Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra đối với Hàn Nghệ, việc lừa Trương Minh không khó, cái khó là những mánh khoé này thật sự rất khó để dồn người ta vào chỗ chết. Nhưng hiện tại muốn đạt được mục đích, thì cần phải dồn gã vào chỗ chết. Điều này làm Hàn Nghệ rối rắm nhiều ngày, chết không biết bao nhiêu tế bào não.

Mãi đến khi hắn nhớ đến một câu mà một vị lão tiền bối từng nói với hắn. Cảnh giới cao nhất của lừa người, chính là để cho hết thảy những điều ngươi muốn đều thuận theo tự nhiên, làm cho hết thảy đều trở nên chân thật.

Nói theo phong cách kiếm hiệp, thì đó chính là 'Vô chiêu thắng hữu chiêu'.

Lúc này mới để Hàn Nghệ giải khai bế tắc, trước đây hắn thường có thói quen bố trí một cái cục, nhưng một cái cục đầy âm mưu lừa gạt lại vẫn không thể dồn người khác vào chỗ chết, bất quá quyền mưu thì có thể. Hắn làm thế này, đơn giản chỉ là đưa quyền mưu vào trong cái cục, làm cho đám Hoắc Nguyên Đức và Trương Minh cắn xé lẫn nhau. Bọn họ đều là những kẻ lõi đời, quyền mưu của bọn họ đủ để giết chết đối phương, còn chính hắn thì lại đứng ngoài cục làm một khán giả. Rồi đến lúc mấu chốt, chỉ cần bước lên lấy thứ mình cần rồi đi.

Người thúc đẩy kế hoạch này không phải là Hàn Nghệ, mà là lòng tham của con người.

"Nhưng cho dù hoàng thượng có đoạt lại quyền lực của Ngự sử đài, thì cũng đâu đủ để giúp hoàng thượng lập Võ chiêu nghi làm hậu?"

Vương Huyền Đạo đột nhiên nói.

Tuy kế hoạch này thành công hay không còn chưa biết, nhưng là một chính khách, cần phải đưa mắt nhìn ra xa một chút. Mục đích cuối cùng của kế hoạch này chính là Võ chiêu nghi có thể leo lên ngôi hậu.

Lư Sư Quái thở dài, nói: "Việc này đến chính hoàng thượng còn ngại mở miệng, vì ở mặt đạo đức hoàng thượng cũng đã thua rồi."

Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Vừa rồi ta thấy hoàng thượng dường như hi vọng các ngươi có thể khuyên các trưởng bối nhà mình, có thể cho ngài sự ủng hộ trên triều."

Trịnh Thiện Hành vẻ mặt buồn bực nói: "Điều này ta cũng nhìn ra, nhưng đây là chuyện không thể nào. Ngươi cũng biết mà, thứ mà sĩ tộc chúng ta chú trọng nhất đó là hôn nhân dòng dõi. Võ chiêu nghi xuất thân hàn môn, bọn họ làm sao có thể ủng hộ nàng ta."

Hàn Nghệ nói: "Một khi đã như vậy, thì trưởng bối các người hẳn là nên ngăn cản các ngươi nhậm chức ở ngự sử đài mới đúng."

Trịnh Thiện Hành hơi có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, đưa tay ôm lấy cái trán.

Làm gì vậy? Khó đẻ à? Hàn Nghệ nói: "Trịnh công tử, ngươi đừng có trưng vẻ mặt như vậy ra được không? Ta nhìn thấy sợ đó."

Lư Sư Quái nói: "Sĩ tộc chúng ta có thể tồn tại đến bây giờ, không phải chỉ dựa vào đạo đức. Nói trực tiếp một chút, thì vẫn là dựa vào quyền lực. Những năm gần đây quốc cữu công vẫn luôn chèn ép sĩ tộc chúng ta. Nếu như có thể kết minh với hoàng thượng, vậy thì cũng không phải là chuyện xấu."

Hàn Nghệ nói: "Đúng, ta cũng nghĩ vậy. Một khi đã thế, vậy thì tại sao gia tộc các người lại không cho sự ủng hộ."

Lư Sư Quái liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nhưng ngươi cũng đừng quên sĩ tộc chúng ta rất quý trọng danh vọng của mình. Đây là nguyên nhân duy nhất khiến bách tính tôn trọng chúng ta, cũng vì thế mà hình thành nên hiện tượng sĩ thứ thiên cách. Nếu như những sĩ tộc chúng ta công khai ủng hộ Võ chiêu nghi, như vậy chẳng phải là tự đạp đổ địa vị của mình sao, như vậy là chí mạng đó." Nói tới đây y ngừng một chút, lại bổ sung nói: "Mà hiện tại mấy người bọn ta cũng không thể đại biểu cho gia tộc của mình."

"Thì ra là thế."

Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, xem ra trò chơi này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

Thế lực của sĩ tộc Sơn Đông là không thể nghi ngờ. Trước kia bọn Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối đều thuộc về thế lực của sĩ tộc Sơn Đông. Lúc trước một án của Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã làm cho thế lực Sơn Đông bị tổn thất rất nặng, hai phái như nước với lửa. Nhưng thế cục trước mắt đã rất rõ ràng, phe của Trưởng Tôn Vô Kỵ độc đại, sĩ tộc Sơn Đông chỉ có thể lựa chọn tự bảo vệ mình.

Nhưng cũng không có ai dám xem nhẹ sĩ tộc Sơn Đông, bởi vì lợi ích của bọn họ trải dài thông qua các cuộc hôn nhân dòng dõi, đã trở nên rắc rối phức tạp, khó có thể đánh giá.

Sĩ tộc Sơn Đông đương nhiên muốn đánh đổ thế phiệt Quan Lũng của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng vấn đề là Võ chiêu nghi lại xuất thân hàn môn. Bọn họ cũng không thể gióng trống khua chiêng đi ủng hộ Võ chiêu nghi. Cách biệt sĩ thứ vốn là gốc rễ của bọn họ nha, ủng hộ Võ chiêu nghi chẳng phải là đang tự đào hố chôn mình sao.

Một cái là tranh giành chính trị, một cái là tranh giành giai cấp, cho nên sĩ tộc Sơn Đông giúp bên nào cũng không đúng.

Chẳng qua nếu so sánh hai bên, thì vẫn chọn bên nhẹ.

Võ chiêu nghi dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, không có thế lực gì. Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì thật sự là quá kinh khủng, đối phó với Trưởng Tôn Vô Kỵ là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Đương nhiên vẫn là Trưởng Tôn Vô Kỵ làm chủ. Nhưng bọn họ tuyệt không thể tự đoạn hai tay đi ủng hộ Võ chiêu nghi, vậy thì phái vài tên tiểu bối đi mân mê xem thử thế nào, như vậy sẽ không thể ảnh hưởng tới gốc rễ của gia tộc bọn họ.

Hơn nữa vạn nhất xuất hiện kỳ tích, suy yếu được thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ ở hậu cung, hoàng thượng có thể nắm đại quyền, vậy thì bọn họ cũng đã góp một phần công sức.

Nói đơn giản chính là không đem trứng gà đặt hêt vào một giỏ.

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Hàn Nghệ cũng biết bọn họ cũng có chỗ khó. Cái gọi là thế tôn của gia tộc, chẳng qua vẫn chỉ là một quân cờ mà thôi, thế nên cũng không tiếp tục nói chuyện đó nữa. Bởi vì bọn họ căn bản không thể đả động gia tộc của mình, nói: "Đúng rồi, ta dự định hai ngày nữa se trình lên tấu chương cải cách giới nghiêm ban đêm."

"Vì sao lại chọn lúc này?"

Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói.

Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ cái tâm muốn phế Vương lập Võ của hoàng thượng đã rõ rành rành, có thể nói là mọi người đều biết. Vậy thì tất cả những thứ hoàng thượng làm ở nhà quốc cữu công, sẽ rất nhanh lan truyền ra ngoài, đây không phải là chuyện tốt đối với hoàng thượng. Tấu chương này của ta dâng lên có thể làm dư luận lẫn lộn, tạm thời kéo sự chú ý của mọi người sang chỗ khác, như vậy thế cục trong triều mới hoà hoãn được."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Hơn nữa, việc hoàng thượng hối lộ quốc cữu công không thành, là sự sỉ nhục lớn đối với hoàng quyên. Nếu như chuyện này mà thành công, vậy thì hoàng thượng có thể se kéo lại được chút mặt mũi. Nói cách khác, tới lúc đó hoàng thượng nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Ta thấy hi vọng thành công của chuyện này là rất cao."

Lư Sư Quái cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, ngươi đây là lấy hạt dẻ trong lò lửa nha! Chỗ tốt thì ngươi cầm, hoàng thượng còn phải cảm kích ngươi, còn cái giá ngươi phải trả, chỉ là đắc tội những người ngươi đã từng đắc tội trước đây thêm một lần nữa."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cái gì mà lấy hạt dẻ trong lò lửa, chẳng qua chỉ là tùy cơ hành sự mà thôi. . ."

Khi ra khỏi tiệm thuốc, thì đã là chạng vạng tối. Hàn Nghệ vốn định về Phượng Phi Lâu, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới trên người mình vẫn còn một chuyện, hơn nữa còn có chút quan trọng, tức thì kêu khổ không ngừng. Thật sự mà nói, hắn chưa bao giờ bố trí đồng thời hai cục. Ở hậu thế chuyện này là không được phép. Nhưng chuyện đời lại khéo đưa đẩy thế đấy, cả hai cục đều phải có hắn xuất hiện, thì mới có thể miễn cưỡng ứng phó.

Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể cho người đi nói với Lưu Nga một tiếng, hôm nay hắn có việc bên ngoài, không về nữa. Dù sao thì sau khi cấm tiêu thì cổng thành cũng đóng rồi, có muốn về cũng không kịp, thế là lập tức đi về phía Thái phủ.

Đi được nửa đường vừa hay gặp Tiểu Dã.

"Hàn đại ca."

Tiểu Dã vẫy tay, tươi cười chạy tới.

Hàn Nghệ tiến tới nói: "Đệ cười vui vẻ như vậy, xem ra chỗ lữ quán bên kia rất thành công."

Bởi vì hắn không có quá nhiều thời gian để chú ý tới bên này, chỉ có thể nhờ Tiểu Dã, bảo nó không có chuyện gì thì qua xem một chút.

Tiểu Dã cười ha hả nói: "Tên Trương Kiếm Ba kia quả thực là biết lừa người, một chưởng đã làm cho mắt của Tạ Huy biến thành màu xanh."

"Không quá nghiêm trọng chứ?"

Hàn Nghệ nghe vậy có chút kinh hãi.

Tiểu Dã lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là xanh một chút, Tạ Huy còn đi Thái phủ một chuyến. Trương Kiếm Ba kia còn nói, gã thường xuyên đánh người, ra tay nặng nhẹ chính là bản lĩnh lợi hại nhất của gã."

Hàn Nghệ khẽ thở phào, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi Thái phủ một chuyến."

Hai người lại sóng vai đồng hành, vừa nói vừa cười bước vào Thái phủ.

Thật ra Tiểu Dã cũng khá thích Hàn Nghệ lừa người, bởi vì như vậy có thể giống như lúc ở Dương Châu, hai người có thể vui vẻ cùng đi trên đường.

Thái phủ.

"Tiểu nhân bái kiến Hàn ngự sử."

Đàm Động, Ngũ Văn Hiên, Lưu Oanh nhìn thấy Hàn Nghệ đều hành lễ.

Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Tình hình thế nào rồi?"

Đàm Động nói: "Đúng như dự liệu của Hàn ngự sử, ngày mai tạ Huy sẽ chuyển đến sống ở đây."

Bởi vì đây là một hồi trò chơi tình cảm, như vậy nhất định phải cho Tạ Huy vào ở trong Thái phủ, thì mới có thể để cho Tạ Huy có nhiều cơ hội tiếp xúc Lưu Oanh hơn.

Mà lý do khiến Tạ Huy chuyển vào trong Thái phủ, chính là ở chỗ lữ quán đó.

Bởi vì Tạ Huy là một tên lừa đảo, vì chột dạ nên y se không dám ở trong thành, ở ngoài thanh như vậy đê thuận tiện trốn chạy, hơn nữa y nhất định phải giả dạng bần hàn. Vì thế đã lựa chọn một lữ quán hết sức hẻo lánh ở vùng ngoại ô để ở. Loại lữ quán này thường có đủ nhân sĩ tam giáo cửu lưu, đánh nhau gì đó là chuyện không hiếm gặp.

Vì thế Hàn Nghệ mới sắp xếp đám người Trương Kiếm Ba vào đó ở, cố ý tạo xung đột, rồi vô ý đánh Tạ Huy một chưởng, một chưởng này không cần đánh Tạ Huy bị thương, chỉ cần đánh cho người khác liếc nhìn một cái là nhận ra.

Mà theo kế hoạch, hôm nay Tạ Huy sẽ tới Thái phủ để chào hỏi, lại mang theo một bên mắt gấu trúc tới.

Đàm Động nhìn thấy chắc chắn phải hỏi thăm thương thế của y.

Tạ Huy chắc chắn cũng sẽ nói đúng sự thật, chuyện này không có gì phải giấu. Vậy nên Đàm Động đã mượn cơ hội này để khiến Tạ Huy chuyển vào ở trong Thái phủ.

Bởi vì trước kia Thái Phong đã nhờ Tạ Huy viết một phong thư, mượn chuyên này đê to vẻ tán thưởng y. Mà hiện giờ Ngũ Văn Hiên có thương tích trong người, không tiện động bút, như vậy mọi chuyện trở nên hết sức tự nhiên rồi. Ta tán thưởng ngươi, hơn nữa còn cần ngươi giúp đỡ, mà chỗ ngươi ở lại loạn như vậy, sao không dọn đến nhà ta. Ta cho ngươi ở, ngươi giúp ta viết lách, chuyện này hợp tình hợp lý.

Đây kỳ thật cũng là mong muốn trong lòng của Tạ Huy, dĩ nhiên là gã đồng ý.

Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Rất tốt, nhưng khảo nghiệm chỉ mới mới bắt đầu. Sau khi Tạ Huy vào ở, sẽ phải sớm chiếu đối diện nhau. Các người không thể buông lỏng như hiện tại, lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần."

"Vâng, chúng ta đã biết."

Đàm động gật đầu nói.

Ngũ Văn Hiên đột nhiên nói: "Hàn ngự sử, nếu như Tạ Huy đã chuyên đi lừa gạt tình cảm, thì gã phải hết sức tuyệt tình mới đúng, sao lại có thể dễ dàng động tình với Lưu Oanh?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ngươi chỉ biết một, mà không biết hai. Càng là loại lừa đảo này, thì thật ra càng khao khát tình cảm. Bởi vì trong lòng gã hết sức cô đơn, chỉ là tạm thời bị lòng tham che mắt, hoặc có thê nói là gã cố tình phong bế tình cảm của mình, do đó đạt tới cảnh giới tuyệt tình.

Mà điêu các ngươi cần phải làm, chính là giải tỏa cảm giác cô đơn của gã. Chỉ cần sự cô đơn của gã được giải tỏa, vậy thì mọi việc đều dễ làm rồi. Mà cách tốt nhất chính là cho gã sự quan tâm, gã phiêu bạt nhiều năm, chắc chắn ít được quan tâm, nhất là loại ấm áp gia đình. Cho nên Đàm Động ngươi nhất định phải thê hiện ra cảm xúc yêu thích gã, tán thưởng gã, nhưng lại phải có một loại cảm giác như gần như xa. Bởi vì ngươi là một thương nhân còn gã là một hậu nhân của Trần Quận Tạ thị, cái loại khoảng cách không thể vượt qua này, ngươi nhất định phải nắm chắc mức độ, như vậy sự quan tâm của ngươi mới có vẻ không giả dối."

Đàm Động nghe vậy thoáng suy tư.

Hàn Nghệ lại quay sang Ngũ Văn Hiên nói: "Văn Hiên, ngươi là người đọc sách, nhưng không được thành công như ý, lại là quản gia của Thái phủ. Mà Tạ Huy thì lại ngụy trang là con cháu sĩ tộc xuống dốc, các người sẽ có tiếng nói chung. Sau khi Tạ Huy chuyển tới ở, đầu tiên sẽ cố tạo quan hệ thân thiết với ngươi, hỏi thăm tình hình Thái phủ từ ngươi. Vì thế trong lúc giao lưu với gã, làm gì cũng phải nắm chắc giữ được cảm xúc của một người đọc sách không được như ý trên đường công danh, có như vậy mới có thể không lộ thanh sắc nói cho Tạ Huy những thứ gã muốn biết."

Ngũ Văn Hiên cũng khẽ gật đầu.

Hàn Nghệ lại quay sang Lưu Oanh nói: "Lưu Oanh, cô vừa mới bị nạn, tuy thân thể không việc gì, nhưng tâm lý, tinh thần đều bị tổn thương nặng nề. Đây là một loại bệnh tật, cô phải trông giống một bệnh nhân, phải trở nên mẫn cảm với một số việc, tốt nhất là có thể có loại bênh trạng như bị ác mộng gì đó vào lúc nửa đêm. Như vậy mới có thể khiến Tạ Huy sinh lòng thương cảm với cô, muốn bảo vệ cho cô. Cô phải luôn nhớ kỹ, cô tuyệt đối không được dùng tư duy của một tiểu thư khuê các bình thường để suy xét vấn đề."

Lưu Oanh nghe vậy trầm ngâm không nói.

Nghe những lời này, vẻ mặt của ba người đều có chút lo lắng.

Đàm Động và Ngũ Văn Hiên tuy đã phạm tội nhiều lần, nhưng bọn họ chỉ coi mánh khóe lừa gạt là một thủ đoạn mưu sinh mà thôi. Muốn bọn họ đi lừa gạt mà thể hiện chính xác đến từng biểu cảm, đó là chuyện không thể nào, hoàn toàn phải dựa vào thiên phú và tuỳ cơ ứng biến.

Mà ở hậu thế, mánh khóe lừa người là một môn học vấn, trong đó bao gồm đủ các loại tri thức như tâm lý học, marketing, tôn giáo học, ảo thuật. . .

Những tiêu chuẩn thế này có chút khó khăn đối với bọn họ.

Đặc biêt là kỹ thuật ngụy trang, họa hổ họa bì nan họa cốt, nguỵ trang khí chất bề ngoài thì dễ, bởi vì đây là bất biến. Nhưng ngụy trang thần thái của một người lúc này lúc kia thì hết sức khó khăn. Bởi vì đây là cần tuỳ cơ ứng biên, lúc đối diện với một sự vật, sự việc khác nhau, thì phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.

Đây cũng là mục đích chính của Hàn Nghệ tới đây hôm nay. Bởi vị Tạ Huy sắp vào ở trong Thái phủ rồi, công việc cụ thể Hàn Nghệ đã trao đổi với bọn họ xong, cũng luyện tập qua rất nhiều lần. Nhưng hắn vẫn hi vọng có thể để âm mưu này càng thêm hoàn mỹ, bởi vì hắn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Tuy rằng lấy đạo hạnh của Tạ Huy, thì cho dù là tùy ý một chút, Tạ Huy cũng chưa chắc đã nhìn ra, dù sao thì Tạ Huy cũng chưa được học tâm lý học. Nhưng Hàn Nghệ vẫn hi vọng bọn họ có thể làm chính xác đến từng thần thái, tận lực làm cho hoàn mỹ, đặc biêt là một số việc vặt hay gặp trong sinh hoạt. Bởi vì tâm cảnh không giống nhau, thì thái độ khi đối diện với việc này việc kia cũng hoàn toàn khác nhau.

Một buổi tối này, Hàn Nghệ ở lại Thái phủ một ngày, dạy cho bọn họ một chút thần thái, biểu cảm. Kỳ thật những phương diện này, lúc trước Hàn Nghệ cũng đã nói qua với bọn họ, đây chỉ coi như là bổ sung.

Bọn Đàm Động nghe vậy hết sức nhập tâm, điều này làm cho bọn họ được lợi không nhỏ, cũng cảm thấy mở mang hơn, tự tin cũng tăng lên không ít. Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy mánh khóe lừa người lại có thể mang tới cảm giác vui vẻ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
Ngọc Trường
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
truesword
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
BÌNH LUẬN FACEBOOK