Nhưng mà, đáng tiếc chính là, không có người nào phát giác được có người làm trò quỷ ở đây.
Hàn Nghệ nhìn xung quanh một lần nữa, có vẻ vẫn chưa phát hiện điều gì, sau đó lại nhắc mọi người nhớ lưu ý một chút. Bởi vì tới đây đều là nữ tử quý tộc, người bình thường muốn lẻn vào, là rất dễ bị phát hiện, cho nên chỉ cần chú ý một chút, là đối tượng sẽ không ra tay được.
Sau khi dặn dò xong, Hàn Nghệ liền cáo từ.
"Hàn tiểu ca, vừa rồi là..."
Lưu Nga vội vàng đi theo qua, nhỏ giọng hỏi.
Hàn Nghệ thản nhiên trả lời: "Việc này qua rồi, không nên nói nữa, tỷ kêu Tiểu Thiến lại đây."
Lưu Nga đáp một tiếng, dừng lại, nhìn bóng lưng của Hàn Nghệ, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Nàng mơ hồ cảm thấy việc này có thể chỉ là Hàn Nghệ giả thần giả quỷ. Nhưng nó quá khó tin rồi. Sao có thể làm được nhỉ?
"Hàn Nghệ, ngươi không sao chứ?"
Dương Phi Tuyết liền đi tới, vẻ mặt quan tâm. Vừa rồi nàng và Nguyên Mẫu Đơn cũng đi theo ra.
Hàn Nghệ rất là thoải mái cười nói: "Việc nhỏ thôi, hiện tại ổn rồi."
Nguyên Mẫu Đơn như cười như không nói: "Đúng là lợi hại! Nhưng lên núi nhiều, rồi cũng sẽ gặp hổ thôi."
Hàn Nghệ sao lại không biết nàng đang châm biếm mình, ra vẻ kinh ngạc: "Mẫu Đơn nương tử có ý gì?"
Nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn đầy khiêu khích, dường như đang nói, không có chứng cứ, ngươi ngon tới cắn ta đi.
Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn có chút hận ý, không có lên tiếng.
Hàn Nghệ lại nói: "Dương cô nương, Mẫu Đơn nương tử, ta còn có chút việc phải xử lý, không thể tiếp đãi các cô rồi. Ta sẽ bảo người lấy một bộ cờ nhảy cho các cô nhé."
Dương Phi Tuyết vội vàng nói: "Không sao, ngươi cứ đi đi."
"Xin lỗi không tiếp được!"
Hàn Nghệ khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ khuất bóng, càng nhìn càng thấy thằng này kiêu ngạo, không kìm được nghiến răng nghiến lợi: "Nhất định sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bắt tại trận ngươi."
Bởi tiếng nàng rất nhỏ, Dương Phi Tuyết nghe không rõ nên tò mò hỏi: "Mẫu Đơn tỷ, tỷ vừa nói gì?"
Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, ồ một tiếng, nói: "Không có gì."
Hậu viện của Phượng Phi Lâu!
Tiểu Thiến đi đi lại lại, có vẻ như chưa hoàn hồn, còn đang khóc sướt mướt trước mặt Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười nói: "Tiểu Thiến, ta biết là muội bị không ít oan ức. Nhưng ta phải làm như vậy, mới có thể giúp muội giải oan. Cho nên, mong muội tha lỗi cho ta."
Tiểu Thiến trộm liếc Hàn Nghệ, thấy ông chủ vậy mà xin mình tha thứ, không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng lắc đầu: "Muội...muội không có trách Tiểu Nghệ ca. Muội chỉ sợ huynh đưa muội đi quan phủ thôi."
"Làm sao như vậy được."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Ta vẫn luôn rất tin tưởng muội, cũng như tin tưởng mọi người trong Phượng Phi Lâu. Muội không cần lo lắng nữa, chuyện đã giải quyết xong. Thế này, ta bảo nhà bếp làm riêng cho muội một bữa. Muội ăn ngon rồi ngủ trưa, hảo hảo nghỉ ngơi cho khoẻ, buổi chiều lại theo Lưu tỷ qua chỗ Tứ Nương nói một tiếng xin lỗi. Tuy rằng việc này không trách muội, muội cũng là người bị hại, nhưng dù sao chúng ta cũng là chủ nhà, phải có thái độ của chủ nhà. Có đôi khi lấy ơn báo oán sẽ nhận được lại càng nhiều hơn. Hơn nữa, điều này đối với muội mà nói, cũng là một chút vốn liếng. Ít nhất sẽ làm cho Tứ Nương mang lòng áy náy với muội. Để sau này nếu việc này phát sinh lần nữa với muội, họ cũng sẽ không còn hoài nghi muội nữa."
Tiểu Thiến ngừng khóc, nhẹ gật đầu: "Muội sẽ nghe lời Tiểu Nghệ ca."
"Tốt!"
Hàn Nghệ vỗ vỗ bả vai nàng: "Nghỉ ngơi chút đi."
"Vâng."
Hàn Nghệ an ủi Tiểu Thiến xong, nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ đi đến sau hẻm.
Ra sau hẻm, Hàn Nghệ nhìn xung quanh, lại đi đi đến rừng cây nhỏ bên cạnh. Vào trong rừng cây, hắn duỗi cái lưng, dựa vào một cây đại thụ, hai mắt khép hờ, mũi chân không ngừng nhịp nhịp.
"Ngươi đang đợi ta sao?"
Nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng, chỉ thấy phía đối diện đi ra một nữ tử che cái khăn trên mặt. Đúng là một trong tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, Cố Khuynh Thành.
Hàn Nghệ cười nói: "Ta chỉ là tới đi tiểu."
"Đồ thô tục!"
Cố Khuynh Thành xì một tiếng khinh miệt, ngay sau đó nói: "Bất quá Hàn công tử thật sự đủ thủ đoạn. Khuynh Thành hổ thẹn không bằng."
"Quá khen, quá khen"
Hàn Nghệ cười cười, đột nhiên vươn tay ra, túm lấy cổ tay của Cố Khuynh Thành, kéo mạnh sang gốc cây, đẩy Cố Khuynh Thành vào gốc cây.
Nhìn độ thuần thục là biết hắn không ít lần dùng chiêu này.
Cố Khuynh Thành tựa hồ không ngờ tới, liền kêu lên một tiếng, không khỏi hoảng sợ nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hàn Nghệ nhìn Cố Khuynh Thành cười dài: "Cô còn biết sợ sao?"
Cố Khuynh Thành ổn định tâm cảnh, hừ nhẹ: "Ta sợ cái gì, ngươi còn dám làm gì ta chứ?"
"Vậy cô nghĩ sai rồi. Đừng thấy ta tuổi còn nhỏ, nhưng kinh nghiệm dã chiến của ta rất phong phú đấy." Hàn Nghệ cười dâm nói.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: "Cô chắc là còn chưa hiểu ý của từ dã chiến. Cái gọi là dã chiến, chính là chịch giữa ban ngày ban mặt, cũng là theo đuổi một loại kích thích đó."
Cố Khuynh Thành nghe xong cái trán phiếm hồng, 'Phi' một tiếng.
Hàn Nghệ ha hả: "Phiền cô kéo cái khăn che mặt xuống đã, sau đó hãy 'Phi'. Nếu không sẽ chẳng có bất kỳ lực sát thương gì với ta đâu."
Cố Khuynh Thành hừ nói: "Nếu ngươi dám làm vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Hàn Nghệ nói: "Ta không phải là không dám, mà là cô còn chưa có gợi được hứng thú cho ta. Ta mà đã muốn thì nhất định cô sẽ rất thích."
"Đồ hạ lưu."
"Cô hiểu lầm rồi. Xong việc ta nhất định sẽ trả tiền. Đây là nguyên tắc. Ta có nợ tiền gì, thì cũng không nợ loại tiền này."
"Ngươi..."
Cố Khuynh Thành hai mắt trợn trừng.
"...Không phải là người."
Hàn Nghệ nói: "Trở về nói cho Tào Tú, đừng có chơi trò mèo này với ta, mụ còn non lắm. Sở dĩ ta vẫn luôn không gây hấn với Hoa Nguyệt lâu các ngươi, là vì đối thủ của Tào Tú là Lưu Nga, chứ không phải ta, nên ta không muốn tham sự. Nhưng đây là lần cuối cùng."
Cố Khuynh Thành hơi sững sờ, nói: "Ngươi vừa rồi không vạch trần ta, chính là để ta mang lời này trở về sao?"
"Sai!" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Sở dĩ ta không tóm cổ cô, chỉ là vì ta rộng lượng. Còn nếu cần truyền lời ấy à, ta tìm đại ai đó cũng được."
Cố Khuynh Thành cười khúc khích, nói: "Thật không biết xấu hổ."
Hàn Nghệ cười nói: "Chính là vì ta còn muốn mặt mũi, nên cô mới có thể quần áo đầy đủ. Nếu ta thật không biết xấu hổ, không chừng con của cô phải mang họ Hàn rồi."
Cố Khuynh Thành vốn là muốn "Phi", nhưng nghĩ đến còn mang mạng che mặt nên không có nhổ ra, chỉ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, ngay sau đó hừ nói: "Ngươi cho là Tào Giả Mẫu phái ta tới sao?"
Hàn Nghệ cau mày hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
Cố Khuynh Thành nói: "Đương nhiên không phải, cho dù Tào Giả Mẫu muốn chỉnh ngươi, cũng sẽ không phái ta đến. Vạn nhất ta thất thủ, thì ai cũng biết đây là Hoa Nguyệt Lâu làm."
Hàn Nghệ sửng sốt, đúng nhỉ, sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ, nói: "Chứ hổng lẽ là cô tự tới?"
"Không sai."
Hàn Nghệ gật gật đầu, đưa tay vào trong ngực lục lọi một chút.
Cố Khuynh Thành khẩn trương hỏi: "Ngươi định làm gì đó?"
"Ta xem ta có mang đủ tiền không." Hàn Nghệ nói rất chân thành.
Cố Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, hai mắt trợn trừng, nhưng được một lúc lại quay đầu cười nói: "Những vị công tử muốn nhìn nửa mặt ta, ít nhất cũng phải vài quan tiền. Hiện tại ngươi đang cầm tay ta, kiểu gì cũng phải mấy chục quan."
"Thật không? Nạm vàng hay sao mà mắc vậy."
Hàn Nghệ sợ hãi kêu một tiếng, tiện thể tay còn nhéo nhéo cổ tay Cố Khuynh Thành một cái, sau đó liền buông ra, nói: "Cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đáng một trăm quan, hay... Hay là bỏ đi, ta không trả nổi tiền đâu." Trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. Tứ đại hoa khôi quả nhiên là cỗ máy in tiền xịn xò. Nhìn nửa mặt mà đã phải trả nhiều tiền như vậy, thà tình nguyện làm chó một ngày còn hơn.
Cố Khuynh Thành rút tay lại, lắc lắc cổ tay của mình, hơi trừng mắt nhìn Hàn Nghệ: "Còn nói cái gì mà 'Người bạn của chị em phụ nữ'. Ngươi toàn làm vậy với phụ nữ à?
Hàn Nghệ cười: "Ta nếu không làm bạn với chị em phụ nữ, thì hiện tại còn đứng chỗ này sao, không chừng đã úp sấp trên gốc cây rồi."
Dừng một chút hắn lại nói: "Nói đi, tại sao phải làm vậy?"
Cố Khuynh Thành hừ nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta à, lần trước vì sao ngươi đem túi thơm của ta đưa cho Nha Nương."
Hàn Nghệ nói: "Là cô động thủ trộm tiền ta trước, ta mới ra tay đấy."
Vừa dứt lời, một túi tiền vô cùng bẩn xuất hiện trước mặt hắn.
Hàn Nghệ nói: "Làm gì thế?"
"Cầm lấy đi, một đồng cũng không thiếu."
"Ta không cần."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cô nghĩ ta ngốc à. Ta không có túi thơm trả lại cho cô đâu. Cô cứ cầm đi."
Lời này vừa ra, Cố Khuynh Thành lại duỗi tay trái ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn trơn mềm lại có thêm một túi thơm.
"Lợi hại! Lợi hại!" Hàn Nghệ gật gật đầu: "Trộm được à."
Cố Khuynh Thành dương dương đắc ý nói: "Đối phó loại nữ nhân như Nha Nương, ta cũng cần đi trộm sao?"
"Bội phục, bội phục!" Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta vẫn không muốn. Dù sao túi thơm này vẫn không phải là ta trả lại cho cô."
Cố Khuynh Thành nói: "Vậy ngươi cầm lấy túi thơm, sau đó trao đổi với ta. Dù sao, lấy bản lĩnh trộm đồ của ngươi, thì ta cũng không phải là đối thủ của ngươi."
"Ý hay đấy."
Hàn Nghệ gật gật đầu, giơ tay cầm túi thơm rồi nhét vào ngực.
Cố Khuynh Thành ngẩn ra, nói: "Làm gì thế?"
Hàn Nghệ cười nói: "Trong túi tiền của ta chỉ có mấy văn tiền. Túi thơm của Cố Khuynh Thành lại đáng giá ít nhất mấy chục quan. Ta mà trao đổi với cô, trừ phi đầu ta toàn bã đậu."
Cố Khuynh Thành không hề phản bác, ngược lại cười nói: "Ngươi đã thích túi thơm của bản cô nương như vậy, thì bản cô nương sẽ tặng cho ngươi."
Hàn Nghệ vội nói: "Ài, ài, ài, cô đừng nói như vậy. Ta là một nam nhân, thích túi thơm làm gì. Cô hãy cầm về đi."
Nói xong, hắn trả lại túi thơm.
Trong mắt Cố Khuynh Thành xuất hiện một tia giảo hoạt, giơ tay bắt lấy, nhưng Hàn Nghệ còn nhanh tay hơn, rút tay về, lại cho vào ngực, rồi cười ha hả: "Nhưng ta thì thích tiền, đa tạ ý tốt của cô." Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này rất giảo hoạt, thiếu chút nữa lọt hố rồi.
Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày, vẻ mặt ảo não, cái khăn che mặt cũng che không hết, cười nói: "Nếu ngươi đã nhận, vậy ngươi đừng có đưa túi thơm cho người khác đấy."
"Cô quản được ta sao."
Hàn Nghệ hừ một tiếng, lại nghiêm mặt nói: "Bất kể thế nào, hôm nay có thể xem là ta tha cho cô, cũng sẽ không truy cứu nữa. Nhưng tốt nhất đừng có lần nào nữa, đến lúc đó đừng nói là túi thơm, cho dù có tặng cô cho ta, ta cũng sẽ không lưu tình. Không phải ta khinh thường cô đâu, cô căn bản không phải là đối thủ của ta."
Cố Khuynh Thành hừ nói: "Cố Khuynh Thành này tuy là nữ tử phong trần, nhưng vẫn có thể phân biệt đúng sai. Lần trước là ta có ý trêu đùa ngươi trước, sai là ở ta, mà không phải ở ngươi. Hơn nữa cũng là do ta tài nghệ của không bằng người. Nếu vì thế mà đến báo thù ngươi, thì ta không khỏi quá nhỏ mọn đi."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Hoa Nguyệt lâu của cô sắp đóng cửa sao?"
Cố Khuynh Thành nói: "Phượng Phi Lâu của ngươi mới phải đóng cửa."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Nếu không phải thế, thì cô thân là trụ cột Hoa Nguyệt lâu, không lý gì rảnh rỗi đi làm những chuyện này."
Cố Khuynh Thành liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Ta làm như vậy, chỉ là muốn thử ngươi thôi."
Hàn Nghệ nói: "Thử cái gì? Là phong độ, hay là vòng ngực, à không, trí tuệ."
"Ngươi thật đúng là biết cách tô son trát phấn đấy."
Cố Khuynh Thành lại 'Phi' một tiếng, nói: "Ta nghe nói qua chế độ thuê mướn của Phượng Phi Lâu các ngươi, cũng nghe nói cái văn hóa làm việc của các ngươi, cái gì mà Phượng Phi Lâu là một đại gia đình, phải tôn trọng lẫn nhau, yêu quý lẫn nhau, không biết ta nói đúng không?"
"Tuyệt đối không sai."
Cố Khuynh Thành lại nói: "Cho nên ta muốn thử ngươi, xem có đúng thế thật không."
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nhưng nghe cô nói một hồi lại thầy nhàm. Nó có quan hệ cái lông gì với cô."
"Hiện tại có lẽ không có, nhưng nói không chừng về sau sẽ có."
"Là sao?"
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Ta muốn đến Phượng Phi Lâu của ngươi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta.
Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK