Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng hôm sau.

Chờ mong, hưng phấn, sợ hãi!

Đây chính là tâm tình của những người mê kịch nói hôm nay.

Cao trào hôm qua làm bọn họ hưng phấn không thôi, nghẹn khuất lâu như vậy, rốt cuộc cũng nghênh đón một cao trào lớn, nếu thời khắc này chấm dứt, bọn họ tuyệt đối có thể tiếp nhận, có lẽ sẽ chỉ cảm thấy vô cùng không nỡ, dù sao cũng tuyệt đối sẽ không ném trứng thối vào Hàn Nghệ nữa.

Nhưng mà, Hàn Nghệ lại tỏ vẻ chính xác rằng đây không phải đại kết cục.

Như vậy kế tiếp sẽ phát triển như thế nào đây, bọn họ thật sự đã bị Hàn Nghệ chơi thảm rôi, sợ sẽ lại tới một cái chuyển biến lớn nữa.

Trong lúc nhất thời mọi người tâm tình dị thường phức tạp, lúc xếp hàng đều cùng hảo hữu đàm luận hướng đi của cốt truyện hôm nay.

"Ha ha..., oa ha ha... ! Cứu mạng! Cứu mạng với!"

Chợt nghe thấy trong một cái tiểu viện vang lên từng trận cười to, chợt cao chợt thấp, nghe như kẻ điên phát ra vậy. Hai tiếng cứu mạng kia, khiến cho người nghe được không khỏi sởn tóc gáy.

Những người đang xếp hàng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Két một tiếng.

Cửa tiểu viện kia đột nhiên mở ra, chỉ thấy một nữ nhân từ bên trong chạy ra, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, vạt áo hơi hơi mở ra, có thể thấy cả cái yếm đỏ bên trong, một đôi chân trần, hai tay đang cầm một đống quần áo nam nhân.

Mọi người bất giác cả kinh.

"Yêu quái, quá trời yêu quái, các ngươi đều là yêu quái, không được hại ta, không được hại ta."

Nữ nhân kia nhìn thấy ngoài phòng nhiều người như vậy, có vẻ vô cùng sợ hãi, hai tay che đầu, run lẩy bẩy.

"Nữ nhân này bị điên rồi sao."

"Ở đâu ra mụ điên này vậy?"

Mọi người nhìn nữ nhân này bàn tán sôi nổi.

"Mụ điên, mau trả quần áo cho ta."

Theo một tiếng kêu hô, chỉ thấy trong tiểu viện lại có một nam nhân đuổi ra, cánh tay để trần, hạ thân chỉ mặc một cái quần trong, mắt si mép hổ, dáng người cường tráng, trước ngực còn lộ ra một mảnh lông ngực.

Nam nhân này vừa ra khỏi cửa, thấy nhiều người như vậy, bất giác sợ tới mức sửng sốt.

Không ít người thấy vậy đều cười ra tiếng.

"A...yêu quái, ngươi là yêu quái, không được bắt ta, không được bắt ta trở về!"

Nữ nhân kia kinh hãi quát to một tiếng, chạy trốn hướng về đám người, mọi người vội vã tránh ra, nàng lủi trái lủi phải, miệng kêu to linh tinh "Ác ma, yêu quái" các kiểu như bị khùng.

"Mụ điên đừng chạy."

Nam nhân kia không quản nhiều như vậy, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Hai người người đuổi ta chạy ngay giữa đám người, qua hết nửa ngày, nam nhân này dấn tới một bước thật dài, túm lấy tóc của nữ nhân điên kia, nổi giận mắng: "Ta đánh chết mụ điên nhà ngươi." Một bàn tay thô liền đập tới.

Nữ nhân điên kia trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất, kêu đau ầm lên, miệng còn khóc hô "Ác ma muốn giết người".

Nam nhân này dường như còn chưa hết giận, giờ mặt mũi cũng ném hết rồi, giận không nhịn được nữa lại một cước đá vào nữ nhân kia.

Phanh!

Nhưng chân còn chưa đụng tới nữ nhân kia, thì một cước từ đâu bay tới, sút ngay vào giữa bụng nam nhân này, nam nhân giống như đạn pháo bay ra ngoài, thiếu chút nữa là nện vào đám người đứng xem.

Chỉ thấy một nam nhân cao lớn hơn đi ra, một đôi mắt hổ giận dữ trừng nam nhân kia, nói: "Buồn cười, rõ ràng ban ngày ban mặt lại dám đánh nữ nhân, ngươi chán sống rồi phải không."

Người này đúng là Nguyên Liệt Hổ với bầu máu nóng.

Nam nhân kia rơi xuống nghiêng ngả lảo đảo, vốn định mở miệng mắng. Nhưng khi thấy được là Nguyên Liệt Hổ, không khỏi đại kinh thất sắc, khóc hô: "Nguyên công tử, đây không phải là lỗi của ta, là mụ điên kia đoạt quần áo của ta trước."

Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Vậy ngươi cũng không nên đánh nàng."

"Ác ma giết người, ác ma giết người."

Nữ nhân điên kia nhân cơ hội bò lên, điên cuồng chạy về hướng ngoài hẻm, bộ mặt dữ tợn, người người thấy vậy đều tránh ra, không người nào dám cản, không bao lâu sau, nữ nhân điên kia liền chạy trốn mất tiêu, chỉ là vẫn ẩn ẩn nghe được tiếng kêu to của mụ ta.

Lúc này, trong tiểu viện lại lao ra hai nam nhân trong tay cầm côn bổng, phía sau còn đi theo hai nam nhân đầu trâu mặt ngựa, nam nhân này hung thần ác sát nói: "Mụ già thúi kia chạy đi đâu rồi?"

Lúc nói chuyện còn nhìn qua nhìn lại, thấy Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt khó chịu nhìn gã, thì sợ tới mức khẩn trương cúi đầu xuống.

Mà nam nhân để trần nằm dưới đất kia vội vàng chỉ ra phía ngoài hẻm nói: "Mụ điên kia chạy ra bên kia rồi."

"Còn không mau đuổi theo!"

Nam tử mắt chuột thấp giọng thúc giục hai tôi tớ.

Ba người này cũng không để ý đến nam nhân đang nằm dưới đất kia, vội vội vàng vàng chạy ra phía ngoài hẻm đuổi theo.

Lúc này, ở trên lầu hai Phượng Phi Lâu còn có hai bóng người đang đứng, chính là Hàn Nghệ và Lưu Nga.

"Ài."

Hàn Nghệ thở dài, khẽ lắc đầu.

Lưu Nga nghe vậy cả kinh, nói: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào xử lý lỗi hay không?"

Hàn Nghệ haiz một tiếng, rất là rối rắm nói: "Vậy thì không có, mấu chốt là nữ nhân này diễn xuất quá quá kém, bị điên tuyệt quá không chuyên nghiệp, không nắm giữ được tinh túy của kẻ điên, tuy nhiên cái này cũng không thể trách nàng, chung quy cũng chưa từng điên lần nào, dù sao có thể giấu diếm được thì tốt rồi, chút ít tỳ vết ấy, thôi thì bỏ đi."

Lưu Nga hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nhưng ta cảm thấy giả bộ rất tốt mà!"

"Đó là bởi vì tỷ cũng không chuyên nghiệp."

"!"

Lưu Nga câm nín một trận.

Nhưng mà, trò khôi hài vừa diễn ra này, thật ra cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người xem kịch, còn xua đi khoảng thời gian xếp hàng buồn tẻ, đi vào trong lâu là liền đem việc này ném ra sau đầu ngay, chuyên tâm mà xem kịch nói.

Đúng như một nhóm người dự đoán, nội dung vở kịch hôm nay lại tới một chuyển biến lớn, chủ yếu là nói tới việc trên dưới Thôi gia vô cùng phẫn nộ, sai người tiến hành truy đuổi Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh, trình diễn chính là một phen chạy trốn chết.

Lần này, nội dung vở kịch lại trở nên vô cùng mê ly.

Yêu một người, thật sự là quá khó a!

Nhưng Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh trong quá trình lẩn trốn, lại là trong khổ có vui, cảnh tượng lãng mạn làm người ta cảm động không thô.

Chỗ này đều là Hàn Nghệ trực tiếp mang một ít chuyện lý thú phát sinh giữa hắn và Tiêu Vân cải biên mà đưa vào, Thôi Tinh Tinh là Đại tiểu thư, kỹ năng cuộc sống gì gì đó đều không biết, mà Hùng Phi thì cái gì cũng biêt, dù là nấu cơm, hay là giặt quần áo, lại không biết vất vả, ngược lại cảm giác vô cùng hạnh phúc, chỉ sợ sẽ làm Thôi Tinh Tinh mệt mỏi.

Điều này cũng phá vỡ một quan niệm thế tục, đó chính là người đọc sách đồng dạng cũng có thể xuống bếp, mà không còn là quân tử xa bếp, đi chiếu cố thê tử của chính mình, đây đồng dạng cũng là một loại lãng mạn.

Không ít tài tử nhìn đến đây, đột nhiên cảm thấy giúp thê tử của chính mình nấu cơm, thật ra lại là một chuyện vô cùng hạnh phúc, một chuyện vô cùng thú vị.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, cũng không phải nói bọn họ trở về liền sẽ giúp thê tử của chính mình nấu cơm, truyền thống mấy trăm năm, sao có thể dễ dàng bị đánh vỡ như vậy. Nhưng ít nhất bọn họ đã có ý nghĩ này, tin tưởng trong hiện thực rồi sẽ nhìn thấy loại chuyện thế này, bọn họ sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn, ít nhất hôm nay là như thế.

Trong lúc bất tri bất giác nửa ngày đã trôi qua rồi, vải đỏ hạ xuống, mọi người lại lục tục ra khỏi Phượng Phi Lâu.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong một hộ bên trái Phượng Phi Lâu lại có một nữ nhân chạy ra, điên điên khùng khùng, la to, còn cầm một thùng phân dơ bẩn vẩy vẩy khắp nơi.

Người này so với nữ nhân điên lúc nãy còn đáng sợ hơn nhiều, mọi người bị dọa hết hồn, đều nhao nhao né ra, nhưng vì người ở đây thật sự là nhiều lắm, làm sao tránh né được, không ít người đều dính trấu, không khỏi chửi ầm lên, nhưng cũng không dám tiến lên, trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, hỗn loạn không chịu nổi.

Trôi qua một lát, trong hộ này lại có hai nam nhân lao ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ nghe thấy tiếng quát to, mà không thấy bóng dáng, bởi vì người ở đây quá nhiều.

Trôi qua một lát, tiếng kêu điên khùng liền biến mất giữa đám người.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Trịnh Thiện Hành đứng ở trước cửa, khuôn mặt hoang mang.

Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Còn có thể là chuyện gì xảy ra, đích thị là đám lưu manh kia muốn trừng phạt những nữ nhân đó, kết quả là bức người ta điên rồi."

Lại có một người nói: "Hẻm Bắc thật sự là một nơi dơ dáy bẩn thỉu. Nếu không phải chỉ có ở nơi này mới có thể xem được kịch nói, ta đã chẳng thèm tới nơi này."

Người nói chính là Vi Phương, tuy rằng gã đích xác rất là bất mãn đối với Hàn Nghệ, nhưng gã đã lỡ lên thuyền tặc của Hàn Nghệ, nếu không xem được cái kết cục, trong lòng của gã sẽ khó chịu.

"Dơ dáy bẩn thỉu chỉ là lòng người mà thôi."

Chỉ thấy một nam tử áo xanh đi lên phía trước, chính là Thôi Tập Nhận, bên cạnh y còn đứng một nam nhân đang cầm con rùa đen nhỏ, không phải Vương Huyền Đạo thì là ai.

Nguyên Liệt Hổ nói: "Ủa? Thôi huynh, ngươi không phải đã nói sẽ không tới sao?"

Thôi Tập Nhận không lên tiếng, cất bước đi về phía trước.

Trịnh Thiện Hành trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, thấp giọng nói: "Ngươi nói lời vô nghĩa quá nhiêu."

Nguyên Liệt Hổ ngượng ngùng cười.

Vương Huyền Đạo lắc đầu thở dài, đi theo qua.

"Tên quy nhân nhà ngươi có ý tứ gì?"

Nguyên Liệt Hổ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ kia của Vương Huyền Đạo, trong lòng lại nổi giận, chạy tới, nói: "Thôi huynh, Thiện Hành, hôm nay đến nhà ta đi, ta mời các ngươi ăn cơm...Oa! Cái gì thối quá vậy!"

Chỉ thấy nhóm Thái tử đảng này đều bịt mũi bước nhanh ra hướng ngoài hẻm.

Một nữ nhân điên, một thùng phân, thật là làm cho mọi người mất hứng mà.

Nhưng mà, hôm nay hẻm Bắc lại tiếp tục ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành chủ đề nghị luận trên miệng của mọi người. Nếu chỉ là một nữ nhân điên, thì cũng không tính là gì, nhưng một ngày liền ra hai nữ nhân điên, hơn nữa đều là ở hẻm Bắc, thì hơi có chút kỳ lạ rồi.

Nhưng chuyện ly kỳ vẫn còn tiếp tục phát sinh, ngày hôm sau đúng vào lúc mọi người đi vào hẻm Bắc xếp hàng chờ xem kịch, lại có nữ nhân điên vọt ra, lúc này đây không chỉ là một người, mà là tới hai nữ nhân điên, thời gian xê xích không đến một bữa cơm, lại oa oa kêu ầm lên, nói cái gì ma quỷ đánh đến nơi rồi, giống như là đang nói lời tiên tri vậy, một người nói xong, lại thêm một người nữa nói, làm cho người ta nghe mà sởn tóc gáy.

Hôm qua mặc dù cũng có nữ nhân điên xuất hiện, nhưng cũng không quấy rầy hứng trí xem kịch của mọi người, nhưng hôm nay không giống, hôm nay tất cả mọi người có chút không yên lòng, mà ngay cả Mộng Nhi, Mộng Đình trên đài cũng cũng không ở trạng thái tốt, thường hay diễn lỗi, hơn nữa còn là lỗi vô cùng trí mạng.

Đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay.

Thế cho nên diễn không bao lâu, Hàn Nghệ bước lên đài, nói lời xin lỗi với mọi người, tỏ vẻ chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây đã ảnh hưởng đến các nàng Mộng Nhi, tuyên bố hôm nay không diễn nữa.

Nhưng mọi người lại không hề oán giận, bởi vì bọn họ cũng không có tâm tình ngồi xem, qua loa cho xong việc.

Tất cả mọi người đã coi trọng rồi, thì việc này đã thành không đơn giản.

Bên trong thành đột nhiên xuất hiện lời đồn đại khắp bốn phía, nói cái gì mà chuyện ma quái ở hẻm Bắc, rồi nói là cái gì mà bệnh điên cũng sẽ lây.

Càng thêm ly kỳ chính là nữ nhân điên này khi ra khỏi hẻm Bắc liền giống như biến mất vậy, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Việc này thực sự đã xảy ra trước mắt, làm cho người ta không thể nào không tin được, trong lúc nhất thời truyền khắp nơi khiến lòng người bàng hoàng, trưởng bối từng nhà đều hạ nghiêm lệnh không cho con cháu trong nhà tới hẻm Bắc nữa.

Mà sang ngày kế tiếp, Phượng Phi Lâu cũng đã tuyên bố tạm dừng kinh doanh.

Cả hẻm Bắc bị bao trùm bởi sự lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK