Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ nha Dương Châu.

"Làm phiền hai vị quan đại ca, đa tạ hai vị quan đại ca"

Hùng Đệ vác một bao đồ nặng trịch, dưới sự hộ tống của hai sai nha ra khỏi cửa lớn quan nha, cứ mấy bước nó lại quay người chắp tay, bái hai vị quan đại ca, chỉ vì tiểu tử này dáng người mập mạp, khi chào bái, dáng điệu ngây thơ chân thành, vô cùng đáng yêu, hai sai nha kia cũng vô cùng khách khí với nó.

Hôm nay nó đã làm một việc tốt thật lớn, dương thiện phạt ác chính là nó.

Sau khi cho lời khai xong, Dương Tư Nột bảo nó rời đi, dù sao thì tao ngộ của nó đích thật cũng khiến người ta đồng tình, cũng không làm khó nó. Tuy rằng danh dự Dương gia chịu một chút tổn hại vì chuyện này, nhưng Dương Tư Nột biết Hùng Đệ chỉ là muốn báo thù cho cha mẹ, chứ không phải là cố ý khiến Dương gia ông ta khó chịu, hiếu tâm và dũng khí vô cùng tốt đẹp. Phải biết ở thời cổ đại vô cùng tôn sùng hiếu tử, cho nên Dương Tư Nột hoàn toàn không ghi hận Hùng Đệ, ông ta chỉ căm hận lão lừa trọc kia.

Hùng Đệ ra khỏi phủ nha, trước tiên là đưa mắt nhìn trời, trên gương mặt mập mạp dào dạt nụ cười, lại đi dạo trong thành, mua một chút hương nến, sau đó đi về phía Thiên Tế Tự.

Đến giữa núi phía sau nhà, Hùng Đệ quỳ gối trước hai nấm mồ, một bên đốt nhang cắm xuống trước mồ, một bên chảy nước mắt, vừa cười vừa nói: "Cha, mẹ, hai người có thể an nghỉ rồi, cuối cùng hài nhi đã giúp hai người báo thù rồi."

Nó vốn nói nhiều, đã lâu lại không đến thăm hỏi cha mẹ, do vậy cứ lẩm bẩm thì thào, vừa khóc vừa kể cho cha mẹ nghe chuyện xảy ra gần đây, nói rõ chi tiết, thậm chí ngay cả chuyện Hàn Nghệ không cho nó khoác tay lên vai Tiểu Dã cũng nói cho cha mẹ nghe.

"Ai nha!"

Chợt nghe một tiếng khiển trách: "May mà người trốn bên này chính là ta, nếu là người khác, vậy thì ta thật sự bị ngươi hại thảm rồi."

Chỉ thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi ra từ hai bên trái phải.

"Hàn đại ca, Tiểu Dã."

Hùng Đệ lập tức vui sướng kêu lên.

Hàn Nghệ tức giận nói: "Có những lời chỉ nói trong lòng là được rồi, không thể nói thành tiếng được."

"Thật xin lỗi, sau này đệ sẽ nhớ kỹ."

Hùng Đệ gãi đầu cười ha ha nói.

"Cho nè!"

Hàn Nghệ và Tiểu Dã cầm tấm ván gỗ trong tay đưa tới: "Trước tiên dùng tạm đã, đợi sau này làm một phiến đá khác."
Hùng Đệ liếc nhìn, trên tấm gỗ viết tên của cha mẹ nó, đây chính là hai tấm bia mộ nha!

Bởi vì Hùng Đệ không sống trong thôn, cho nên lúc trước khi cha mẹ nó chết, không ai giúp nó cả, không giống như Hàn nghệ, còn có đám người Dương Lâm giúp đỡ. Nó chỉ có thể dốc hết sức lực, nhưng lại không biết chữ, do vậy không lập bia.

Tên tiểu tử mập này lập tức cảm động muốn rơi lệ.

"Được rồi, được rồi, hôm nay đệ khóc còn chưa đủ sao."

Hàn Nghệ vội vàng nói.

Hùng Đệ vừa nghe, lập tức vẻ mặt đầy mong chờ nói: "Đại ca, hôm nay đệ biểu hiện thế nào?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Phi thường tốt."

Tiểu Dã cũng ra sức gật đầu.

Đây là nói thật, hắn cũng không ngờ Hùng Đệ lại biểu hiện tốt như vậy.

"Đây đều là do đại ca dạy dỗ tốt."

Hùng Đệ nghe được Hàn Nghệ khen ngợi, rõ ràng là vô cùng vui vẻ, bật cười ha ha, khuôn mặt béo tròn còn vương nước mắt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Chậc, tên mập này còn biết có qua có lại nha! Hàn Nghệ nói: "Có điều đệ cũng thật không cẩn thận, có người theo dõi mà đệ lại không biết."

Hùng Đệ cả kinh thất sắc: "Ai theo dõi đệ?"

"Ta đó!"

"Hả?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ta theo dõi đệ từ phủ nha đến đây, đệ không chút phát giác nào cả."

Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh lại theo dõi đệ?"

"Ta chẳng phải là sợ đệ bị người ta theo dõi sao." Hàn Nghệ đương nhiên là quan tâm tên này, do vậy luôn đợi trước cửa phủ nha, nhưng trước đó hắn không hề nói rõ, âm thầm đi theo nó đến đây.

"Sau này đệ sẽ chú ý."

Hùng Đệ nghiêm túc gật đầu.

Hàn Nghệ lại hỏi: "Đúng rồi, đệ vào trong phủ nha có bị hù đến đái ra quần không."

Hùng Đệ lắc đầu nói: "Còn lâu đệ mới sợ, đệ cũng chẳng phải là đến đấy lần đầu."

Đúng rồi, tiểu tử này ngay cả nhà lao cũng từng ngồi mà. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Kinh nghiệm ở phương diện này, ta thật sự không bằng đệ."

Hùng Đệ cười ha ha, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng lấy bao đồ xuống, nói: "Dương Công kia đối với đệ cũng không tệ, còn cho đệ một quan tiền." Nó vừa nói, vừa lấy một xâu tiền lớn ra, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ: "Hàn đại ca, Tiểu Dã, hai người đối với ta tốt như vậy, cho ta ăn, lại giúp ta báo thủ. Bây giờ ta có tiền rồi, hôm nay mời các huynh ăn một bữa ngon, không biết các huynh có nể mặt không?"

Nó cũng không phải không yêu tiền, chỉ là trong suy nghĩ của nó, bạn bè mới là quan trọng nhất, cho nên tuy rằng gia sản toàn thân chỉ có một quan tiền, nhưng nó càng hi vọng có thể xây dựng được tình cảm sâu đậm hơn với Tiểu Dã và Hàn Nghệ. Nói một cách tiêu cực thì chính là nó sợ mình bị Hàn Nghệ và Tiểu Dã vứt bỏ, cho nên có tiền thì nhanh chóng lung lạc Tiểu Dã và Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ sao lại không rõ tâm tư của nó, nói: "Một quan tiền thì đệ đã sướng vậy rồi sao? Đệ có biết hôm nay bọn họ đã xét được bao nhiêu tiền ở Thiên Tế Tự về không. Chỉ là một quan tiền mà thôi, đệ cần gì cảm kích như vậy. Có điều đệ yên tâm, bọn họ ăn thịt, chúng ta cũng được húp canh. Bữa cơm này hôm nay đệ nhường cho Dương gia đi, để hôm khác đệ lại mời, đến lúc đó chúng ta không say không về."

Tiểu Dã cũng gật đầu.

Hùng Đệ gật đầu lên tiếng.

Hàn Nghệ liếc nhìn sắc trời, nói: "Trời không còn sớm, chúng ta dựng bia mộ cho cha mẹ đệ trước, tối nay chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."

"Vâng."

Ba người hợp sức nhanh chóng dựng xong bia mộ.

"Cha, mẹ, hài nhi phải đi rồi, có điều hai người yên tâm, Hàn đại ca sẽ chăm sóc con"

"Khụ khụ khụ."

Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Câu này của đệ sao ta nghe mà có chút sợ, nếu ta không chăm sóc tốt cho đệ, cha mẹ đệ có nửa đêm đến tìm ta không?"

Hùng Đệ ha ha nói: "Đại ca, đệ rất dễ chăm sóc."

Hoand toàn chính xác, nó uống nước mà cũng mập được mà, Hàn Nghệ liếc đôi mắt trắng dã: "Coi như ta phục đệ."

Sau khi nói từ biệt, ba người liền đi xuống núi, nhưng vừa đến dưới chân núi, Tiểu Dã đột nhiên liếc nhìn ra sau.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tiểu Dã, sao thế?"

Tiểu Dã nhướng mày lên, lại liếc nhìn ra sau, sau đó lắc đầu.

Hàn Nghệ cũng liếc nhìn ra sau, sau đó nói: "Đi thôi."

Nhưng cứ mỗi khi đi được một lúc, ánh mắt nó lại liếc nhìn ra sau, cho đến khi cách xa mấy trăm bước, bốn phía vô cùng trống trải, nó mới xác định phía sau không có ai theo dõi, chỉ coi như mình đa nghi.

Tối đó, đêm đã khuya, sắp canh ba rồi, thành Dương Châu ồn ào suốt cả ngày rốt cuộc đã yên tĩnh lại, trong ngoài thành chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy ánh nến lập lòe.

Trên con đường nhỏ sau núi của Thiên Tế Tự, nương theo ánh trăng mơ hồ thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người thúc một chiếc xe lừa chậm rãi đi về phía Thiên Tế Tự.

"Hàn đại ca, sao huynh lại khẳng định trong Thiên Tế Tự còn giấu không ít tiền?"

"Việc này rất đơn giản, có tật giật mình!"

"Có tật giật mình?"

"Đúng vậy, con lừa trọc Cửu Đăng kia dù sao cũng làm việc trái lương tâm, vậy nhất định sẽ chột dạ, gã chắc chắn sẽ lo lắng một ngày nào đó sẽ bị người ta vạch trần, mà gã lại vốn hành sự vô cùng cẩn thận, đặc biệt là chuyện tiền bạc, cho nên gã nhất định còn giấu đi một chút, đây chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi."

"Nhưng quan phủ chẳng phải đã lục soát xong rồi sao, nếu có giấu tiền, e rằng quan phủ cũng đã tịch thu rồi."

"Quan phủ trước nay làm việc cứng nhắc, mục tiêu đầu tiên của bọn họ nhất định là xét nhà kho. Chỉ cần bọn họ không nghĩ đến chuyện con lừa trọc Cửu Đăng còn giấu tiền, vậy thì bọn họ sẽ không đặc biệt xét kỹ, như vậy đã cho chúng ta cơ hội rồi."

"Vậy chúng ta cũng không cần vội vã như vậy chứ, bây giờ còn chưa đến một ngày, nếu chẳng may bị người ta phát hiện thì sao, chi bằng đợi thêm vài ngày nữa hẵng đến."

"Không được, chúng ta nhất định phải hành động trong đêm nay."

"Vì sao?"

"Thứ nhất, ta lo lão lừa trọc đó còn có đồng lõa, nếu thế..., bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách chuyển tiền đi, nhưng bọn họ cũng đồng dạng hết sức kiêng dè náo động hôm nay, không dám đến đây. Hai là hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan phủ có thể nhất thời phản ứng không kịp, nhưng ta không dám bảo đảm, bọn họ sẽ không nghĩ đến điểm này. Đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ phái người đến tra xét lần nữa, cho nên, đêm hôm nay thoạt nhìn là nguy hiểm nhất, nhưng cũng là đêm an toàn nhất, một khi qua khỏi đêm nay, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra."

Lúc đang nói chuyện, hai người đã đến dưới chân núi phía sau Thiên Tế Tự.

Nhưng hai người cũng không vội vã lên núi, mà là đứng chờ dưới chân núi. Đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, Hàn Nghệ không cần nhìn cũng biết là Tiểu Dã.

"Tiểu Dã!"

Hùng Đệ nhìn thấy bạn tốt, dĩ nhiên vô cùng hưng phấn.

Tiểu Dã tiến lên trước, gật đầu mấy cái với Hàn Nghệ và Hùng Đệ.

Hóa ra khi đêm xuống, Hàn Nghệ đã bảo Tiểu Dã đến xem xét nơi này, nhìn xem phụ cận có người hay không, dù sao thì về mặt này Tiểu Dã cũng có thiên phú mà người bình thường không có.

Quả đúng như hắn đoán, trong cái đêm sau trận náo động này, ngoài trừ bọn họ ra thì không ai dám đến đây cả, bởi vì lỡ như bị người ta nhìn thấy, cho dù là ngươi tới đốn củi, cũng có thể bị cho là đồng đảng của thần côn Cửu Đăng.

"Chúng ta đi thôi."

Ba người tìm đường nhỏ đi lên núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK