Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phương diện nghệ thuật, phải đi theo hướng cực đoan, hoặc là đại tục, hoặc là phong nhã, thì mới dễ nổi tiếng được, phải biết rằng nơi này là Đường triều, ngươi là một người ở hậu thế, nếu muốn trang nhã, thì ngươi có thể trang nhã hơn được người ở Đường triều hay sao?

Hiển nhiên đây là người si nói mộng, còn nếu so độ tục, thì Hàn Nghệ vốn chưa từng sợ kẻ nào.

Từ tên là đã thấy được một chút.

《 Bạch Sắc Sinh Tử Luyến 》là cái tên cực kỳ cẩu huyết, nhưng đây chẳng qua là đối với hậu thế mà thôi, ở thời điểm hiện tại, tên này vẫn đủ trùng kích thính giác đấy, bởi vì đương đại đối với tình yêu còn rất mơ hồ, chú ý chỉ là môn đăng hậu đối, có yêu hay không cũng không sao hết, cho nên ba chữ "Sinh tử luyến" kia ngang trời xuất thế, hiển nhiên vô cùng thu hút mọi người.

Đương nhiên, nếu như ở hậu thế, phỏng chừng sẽ bị người người phỉ nhổ.

Về phần tại sao Hàn Nghệ phải lựa chọn kịch nói, bởi vì cái này có hiệu quả giống với nghề cũ của hắn đến kỳ lạ.

Bất kể là phim truyền hình, phim điện ảnh, hay là kịch nói, hơn phân nửa đều là hư cấu, từ góc độ khác mà nói, đó chính là gạt người, vì sao nói diễn kịch toàn lũ điên, xem kịch là kẻ khờ, chính là vì nguyên nhân này đấy.

Âm mưu cũng là lừa, cũng là cần kịch bản đấy, Hàn Nghệ cho tới nay đều là tự biên tự diễn, đương nhiên, hắn có một đoàn đội giúp hắn bày mưu tính kế, nhưng Hàn Nghệ không thể nghi ngờ là đạo diễn lớn nhất.

Hơn nữa Hàn Nghệ thật sự đúng là có tình yêu nồng nhiệt với nghệ thuật, đánh đàn, thưởng tranh, hắn đều biết, bởi vì ở thời điểm gạt người đều phải dùng đến.

Sau khi nói xong thì Hàn Nghệ đi xuống đài, bên cánh gà lại có hai người đi ra, hai người này mang lên một cái giá gỗ thật lớn đặt xuống vị trí bắt mắt nhất dưới đài, trên giá gỗ có một khối vải trắng, một thư sinh nghèo ngồi ở hàng thứ nhất nhìn thấy trên vải trắng có viết mấy chữ to, nhịn không được thì thầm: "Bạch Sắc Sinh Tử Luyến hồi thứ nhất, 'Gặp gỡ'. Vở kịch này chỉ là hư cấu, nếu như có tương đồng, thực sự chỉ là trùng hợp."

Điều này rất dễ lý giải, chính là phủi sạch hết thảy những gì có liên quan.

Cùng lúc đó tấm vải đỏ chậm rãi kéo sang hai bên, đập vào mắt là một cái chợ, có người bán hàng rong, có quầy hàng, có cửa hàng bán lẻ. Đương nhiên, đây đều là giả, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, nhưng đồng thời vẫn dễ nhận ra đây là một cái chợ.

Mấy người bán hàng rong đang thét to.

Một tiếng thét to rao hàng này lập tức đưa quần chúng dưới đài nhập vào vở diễn rồi.

Lại thấy có 3~5 người đi lại trên đó, mỗi người đều bộ dạng bình thường, toàn thân trên dưới không có một ưu điểm, thậm chí có thể nói bộ dạng còn hơi xấu xí, không thể nghi ngờ, những người này đều là một ít diễn viên quần chúng, đều là một ít tửu bảo đêm qua Hàn Nghệ tìm đến, vì không để cho tin tức truyền ra, Hàn Nghệ chỉ có thể làm như vậy, dù sao những người này cũng chẳng có được mấy câu lời kịch cả, tất cả đều chỉ diễn xuất một ít tình tiết đơn giản thôi, chính là tùy tiện đi đi lại lại, tác dụng của bọn họ chính là làm nổi bật diễn viên chính lên.

Chính là vì có sự tồn tại của vài tên diễn viên quần chúng này, cho nên rất nhanh mọi người đã chú ý đến tiểu cô nương đứng bên trái cột hai bím tóc, mặc áo váy gấm Tứ Xuyên, tiểu cô nương này ngồi xổm trước mặt một cái lồng trúc, chơi đùa với hai con thỏ ở bên trong, hai con thỏ này toàn thân tuyết trắng, đúng là Đại Thố và Nhị Thố đây mà, cái này cũng là để điểm danh cho chủ đề "Bạch sắc".

Nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu cô nương này có dung mạo thanh tú xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.

"A? Đây không phải là Mộng Đình của Phượng Phi Lâu sao?"

Một người đột nhiên nói.

Không sai, tiểu cô nương này đúng là do Mộng Đình đóng vai đấy.

Lúc này lại có một vị tiểu ca mặt trắng anh tuấn đi ra từ sau đài. Người mặc áo dài vải xám, nhìn qua có chút khó coi, nhưng dung mạo tuấn tú, chẳng qua nhìn có chút ẻo lả.

Vị tiểu ca trắng trẻo này đúng là do Mộng Nhi sắm vai, vốn chính là một nữ nhân.

Đương nhiên, điều này rất rõ ràng, hơn phân nửa số người đều nhận ra đây là một nữ nhân, cũng có không ít người nhận ra tiểu ca trắng trẻo này chính là Mộng Nhi của Phượng Phi Lâu.

Mộng Nhi đi tới trước đài, liếc mắt liền nhìn thấy Mộng Đình đang chơi đùa với thỏ, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Nhưng rồi lập tức lại cảm thấy ngượng ngùng, y vừa vụng trộm nhìn Mộng Đình, vừa đi đến trước một quầy hàng bán bánh bao bên cạnh hàng bán thỏ, nói với người bán hàng rong kia: "Lấy cho ta ba cái bánh bao."

Người bán hàng rong của quầy hàng kia đang bề bộn chưng bánh bao, vì thế nói: "Tiểu ca, xin chờ một chút."

"Không có việc gì, không có việc gì, ta tự lấy là được."

Mộng Nhi ném tiền tới, vừa vụng trộm nhìn Mộng Đình, tay cũng không ngừng cầm bánh bao từ trên quầy hàng bỏ vào trong bao vải trên vai mình.

Khách nhân ngồi dưới đột nhiên bật cười ha ha.

Nguyên lai Mộng Nhi này chỉ một lòng để ý vụng trộm nhìn Mộng Đình, nên lấy hết cả bánh bao ở quầy hàng của người ta, bao vải ở trên vai của nàng đã sớm chứa đầy, cũng đã lòi ra, lúc này mới khiến cho các vị khách bật cười.

"Vị tiểu ca này, ngươi muốn mua 3 cái bánh bao hay là 30 cái bánh bao vậy?"

Người bán bánh bao kia dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộng Nhi.

Dưới đài tiếng cười càng to.

Mộng Nhi dường như kịp phản ứng lại, vừa thấy sắp chất bánh bao đến tận miệng mình rồi, nhất thời không chú ý, toàn bộ bánh bao đều rơi hết xuống: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta... ta..." Trong lúc nhất thời nàng vô cùng quẫn bách, luống cuống tay chân.

Dưới đài lại cười ha ha.

Không có biện pháp, xưa nay không có hài kịch, nên tiêu chuẩn gây cười của dân chúng tương đối thấp, có một số người thậm chí bật cười ra cả nước mắt.

Kết quả là Mộng Nhi mua hết số bánh bao này, bởi vì bánh bao bị bẩn hết rồi, nên nàng ôm một đống bánh bao đứng ngay trước quán, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Lúc này lại nghe được một tràng cười khanh khách như chuông bạc.

Mộng Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộng Đình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng không ngừng cười khanh khách, chính mình cũng không nhịn được cười ngây ngốc theo.

Người xem ở dưới đài cũng cười.

Những lời đối thoại kế tiếp giống như đúc khi Hùng Đệ và Thôi Oánh Oánh gặp nhau, mà ngay cả tên cũng không khác nhau lắm, Mộng Đình ở trong này diễn vai một tiểu cô nương tên là Thôi Tinh Tinh, mà Mộng Nhi vào vai thanh niên tài tuấn còn lại tên là Hùng Phi.

Hàn Nghệ đứng dưới đài nghe được tiếng cười của khán giả, thì vừa cười vừa lắc lắc đầu, nói trở lại, Mộng Nhi và Mộng Đình diễn cũng không tốt lắm đâu, dù sao thì các nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua với những lời kịch này cả, thời gian luyện tập cũng chưa tới một tháng, việc này còn khó hơn cả luyện múa nữa, bởi vì nó cần ngươi phải đóng giả thành một người khác, đây là một lĩnh vực mà bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc.

Nhưng Hàn Nghệ thật sự không ngờ người xem lại nể tình đến vậy, hắn chỉ tùy tiện tạo ra một hai chỗ gây cười rất bình thường, thì những người xem này đã cười như vậy rồi, nếu hắn tỉ mỉ tạo ra những tình tiết hài hước hay hơn nữa, thì hắn hoài nghi những người này liệu có cười đến mức hôn mê bất tỉnh hay không.

Không tệ, cách diễn xuất của các nàng Mộng Nhi đích xác phi thường ngây ngô, tuy sơ hở chồng chất, nhưng những người này cũng là lần đầu xem kịch, cho nên cũng xem rất chăm chú, có thể nói là "Môn đăng hộ đối", tất cả mọi người đều đang trưởng thành.

"Hàn tiểu ca, vừa rồi ngươi nói như vậy, thật sự là có chút không ổn a."

Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Nga đã đứng bên cạnh Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, cười hỏi: "Không ổn chỗ nào?"

Lưu Nga nói: "Tuy rằng ân oán giữa Phượng Phi Lâu của chúng ta và Hoa Nguyệt Lâu cũng không phải là cái gì bí mật, nhưng đều là âm thầm phân cao thấp thôi, ngươi nhục mạ Hoa Nguyệt Lâu lộ liễu như vậy, thì Hoa Nguyệt Lâu nhất định sẽ không bỏ qua đâu, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đến gây rối đấy. Ta thấy ở đây chắc chắn có người của Hoa Nguyệt Lâu phái tới, chúng ta vừa mới mở cửa, nên khiêm tốn một chút mới đúng."

Buôn bán chính là như vậy đấy, nhiều khi đều là âm thầm phân cao thấp, sẽ không đưa ra trước ánh sáng. Bởi vì làm như vậy, sẽ lưu lại đường sống cho cả đôi bên, gặp mặt còn có thể gửi lời thăm hỏi, nếu trực tiếp xé da mặt, vậy thì không còn đường sống để xoay chuyển nữa rồi.

Có vài thời điểm, hai bên cũng không muốn đấu đá, nhưng chẳng qua không bỏ được mặt mũi, chỉ có thể tiếp tục cương thôi, cho nên thương gia chưa đến lúc trọng yếu nhất, là sẽ không xé da mặt với đối thủ đâu. Bởi vì trái đất là hình tròn nha, người cũng là tròn, việc mua bán càng thêm tròn, nói không chừng đến một lúc nào đó hai bên còn có khả năng hợp tác.

"Sẽ không đâu, cho dù ta mắng Tào Tú là mụ già, thì ả cũng sẽ không tìm tới tận cửa đâu." Hàn Nghệ lắc đầu nói.

Lưu Nga nghi hoặc nói: "Lấy sự hiểu biết của ta với Tào Tú, ả tuyệt đối sẽ không để yên như ngươi nói đâu."

"Đúng, có lẽ cô nói rất đúng."

Hàn Nghệ gật đầu, lại chuyển lời: "Nhưng cô cũng đừng quên. Tào Tú chẳng qua là tiện thể, mà mục tiêu chân chính của chúng ta là Thôi gia, nếu như ta là Tào Tú, ta căn bản không cần lên tiếng, tự nhiên sẽ có người tới cửa thay ta trút giận, hơn nữa bất kể là thực lực, hay là địa vị, thân phận cũng cao hơn một đoạn, một khi đã như vậy, sao không tọa sơn quan hổ đấu, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc cần lại bỏ đá xuống giếng chứ.

Kỳ thật vừa rồi ta còn hạ miệng lưu tình rồi đấy, dù sao các cô nương ở Hoa Nguyệt Lâu cũng không dễ dàng, nói cách khác, ta kiểu gì cũng phải đem Hoa Nguyệt Lâu nói thành động Bàn Tơ, bên trong toàn là yêu tinh, dù sao ta biết mặc kệ ta nói thế nào, thì Tào Tú đều không có khả năng tới cửa tìm phiền toái, mà Thôi Tập Nhận nhất định sẽ tìm tới cửa."

Lưu Nga nghe vậy cũng thấy có lý, bởi vì nếu là Tào Tú, thì chỉ có thể tới láo nháo, cùng lắm là mắng vài câu, nhưng Thôi gia mà tới, vậy thì tính chất hoàn toàn bất đồng rồi, thậm chí Phượng Phi Lâu đều có khả năng không tồn tại được nữa, một khi đã như vậy, thì hà tất phải xoắn, cứ xem kịch vui là được rồi, đơn giản mà nói, Phượng Phi Lâu chính là đang tìm đường chết.

Cho nên trong lòng Lưu Nga cũng cực kỳ lo lắng, kịch bản này do Hàn Nghệ đưa ra, sẽ đắc tội không ít người nha! Lần này nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ không xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời rồi, nói không sợ hãi là không có khả năng, nhưng thật sự là nàng quá hận Tào Tú, lại bị đối phương đánh cho không có sức hoàn thủ, nên lúc này mới đi theo Hàn Nghệ cùng nhau tìm đường chết, chứ nếu không thì nàng thật sự không dám đi lên con đường này, thấp giọng hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thật sự chắc chắn Trưởng Tôn Phó Xạ sẽ ra mặt sao? Trưởng Tôn gia cũng là danh môn vọng tộc, sĩ thứ thiên cách, đối với chúng ta là thế, mà đối với bọn họ cũng là thế."

Hàn Nghệ cũng định liệu trước rồi: "Nhất định sẽ tới, nếu ông ta không xuất hiện, vậy thì mấy năm nay ông ta làm tể tướng cũng lãng phí rồi."

Lúc bọn họ nói chuyện, dưới đài một mảnh an tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười to.

Vở kịch nói trên đài vẫn còn tiếp tục, rất nhanh, Hùng Phi do Mộng Nhi diễn xuất và Thôi Tinh Tinh do Mộng Đình diễn xuất đã rơi vào bể tình, Hùng Phi thường xuyên mang thỏ nhỏ đi vụng trộm hẹn hò với Thôi Tinh Tinh, mà trong quá trình hẹn hò, tên ngốc Hùng Phi thường xuyên gây ra một số trò cười, làm cho khán giả dưới đài cười ha ha.

Nhưng rất nhanh đã xảy ra mâu thuẫn, trên đài đột nhiên xuất hiện ba vị công tử mặc phục sức hoa lệ, ba công tử này chính là do Tang Mộc, Tá Vụ, Đông Hạo diễn xuất.

Hóa ra ba vị công tử này chính là ca ca ruột của Thôi Tinh Tinh, mà Thôi gia lại là một gia đình quý tộc, mà Hùng Phi chỉ là một con cháu thứ tộc vào kinh đi thi, sĩ thứ thiên cách, vì hiệu quả, Hàn Nghệ còn đặc biệt an bài cho ba công tử ca kia đánh Hùng Phi, sau đó lại ép buộc lôi Thôi Tinh Tinh đi, rõ ràng chính là bôi đen, cũng đã gọi tên Thôi Tinh Tinh ra rồi, thì còn để ý điểm này làm gì.

"Tinh Tinh . . .Tinh Tinh. . .!"

"Phi ca, Phi ca . . .!"

Khi mà Hùng Phi ôm Đại Thố và Nhị Thố quỳ rạp trên mặt đất, cùng với Thôi Tinh Tinh bị ép buộc lôi đi kêu lên tên đối phương, có không ít người xem đều lau khóe mắt, xem ra bọn họ không chỉ có tiêu chuẩn cười thấp, mà tiêu chuẩn rớt nước mắt cũng thấp nữa.

Bởi vì bọn họ đều là một ít thứ tộc, dân thường, khi nhìn thấy Hùng Phi, thì không tránh khỏi đồng cảm.

Trong lúc người xem chờ mong nội dung vở kịch sẽ phát triển như thế nào, thì tấm vải đỏ ở hai bên đột nhiên chậm rãi hạ xuống.

Làm cái gì vậy?

Còn chưa kết thúc mà!

Sao tấm vải đỏ này lại hạ xuống, có phải là hỏng rồi hay không?

Mỗi khán giả đều ngây ra như phỗng.

Hàn Nghệ đi lên sân khấu, chắp tay nói với tất cả mọi người: "Các vị, thật có lỗi, vở diễn hôm nay dừng ở đây thôi."

"Thế này là hết hả?"

"Rốt cuộc thì Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh sẽ ra sao đây?"

"Thế này còn chưa xong mà."

Khán giả đều rất khó chịu, dù sao bọn họ cũng không biết sự tồn tại của phim nhiều tập, nếu như đây là kết cục, vậy thì kiểu gì cũng phải đập luôn Phượng Phi Lâu này, bởi vì bọn họ đã đem chính mình nhập vào nhân vật Hùng Phi này, ai cũng muốn được ăn thịt thiên nga cả, thế này quá tra tấn rồi, cho nên bọn họ không tiếp thu được loại kết cục như vầy.

Hàn Nghệ giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi mới nói: "Các vị yên tâm, đây là hồi đầu tiên, câu chuyện này còn lâu mới kết thúc, chỉ có điều thời gian cũng không còn sớm nữa rồi."

"Thời gian vẫn còn sớm mà! Bây giờ mới vừa đến giờ cơm tối thôi."

"Lại diễn một chút nữa đi, ít nhất cũng phải diễn đến khi trời tối đen chứ."

Mịa. Các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, một văn tiền ăn cơm trưa rồi, còn muốn ăn cơm tối nữa à, thật đúng là coi tiền của lão tử là đốt pháo ra sao. Hàn Nghệ là cố ý đẩy nhanh kết thúc trước thời điểm cơm tối đấy, bằng không hắn lại phải bao nốt cả cơm tối rồi, vậy thì không phải lỗ chết sao, hắn chắp tay nói: "Thật sự là có lỗi quá, hôm nay chúng ta chỉ diễn được đến đây thôi, nếu mọi người còn muốn xem, thì ngày mai đến sớm một chút, cùng một thời điểm, cùng một giá tiền."

Nói xong, hắn liền mặc kệ, đi xuống dưới đài luôn.

Cùng lúc đó, năm cánh cửa ở phía sau cũng mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK