"Không dám, không dám.Tại hạ chẳng qua là nói bừa, thật khiến hai vị chê cười rồi."
Hàn Nghệ chắp tay nói.
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Nếu như vậy cũng xem là nói bừa, ta đây ngược lại hi vọng ngươi có thể để ta chê cười thêm mấy phen."
Hàn Nghệ chỉ cười không nói gì thêm.
Đây đương nhiên không phải là nói bừa, hắn ở hậu thế cũng thường xuyên làm việc thiện. Mặc dù lúc nhỏ hắn đã quen nhìn sự ấm lạnh của thế gian, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn tin tưởng chân lý 'Nhân chi sơ tính bản thiện'. Những lời này đều là kinh nghiệm đúc kết cho những gì đã trải qua.
Trịnh Thiện Hành thấy tuổi của Hàn Nghệ không lớn lắm, lại có giác ngộ cỡ này, thật sự không thể tin nổi, đột nhiên hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thật sự xuất thân nông dân sao?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thiên chân vạn xác, ta chính là nhân sĩ ở Mai thôn Dương Châu."
"Mai thôn?"
Trịnh Thiện Hành dường như chưa từng nghe qua, lại hỏi: "Vậy không biết Hàn tiểu ca bái danh sư ở đâu vậy?"
Y vẫn không thể tin được một nông dân lại có tư tưởng và giác ngộ đến mức này, cho rằng Hàn Nghệ chắc chắn đã bái được danh sư.
Nếu ta có được vận khí tốt như các ngươi, vậy thì tốt quá rồi. Hàn Nghệ nói: "Thật ra có một vị danh sư từ nhỏ đã dạy bảo ta rất chu đáo."
Trịnh Thiện Hành vội hỏi: "Có thể cho tại hạ biết là ai không, ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc là vị danh sư nào có thể dạy ra một cao đồ như Hàn tiểu ca đây."
Vương Huyền Đạo cũng hơi tò mò nhìn Hàn Nghệ
Hàn Nghệ cười nói: "Các ngươi khẳng định cũng nhận thức người này, vị danh sư này cũng đã từng dạy các ngươi rất nhiều thứ."
Trịnh Thiện Hành ngẩn người nói: "Sao có thể chứ, sư phụ của ta, ta đương nhiên biết là ai, nhưng chưa từng nghe nói sư phụ thu nhận vị đồ đệ là ngươi, hơn nữa ta và Huyền Đạo lại không cùng sư môn, Hàn tiểu ca, huynh chớ có thừa nước đục thả câu."
Hàn Nghệ nói: "Chính là cuộc đời."
"Cuộc đời?"
Trịnh Thiện Hành hai mắt trợn trừng.
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: "Đây thật sự là một danh sư đấy!"
Trịnh Thiện Hành cũng phản ứng lại, không nhịn được cười ha hả nói: "Hay, nói rất đúng, nói như thế, chúng ta cũng xem như là đệ tử đồng môn. Tiếc là chúng ta không bằng Hàn tiểu ca a."
"Trịnh công tử quá khiêm tốn rồi." Hàn Nghệ nói: "Mỗi người đều tiếp xúc với những đồ vật không giống nhau, ta chẳng qua là hay ra ngoài mua bán, quen biết nhiều người, thấy được nhiều thứ. Vì vậy mới có sự hiểu biết này, so với Trịnh công tử và Huyền Đạo, ta vẫn còn kém xa."
"Ta thấy ngươi quá khiêm tốn rồi, vừa rồi những lời ngươi nói, còn hơn cả ngàn lời danh sư."
Trịnh Thiện Hành khoác tay. Đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, ngươi có thật chỉ là một môn khách của phủ Quan Quốc Công không?"
Y không phải là muốn mời chào ta đó chứ. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Môn khách thì chưa tới, ta đường sá xa xôi đến đây, là Quan Quốc Công hảo tâm thu lưu ta, để ta ở tạm trong phủ."
Trịnh Thiện Hành nói: "Nếu như Hàn tiểu ca nguyện ý, có thể qua giúp ta."
Hàn Nghệ áy náy mỉm cười, nói: "Đa tạ Trịnh công tử có hảo ý, nhưng ta cũng có việc của mình phải đi làm."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy, mặt lộ vẻ thất vọng.
Hàn Nghệ lại nói: "Bất quá ở chuyện hành thiện, nếu Trịnh công tử cần tại hạ, tại hạ nhất định sẽ không từ chối."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy liền không kìm nổi sự vui mừng, tất nhiên là y muốn Hàn Nghệ tới trợ giứp sự nghiệp hành thiện này, vội vàng nói: "Đây là ngươi nói đó, ta chắc sẽ làm thật."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên, đương nhiên."
Vương Huyền Đạo bất thình lình nói: "Trịnh huynh, ta có một câu muốn tặng huynh."
Trịnh Thiện Hành sửng sờ nói: "Mời nói."
Vương Huyền Đạo nói: "Đường xa mờ mịt, xuôi ngược cầu tác."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy hơi chút trầm ngâm, lập tức cười nói: "Ngươi nói rất đúng, ta từng cho rằng hành thiện là như vậy, nhưng hôm nay xem ra, bên trong cũng có rất nhiều học vấn."
Chợt nghe thấy có người hô: "Huyền Đạo ca ca, huynh đến lúc nào vậy?"
Ba người qua đầu nhìn lại. Chỉ thấy Vương Uẩn Đồ hưng phấn chạy tới.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật đầu nói: "Đến đây được một lát rồi, thấy đệ đang vẽ tranh, nên không quấy rầy đệ."
Vương Uẩn Đồ chắp tay nói: "Uẩn Đồ lúc nãy mới vừa vẽ xong một bức tranh, nếu nhị vị ca ca có thể chỉ điểm một phen, Uẩn Đồ vô cùng cảm kích."
Vương Huyền Đạo cười: "Không cần đâu, vừa nãy đã có người đáng giá một phen rồi, chúng ta không có khả năng đáng giá tốt hơn nữa đâu."
ĐM! Ngươi lại đâm ta nữa à. Hàn Nghệ bực dọc nói: "Vương công tử, ngươi cứ như vậy, có phải cũng không tốt lắm hay không?"
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Cái thằng này cho người ta cảm giác là. Ta thích đấy, ngươi tới cắn ta đi.
Vương Uẩn Đồ vốn còn tưởng rằng Hàn Nghệ chỉ là một tên tùy tùng, nhưng nhìn cách hắn nói chuyện, tựa hồ không giống, chắp tay với Hàn Nghệ nói: "Tại hạ Vương Uẩn Đồ, không biết các hạ là..."
"Tại hạ Hàn Nghệ." Hàn Nghệ vội đáp lễ.
Vương Huyền Đạo lúc này mới nói: "Hàn tiểu ca là bằng hữu mới của ta."
Vương Uẩn Đồ hơi sủng sờ, vẻ mặt của y với Trịnh Thiện Hành lúc nãy giống nhau như đúc, lập tức lại chắp tay về phía Hàn Nghệ nói: "Mời Hàn huynh vui lòng chỉ giáo."
Hàn Nghệ sắc mặt khó coi nói: "Không dám, không dám, ta chẳng qua là tùy tiện nói một chút, là Vương công tử cố ý chế nhạo tại hạ thôi."
Người ta chính là con cháu của Vương Hi Chi, hắn nào dám đi dạy người ta.
Trịnh Thiện Hành cũng hiểu được sự khó xử của Hàn Nghệ, nói với Vương Huyền Đạo: "Huyền Đạo, vậy thì ngươi nói đi. Ta cũng rất muốn nghe lời bình luận của Hàn tiểu ca."
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Được rồi, nói thêm nữa, lát lại có người trách ta, nói không chừng ngay cả bằng hữu cũng không nhận nữa."
Tên này nhìn thì đạo mạo, nhưng kỳ thực rất âm hiểm. Hàn Nghệ nói: "Bây giờ ta đã có suy nghĩ đó rồi."
Dứt lời, ba người lại cười ha hả, chỉ có bức họa của Vương Uẩn Đồ vẫn còn ở ngoài cuộc.
Nhưng sau đó, Vương Huyền Đạo vẫn đem những lời bình luận của Hàn Nghệ nói cho Vương Uẩn Đồ nghe. Bởi vì y cảm thấy những lời này quả thật có thể giúp Vương Uẩn Đồ phá tan bình cảnh, hướng về một độ cao mà ai cũng không thể dự liệu chính xác được, chứ nếu quả thật chỉ là tùy tiện nói, thì Vương Huyền Đạo cũng sẽ không phí một phen miệng lưỡi thế này.
Vương Uẩn Đồ nghe xong thì trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên hai mắt sáng lên, dường như hết thảy mọi ,thứ mong chờ đều đã đến, hai tay ôm chầm lấy Hàn Nghệ nói: "Từng chữ của Hàn huynh như châu như ngọc, Uẩn Đồ thụ giáo, xin nhận của ta một lạy."
"Không dám, không dám, ta chỉ là một giới nông phu."
Hàn Nghệ hiểu rất rõ tình cảnh của hắn, một lạy này hắn bây giờ chưa có tư cách nhận. Đang chuẩn bị đáp lễ, Trịnh Thiện Hành vội ngăn hắn lại: "Thánh nhân có viết, ba người đi, ắt có thầy ta, những lời này của Hàn huynh đúng là có kiến giải rất độc đáo. Tương lai nếu Uẩn Đồ có thành tựu, thì không thể bỏ qua công lao này của Hàn huynh. Tôn sư trọng đạo, há có thể phân trên dưới, một lạy này không thể thiếu được."
Hàn Nghệ thấy y đã nói như vậy, cảm thấy mình nếu lại nói thêm gì nữa thì thật ra vẻ quá rồi.
Trịnh Thiện Hành đột nhiên ngoảnh đầu lại, thấy cũng không còn nhiều thức ăn, quần áo để phát nữa, bèn nói: "Nơi này không phải nơi để nói chuyện, nếu không thì thế này, tùy Huyền Đạo làm chủ, chúng ta tìm một nơi, thỏa thích trò chuyện một phen."
Vương Huyền Đạo cau mày nói: "Tại sao lại là ta làm chủ?"
Trịnh Thiện Hành thản nhiên nói: "Ngươi giàu nhất, đương nhiên do ngươi làm chủ, nếu ta mời các ngươi một bữa toàn rau dưa, các ngươi lại trách ta keo kiệt."
Vương Huyền Đạo lắc đầu, không nói gì nữa.
Vương Uẩn Đồ ha hả cười trộm hai tiếng.
Hàn Nghệ bất thình lình nói: "Thực là có lỗi, ta chỉ sợ không thể đi."
Trịnh Thiện Hành nói: "Hàn tiểu ca, thật vất vả Huyền Đạo mới chịu làm chủ một lần, ngươi cũng không thể không nể mặt a."
Vương Huyền Đạo cau có nói: "Thật vất vả ta mới làm chủ được một lần?" Hàm ý của hắn là Trịnh Thiện Hành nhà ngươi đã làm chủ được mấy lần mà nói ta.
Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi ít khi ra ngoài, ta có muốn cũng làm chủ được mấy lần chứ."
Vương Huyền Đạo không thèm nói nữa.
Hàn Nghệ tạ lỗi nói: "Đa tạ ý tốt của Trịnh công tử, ta hiện tại chỉ là ở tạm trong phủ Quan Quốc công, nếu không trở về đúng giờ, e rằng người trong phủ sẽ có lời trách móc, thật sự có chút không tiện, lần sau ta sẽ làm chủ, lúc đó sẽ bồi tội với ba vị, thế nào?"
Trịnh Thiện Hành cũng hiểu được Hàn Nghệ khó xử, phận ăn nhờ ở đậu khó tránh khỏi có nhiều điều bất tiện, liền nói: "Được, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Nhưng lần tới bất luận thế nào cũng không được làm mọi người mất hứng nữa."
"Nhất định, nhất định."
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn chung quanh rồi nói: "Không sớm nữa, Hàn Nghệ xin cáo từ trước."
Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Ta cũng cáo từ."
Định chuồn à.
Trịnh Thiện Hành làm sao để cho y chuồn đi được, một tay bắt y lại, cười ha hả nói: "Ngươi cũng đừng có chạy, ta và Uẩn Đồ không phải vẫn ở đây ư? Lần này là ngươi làm chủ, lần sau thì ta làm chủ, thoải mái mời Hàn tiểu ca một bữa cơm, cũng xem như là tận tình địa chủ."
Hàn Nghệ lập tức nói: "Đây là nên thế."
Vương Huyền Đạo liếc nhìn Hàn Nghệ, thằng nhãi ngươi rõ ràng là đang vui sướng khi người khác gặp họa a!
"Vậy ta cáo từ trước." Hàn Nghệ vội vã đi.
Trịnh Thiện nhìn bóng lưng của Hàn Nghệ dần dần xa, bất thình lình nói với Huyền Đạo: "Ngươi làm sao mà quen được hắn vậy?"
Ánh mắt của Vương Huyền Đạo dần trở nên thâm thúy, thản nhiên nói: "Ý trời."
...
Kỳ thực Hàn Nghệ cũng muốn đi ăn chực một bữa, nhưng mà thực sự không tiện, bọn họ chẳng qua là ở tạm trong nhà Dương Tư Huấn, nhất định phải về sớm một chút. Đây là lễ phép căn bản. Nhưng lại làm hắn rất khó chịu, hắn không thích bị gò bó, trên đường trở về, hắn lại suy nghĩ tiếp, có nên sớm một chút chuyển ra ngoài hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã vào tới cửa bắc, bỗng nhiên hắn ngừng lại, nhìn về hướng Yên Hoa tam hẻm, lẩm bẩm: "Phượng Phi Lâu."
Về đến phủ Quan Quốc công, lúc Hàn Nghệ đi ngang qua tiền viện, chợt nhìn thấy hai người đang ngồi trong tiền sảnh. Đích thị là vợ chồng Dương Tư Huấn, vì thế hắn bèn tiến vào tiền sảnh, hai tay chắp lại hành lễ trước hai người họ. Trong lòng lại nói, chuyển ra ngoài, nhất định phải chuyển ra ngoài. Nếu không cứ tiếp tục thế này, hắn thật sự sẽ phát điên mất.
Nguyên thị cười nói: "Hàn Nghệ, nghe Tiểu Mông nói, chiều nay nó muốn dẫn ngươi đi thăm học viện của nó, các ngươi có cùng nhau đi không?"
Hàn Nghệ là người khôn khéo, ánh mắt đảo qua, là biết bà ta đang dò xét mình rồi. Nhưng hắn lại là người cực kỳ coi trọng nghĩa khí. Mặc dù đối phương có thể đã biết rồi, nhưng nếu hắn nói ra, vậy chính là bán đứng Dương Mông Hạo. Việc này hắn làm không được, mặc dù Dương Mông Hạo đích thị là một tiểu hỗn đản, bèn nói: "Hồi bẩm phu nhân, ta vừa mới từ học viện bên kia về."
Nguyên thị cười hỏi: "Vậy không biết các ngươi chơi có vui không?"
Hàn Nghệ nói: "Nhờ sự chiếu cố của thiếu công tử, tiểu tử ở học viện chơi rất vui vẻ."
Dương Tư Huấn đột nhiên nói: "Tiểu Mông sao lại không cùng về với ngươi?"
Hàn Nghệ sắc mặt vẫn không đổi nói: "Là như vầy, tháng sau học viện của thiếu công tử sẽ tổ chức cuộc thi đánh cầu, cậu ấy và bằng hữu phải ra ngoại ô luyện tập, tiểu tử liền trở về trước."
"Thì ra là thế."
Dương tư Huấn gật đầu nói: "Ngươi đi chơi cả buổi, chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, tiểu tử cáo từ."
Hàn Nghệ vừa dứt lời thì rời khỏi tiền sảnh.
Nguyên thị nhìn Dương Tư Huấn nói: "Phu quân, chàng thấy thế nào?"
Dương Tư Huấn lắc đầu thở dài nói: "Nếu hắn vừa rồi biểu hiện chột dạ, mặc dù là nói dối, ta cũng sẽ lý giải hắn, nhưng hắn vừa rồi biểu hiện trấn định như vậy, có thể thấy được người này trong lòng cũng không có nửa điểm hổ thẹn, thực sự làm ta thất vọng."
Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: "Còn có Tiểu Mông, chúng ta ngày thường thật sự quá sủng ái nó, thế cho nên nó vô pháp vô thiên, mới tí tuổi đầu, vậy mà đã chạy tới Bình Khang Lý, thật là tức chết ta, nếu không phải bị thuộc hạ ta nhìn thấy, thì ta vẫn chưa hay biết gì."
Nguyên thị nói: "Được rồi được rồi, chàng bớt giận trước đi, để Tiểu Mông trở về, ta tự nhiên sẽ giáo huấn nó."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK