Mua thỏ?
Hàn Nghệ đương nhiên là nói đùa, kéo theo Tiểu Dã đi dạo trên phố. Mỗi người mua một bình rượu, vừa uống vừa nói chuyện, phơi nắng rất thanh thản dễ chịu.
"Hàn đại ca, mau nhìn, thỏ kìa."
Tiểu Dã đột nhiên chỉ vào phía trước bên trái nói.
Hàn Nghệ đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một tiểu thương đang ngồi, trước mặt y đặt một cái lồng trúc nhỏ. Trong lồng nhốt một con thỏ trắng nhỏ, cười nói: "Thỏ thì thỏ, đệ kích động như vậy làm gì?"
"Hàn đại ca, huynh không phải muốn mua thỏ sao?" Tiểu Dã không biết là lúc nãy Hàn Nghệ chỉ nói đùa.
Hàn Nghệ liếc nhìn nó, thầm nghĩ, mua về tặng cho các nàng Mộng Nhi làm thú cưng cũng tốt. "Đi, chúng ta đi qua xem."
Hai người bước đến trước mặt tiểu thương bán thỏ.
"Thỏ này của ngươi bao nhiêu tiền?" Hàn Nghệ hỏi.
Người tiểu thương giơ ra hai ngón tay.
"20 văn tiền?" Hàn Nghệ phóng khoáng nói: "Có hơi đắt chút, nhưng không sao."
"Vị khách quan này, ta nói là hai quan tiền." Tiểu thương kia nói.
"Cái gì? Hai quan tiền?"
Hàn Nghệ trợn mắt, kích động nói: "Ngươi cướp tiền à? Một con thỏ mà hai quan tiền? Ta có thể mua một con lợn đó."
"Khách quan, sao cậu có thể nói như vậy, buôn bán chú trọng ta tình ngươi nguyện. Ta cũng không bắt cậu mua, sao lại biến thành cướp tiền rồi." Người tiểu thương dùng lý lẽ tranh luận.
Mẹ nó, ngươi đang khi dễ người vùng khác à? Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Được được, ngươi không phải cướp, ngươi chỉ là muốn tiền phát điên rồi. Thỏ của ngươi dát vàng à, nếu như ngươi bán được, thì ta đem chữ Hàn của ta viết ngược."
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh có người nói: "Này, thỏ của ngươi bán thế nào?"
"Hai quan tiền."
Người tiểu thương đáp.
Xem ra không phải là chỉ bắt nạt người vùng khác, người bản địa cũng bắt nạt a. Hàn Nghệ thầm nhủ.
"Được, ta mua."
Oa mẹ nó! Không phải chứ. Hàn Nghệ chợt quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một công tử ca hơi mập mạp, người ta vừa vung tay lên, thì tùy tùng vác tiền ở phía sau đã đưa một đống tiền cho tiểu thương, vô cùng sảng khoái.
Hai quan tiền mua một con thỏ. Hoặc thằng này điên rồi, hoặc là đây là trò bịp.
Đây rõ ràng là đang hát hợp xướng, muốn lừa ta. Hừ, ông mày là lừa người mà lớn lên đó. Hàn Nghệ mắt nhìn nhưng trong lòng cười lạnh. Lừa người kiểu này, hắn nhìn thấy quá nhiều rồi.
"Ý, ngươi chẳng phải là đông chủ mới của Phượng Phi Lâu sao?"
Vị công tử mập kia bỗng nhiên nhìn Hàn Nghệ nói.
Biết ngay là ngươi tìm cách bắt chuyện với ta mà, Hàn Nghệ bất động thanh sắc, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Công tử mập kia không vui nói: "Ta nói các ngươi cũng thật là, kịch nói đang diễn tốt, sao ngươi đột nhiên ngừng diễn ba ngày, thật là tào lao."
Nghe giọng điệu đúng là con cháu quý tộc, hiện giờ là thời đại chú trọng thân phận, mở lầu xanh là loại không có địa vị nhất, vì thế khi bọn họ nói chuyện với Hàn Nghệ, đều rất vênh váo hống hách, sẽ không nửa phần tôn kính.
Ta ngược lại cũng muốn xem ngươi định chơi trò gì, Hàn Nghệ cười nói: "Vị công tử này có chỗ không biết, kịch nói của ta không phải nói diễn là diễn. Phải có luyện tập nha, nếu như không luyện tập thì không diễn được. Chúng ta hiện giờ đang khẩn trương tập luyện, yên tâm đi, ba ngày sau có thể xem rồi."
"Khẩn trương tập luyện?"
Công tử mập nhìn Hàn Nghệ, nói: "Vậy sao ngươi lại ở đây?"
"Ặc."
Hàn nghệ nói: "Mua đạo cụ."
"Đạo cụ là gì?"
"Đạo cụ chính là những thứ trang trí các người nhìn thấy trên sân khấu."
"Ồ, thì ra là thế."
Công tử mập kia gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Vậy Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh có bỏ trốn thành công không?"
Hàn Nghệ cười cười, nói: "Cái này còn đang đắn đo, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Công tử mập liếc nhìn Hàn Nghệ, có vẻ không hài lòng.
Nhìn ta làm gì, Nguyên Liệt Hổ muốn hỏi kịch bản, ta còn không để ý, ngươi lợi hại hơn Nguyên Liệt Hổ sao? Hàn Nghệ ra vẻ xin lỗi cười, ý là méo tiết lộ kịch bản đâu.
Công tử mập kia cũng không thể làm gì Hàn Nghệ, chỉ có thể kiến nghị, bảo Hàn Nghệ phát triển kịch bản như thế nào.
Hàn Nghệ cười gật đầu, tựa hồ một câu cũng không nghe vào tai. Nghe ngươi thì kịch bản của ta có thể hot không?
Hai người tán gẫu trong chốc lát, người tiểu thương kia đã đếm xong tiền. Tiểu thương bọn họ đếm tiền không phải đếm từng đồng một, mà chỉ hơi đếm qua loa, ước lượng một chút, sau đó đưa thỏ cho tùy tùng của công tử mập.
Công tử mập nói: "Vậy được, ba ngày sau ta lại đi xem."
Nói xong y liền xách theo con thỏ rời đi.
Ủa, sao...sao lại rời đi rồi. Không phải muốn lừa ta sao? Hàn Nghệ nhìn theo bóng công tử mập rời đi, vẻ mặt hoang mang, thầm nghĩ. Chẳng lẽ... chẳng lẽ con thỏ này đắt như vậy! Không đúng, lúc Tiểu Béo mua Đại Thố và Nhị Thố rất rẻ mà. Hơn nữa còn mua ở chợ Đông nữa.
Rốt cuộc chuyện này là sao ta? Hàn Nghệ lắc đầu. Chợt thấy tiểu thương kia dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hàn Nghệ. Gì đó? Ai da, không lẽ gã muốn đem chữ Hàn ra viết ngược! Vậy cũng quá ác, thôi ta đi trước.
Hàn Nghệ lôi Tiểu Dã, ra hiệu cậu khẩn trương đi.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tiểu thương kia bỗng nhiên gọi Hàn Nghệ lại, nói: "Cậu...cậu là chủ nhân của Phượng Phi Lâu?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng."
"Thật sự là rất cảm ơn cậu."
Tiểu thương kia liên tục chắp tay nói.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi cảm ơn ta làm gì? Ta đâu có mua thỏ của ngươi."
Tiểu thương kia ha hả nói: "May mà nhờ có 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 của Phượng Phi Lâu các cậu, mà việc buôn bán của ta mới tốt lên."
"Hả?"
Hàn Nghệ không hiểu nhìn hắn.
Tiểu thương kia lập tức nói: "Là như vậy, từ sau khi các người diễn 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Mọi người đều tranh nhau mua thỏ, thỏ ở chợ Tây này đều bị mua hết. Hôm qua bán được một con một quan tiền. Hôm nay bán được hai quan. Ha ha, không giấu gì cậu, ta bán thỏ mấy năm rồi. Hai ngày nay số tiền bán thỏ bằng với mấy năm trước. Bây giờ mọi người đều vào rừng bắt thỏ."
Thì ra là sau khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 xuất hiện, thỏ đã trở thành biểu tượng của tình yêu. Hiện giờ con cháu quý tộc đi ra ngoài không mang theo quạt nữa, đều đổi thành con thỏ.
Trong tay không có thỏ, còn không biết xấu hổ ra ngoài sao?
Hóa ra là có chuyện như vậy a! Ai u, sao ta loại không nghĩ tới điểm này nhỉ. Sớm biết vậy, ta đã kiếm mấy trăm con thỏ để trong nhà, đợi diễn kịch xong thì mang ra bán, vậy chẳng phải là sẽ phát tài sao. Ài, xem ra ta còn cách thương nhân chân chính một khoảng cách rất ra nha.
Hàn Nghệ trong lòng đau nhói, nói: "Nói như vậy, có phải là ngươi nên chia cho ta chút tiền không?"
Tiểu thương kia sửng sốt, không đáp lời.
Tên này đúng là một gian thương a! Xem ra thương nhân có lương tâm như ta đã tuyệt chủng rồi. Hàn Nghệ than một tiếng: "Thôi bỏ, coi như là ta làm việc thiện, Tiểu Dã, chúng ta đi."
Nói xong, hắn kéo theo Tiểu Dã rời đi.
Đi được vài bước, Hàn Nghệ bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Dã, đệ bắt thỏ bao giờ chưa?"
Tiểu Dã lắc đầu.
Hàn Nghệ nói: "Đệ săn thú lợi hại vậy, không lại chưa bắt thỏ bao giờ."
Tiểu Dã hiếu kỳ nói: "Con thỏ đáng yêu như thế, tại sao phải bắt chúng nó."
Hàn Nghệ trừng mắt nhìn.
Tiểu Dã lại hỏi: "Đại ca, huynh hỏi cái này để làm gì?"
"Không có gì, không có gì."
Hàn Nghệ vốn định xúi Tiểu Dã lên núi đi bắt thỏ, thuận tiện bán lấy chút tiền, bù vào tiền sinh hoạt. Nhưng một câu này của Tiểu Dã đã làm cho chủ ý này của hắn chết từ trong trứng nước. Thực sự là không nói lên lời nữa.
Đợi chút, mọi người mua thỏ. Đều bởi vì Đại Thố và Nhị Thố. Nói như vậy, Đại Thố và Nhị Thố trở thành thỏ nổi tiếng. Chẳng lẽ đám nữ nhân đó đều là đến vì Đại Thố và Nhị Thố. Không xong, Tiểu Béo bị các nàng lừa rồi.
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Tiểu Dã, đi thôi. Chúng ta mau đi tìm Tiểu Béo."
Nói rồi hắn cũng không đợi Tiểu Dã trả lời, bèn kéo theo Tiểu Dã đi.
Nhưng lần này còn chưa đi được hai bước, bỗng nghe thấy người kêu: "Cứu mạng, cứu mạng."
Tiểu Dã cau mày nói: "Hình như là tiếng của Tang Mộc."
Xảy ra chuyện gì rồi? Hàn Nghệ đưa mắt nhìn, chỉ thấy ba người Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ đang chạy như điên. Không chờ Hàn Nghệ kịp phản ứng lại, ba người đã cách bọn Hàn Nghệ không đến mười bước.
"Ân công, chạy mau, chạy mau."
Tang Mộc nhìn thấy Hàn Nghệ liền kêu ầm lên.
Lại nghe phía sau có người kêu: "Đừng chạy, đừng chạy."
Hàn Nghệ nhón chân lên nhìn, chỉ thấy phía sau có một đám người. Trong tay còn cầm ghế đẩu, côn gỗ và các loại vũ khí khác. Không suy nghĩ nhiều, vội kéo theo Tiểu Dã và bọn Tang Mộc chạy về phía trước.
Tiểu Dã vừa chạy vừa hỏi Tang Mộc: "Tại sao bọn họ lại rượt theo chúng ta?"
Bởi vì tốc độ của nó nhanh, hiện giờ vì phải chạy theo tốc độ của bọn Hàn Nghệ nên mới giảm tốc độ lại, cho nên vô cùng thoải mái.
Tang Mộc thở không ra hơi: "Bọn ta muốn mua một cái cưa, nhưng tiểu thương đó không những không bán cho bọn ta mà còn nhục mạ bọn ta. Chúng ta đương nhiên cãi nhau với bọn họ, nhưng bọn họ người càng lúc càng nhiều. Tên nào cũng như có thù với bọn ta vậy, thậm chí còn muốn động thủ đánh chúng ta."
Tá Vụ uất ức sắp khóc, nói: "Ta thấy bọn họ thực sự coi chúng ta thành Thôi Đại, Thôi Nhị rồi."
"Thôi Đại, Thôi Nhị?" Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, thiếu chút nữa quên mất ba người bọn họ là nhân vật phản diện. Ta làm sao lại ngu tới mức đi ra ngoài cùng bọn họ chứ!
Sau khi len qua đám đông, ánh mắt của Hàn Nghệ bỗng nhiên nhìn thấy một hẻm nhỏ bên cạnh, vội nói: "Ba người bọn ngươi mau chạy vào hẻm."
Bọn Tang Mộc cũng không nghĩ nhiều, vội chui vào trong hẻm.
Hàn Nghệ một tay giữ chặt Tiểu Dã đang định chạy theo, mà vẫn chạy về phía trước, miệng la lớn: "Thôi Đại, mấy tên ác nhân các ngươi đừng có chạy!"
Hắn vừa hô vừa bước chậm lại, không bao lâu sau, liền nghe từng đợt bước chân. Chỉ thấy đám người kia chạy qua bọn họ.
Hàn Nghệ nhìn thân ảnh bọn họ dần xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chợt thấy Tiểu Dã cười ha hả nhìn hắn, mỗi lần lúc hắn gạt người khác, Tiểu Dã đều là vẻ mặt này, không khỏi cười khổ nói: "Tiểu Dã, lần sau đệ không được nhìn ta như vậy, bằng không người khác nhìn thấy vẻ mặt này của đệ, sẽ biết ngay là ta đang xạo quần đó."
Tiểu Dã gật gật đầu.
Hàn Nghệ và Tiểu Dã lại lặng lẽ đi vào bên trong ngõ hẻm kia, nhỏ giọng gọi: "Tang Mộc, Tang Mộc."
Chỉ thấy ba cái đầu thò ra từ phía sau mấy cái sọt.
Hàn Nghệ nói: "Ra đây đi, ra đây đi. Bọn họ đi rồi."
Ba lão Phù Tang lúc này mới bước ra, lau mồ hôi, thở dốc.
Đột nhiên, ba người đều nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Tang Mộc vẻ mặt uất ức nói: "Ân công, bọn ta không muốn diễn tiếp nữa."
"Đúng là dùng tình mạng để diễn kịch a, ra cửa cũng không được."
Hàn Nghệ tuy rằng đã nghĩ tới. Nhưng không ngờ bách tính Đường triều lại điên cuồng như vậy, ngượng ngùng cười nói: "Nhịn chút, nhịn chút đi. Các ngươi yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ giúp các ngươi giải quyết vấn đề này."
"Nhưng..."
Hàn Nghệ không chờ bọn họ mở miệng, liền nói: "Các ngươi nghĩ xem, nếu các ngươi không diễn, ta vẫn phải tìm người khác diễn. Nhưng người ta nhìn thấy bộ dạng của các ngươi như vậy, phỏng chừng sẽ không chịu diễn. Như vậy không thể tiếp tục diễn kịch nói nữa, Nếu như không diễn nữa, như vậy sẽ không còn là bị người cầm ghế đẩu đuổi mà sẽ là cầm đao đuổi. Dù sao thì các ngươi chỉ cần không ra cửa là được."
Bọn Tang Mộc ngẫm lại, hình như cũng có lý.
"Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào để về?"
Đông Hạo nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ.
Ẹc, đây đúng là một vấn đề. Nhưng cho dù nói thế nào, cũng không thể đi về cùng bọn họ, cái này thực sự quá nguy hiểm, lúc nên vứt bỏ, thì cần phải vứt bỏ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta.
Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK