"Hàn đại ca, Hàn đại ca."
"Hửm?"
"Huynh đang nghĩ gì?"
Hùng Đệ ngẩng khuôn mặt béo phị lên, tò mò nhìn Hàn Nghệ.
"À, không có gì."
Hàn Nghệ lắc đầu, lại quay sang Tiểu Dã hỏi: "Tiểu Dã, đây là sư phụ đệ khắc lên sao?"
Tiểu Dã gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Vậy... vậy sư phụ đệ đâu?"
Tiểu Dã đột nhiên chỉ về phía sau nhà.
Ba người đi đến hướng sau nhà, chỉ thấy phía sau nhà lại có hai nấm mồ, Hàn Nghệ hơi ngẩn ra nhưng cũng không quá kinh ngạc, bởi vì hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu quả thật có cao nhân ở đây, như vậy thì bọn họ đến đây cũng không phải mới chốc lát, sớm đã nên xuất hiện rồi, nhưng hai phần mộ đều chưa lập bia. Chỉ có phía trước nấm mồ bên trái, hình như có cắm một cây đao, nhưng chỉ lộ ra chuôi đao.
Đoạn đao như thế, xem ra đây chính là phần mộ của vị anh hùng đó rồi, nhưng phần mộ bên này là ai? Hàn Nghệ hỏi: "Phần mộ bên này là sư mẫu của đệ sao?"
Tiểu Dã lắc đầu, thần sắc ảm đạm.
Hàn Nghệ sinh lòng tò mò, nhìn Tiểu Dã.
Trôi qua nửa ngày, Tiểu Dã mới nói: "Là... là mẹ... mẹ... đệ."
"A?"
Hàn Nghệ nghe vậy vô cùng khiếp sợ, bởi vì mẹ Tiểu Dã trước cũng là thôn dân của Mai Thôn, nhưng mấy năm trước đã vô ý ngã xuống triền núi, mặc dù không nhìn thấy thi thể, nhưng theo lời thôn dân nói là đã té chết rồi, thật không ngờ lại chôn ở nơi này.
Hùng Đệ đi tới, vỗ vỗ vai Tiểu Dã, an ủi: "Tiểu Dã, đệ đừng đau lòng, tuy rằng mẹ đệ đã mất, nhưng không phải đệ còn có ta và Hàn đại ca sao, lúc đầu ta cũng đau lòng giống như đệ, nhưng sau đó ta gặp đệ và Hàn đại ca, thì ta đã không còn đau lòng nữa."
Tiểu Dã nhìn Hùng Đệ, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nhóc mập này cũng rất biết an ủi người khác đấy. Hàn Nghệ cười cười, nói: "Qua cửa là khách, nên làm lễ bái chủ nhân của nơi này, chỉ tiếc không đem theo một ít hương nến."
Mặc dù hắn chưa từng gặp vị ẩn sĩ này, nhưng nhìn từ những câu nói được anh hùng này khắc trên mặt đá, đây tuyệt đối là một đại anh hùng. Thời cuối Tùy đầu Đường, anh hùng có gan khiêu chiến Lý Thế Dân thật sự cũng không có mấy người, có thể thấy người này cũng là thực lực phi phàm, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là... ông ta có thể nghĩ đến lê dân bách tính mà không đi tranh giành thiên hạ, thà ẩn cư ở đây, ôm nuối tiếc cả đời. Từ xưa đến nay, quả thật không có mấy anh hùng có thể làm được như thế, đa phần vẫn đều là những người tự cho mình tài giỏi, nhưng lại không thực hiện được khát vọng của bản thân.
Chỉ dựa vào điểm này, cũng đã thắng được không ít anh hùng đại danh đỉnh đỉnh.
Hàn Nghệ và Hùng Đệ đầu tiên là bái lạy vị ẩn sĩ này, sau đó lại bái lạy trước mộ phần mẫu thân Tiểu Dã.
Sau khi bái xong, Tiểu Dã mời hai người vào căn nhà gỗ. Trong nhà bài trí vô cùng đơn giản, một cái bàn đá, hai cái ghế đá, còn có một cái giường thấp, trên tường bên trái treo một cây cung lớn và một vỏ đao, tuy không có đao bên trong, nhưng nhìn từ vỏ đao này, đao đó chắc chắn không nhỏ, ít nhất cũng rộng hơn bốn tấc, còn cành cây trong nhà thì treo một tấm da hổ, nhưng kết cấu lại vô cùng khéo léo, là mượn cái cây lớn này để giữ vững cả căn nhà, một cầu thang nhỏ thông lên gian nhà nhỏ phía trên.
"Hàn... Hàn đại... đại ca, Tiểu... Tiểu Béo, hai... hai người... đợi chút."
Tiểu Dã khó khăn nói ra mấy chữ, sau đó thì đi ra ngoài nhà, trôi qua một hồi lâu, chỉ thấy cậu mỗi tay ôm một cái hũ đi vào, mà trên một cái hũ còn có một cái bình nhỏ. Hàn Nghệ và Hùng Đệ vội vàng đứng dậy đón lấy một cái hũ giúp cậu, chỉ cảm thấy hũ này nặng trịch, hỏi: "Đây là rượu à?"
Tiểu Dã gật gật đầu: "Sư... sư phụ... để... để lại đấy."
Hàn Nghệ vốn tưởng rằng trong hai cái hũ này đều là rượu, nhưng không ngờ rằng một cái hũ khác lại là hũ thịt, cũng chính là thịt muối, có thịt có rượu khiến Hàn Nghệ càng cao hứng hơn, liên tục nói: "Tốt lắm, tốt lắm, chỉ đáng tiếc không có gọi Thẩm Tiếu, bằng không thì bốn người chúng ta đã có thể ở đây uống thoải mái một phen."
"Đây... đều... đều tại đệ." Tiểu Dã nói xin lỗi.
Hàn Nghệ cười nói: "Nói cái gì vậy, hôm nay không uống thì ngày mai uống là được, đệ tuyệt đối đừng để trong lòng."
Hùng Đệ cũng gật đầu.
Tiểu Dã cầm lấy cái bình nhỏ kia đưa cho Hàn Nghệ, nói: "Hàn... Hàn đại ca... xoa... xoa."
"Xoa cái gì?" Hàn Nghệ sửng sốt, hỏi.
Tiểu Dã chỉ chỉ vào ngực hắn.
Hàn Nghệ vô thức sờ vào, không khỏi "Ai da" một tiếng, "Mẹ ơi, quên mất mình còn bị thương nữa", cởi áo ra xem, chỉ thấy từ ngực đến bụng đều đã bầm tím rồi, trước đó vì Tiểu Dã mở miệng nói chuyện mà hắn cảm thấy hết sức vui vẻ, quên luôn cả chuyện này.
Hùng Đệ rất là áy náy, nói: "Hàn đại ca, thương thế của huynh có nặng không?"
"Không sao, không sao, chỉ có vậy mà Hàn đại ca ngươi không chịu được sao." Hàn Nghệ cười ha hả, kỳ thật bị thương đối với hắn mà nói cũng chỉ là chuyện bình thường, không quá để ý tới, nhận lấy cái bình nhỏ, mở ra ngửi ngửi: "Rượu thuốc?"
Tiểu Dã ừ một tiếng: "Dùng... rất... tốt."
Hàn Nghệ lập tức dùng rượu thuốc xoa xoa.
Tiểu Dã lại mang tới ba cái chén đá, rót cho bọn họ một người một chén rượu.
Có rượu uống, Hàn Nghệ lập tức buông rượu thuốc xuống.
"Cạn chén."
Ba người cùng cụng chén, ngoài Tiểu Béo ra, Hàn Nghệ và Tiểu Dã đều uống một hơi cạn sạch.
Tiểu Béo không có hứng thú với rượu, dù sao cũng từng say rồi, ngược lại chung tình với thịt muối hơn, một tay cầm một miếng thịt, cắn từng miếng lớn: "Ực ực ực, Tiểu Dã, thịt trong hũ này của đệ đúng là ngon thật."
Hàn Nghệ liếc nhìn Hùng Đệ, cười cười, thằng mập này toàn làm người khác phải bật cười, lại quay sang Tiểu Dã hỏi: "Tiểu Dã, đệ gặp sư phụ đệ thế nào? Còn nữa, sao mẫu thân đệ lại ở đây?"
Tiểu Dã ngẩn ra, sau đó lại cúi đầu.
Hàn Nghệ thấy nó không muốn nói nhiều, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng: "Không sao, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, đệ không nói cũng không sao, nào, chúng ta uống rượu."
Tiểu Dã đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Nghệ, chậm rãi nói: "Là... là đệ... đệ đến... đây... tìm... tìm mẹ đệ... mới gặp... gặp... sư... sư phụ."
Hàn Nghệ sửng sốt, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Sau đó Tiểu Dã lại nói đứt quãng, chỉ vì cậu nói lắp vô cùng, vì vậy nói hết sức chậm rãi, nhưng Hàn Nghệ, Hùng Đệ cũng hết sức kiên nhẫn, yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Hóa ra việc này còn phải nói từ lúc Tiểu Dã còn nhỏ. Tiểu Dã lúc nhỏ là một người vô cùng thích nói chuyện, mặc dù sinh sống trong một gia đình đơn thân, mặc dù có một mẫu thân đầu óc không minh mẫn, nhưng Tiểu Dã trời sinh tính cởi mở, đáng tiếc lúc đó trẻ con trong thôn thấy cậu có một mẫu thân thần kinh thất thường nên đều không thích chơi với cậu, cho nên cậu chỉ có thể quấn lấy mẫu thân cậu, đây cũng là nguyên nhân tại sao cậu không thích đến Mai Thôn lắm.
Nhưng cùng với tin tức phụ thân cậu chiến tử truyền về, mẫu thân cậu bị đả kích trầm trọng, liền trở nên càng thêm điên loạn, thường xuyên không nấu cơm canh, cả ngày chỉ lẩm ba lẩm bẩm. Tiểu Dã lúc đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết vì sao mẫu thân lại biến thành như vậy, thế là vẫn cứ một mực quấn lấy mẫu thân cậu như trước. Ngày mẫu thân cậu xảy ra chuyện, hóa ra là vì mẫu thân cậu không có nấu cơm, Tiểu Dã đói rồi, liền ở trong nhà khóc lớn, mẫu thân cậu đầu óc cũng không bình thường, bị Tiểu Dã làm ồn khiến bệnh điên đại phát, túm lấy Tiểu Dã điên cuồng chửi bới, sau đó liền xông ra ngoài, từ đó về sau thì không còn quay lại nữa.
Tiểu Dã thấy mẫu thân không về, thế là liền chạy ra ngoài đi tìm. Cho đến tận chiều tối hôm đó, cậu nghe thấy một tiều phu trong thôn nói tận mắt nhìn thấy mẫu thân của Tiểu Dã trượt ngã xuống triền núi, cậu mới biết mẫu thân đã gặp nạn. Kỳ thật lúc đó trong thôn cũng có không ít người nhiệt tâm chạy đi tìm kiếm, nhưng dốc núi này sâu không thấy đáy, không ai dám đi xuống, cũng không làm được gì.
Nhưng con không chê mẹ xấu, mặc dù mẫu thân có hơi điên điên khùng khùng, nhưng Tiểu Dã lại vô cùng yêu mẫu thân của cậu, thế là liền một mình lên núi tìm, lúc ấy cậu chỉ mới sáu tuổi, cũng không biết cái gì là nguy hiểm, trong lòng chỉ muốn tìm mẫu thân về, thế là trèo xuống dưới triền núi, kết quả nhất thời không cẩn thận, cũng bị ngã xuống dưới. Hóa ra dưới triền núi này là vách đá, nhưng mà Tiểu Dã gặp may, bởi vì nhỏ tuổi, cơ thể tương đối nhỏ, đã bị mắc trên cành của cái cây to này, sau đó thì vị ẩn sĩ ẩn cư ở đây, cũng chính là sư phụ cậu đã cứu xuống.
Sau khi cậu tỉnh lại, sư phụ cậu hỏi tại sao cậu lại rơi xuống, cậu nói với sư phụ cậu là đến tìm mẹ, sư phụ cậu liền dẫn ra sau nhà, hoá ra hai ngày trước quả thật là mẫu thân cậu đã ngã xuống, nhưng lại không gặp may mắn như vậy, đã qua đời rồi.
Tiểu Dã bi thống không nhịn được, khóc lớn trước mộ mẫu thân một ngày một đêm, nhưng mà, bởi vì mẫu thân cậu lúc sống hay nói cậu rất ồn ào, sắp bị cậu làm ồn đến chết rồi, bắt cậu ngậm miệng, vân vân...các loại. Mẫu thân cậu điên điên khùng khùng, nói chuyện cũng không nặng không nhẹ, chưa từng nghĩ đã để lại một ám ảnh quá lớn cho Tiểu Dã. Tiểu Dã lúc đó mới sáu tuổi mà, cũng không hiểu chuyện lắm, thật sự cho là tiếng nói của mình đã hại chết mẫu thân, cho nên bắt đầu từ giờ khắc đó, cậu đã trở nên vô cùng oán hận tiếng nói của mình, từ đó liền trở nên trầm mặc ít nói, sau đó thì dứt khoát không nói nữa.
Sư phụ cậu cũng không biết nguyên do, thấy tiểu tử này dần dần ngậm miệng không nói, bắt đầu thủ thế diễn tả, trong lòng tò mò, nhiều lần hỏi han, nhưng Tiểu Dã chỉ lắc đầu không nói, lâu dần sư phụ cậu cũng từ bỏ, hoặc có thể nói đã quen rồi.
Cho đến khi gặp Hàn Nghệ và Hùng Đệ, đặc biệt là Hùng Đệ thường quấn quýt với cậu, nói với cậu rằng, nếu Tiểu Dã đệ có thể nói thì tốt rồi.
Sự kỳ vọng lặp đi lặp lại này, ngược lại đã mở ra nội tâm của Tiểu Dã, khiến nó có một loại xúc động muốn mở miệng nói chuyện.
Lại thêm Hàn Nghệ ba lần bốn lượt nói muốn tìm kiếm danh y, giúp Tiểu Dã chữa bệnh.
Điều này khiến Tiểu Dã cảm thấy không phải mọi người chán ghét tiếng nói của mình, ít nhất Tiểu Béo và Hàn đại ca đều hy vọng mình có thể nói chuyện.
Trước đó mặc dù cậu bỏ đi, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bã, cảm thấy là mình không đúng, cậu sợ Hàn Nghệ, Hùng Đệ sẽ vì vậy mà không để ý đến cậu nữa, cho nên lại lặng lẽ đi qua đó, cũng may cậu đã đi, nếu không Hùng Đệ và Hàn Nghệ đã gặp họa rồi.
Còn việc cậu nói chuyện lắp bắp, cũng là bởi vì nhiều năm không nói chuyện, hơn nữa lại là đang ở thời kỳ cơ thể phát triển, thanh đới cũng đang ở thời kỳ dậy thì, dẫn đến nhất thời nói chuyện vô cùng khó khăn, mỗi một từ nói ra dường như đều phải dùng sức lực của toàn thân, nhưng cùng với việc cậu nói chuyện càng ngày càng nhiều, trở ngại càng lúc càng nhỏ, nhưng vẫn là hết sức lắp bắp, hơn nữa giọng nói vô cùng non nớt.
Hàn Nghệ nghe xong khẽ gật đầu, trong lòng lại có một cảm giác đồng bệnh tương liên, Tiểu Dã vì cái chết của mẹ cậu mà trở nên trầm mặc ít lời, còn hắn hoàn toàn cũng là bởi vì quan hệ của cha mẹ hắn, dẫn đến hắn đối với hôn nhân, thậm chí đối với tình yêu đều mất đi lòng tin. Hắn rất muốn an ủi Tiểu Dã, nhưng nghĩ đến bản thân đã là đức hạnh này, thì có tư cách gì để khuyên bảo người khác, một cơn phiền muộn bất giác kéo đến, lại uống một chén rượu.
Vẫn là Hùng Đệ kéo Tiểu Dã bô bô nói không ngừng, đừng coi thằng mập này ngây thơ hồn nhiên giống như không hiểu chuyện lắm, nhưng nó lại tràn đầy lòng tin đối với tất cả những sự vật tốt đẹp, chứ không bởi vì cha mẹ gặp nạn mà trở nên hận đời giống Hàn Nghệ, nó trời sinh đã vô cùng lạc quan, chỉ nghe cậu nói cái gì mà "Tiểu Dã, mẫu thân đệ nhất định là vô cùng thích đệ, giống như mẫu thân ta vậy, chẳng qua là tạm thời mất đi tâm trí", lại nói cái gì mà "Mẫu thân đệ nhất định không có hận đệ, lúc nhỏ ta làm chuyện sai, mẫu thân ta cũng chỉ dạy dỗ ta mấy câu, nhưng chưa bao giờ từng hận ta, mẫu thân thì sao lại hận con trai của mình".
Tiểu Béo một khi đã mở miệng thì căn bản là không thể dừng được, dần dần từ khuyên nhủ đã biến thành ôn lại chuyện xưa, nhớ lại cha mẹ cậu đối với cậu tốt như thế nào, rồi cùng chơi đùa với cậu như thế nào. Tiểu Dã tuổi cũng nhỏ, hơn nữa hiện giờ cậu cũng muốn mở miệng nói chuyện, nghe Hùng Đệ nói đến cha mẹ của cậu, cũng nói đến cha mẹ của mình, mặc dù mẫu thân cậu có chút điên khùng, nhưng tình thương mẹ cũng là bẩm sinh mà có, trước khi phụ thân cậu chiến tử, mẫu tử hai người cũng sống vô cùng vui vẻ.
Hàn Nghệ ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, lúc đầu còn uống mấy ngụm rượu, nhưng cứ ngồi nghe, rượu trong chén cũng không còn vơi đi nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK