Các ngươi tự do rồi.
Đừng thấy đây chỉ là năm chữ, nhưng chính năm chữ này, lại là thứ mà nhân loại theo đuổi mấy ngàn năm, cho dù là xã hội mà Hàn Nghệ nhận thức trước kia, nhân loại cũng vẫn bước trên con đường theo đuổi tự do.
Năm chữ này nói lên điều gì?
Tất cả!
Hết thảy của tất cả.
Trong lầu một mảnh an tĩnh.
Đây là đang nằm mơ sao?
Kỳ thật thiêu hủy khế ước bán mình, thì vẫn chỉ là đại biểu bọn họ không còn chịu Hàn Nghệ quản thúc, nhưng đạo pháp lệnh quan phủ ban bố đang trong tay Hàn Nghệ kia, lại hoàn toàn tuyên cáo bọn họ đã tự do.
Đương nhiên, loại tự do này vẫn là hạn chế ở dưới xã hội phong kiến, bọn họ vẫn là dân chúng của Hoàng đế, hoặc có thể nói là người hầu.
Nhưng điều này đối với bọn họ mà nói, đã quá đủ rồi, bọn họ không còn là tiện tì, hơn nữa căn cứ theo pháp luật Đường triều, người đã hoàn lương, sẽ không thể bị tùy tiện áp bức về lại tiện nhân, mặc dù trên thực tế vẫn có khả năng đó, nhưng các nàng vẫn là nhận được sự bảo hộ nhất định.
Cái này thật sự là một món quà lớn nha!
Không ai nghĩ đến Hàn Nghệ vừa mới lên sân khấu, liền cho bọn họ một cái kinh hỉ lớn như vậy.
Nước mắt vui sướng lặng yên chảy xuống, ngay cả Lưu Nga cũng ôm mặt kích động hẳn lên.
Trong nước mắt tràn ngập sự kinh hỉ và không thể tin nổi.
Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt ngây ra của bọn ho, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười, hắn hướng tới chính là tự do, hắn cho rằng tự do cũng phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu toàn bộ thế giới chỉ một mình hắn tự do tự tại, vậy vẫn chưa phải là tự do, hắn tuyệt đối sẽ không thu nuôi một đám nô lệ bên người, đây không phải là hắn muốn làm đấng cứu thế, mà là tính cách hắn vốn là như thế.
Có điều Hàn Nghệ cũng không quá thích loại không khí này, quá thương cảm rồi, vì thế cười nói: "Ta chưa bao giờ đứng trước mặt nhiều người nói qua nhiều lời như vậy, nhưng ta thấy là tràng vỗ tay lớn vừa rồi còn kém không ít so với dự đoán nha, xem ra mơ mộng và thực tế chung quy vẫn là hai việc khác nhau nha."
Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy hậu trường truyền đến một tiếng phụt, sau đó lại nghe được một tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên từ hậu trường, tiếng vỗ tay này cũng đánh thức những người đang ngồi, tất cả mọi người không tự chủ được đứng lên vỗ tay theo.
Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
So với tràng vỗ tay trước đó, tràng vỗ tay này nhiều hơn một thứ, đó chính là sự tôn trọng.
Ánh mắt Hàn Nghệ thoáng nhìn qua phía sau, thầm nói, là bọn họ sao!
Tiếng vỗ tay tiếp tục rất lâu. Nếu không có Hàn Nghệ đưa tay ra hiệu đủ rồi, đoán chừng sẽ còn tiếp tục kéo dài nữa, tiếng vỗ tay dừng lại, một ca kỹ nói: "Hàn tiểu ca, nếu chúng ta nguyện ý đi theo ngươi. Ngươi có thu lưu chúng ta không?"
Các nàng chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, tuy nói phần lớn trong các nàng không muốn làm cái nghề ca kỹ ti tiện này, nhưng ngoài cái đó ra, các nàng cũng không có con đường mưu sinh nào khác, cho nên bàn tới cuối cùng, các nàng vẫn chỉ có thể phiêu dạt ở nơi phong trần này, cũng vì như thế, các nàng đương nhiên hi vọng có thể đi theo Hàn Nghệ.
Tuy rằng các nàng cũng chỉ gặp qua Hàn Nghệ vài lần, nhưng chỉ bằng chuyện Hàn Nghệ mua lại các nàng, sau đó lại đốt luôn khế ước bán mình của các nàng, thì đã đủ thấy vị chủ nhân mới này tuyệt đối đáng để đi theo.
Ca kỹ còn lại cũng đều tỏ vẻ hi vọng Hàn Nghệ có thể thu lưu các nàng.
Hàn Nghệ cười nói: "Vào thời khắc này, ta phi thường nguyện ý."
Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Nhưng ta không thích cái từ 'thu lưu' này. Ta vừa rồi làm như vậy, chỉ là hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, văn hóa Phượng Phi Lâu của chúng ta cũng là căn cứ trên sự tôn trọng lẫn nhau của mỗi người, thực sự không phải là ta muốn biểu đạt ta là người thích làm việc thiện đâu, khụ.. khụ, mặc dù ta đúng là người như vậy, nhưng đây không phải chủ đề hôm nay."
Nghe đến đó, mọi người lại mơ hồ. Cái này còn không phải là làm việc thiện, thì cái gì mới là làm việc thiện?
Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Nói đến cùng thì Phượng Phi Lâu chúng ta vẫn là phải mở cửa làm ăn, nếu các ngươi muốn lưu lại, điều này có thể, nhưng nhất định là phải lao động, ta cũng không có năng lực nuôi các ngươi cả đời, các ngươi cuối cùng vẫn là phải dựa vào nỗ lực của mình để nuôi sống chính mình. Chúng ta chỉ có thể cung cấp cho các cho ngươi một nơi để nỗ lực."
Sắc mặt mọi người lại là căng thẳng, xem ra việc này còn không có đơn giản như vậy.
Hàn Nghệ cũng nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt mọi người, khẽ mĩm cười nói: "Các ngươi chớ có lo lắng. Ở Phượng Phi Lâu chúng ta, hết thảy đều căn cứ vào nguyên tắc bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau, ta mặc kệ người ngoài nhìn chúng ta như thế nào, nhưng ở trong này, ngươi và những người khác đều giống nhau, mọi người đều là người, đều là từ trong bụng mẹ chui ra cả.
Vì thế thay vì nói 'thu lưu' các người, ta càng thích dùng cái từ mời chào hơn, là ta mời các ngươi tới giúp ta, nếu các ngươi đáp ứng, giữa chúng ta là một loại quan hệ thuê mướn, hơn nữa tuyệt đối là quan hệ thuê mướn bình đẳng.
Trước đó, các ngươi có thể yêu cầu hết thảy, bao gồm việc trả thù lao, cùng với nhũng thứ kiêng kỵ của các ngươi, các ngươi có thể tự mình tranh thủ quyền lợi mà các người mong muốn, đồng dạng, ta cũng có thể làm điều đó. Nếu ngươi thấy ta khó chịu, ngươi có thể rời bỏ ta, đồng dạng, nếu ta nhìn ngươi khó chịu, ta cũng có thể cho ngươi thôi việc.
Đương nhiên, nếu các ngươi cố gắng làm việc, ta sẽ không đuổi các ngươi đi, ta cũng sẽ cho các ngươi đầy đủ tiền, để các ngươi luyến tiếc ta, không rời bỏ ta. Các ngươi là đang giúp ta làm việc, nhưng hơn hết, còn là giúp chính các ngươi làm việc. Tóm lại, các ngươi và ta là bình đẳng."
Mọi người nghe vậy đều là vẻ mặt mờ mịt.
Hàn Nghệ hiểu, lấy nhận thức của bọn họ, là rất khó lý giải ý nghĩa tự do và bình đẳng, cái này cần phải có thời gian, cho nên hắn cũng không quá sốt ruột, cười nói: "Chút nữa ta sẽ phái người giúp các ngươi làm thủ tục gia nhập, đến lúc đó các ngươi nguyện ý gia nhập hay không, toàn bộ là do ý nguyện của các ngươi.
Mặt khác, ta còn muốn cường điệu một chút, Phượng Phi Lâu chúng ta tuy rằng mang danh là thanh lâu, nhưng tuyệt đối sẽ không đề cập tới giao dịch tình sắc, đây là điểm mấu chốt của ta, khi mà chúng ta giúp đỡ các ngươi, thì các ngươi đồng thời cũng phải hiểu được cái gọi là lòng tự trọng.
Tại thời khắc khế ước bán mình của các ngươi bị thiêu hủy, quá khứ của các ngươi cũng đồng thời bị thiêu hủy rồi, ta hi vọng các ngươi có thể xem đây là sinh mệnh thứ hai của mình, hãy dùng nó để đền bù tiếc nuối trước kia. Quá khứ, chúng ta hãy để nó qua đi, không cần nhắc lại, chúng ta cũng không hi vọng các ngươi nhắc lại với bất kỳ kẻ nào, phải hiểu được việc tôn trọng riêng tư của người khác."
Nói xong, hai tay của hắn chặp lại, nói: "Tốt lắm, hôm nay ta nói tới đây thôi, về phần làm thế nào để gia nhập Phượng Phi Lâu chúng ta, nam thì tìm Trà Ngũ, nữ có thể tìm Lưu tỷ, các nàng Mộng Nhi, các nàng sẽ giải đáp toàn bộ cho các ngươi.
Mặt khác, hôm qua ta đã cho người mua đồ ăn đủ nhiều, hiện tại đang chất đầy phòng bếp, các người tự mình xử lý đi, ta không quản các ngươi nữa, dù sao cũng phải ăn cho hết, có khó ăn hơn đi nữa cũng phải ăn hết cho ta, không được lãng phí."
Nói xong, hắn chắp tay, nói vài tiếng cảm ơn, liền đi về hướng hậu trường.
Dưới đài lại là tiếng vỗ tay không ngừng.
Hàn Nghệ đi vào hậu trường, hướng tới ba người trước mặt, nói: "Vương công tử, thiếu công tử, Dương cô nương, sao các người lại tới đây?" Trong lòng thì lại thở dài một tiếng, xem ra Phượng Phi Lâu nhà ta chính là nhà vệ sinh công cộng rồi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chẳng ai thèm gõ cửa, xem có ông chủ ở nhà hay không, ngay cả nhân viên cũng thế, làm gì mà cởi mở thế không biết?
Dương Mông Hạo nói: "Còn không phải là do tỷ của ta nghe được chuyện phát sinh tại hẻm Bắc, lo lắng cho ngươi, cho nên mới bảo ta mang tỷ ấy tới, chẳng qua ta cảm thấy tỷ của ta cũng quá lo lắng vô cớ rồi, một đại nam nhân như ngươi có thể ăn phải thiệt thòi gì tại Bình Khang Lý kia chứ, nhìn xem, ngươi không phải vẫn rất tốt đó sao?"
Dương Mông Hạo rung đùi đắc ý nói.
Tên ngu ngốc này, nói chuyện luôn làm người ta tức giận như vậy, mặc dù đó là lời nói thật. Hàn Nghệ liếc mắt cảm kích nhìn Dương Phi Tuyết một cái, lại cực kỳ khiêm tốn nói: "Thiếu công tử quá khen. Ta là người yếu đuối nhát gan, cho dù là nữ nhân cũng có thể khi dễ ta, không giống thiếu công tử, nhân trung chi long, đi vào nơi này, đó là như cá gặp nước, thư sướng cực kỳ."
"Hàn Nghệ, lời này của ngươi thật sự là rất đúng, không phải ta khoác lác chứ, tại Bình Khang Lý này, ai mà không biết Dương Mông Hạo ta chứ. Những tiểu nương tử kia đều là mỗi ngày trông ngóng ta đó, mỗi lần ta rời đi, đều không chịu cho ta đi. Thật sự là rất phiền não."
Dương Mông Hạo cười ha hả nói, tên ngu xuẩn này tính rất thích phóng đại, không hề trầm ổn, lúc chém gió đắc ý thì quên hết sạch, quên luôn Vương Huyền Đạo và Dương Phi Tuyết vẫn còn đang ở đây.
Vương Huyền Đạo nghe vậy không khỏi mỉm cười. Nhưng cũng không nói gì thêm, trong mắt y, Dương Mông Hạo chính là một đứa trẻ thôi, lời trẻ nhỏ không cần kiêng kỵ.
Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Hai mắt Dương Phi Tuyết bắn ra một đạo lãnh quang, ngoài miệng lại nói: "Không thể tưởng được Tiểu Mông lại lợi hại như vậy, ta khi về phải nói cho Nhị bá mẫu biết, nói Tiểu Mông ở bên ngoài rất có tiền đồ đấy."
Dương Mông Hạo vừa nghe, bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người cảm thấy lạnh run, vội vàng nói: "Tỷ, tỷ ngàn vạn đừng nói cho mẹ đệ, bằng không đệ sẽ xong đời đó."
Dương Phi Tuyết hừ một tiếng nói: "Đệ tuổi còn nhỏ, đã lưu luyến nơi ong bướm này, sau này sẽ còn như thế nào nữa?"
Dương Mông Hạo nói: "Tỷ, tỷ hiểu lầm đệ rồi, đệ tới nơi này kỳ thật là vì thấy mấy tiểu nương tử nơi này quá đáng thương, nên mới tới đây bồi tiếp các nàng giải tỏa nỗi buồn, kỳ thật đệ rất là thuần khiết, thật đấy."
Không phải đó chứ, những lời không biết xấu hổ như vậy cũng nói ra được à, ngươi mà thuần khiết á..., vậy tỷ của ngươi chẳng phải là thánh mẫu à? Hàn Nghệ thầm khinh bỉ Dương Mông Hạo.
Dương Mông Hạo cũng không có sức mà để ý đến ánh mắt đầy khinh bỉ của Hàn Nghệ, khẩn cầu nói: "Tỷ, tỷ phải tin tưởng đệ nha, cho dù tỷ không tin đệ, thì cũng phải nể tình đệ nhiều lần mạo hiểm có thể bị cha đệ nhốt lại, để dẫn tỷ ra ngoài tương hội cùng với Hàn Nghệ chứ, hãy tha cho đệ lần này đi."
Vương Huyền Đạo nghe vậy liền kinh ngạc, cổ quái nhìn Hàn Nghệ.
Tương hội? Đkm đây là trả thù hay uy hiếp hả?! Hàn Nghệ khẩn trương nói: "Thiếu công tử, chú ý từ ngữ, chú ý từ ngữ."
Dương Mông Hạo nói: "Cái gì chú ý từ ngữ?"
Dương Phi Tuyết đỏ mặt trách mắng: "Tiểu Mông, đệ chớ có nói bậy."
Dương Mông Hạo nói: "Vậy tỷ đừng có méc mẹ đệ nhé."
Dương Phi Tuyết cũng là người miệng cứng lòng mềm, nói: "Lần này tạm cho qua, nếu còn có lần tới, ta nhất định phải nói cho nhị bá mẫu biết, Hàn Nghệ, ngươi phải giúp ta lưu ý một chút, nếu có phát hiện Tiểu Mông ở trong này làm xằng làm bậy, nhất định phải nói cho ta biết."
Hàn Nghệ lập tức nói: "Đây là nhất định rồi."
Dương Mông Hạo kích động nói: "Hàn Nghệ, ngươi không thể không giảng nghĩa khí như vậy chứ."
"Hử?"
Dương Phi Tuyết trừng mắt.
Dương Mông Hạo ngượng ngùng nói: "Đệ chỉ là cảm thấy không cần thiết phải như vậy thôi, tỷ à, tỷ không phải ngay cả đệ cũng không tin đó chứ?"
Dương Phi Tuyết nói: "Đệ ba lần bốn lượt gạt ta, bảo ta làm sao tin tưởng đệ đây hả?"
Dương Mông Hạo nhỏ giọng nói: "Tỷ, Huyền Đạo ca ca còn ở nơi này đó, hãy để lại chút thể diện cho đệ đi."
Vương Huyền Đạo làm sao không biết cá tính của Dương Mông Hạo, nói: "Dương tiểu muội, xem ra muội lo lắng hơi quá rồi, Hàn tiểu ca dường như chẳng những không có gặp phải phiền phức gì, ngược lại còn rất vui vẻ, chúc mừng, chúc mừng."
Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói: "Huyền Đạo ca, huynh vì sao nói như vậy?"
"Khụ khụ khụ!"
Đột nhiên, một trận ho khan cắt đứt lời nàng nói, Hàn Nghệ nhìn con rùa đen trong tay Vương Huyền Đạo, nói: "Con rùa đen này của ngươi thật sự là đáng yêu, cho ta xem chút nào, ồ, đây là một con kim quy đó."
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Sao lại nói như vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Có câu im lặng là vàng, ngươi nhìn con rùa đen này xem, thật là hiểu chuyện, quả là rùa ngoan, rùa ngoan."
Vương Huyền Đạo sửng sốt, chợt hiểu ra, không có nói gì nữa.
Dương Mông Hạo nói: "Vậy còn phải nói, rùa của Huyền Đạo ca ca, có thể là rùa hư sao, nhất định là ngàn vàng khó cầu."
Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, hì hì nói: "Hàn Nghệ, ngươi có phải có gì gạt ta hay không?"
Cô nàng này cũng thật là quái, vì sao lúc nào cũng cho là ta lừa nàng, tuy rằng ta đúng là có lừa nàng thật. Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Có ý gì? Ta lừa gạt cô cái gì?"
Dương Phi Tuyết hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi không nói thì thôi, chỉ cần ngươi không việc gì, ta đây liền yên tâm rồi."
Hàn Nghệ nói: "Cái gì mà không muốn nói, nếu cô muốn biết, ta không có gì là không thể nói cả, Hàn Nghệ ta tuy rằng không quang minh lỗi lạc bằng Vương công tử , nhưng cũng là một người không có bí mật gì cả."
"Thật sao?"
Dương Phi Tuyết nói.
Đương nhiên là giả, cô làm gì mà nghiêm túc vậy, cho người ta một chút mặt mũi đi chứ. Nhưng lời đã nói ra, muốn đổi ý đã không còn kịp rồi, Hàn Nghệ chỉ có thể căng da đầu nói: "Đương nhiên là thật, không biết Dương cô nương muốn biết cái gì?"
"Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói chuyện trước kia ngươi mua nô tì, đó là thật hay giả?"
Thì ra là chuyện này, làm ta sợ muốn chết. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Dương cô nương quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc!"
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Đều là giả sao?"
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng: "Nơi này quá ồn rồi, hay là chúng ta tới hậu viện nói đi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK