Bởi vì thời gian cấp bách, thế nên bọn Trịnh Thiện Hành cũng không ở lại đây lâu, đều tự về nhà mình chuẩn bị.
Bọn họ vừa mới rời đi, Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết lại đến hậu viện.
"Dương cô nương, cô vẫn chưa đi à?"
Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói.
Dương Phi Tuyết có vẻ có chút thấp thỏm, nói: "Có phải ta làm phiền ngươi rồi không?"
Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: "Đương nhiên là không, ta chỉ là muốn đưa ra một lời khuyên thôi."
Dương Phi Tuyết tò mò nói: "Lời khuyên gì?"
Hàn Nghệ nói: "Cô xuất môn một chuyến cũng không dễ dàng gì, nhất định phải tận hứng rồi hãy về, bằng không thì thiệt thòi lớn nha."
Dương Phi Tuyết nghe vậy thì vui vẻ, cười hì hì nói: "Ta cũng đang nghĩ vậy."
"Mời ngồi, mời ngồi."
Sau khi mời hai cô gái ngồi xuống, Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Không biết hai vị cảm thấy buổi trình diễn thời trang vừa rồi thế nào?"
Dương Phi Tuyết lập tức kích động nói: "Rất hay, mỗi một bộ trang phục đều vô cùng đẹp mắt, à, còn có cả bộ trên người Tiểu Béo, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ, những bộ trang phục này thoạt nhìn rất giống với những bộ bây giờ chúng ta đang mặc, nhưng lại có chút không giống."
Hàn Nghệ không cần Nguyên Mẫu Đơn mở miệng thì lập tức nói cho Dương Phi Tuyết biết ảo diệu bên trong.
Dương Phi Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là thế, ta đã nói nhìn hơi là lạ mà."
Hàn Nghệ cười nói: "Dương cô nương không muốn mua một bộ về sao?"
Dương Phi Tuyết sửng sốt, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, cười mà không nói.
Hàn Nghệ ha ha nói: "Suýt chút quên mất, tiền của cô đều bị Tiểu Mông lấy đi rồi."
"Thằng Tiểu Mông này thật là đáng giận, xem ta trở về có nói cho nhị thẩm biết không."
Dương Phi Tuyết bĩu môi, nhưng nàng vốn phóng khoáng, sao lại có nửa phần oán khí chứ, nếu có cũng chỉ là vẻ đáng yêu thôi.
Hàn Nghệ cười nói: "Cô đừng lo lắng, nếu để cô phải bỏ tiền, thì người bạn như ta không ra gì rồi. Váy của cô ta đã bảo người làm xong từ sớm, lúc ấy đến ngày khai trương sẽ mang ra tặng cô."
Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên sự vui mừng, tâm khẩu bất nhất nói: "Cái.., cái này làm sao được?"
Hàn Nghệ nói: "Cô đừng khách sáo với ta, lúc ta ở Dương Châu, đã được cô chiếu cố không ít."
Dương Phi Tuyết đỏ mặt nói: "Ta chiếu cố ngươi khi nào chứ, lại còn liên lụy đến ngươi không ít."
Hàn Nghệ cười nói: "Nói liên lụy cũng không sai, nhưng nếu không có sự liên lụy của cô, ta không có khả năng ngồi ở chỗ này, còn có nhiều tiền như vậy. Dù sao thì Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường."
Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên tò mò nói: "Ngươi nói là váy của Phi Tuyết đã làm xong rồi?"
Hàn Nghệ gật đầu.
Nguyên Mẫu Đơn hồ nghi hỏi: "Làm sao ngươi biết Phi Tuyết mặc trang phục cỡ nào."
Dương Phi Tuyết sửng sốt, ngay sau đó nói: "Đúng nha, ta nhớ là ta đâu có nói cho ngươi biết cái này, chẳng lẽ là Tiểu Mông nói với ngươi? Nhưng Tiểu Mông cũng không biết mà!"
"Ặc!"
Hàn Nghệ nói: "Nếu ta nói ta đo bằng mắt, các cô có tin không?"
"Đo bằng mắt?"
Nguyên Mẫu Đơn hiển nhiên không tin, hồ nghi liếc nhìn Dương Phi Tuyết một cái.
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ, tỷ nhìn muội làm gì?"
Cô ta không phải là cho rằng mình và Dương cô nương có gì đó chứ? Một quả phụ như cô lại nghĩ đen tối như vậy, liệu có được không? Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Thật không dám giấu, Mẫu Đơn nương tử, ta cũng bảo người chuẩn bị giúp cô một bộ rồi."
"Hả?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi...ngươi làm sao biết?"
Hàn Nghệ nói: "Đã nói là đo bằng mắt mà."
Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ nhìn mình, hai tay che trước ngực theo bản năng, làm động tác phòng vệ.
Hàn Nghệ bị động tác này của nàng chọc cho bật cười ha ha, nói: "Cô không ngăn được ta đâu, ta không chỉ biết cô mặc y phục cỡ nào, mà còn có thể nhìn thấu trong đầu cô lúc này đang nghĩ cái gì?"
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Làm sao có thể?"
Hàn Nghệ nói: "Có phải cô đang hối hận lúc trước sao chỉ lấy hai thành thôi không."
Hai mắt Nguyên Mẫu Đơn trừng lên, sau đó nói: "Có chút hối hận, nhưng cũng không hoàn toàn."
"Chính thế."
"Chẳng lẽ ta đang nghĩ gì, bản thân ta không biết hay sao."
"Cô không phải không biết, mà chỉ là cô không chịu nói ra thôi."
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Sau khi cô xem xong buổi trình diễn thời trang, trong lòng biết loại y phục này chắc chắn có thể bán được nhiều, có thể xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu. Huống hồ chi, mua bán có lợi nhuận kếch xù như thế, không nên chỉ giới hạn ở Trường An, hẳn là nên bán ra toàn quốc. Vậy thì theo lý nên mở rộng sản xuất, mà mở rộng sản xuất, thì cần phải thỏa mãn hai điều kiện, một là người, hai là đất.
Mà hai điểm này cô đều có. Cô muốn đợi sau khi ta bán nhiều, thì đề nghị ta mở rộng sản xuất, nhân thủ thì có thể mời chào, quan trọng là đất. Chúng ta đều không có đất đủ lớn để làm, mà đây vừa hay lại là ưu thế của Nguyên gia các cô. Nếu chúng ta đồng ý, vậy thì một miếng đất lớn như vậy nên tính thế nào đây? Nếu mua lại, phỏng chừng nhất thời cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bố thí không công, vậy thì cô có thể mượn chuyện này để đòi thêm ít phần trên người chúng ta. Bởi vì đây là cục diện hai bên cùng thắng, mở rộng sản xuất, chúng ta sẽ chỉ càng kiếm càng nhiều tiền."
Nghe xong mấy câu này, Nguyên Mẫu Đơn ngây ra như phỗng.
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ, Hàn Nghệ thật sự nói trúng rồi sao?"
Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, sau đó mới khẽ gật đầu một cái.
Dương Phi Tuyết há cái miệng nhỏ thành chữ o: "Hàn Nghệ, ngươi...ngươi thật sự có thể nhìn thấu người khác đang nghĩ gì sao?"
"Đương nhiên không thể, kỳ thật chuyện này cũng không khó đoán."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Nguyên gia là đệ nhất phú thương Đại Đường, chỉ một cửa hàng y phục, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, Nguyên gia căn bản không đặt vào mắt, hơn nữa lại chỉ có hai thành. Suy bụng ta ra bụng người, nếu ta có nội tình thâm hậu như Nguyên gia, ta cũng sẽ không thỏa mãn với một tiệm y phục nho nhỏ như vậy, nhất định sẽ lập tức mở rộng quy mô. Ta đoán lúc đầu khi Mẫu Đơn nương tử nhập cổ phần thì đã nghĩ qua rồi, một khi tiệm y phục thành công thì lập tức mở rộng quy mô."
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Xem ra trước kia ngươi còn che giấu thực lực của mình."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta cũng không có che giấu thực lực của mình, mà là cái ta suy xét không chỉ mỗi lợi ích kinh doanh, không phải cô cũng vậy sao?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy ngươi có đồng ý không?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Chuyện này không có khả năng."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nhưng bằng vào tài lực của ngươi, muốn mở rộng quy mô thực sự là quá chậm, như vậy chẳng phải là chê tiền không kiếm sao."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta chỉ là không đồng ý nhường cổ phần cho cô, chứ không có nói là không đồng ý mở rộng quy mô."
Nguyên Mẫu Đơn cau mày nói: "Ngươi muốn ta ném tiền vào mà không có hồi báo à, kinh doanh không phải làm như vậy nha, đến lúc đó sổ sách cũng không tính rõ ràng được."
"Đương nhiên là không thể." Hàn Nghệ cười nói: "Ta cho rằng chúng ta có thể dùng danh nghĩa tiệm y phục để thuê một miếng đất từ chỗ cô, rồi cải tạo thành xưởng may y phục, nhưng có hai yêu cầu, đầu tiên giá thuê không thể quá đắt, nhưng chúng ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của cô, chỉ dùng giá đất bình thường thêm một chút ưu đãi là được. Hơn nữa, còn phải cho chúng ta cơ hội nợ tiền. Cô cũng biết tiệm y phục hiện tại vẫn là thu không đủ chi, căn bản không lấy ra nhiều tiền như vậy được, phải đợi kiếm được tiền rồi mới trả được."
Tên này thật sự quá giảo hoạt. Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi khôn nhỉ?"
"Như nhau, như nhau thôi." Hàn Nghệ ha ha nói: "Ta nghĩ cô hẳn là biết bây giờ ta đang nghĩ gì mà."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi đang nghĩ, có chút tiền ấy, Nguyên gia chúng ta cũng chướng mắt, nhưng các ngươi lại rất coi trọng, cho dù là đi chậm một tí chứ không chịu bỏ cổ phần, người gấp chỉ có thể là Nguyên gia chúng ta."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Chính là đạo lý này, lòng dạ ta không lớn bằng cô, chút tiền này là có thể thỏa mãn rồi, không nghĩ quá cao xa. Nhưng Nguyên gia các cô thì khác, gia lớn nghiệp lớn, khẩu vị cũng lớn, làm ăn nhỏ không phải là tác phong của các cô, chút tiền nhỏ này căn bản không thỏa mãn được các cô. Nhưng cô chỉ chiếm hai thành, nếu cô quyết ý muốn mở rộng quy mô, vậy thì cô phải lấy ra một vài lý do để thuyết phục chúng ta, mà không phải là bảo chúng ta quỳ xuống đất cầu xin làm thỏa mãn cô được, kinh doanh cũng không phải là làm như vậy."
Nói đến đoạn sau, hắn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nghĩ bụng, xem ra tính cách phong lưu kiếp trước vẫn không bỏ được.
Nguyên Mẫu Đơn thật ra không thấy gì lạ, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy có chút thất bại, cảm giác vui sướng khi đào được hai thành trong tay Hàn Nghệ lúc trước đã tan biến không còn gì, nhàn nhạt nói: "Đến lúc đó lại nói."
Hàn Nghệ nói: "Ta chỉ muốn để cô biết, ta là một người thành thật, thích làm đến nơi đến chốn, đi nhanh quá thì tim không chịu được. Bình thường thiếu người ta một văn tiền thì đã ăn cơm không vô rồi. Nếu bảo ta nợ một khoản tiền lớn để đi làm ăn, trời ạ! Ta thực sự không thể tưởng tượng được ta làm sao sống qua những ngày tháng đó nha."
Ý tại ngôn ngoại, chính là nếu cô không cho ta một lý do lọt tai, thì còn lâu ta mới cắn răng đi nhanh hơn.
Nếu ngươi mà thành thật thì thiên hạ này đều là lừa đảo hết rồi. Nguyên Mẫu Đơn thầm mắng một câu, tức đến không nói ra lời.
Dương Phi Tuyết cười khanh khách nói: "Hàn Nghệ, ngươi đúng là quá giảo hoạt, rõ ràng là chiếm tiện nghi của Mẫu Đơn tỷ, lại cứ nói như miễn cưỡng lắm vậy."
Tuy nàng không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng trời sinh thông tuệ, cũng hiểu được tâm tư Hàn Nghệ.
Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không thèm che giấu.
"Cũng không thể nói như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đây gọi là gậy ông đập lưng ông." Lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: "Mẫu Đơn nương tử, ta lại khuyên cô một câu, chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm."
Nguyên Mẫu Đơn cười lạnh nói: "Ta cũng khuyên ngươi một câu."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Tiểu nhân chớ đắc chí. Đa tạ, đa tạ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Mẫu Đơn lập tức cứng đờ.
Dương Phi Tuyết vừa thấy vẻ mặt của Nguyên Mẫu Đơn, thì biết Hàn Nghệ lại đoán trúng rồi, không khỏi cười khanh khách, nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật sự lợi hại đó."
Vẻ mặt Hàn Nghệ cười gian nói: "Ta gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu thì càng yếu."
"Gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu thì càng yếu?" Nụ cười sáng lạn của Dương Phi Tuyết lập tức biến mất, buồn bực nói: "Ngươi ở trước mặt ta thành thật như vậy, có phải ta rất ngốc không."
"Ách!"
Lối suy nghĩ của Dương cô nương này sao lại luôn đặc biệt như vậy nhỉ! Hàn Nghệ cẩn thận ngẫm lại, cũng đúng nha, ngoài trừ lần đầu tiên lừa nàng ra, hình như ta vẫn luôn giả khờ bên cạnh nàng, đúng là kỳ lạ mà, ngoài miệng lại nói: "Đương nhiên không phải, cô thiện lương như vậy, hơn nữa ở trước mặt cô, ta cũng đâu đến mức ngốc chứ. Được rồi, ta đổi cách nói khác, gặp thiện thì càng thiện, gặp ác thì càng ác."
Nguyên Mẫu Đơn giận nói: "Ngươi rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà, lại mắng ta là kẻ gian ác."
Toát mồ hôi! Nói vui không được à, Hàn Nghệ mồ hôi đầy đầu, nói: "Ta cũng không có nói như vậy, ta làm người ác ở trước mặt cô bao giờ?" Nói rồi vẻ mặt hắn lại phẫn nộ nói: "Lẽ nào việc ta mạo hiểm cứu cô ra là việc ác sao? Đúng là khiến ta đau lòng mà."
Một câu kia chặn cho Nguyên Mẫu Đơn cứng họng, tức đến đỏ bừng.
"Phụt!" Dương Phi Tuyết cười trộm một tiếng, lại cảm thấy việc này là do nàng khơi ra, thế là vội chuyển đề tài nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật sự chỉ liếc nhìn là biết chúng ta mặc váy cỡ nào sao?"
Hàn Nghệ hỏi một đằng đáp một nẻo, nói: "Nghe nói Quan Vũ lúc trước chỉ là một mãng phu không biết một chữ, về sau sau khi làm Thống soái, ngày ngày đều đốt đèn đọc Xuân Thu, hơn nữa còn có thể đọc làu làu."
Dương Phi Tuyết sững ra, nói: "Cái gì mà Quan Vũ chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Ta chỉ muốn nói cho cô biết, cao xử bất thắng hàn nha. Hiện giờ ta được thiên hạ công nhận là 'Người bạn của chị em phụ nữ', ta rất áp lực đó. Ta cần phải quan sát hiều hơn, học tập chăm chỉ, lớn mật giả thiết, cẩn thật kiểm chứng, cũng giống như cái trò Quan Vũ đốt đèn đọc Xuân Thu vậy, à không, là cùng đạo lý, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cấu tạo cơ thể nữ nhân."
"Hạ lưu!"
Nhị nữ đồng thanh mắng.
Cấu tạo cơ thể không phải từ ngữ chuyên ngành sao. Trời ạ, quên mất đây là thời cổ đại, phải dùng từ nghệ thuật, cũng may tất cả từ ngữ về nữ nhân đều không làm khó được ta. Hàn Nghệ vội sửa: "Xin lỗi, xin lỗi, cái ta nói là thân hình tư thái, cùng với hiện tượng sinh lý, bằng không sao ta không biết xấu hổ tự xưng là 'Người bạn của chị em phụ nữ'. Ta dám thề với trời, mấy cái liên quan đến nam nhân ta không biết gì hết, đây là cái gì, đây chính là chuyên nghiệp. Thật sự không phải là thứ các cô nghĩ....Này này này, sao các cô lại đi rồi, đã nói là phải chơi tận hứng mà!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK