốt minh tâm này. Kỳ thật ta cũng có thể tự điêu khắc được, nhưng nếu có thêm hào quang của Bệ hạ, ta tin sẽ có thể ảnh hưởng càng thêm nhiều người, cũng sẽ được càng nhiều người tán thành hơn."

Võ Mị Nương cười nói: "Bệ hạ, thiếp cho rằng phần thưởng Hàn Nghệ muốn cũng không quá đáng."

Nàng xuất thân là thứ tộc, đương nhiên hi vọng có thể loại bỏ cái hôn nhân dòng dõi này.

Lý Trị gật đầu nói: "Được! Trẫm đồng ý với ngươi."

"Cám ơn bệ hạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK