Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì hôm nay vẫn là 'Ngày phụ nữ', vì vậy các nàng Mộng Nhi từ sáng đã ra ngoài dạo phố. Những người chưa từng dạo phố như các nàngm sao có thể thỏa mãn với một hai ngày.

Mà Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa lại đi theo Tang Mộc tới chợ Tây mua sắm. Tuy hẻm Bắc tốt, nhưng đồ ăn ngon ở chợ Tây vẫn nhiều hơn, dù sao chỗ đó cũng lớn hơnn. Mỗi lần Tang Mộc ra ngoài mua đồ, Hùng Đệ đều lặng lẽ đi sau gã, mặc kệ mưa gió bão bùng. Với nó, đó chính là đi về hướng đồ ăn.

Bởi vậy hậu viện gần như không có ai cả.

Chỉ nghe thấy tiếng đàn lượn lờ truyền ra từ một gian phòng.

Một nữ tử dễ thương đang ngồi trước chiếc bàn chơi đàn bên cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt dây đàn, giai điệu tuyệt vời cứ thế tuôn ra.

Qua một lát, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

Nữ tử này quay đầu sang, nhìn một nam tử đẹp trai đang ngồi trên ván, chỉ thấy nam tử này một tay chống lấy cái trán, dường như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không phải là nghe đàn, mặc dù tiếng đàn đã ngừng, y vẫn không hề động đậy.

Nữ tử hạ giọng nói: "Huy ca."

Nữ tử này chính là Mộng Tư, mà nam tử còn lại chính là Tạ Huy, mấy ngày nay y đều không có đến.

Tạ Huy hơi sững ra, nói: "Sao vậy? À, muội đàn xong rồi à?"

Mộng Tư lo lắng nói: "Huy ca, huynh có phải gặp chuyện gì khó không? Hôm nay muội thấy huynh giống như mất hồn vậy."

Tạ Huy lắc đầu nói: "Không sao, không sao, vừa rồi chỉ là ngủ gật, bỏ lỡ tiếng đàn êm tai kia, thật sự là có lỗi, có lỗi."

"Nếu huynh muốn nghe, bất cứ lúc nào muội cũng có thể đàn cho huynh nghe."

Mộng Tư đi qua, lại nói: "Huy ca, muội cũng biết muội là nữ tử, không hiểu chuyện giữa nam nhân các huynh, vốn dĩ muội cũng không nên hỏi, chỉ là muội nhìn thấy huynh như vậy, trong lòng rất lo lắng, muội cũng muốn giúp huynh chia sẻ một chút."

Tạ Huy cảm động nhìn Mộng Tư, ngập ngừng một lát, rồi nói: "Mộng Tư, thật sự là cảm ơn muội."

"Giữa chúng ta còn phải nói những thứ này sao."

Mộng Tư đỏ mặt, lại nói: "Huy ca, có phải huynh gặp phiền toái gì không? Mấy ngày nay không thấy huynh đến."

Tạ Huy thở dài, nói: "Huynh vốn đã tìm được một trưởng bối, ở thời kỳ Đông Tấn, nhà họ và Tạ gia nhà huynh từng là thế giao. Nhà huynh còn từng giúp bọn họ, vốn dĩ cho rằng ông ấy sẽ niệm ân tình ngày trước của tổ tiên mà giúp đỡ huynh, nhưng không ngờ, ông ấy không những không niệm tình cũ, mà còn..."

Mộng Tư vội hỏi: "Còn cái gì?"

Tạ Huy chau mày lại, bi phẫn nói: "Còn đòi ta tiền mới hỗ trợ, thật không biết loại người như ông ta sao có thể được làm quan nữa."

Mộng Tư a một tiếng, do dự thật lâu, nói: "Có cần muội giúp huynh nhờ tiểu Nghệ ca hỗ trợ không."

"Tuyệt đối đừng."

Tạ Huy vội cắt lời Mộng Tư, muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói: "Thật ra có mấy lời huynh vốn không nên nói với muội, nhưng nếu không nói với muội, sợ rằng muội lại nghĩ ngợi lung tung. Không gì giấu muội, thật ra huynh cũng từng muốn tìm Hàn tiểu ca hỗ trợ, nhưng muội không biết, Hàn tiểu ca đã đắc tội với đương triều đệ nhất nhân Quốc Cữu Công, còn có cả Hữu Phó Xạ. Nếu nhờ cậu ấy giúp, thì cho dù huynh làm quan được, e là cũng sẽ không sống khá giả. Hơn nữa, Hàn tiểu ca xuất thân thứ tộc, mà Tạ gia huynh là danh gia, tuy nay không bằng xưa, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn."

Mộng Tư không có hứng thú với chuyện này, nhưng nàng cũng thấp thoáng nghe thấy một số chuyện của Hàn Nghệ, cảm thấy Tạ Huy nói rất có lý, trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: "Huy ca, muội vẫn còn ít tiền, huynh lấy để dùng gấp đi."

Tạ Huy đột nhiên đứng bật dậy, kích động nói: "Mộng Tư, huynh đã sớm nói rồi, huynh quyết không lấy tiền của muội."

Vành mắt Mộng Tư đỏ lên, nói: "Muội cũng chỉ là muốn giúp huynh."

Tạ Huy sửng sốt, lại ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non mềm của Mộng Tư, nói: "Huynh biết muội muốn giúp huynh, nhưng tiền của muội cũng không dễ kiếm, huynh sao có thể nhẫn tâm lấy tiền của muội, hơn nữa một đại nam nhân như huynh lại lấy tiền của nữ nhân để mưu cầu quan lộ, nếu để người ta biết, sau này làm sao huynh ngẩng đầu làm người được, chuyện này chớ nói nữa."

Mộng Tư vội vàng nói: "Vậy coi như muội cho huynh mượn vậy, đợi sau này khi huynh làm quan rồi, thì trả lại cho muội là được."

Tạ Huy ảo não nói: "Sao muội vẫn chưa hiểu vậy, chuyện này căn bản không có gì chắc chắn, lỡ như huynh không được làm quan, huynh lấy gì trả lại cho muội. Hơn nữa, số tiền tiền cần cũng không phải nhỏ, tiền của muội căn bản không đủ dùng. Chuyện này huynh sẽ nghĩ cách, muội đừng lo lắng cho huynh nữa. Mấy năm nay huynh cũng không phải lần đầu gặp trắc trở." Nói rồi y khẽ mỉm cười, vươn tay ra, yêu thương vuốt ve gương mặt Mộng Tư.

Mộng Tư rũ bờ mi xuống, trầm mặc không nói gì.

Mà trong căn phòng cách vách, Hàn Nghệ đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trong đó. Hiệu quả cách âm thời cổ đại quả thật không ra sao cả, cộng thêm Hàn Nghệ còn động tay động chân trên vách tường, vì vậy chỉ cần hai người bọn họ không thì thầm với nhau, thì ngồi ở đây cũng có thể nghe được.

Hàn Nghệ chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, tiểu tử ngươi khá lắm, xem ra ngươi không thỏa mãn với tiền của Mộng Tư, còn mưu đồ với bọn Mộng Nhi nữa, ngươi làm cũng quá tuyệt tình đấy.

Không cần nghĩ cũng biết, Tạ Huy nhất định là thấy tình cảm của Tứ Mộng vô cùng thân thiết, vì vậy muốn ôm cây đợi thỏ, mượn Mộng Tư để hút sạch tiền của bọn Mộng Nhi.

Lúc xế chiều, sau khi Tạ Huy và Mộng Tư lưu luyến chia tay, rồi trở ra thành bắc, đi về phía nhà trọ, trên mặt làm gì còn cái vẻ kích động có tài mà không gặp thời, thay vào đó là vẻ mặt cười đểu đầy thâm ý.

Đi mãi đi mãi, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ai u, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trên con đường phía trước có không ít người đứng đó, trong đó có một hán tử vác gánh bị một chiếc xe gỗ đụng ngã dưới đất, trái cây chín đỏ trên xe rơi rụng xuống đất.

"Thằng nhãi ngươi không có mắt à, đi đường không biết nhìn sao, cá của ta đều bị ngươi làm rơi cả."

Hán tử ở trần đẩy xe kia ngược lại mở miệng mắng trước.

Hán tử vác gánh liền bỏ gánh lao lên: "Ngươi có nói lý không hả, rõ ràng là ngươi đụng vào ta, kẻ sai lại còn đòi cáo trạng trước, lẽ nào thấy ta dễ ức hiếp hả."

Một người đánh cá bên cạnh nói: "Ngươi hét cái gì, chính ta thấy ngươi tự đâm vào xe của ta mà."

Một đồng bạn bên cạnh phu gánh cũng hét một tiếng: "Từng thấy kẻ không nói lý rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không nói lý như các ngươi. Xe của các ngươi đụng người, còn vu oan cho chúng ta, hôm nay không nói cho rõ chuyện này, các ngươi đừng có ai nghĩ tới chuyện rời đi."

"Sao nào? Muốn đánh nhau hả?"

"Đánh thì đánh, ai sợ ngươi chứ."

Hai bên hợp lại cũng bảy tám người, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

"Một đám mãng phu."

Tạ Huy cười khinh thường, lắc lắc đầu, sau đó đi vòng qua con đường nhỏ bên cạnh.

Mà nơi xa có hai người đứng đó, một cao một thấp, chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.

"Đi thôi!"

Hàn Nghệ mỉm cười, thò đầu ra trước, cất bước đi theo hướng mà Tạ Huy đi, đi không bao lâu, thì hai người liền biến mất trong rừng.

Tiểu Dã ở trong rừng vừa đi vừa hỏi: "Hàn đại ca, sao huynh biết Tạ Huy nhất định sẽ đi đường nhỏ, nếu đổi lại là đệ, đệ cứ đi vòng qua là được."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Đó là bởi vì trong lòng đệ bình thản, nhưng nếu là kẻ lừa gạt, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có quỷ. Trừ phi đã thiết lập kế hoạch tốt từ sớm, bằng không đều sẽ muốn một điều nhịn chín điều lành. Bởi vì kẻ lừa gạt sợ nhất là chọc phải phiền phức không đáng có. Nếu vừa rồi người bị đụng là Tạ Huy, thì khi nhìn thấy đối phương hung hãn như vậy, y nhất định sẽ xin lỗi, do vậy y chắc chắn sẽ chọn đi con đường nhỏ, để tránh dính phải phiền phức."

Thật ra con đường nhỏ này cũng không xa hơn đường lớn bao nhiêu, chỉ là khá hẻo lánh mà thôi.

Tâm tình Tạ Huy không bị ảnh hưởng chút nào, ngoài miệng còn ngâm nga khúc nhạc vừa rồi Mộng Tư đàn, thảnh thơi cất bước. Đi được một lát, y đi đến bên một con sông nhỏ, chợt nhìn thấy một nữ tử đứng bên bờ sông, mặc một chiếc váy dài bằng tơ màu hồng phấn, ngây người nhìn chằm chằm mặt sông, tuy chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, nhưng thân hình cũng coi như là thướt tha mềm mại.

Nơi hẻo lánh thế này, sao lại có nữ tử ở đây chứ.

Tạ Huy nhìn mà không khỏi sửng sốt, vừa đi về phía trước, vừa ngoái lại nhìn nữ tử kia.

Nhưng nữ tử kia dường như không nhìn thấy Tạ Huy, vẫn ngây người nhìn mặt sông, một lát sau, nàng đột nhiên bước một chân lên trước.

Tạ Huy khẽ nhíu mày, chẳng lẽ...!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì nghe thấy ùm một tiếng, chỉ thấy nữ tử kia đã nhảy xuống sông rồi.

Tạ Huy cả kinh thất sắc, đứng sững một lúc, rồi đột nhiên lao nhanh lên trước. Kỳ thật gã cách nữ tử kia cũng không quá xa, thế là liền chạy đến bên bờ sông, không nói nhiều lời nhảy xuống sông, ục một tiếng chìm xuống đáy sông. Một lát sau, chỉ thấy Tạ Huy ngoi lên mặt sông, mà trong tay gã còn ôm một nữ tử.

"Khụ khụ khụ!"

Nữ tử kia ngoi lên mặt nước liền ho kịch liệt.

Tạ Huy không quan tâm nhiều như vậy, ôm lấy nữ tử kia bơi lên bờ.

Mà lúc này, trong khu rừng bên bờ sông có hai bóng người, chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.

Hàn Nghệ thấy Tạ Huy cứu nử tử này lên, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười quỷ dị.

Vẻ mặt Tiểu Dã lại hoang mang, nói: "Hàn đại ca, sao huynh biết Tạ Huy nhất định sẽ cứu Lưu Oanh tỷ, hơn nữa Tạ Huy và Lưu Oanh tỷ chưa từng chạm mặt, lúc này có thể xả thân cứu giúp, không phải lại nói lên gã là một người tốt hay sao."

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu là một đại thẩm xấu xí, đệ thấy gã sẽ cứu sao? Nguyên nhân Tạ Huy ra tay cứu người có hai cái. Một là Lưu Oanh mặc một bộ váy tơ vô cùng đắt tiền, Tạ Huy nhiều năm lăn lộn nơi phong trần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Hai là, nước sông nơi này vô cùng chậm, nếu cứu người sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Chứ nếu là Trường Giang, gã mà dám nhảy xuống, thì cho dù gã là tên lừa gạt, huynh cũng sẽ bội phục, còn sẽ bồi thường xin lỗi nữa.

Về phần tại sao huynh chắc chắn gã sẽ ra tay cứu giúp, là bởi vì hơn phân nửa kẻ lừa gạt đều đang tìm kiếm đối tượng ra tay, chỉ có số ít kẻ lừa gạt thiết lập rõ ràng bố cục kế hoạch rồi mới ra tay với đối tượng đã xác định từ trước. Tạ Huy rõ ràng là loại trước, gã và Mộng Tư quen nhau tuyệt đối chỉ là sự trùng hợp, bởi vì gã không ngờ sẽ gặp được Mộng Tư. Nhưng sự trùng hợp, luôn là cơ hội đối với kẻ lừa gạt. Rất nhiều vụ lừa gạt đều bắt đầu từ sự trùng hợp, chỉ cần để kẻ lừa gạt tìm được cơ hội, bọn họ sẽ lập tức biến sự trùng hợp đó thành nơi bắt đầu của một âm mưu.

Nhưng váy tơ giá cao ngất ngưỡng như vậy, thì chỉ có hai loại nữ nhân mặc, một là ca kỹ, hai là con gái nhà phú quý. Cả hai loại nữ tử này đều có một điểm chung là có nhiều tiền, đều thỏa mãn điều kiện ra tay của Tạ Huy. Bắt đầu từ giây phút Lưu Oanh nhảy xuống sông, cơ hội đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn là cơ hội vô cùng tốt. Anh hùng cứu mỹ nhân, có thành công hay không thì chưa biết, nhưng với cái giá phải trả chỉ là ướt người như vậy, mà nắm bắt được một cơ hội thế này, thì bất cứ tên lừa gạt nào cũng sẽ tham gia."

Tiểu Dã gãi tai, gật đầu, rồi hỏi: "Nhưng lỡ như Tạ Huy không biết bơi thì làm sao?"

Hàn Nghệ ha ha nói: "Kẻ lừa gạt bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị bỏ chạy, mà đường thủy là con đường hay xài nhất, thậm chí có thể nói biết bơi là kỹ năng bắt buộc của một kẻ lừa gạt. Có rất nhiều âm mưu lừa đảo khi thực hiện, đều yêu cầu phải biết bơi, khả năng Tạ Huy không biết bơi là vô cùng nhỏ."

Tiể Dã nói: "Hàn đại ca, sao huynh hiểu biết chuyện này một cách thấu triệt như vậy."

Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Bởi vì công việc là có thể thay đổi thói quen tư duy và thói quen sinh hoạt của mỗi người. Vì vậy những người làm cùng một công việc, nhất định sẽ có chỗ giống nhau, cũng có chỗ hiểu nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK