Con mẹ ngươi, chuyện này mà cũng tính lên đầu ta.
Hàn Nghệ thật sự muốn phun đầy mặt Dương Mông Hạo, nhưng nể mặt Dương Phi Tuyết, cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Việc này ta cũng tò tò đấy, nguyện lắng tai nghe."
"Hàn Nghệ, ngươi đừng cho rằng là ta đang gạt ngươi." Vẻ mặt Dương Mông Hạo uất ức.
Ta không gạt ngươi, thì đã là may mắn của ngươi rồi. Hàn Nghệ có chút tức giận, nói: "Đương nhiên là không, thiếu công tử làm người chính trực, thành thật, sao lại đi gạt người được, công tử cứ nói đi."
Dương Mông Hạo nói: "Trước đó mấy ngày chẳng phải ngươi suýt bị đuổi khỏi Trường An sao?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thế thì sao?"
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi biết đó, hai ngày đó ta vẫn đang thi. Ngươi chính là do ta dẫn đến Bình Khang Lý, ta đương nhiên phải chiếu cố cho ngươi. Chỉ tiếc cha ta ngày ngày đều phái người đi theo ta, ta thật sự lo lắng muốn chết, làm gì còn tâm tình mà thi cử, kết quả là xếp hạng chót. Bằng không thì dựa vào bản lĩnh của Dương Mông Hạo ta thì thi thế nào cũng không thể xếp hạng chót được nha! Kết quả là về nhà, lại bị cha ta giáo huấn một trận, chẳng qua ta đều không quan tâm, vừa thi xong thì ta liền đến chỗ ngươi."
"Ta cảm thấy quả là danh xứng với thật nha!"
"Hả?"
"À không? Ngươi thi xong khi nào vậy?"
"Hôm kia!"
"Hôm kia á?"
"Hôm qua bị cha ta giáo huấn, hôm nay mới có thể ra ngoài."
"Ồ! Thì ra là thế." Hàn Nghệ nghe vậy mà trong lòng chỉ muốn chửi má nó, cái tên vô tâm vô phế như ngươi mà biết lo lắng cho ta sao, ngươi đi chết đi. Thế nhưng hắn cũng không so đo vấn đề này với Dương Mông Hạo. Vì quả thật là nếu hôm đó không có Dương Mông Hạo dẫn hắn đến hẻm bắc, thì giờ hắn vẫn còn phải đi tìm được đường ra, nói: "Việc này ta quả thật không biết, không ngờ lại liên lụy đến thiếu công tử đang ở trường thi xa xôi. Hàn Nghệ ta vô cùng áy náy, không biết làm sao bù đắp nha!"
Dương Mông Hạo lập tức tiếp lời: "Việc này ngươi có thể bù đáp."
"Hả?"
Hàn Nghệ nói: "Lời này là sao?"
Dương Mông Hạo cười ha hả nói: "Là như vầy, mẹ ta gần đây đã tìm cho ta một mối hôn sự rồi."
Sớm như vậy đã kết hôn, cổ nhân sống thọ thật sự là chuyện lạ nha. Hàn Nghệ nói: "Đến lúc đó ta sẽ gửi một phong bao lớn, thêm chút tiền mừng."
"Vậy thì không cần, ta không thiếu tiền."
"Vậy ngươi thiếu cái gì?"
"Thỏ Khuê Mật."
Vẻ mặt Dương Mông Hạo mong đợi nhìn Hàn Nghệ.
Hóa ra ngươi vòng vo thật lâu chỉ là muốn một con thỏ Khuê Mật từ chỗ ta, ngươi nói thẳng là được rồi. Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Ngươi muốn tặng thỏ Khuê Mật cho thê tử chưa qua cửa của ngươi sao."
Dương Mông Hạo gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Cửa hàng chuyên bán Thỏ Khuê Mật của ta sắp khai trương rồi, đến lúc đó ngươi tới mua là được."
Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Vậy không được, nếu ai ai cũng có, vậy quà tặng này của ta còn có gì mới lạ nữa."
Hàn Nghệ cười nói: "Nhìn không ra thiếu công tử thủ đoạn lợi hại nha!"
Dương Mông Hạo bất mãn nói: "Lúc trước ngươi không nhìn ra sao?"
Hoàn toàn không có. Đương nhiên, lời này không thể nói, Hàn Nghệ nói: "Được rồi, lát nữa ta tặng ngươi một con, nhưng ngươi đừng nói ra đấy... chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi."
Hắn vốn định dặn Dương Mông Hạo đừng nói ra ngoài, nhưng ngẫm lại, việc này phỏng chừng là không thể nào, dứt khoát không dặn dò nữa, dù sao cũng chỉ có một cái mà thôi.
"Ta biết ngay mà, trong số bạn bè của ta, chỉ có Hàn Nghệ ngươi là trọng nghĩa khí nhất."
"Nào có, nào có."
"Hay là ngươi tặng ta thêm mấy con nhé?"
"Chi vậy?"
Hắc, tiểu tử nhà ngươi hôm này còn học được lời khách sáo nhỉ. Hàn Nghệ ráng nhịn không chửi tục, cười nói: "Thiếu công tử, chẳng lẽ một lần ngươi cưới đến mấy thê tử? Nếu là vậy, ta nhất định sẽ tặng."
Dương Mông Hạo ngượng ngùng cười nói: "Vậy thì không có, chỉ là phòng trước khỏi họa, ngươi biết Dương gia ta mà, con cháu không thịnh vượng, ra ngoài đánh nhau cũng không có ai giúp, ta phải tìm thêm mấy tiểu thiếp, sinh thêm mấy nhi tử, đúng không?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Vậy thì không được, ta cũng không có nhiều Thỏ Khuê Mật như vậy, huống hồ, ngươi cũng không cần gấp ngay bây giờ nha."
Tặng một cái là nhân tình, tặng nhiều cái thì là thằng ngu rồi.
Dương Mông Hạo thấy vẻ mặt Hàn Nghệ kiên quyết, biết là không được rồi, vội vàng thuận thế xuống ngựa, cười ha hả nói: "Không sao, không sao, chúng ta là quan hệ gì chứ, ta chịu ủy khuất một chút, không sao cả."
Hóa ra vẫn là ngươi chịu ủy khuất, Hàn Nghệ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, cầm ly rượu lên, nói: "Uống rượu, uống rượu."
Căn bản không có ý cụng ly với Dương Mông Hạo, một hơi liền uống cạn.
Dương Mông Hạo hình như cũng không định uống rượu, thò lại gần, cười hì hì nói: "Hàn Nghệ, ta cảm thấy hình như tỷ của ta thích ngươi rồi."
"Phụt!"
Vừa dứt lời, Hàn Nghệ trực tiếp phun rượu lên mặt Dương Mông Hạo.
Dương Mông Hạo ngẩn cả ngươi, lau mặt, buồn bực nói: "Tỷ của ta có không chịu nổi như vậy sao?"
"Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ ho sặc sụa mấy tiếng, trừng mắt nhìn Dương Mông Hạo nói: "Thiếu công tử, lời này ngươi đừng nói lung tung, sẽ hại chết ta đó, ta là người đã có thê tử, hơn nữa tỷ của ngươi là ai chứ, ta là ai chứ, nàng có thể thích ta sao?"
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi đừng có nói như vậy. Hai ngày trước, ta nghe trộm được tỷ của ta cầu nguyện cho ngươi trong Phật đường nhà ta đó."
Đúng là thằng thần kinh. Hàn Nghệ cả giận nói: "Ta với tỷ của ngươi là bằng hữu tốt, nếu tỷ của ngươi xảy ra chuyện, ta cũng sẽ cầu nguyện cho nàng, có lẽ ta còn quỳ lâu hơn nàng nữa, ngươi chẳng phải cũng lo lắng cho ta khi ở trường thi sao, lẽ nào ngươi cũng thích ta sao, chuyện này rất bình thường có được không."
"Đương nhiên là không, ta không thích nam nhân." Dương Mông Hạo run rẩy cả người, lại gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý." Nói rồi gã lại xáp lại gần Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, nếu ngươi có ý với tỷ của ta thì nhớ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Hàn Nghệ nghe vậy thì sửng sốt, nói: "Ngươi cứ thế mà bán tỷ của mình sao?"
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi nói gì khó nghe vậy, sao ta có thể bán tỷ của ta chứ, chỉ là ta thấy con người ngươi rất trọng tình cảm, hơn nữa lại hào sảng, tỷ của ta theo ngươi chắc chắn sẽ không chịu thiệt."
Hàn Nghệ thật sự không có ý gì với Dương Phi Tuyết, chỉ là cảm thấy Dương Phi Tuyết là một hồng nhan tri kỷ, đáng để tương giao mà thôi. Nhưng Dương Mông Hạo nói thế khiến hắn có chút cảm động, dù sao thì Dương Mông Hạo là quý tộc, không ngờ lại không dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn hắn, đang chuẩn bị cảm kích Dương Mông Hạo một phen, chợt lại nghe tên tiểu tử này lẩm bẩm: "Nếu ta có một tỷ phu mở thanh lâu, vậy thì thú vị biết bao, đến đây sẽ không cần xếp hàng nữa, còn có thể có thêm nhiều Thỏ Khuê Mật, tiểu tử Triệu gia thể nào cũng ngưỡng mộ ta chết luôn. Ha ha!"
Nói đến đoạn sau, tiểu tử này bật cười ngây ngô.
Hóa ra vẫn chỉ là để trang bức nha!
Hàn Nghệ câm nín, sự cảm kích tức khắc hóa thành hư ảo, nói: "Uống không? Không uống thì ta uống một mình."
"Đương nhiên là uống nha, đã mấy ngày rồi ta không có uống rượu."
Tiếp đó không cần phải nói rồi, chắc chắn là Dương Mông Hạo giúp Hàn Nghệ phân tích cái này, phân tích cái kia, tựa như lúc trước nếu có gã ở đây, Hàn Nghệ sẽ không phải rời khỏi Trường An vậy. Tóm lại chính là, chó không đổi được thói đớp cứt nha!
Uống rượu xong, khoác lác xong, tiểu tử này liền biến mất.
Hàn Nghệ cười lắc đầu, sau đó đi vào trong lâu, đứng ở lầu hai nhìn xuống, má ơi, chỉ thấy đông nghìn nghịt, gần như công tử đảng đều đến toàn bộ, đây chính là uy lực của tiểu phẩm nha.
"Hàn Nghệ, thằng nhãi ngươi trốn trên này làm gì."
Bỗng nghe thấy một giọng nói thô lỗ, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ một tay chỉ Hàn Nghệ, nói: "Mau xuống đây."
Vừa kêu thế, những người còn lại cũng nhìn thấy Hàn Nghệ, cũng nhao nhao gọi Hàn Nghệ xuống.
Sớm biết vậy đã không tới! Hàn Nghệ rơi vào đường cùng, đành phải đi xuống, vừa xuống đã bị đám công tử kia vây quanh.
Đương nhiên, hơn phân nửa đều là quý tộc Quan Trung, đám sĩ tộc Sơn Đông cao lãnh kia cho dù muốn cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng lần này, lại bị Nguyên Liệt Hổ bắt được rồi, một thứ vừa thô vừa to vừa cứng đập vào, đừng nghĩ bậy, là cánh tay đó, nó đập vào vai Hàn Nghệ, cười ha hả nói: "Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi thật là may mắn, mỗi lần đều có thể đại nạn không chết, ta coi như phục ngươi rồi."
Ta còn có thể may mắn hơn ngươi sao, đi tiên phong mà mãi không chết được, thật sự là thiên tài. Hàn Nghệ bất động thanh sắc giãy thoát ra, cười nói: "Nguyên công tử nói đùa rồi, đều là do ông trời chiếu cố."
Bỗng Quan Trung Liễu Tam lang đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, ta cảm thấy ngươi rất không công bằng."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Không biết Liễu công tử nói vậy là sao?"
Liễu Tam lang nói: "Vì sao ngươi lại mở đại hội mỹ thực gì đó vào 'Ngày phụ nữ', còn chúng ta lại chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đây xếp hàng."
Lại có một người nói: "Đúng thế, còn có cờ nhảy nữa, đến giờ ta còn chưa được thấy."
"Chúng ta ngày ngày xếp hàng ở đây, thật buồn chán biết bao nha."
Một khi oán khí đã dâng, thì thật đúng là như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt nha.
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Các vị công tử, ta cũng muốn làm như vậy, nhưng các vị cũng thấy đó. Cục diện thế này ta làm sao còn làm đại hội mỹ thực, cờ nhảy gì đó cho mọi người, các vị cũng chả có chỗ mà chơi."
Hắn đương nhiên cũng muốn làm phong phú tiết mục cho khách nhân, nhưng vấn đề là hẻm Bắc đã chen chúc đến sắp nổ rồi, hoạt động gì cũng không thể nào tiến hành được nữa.
Phía sau không biết ai đó reo lên: "Sao ngươi không mở rộng chỗ này lớn một chút đi, từ sáng sớm ta đã đến rồi, nhưng cũng chưa chắc có thể coi được."
Lời này vừa ra, lại là từng đợt oán trách cuồn cuộn.
Đặc biệt là những người xếp hàng ở phía sau, bọn họ lo lắng đến mức kiễng chân lên đếm người, xem coi mình có thể vào trong đó được không.
Mở rộng một chút, ngươi thử mở rộng ta xem, cmn ta cũng muốn chứ, nhưng cái thứ này muốn lớn là có thể lớn được sao, ngươi nghĩ nó là Kim Cô Bổng à.
Hàn Nghệ nghe thấy những tiếng oán giận này, trong lòng thầm nghĩ, cứ thế này thì không được, nhiều người đương nhiên là tốt, nhưng bất cứ chuyện gì quá mức đều không hay, chật chội như vậy, thì dù có phát vàng ở đây, người ta cũng không vào được, thế là nói: "Các vị đừng gấp, vấn đề này ta sẽ nhanh chóng giải quyết, nhưng trước mắt Phượng Phi Lâu chúng ta vẫn phải lấy việc đến Vạn Niên Cung biểu diễn làm trọng. Nếu việc này có gì sơ sót, thì ta gánh không nổi nha. Nhưng ta nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cũng gần đến giờ rồi, mọi người xem tiểu phẩm trước rồi hẵng nói."
Không còn cách nào, chỉ có thể xách Hoàng đế ra làm lá chắn, đây là đòn sát thủ nha!
Mọi người đều bất đắc dĩ, nhưng nghe tới tiểu phẩm thì không khỏi lại phấn chấn tinh thần.
Một lát sau, năm cánh cửa mở ra, người người lại chen chúc như hồng thuỷ, ào ào chen vào trong.
Trong nháy mắt, cả lâu đã bị chen lấn chật như nêm cối.
Không khí lặng ngắt như tờ, bởi vì mọi người quá kích động, chăm chú nhìn vào màn sân khấu màu đỏ kia, hận không thể xé nát nó ra.
Một lát sau, màn vải cuối cùng cũng kéo lên.
Chỉ thấy Tiểu Béo một mình khiêng đòn gánh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lên sân khấu, bước chân này, vóc người này, vẻ mặt này, lập tức làm toàn trường bật cười.
Tiểu Béo người ta bây giờ đi ngoài đường, mọi người nhìn thấy nó đều sẽ bật cười, rõ ràng là một câu rất nghiêm túc, đối phương cũng sẽ bật cười, đây chính là mị lực đó nha!
Đợi mọi người ngưng cười rồi, Tiểu Béo trên sân khấu hét lên: "Năm ngoái mua gậy, uất ức quá trời, mất ruộng tốt, vợ thì chạy. Ta không tin chuyện tà này, người khác có thể khiến ta chịu thiệt, ta lại không thể khiến người khác mắc lừa. Ta cũng đi bán gậy. Đông tây nam bắc chú ý nha! Chú ý chân của mình nha! Nhìn coi có tật hay không nha! Không tật thì đi hai bước nha! Đi ra bệnh thì tìm ta bán gậy cho ngươi nha! Gậy đây! Gậy đây!"
Mới câu mở màn đầu tiên đã khiến cho cả Phượng Phi Lâu đều chấn động.
Cười lật trời.
Nguyên Liệt Hổ vốn yêu thích Tiểu Béo thì ra sức vỗ đùi mình, lần này thằng này biết khôn rồi, không dám ăn bất cứ món gì, may mà không ăn, bằng không chết chắc.
Cho dù là hẻm trung cũng nghe thấy từng tràn tiếng cười truyền đến.
Hôm nay không ngoại lệ, hẻm trung vẫn trống trải như cũ, bởi vì người có tiền đều đi qua đây rồi, người không có tiền cũng không đi hẻm trung.
Đám giả mẫu kia đứng trước cửa sổ, lặng lẽ rơi lệ.
Thật sự là có người cười, thì sẽ có người khóc mà.
"Làm giàu thì có nhiều đường, năm ngoái bán gậy năm nay bán xe. Bán xe đây, bán xe đây!"
Chỉ nghe một âm thanh vang dội vang lên, Từ Du Du và Đỗ Tổ Hoa đẩy một chiếc xe lăn lên đài.
Dĩ nhiên là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
"Đại lừa gạt, đại lừa gạt."
Khán giả dưới đài vừa nhìn thấy Hoa Tử hiện tại, còn kích động hơn cả khán giả hậu thế nhìn thấy Hoa Tử hậu thế nữa, tựa như là nhìn thấy người bạn già lâu năm vậy, không kiềm lòng được mà hô lên.
Đỗ Tổ Hoa vô cùng nhanh trí, ai ui một tiếng, nói: "Cái gì mà đại lừa gạt, các vị chẳng lẽ muốn phá hư sinh ý của ta."
Giao lưu qua lại một hồi, quần chúng là càng vui vẻ.
"Bán gậy đây, bán gậy đây!"
Tiểu Béo xoa xoa mũi, tiếng kêu nghe vừa khờ vừa dễ thương.
"Ủa? Đây không phải là tiểu địa chủ kia sao?"
"Xe này có chỗ dừng rồi."
Qua lại mấy hồi, khán giả thấy tình tiết này, dường như là muốn lừa gạt cùng một người?
Việc này lập tức khiến khán giả lòng đầy mong chờ, trước đó bọn họ còn cho rằng sẽ đổi người để lừa gạt, nào biết hóa ra là lừa cùng một người, độ khó thật sự là tăng lên nha.
Nói không phải chém, nếu luận về tài diễn, thiên phú của ba người Tiểu Béo, Hoa Tử và Từ Du Du còn cao hơn các nàng Mộng Nhi, thậm chí còn vượt xa tuổi của mình. Giơ tay nhấc chân, là đã có thể khiến mọi người thoải mái cười to.
Lại thấy Đỗ Tổ Hoa nói như kiểu đọc khẩu lệnh vậy: "Đúng rồi! Bởi vì ngươi một năm không kiên trì chống gậy, dẫn đến bệnh độc (từ này là Virus đó, nhưng đặt cổ đại thì đọc là bệnh độc) trong người ngươi tăng lên nhanh chóng, hai đùi ngươi có hai gân lớn, giống như hai đường xe vậy, bệnh độc đang dùng tốc độ tám con ngựa hướng lên trên, ngươi xong đời rồi, bệnh độc vô tình đang nhai nuốt tủy não đầu óc của ngươi, đúng là một tên gà con ngu ngốc mới ra đời!"
"Lừa gạt, lại lừa gạt! Đồ lừa đảo! Ngươi có phải lại muốn ta đi hai bước nữa không?"
Tiểu Béo chu cái môi phì nộn lên, bàn chân nhịp nhịp một cái, vẻ mặt chảnh chó nói.
"Ai ui! Tiểu mập mạp này đáng yêu thật, ha ha!"
Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói.
Không chỉ gã, những khán giả khác đều như thế. Kỳ thật sau khi tiểu phẩm xuất hiện, Tiểu Béo chính là nhân vật hot nhất. Cũng không biết tại sao, tuy Đỗ Tổ Hoa cũng khiến người khác thích, nhưng không bằng Tiểu Béo.
"Năm ngoái đi hai bước què không?"
"Què rồi!"
"Dậm hai chân có tê không?"
"Tê rồi!"
"Bởi vì sao?"
"Đồ lừa gạt, lần này đừng hòng lừa ta nữa, tự ta đi hai bước, ngươi không phải thích nhìn què sao, ta đi hai bước cho ngươi xem, đi hai bước này, đi hai bước này, được chưa? Ta hiện giờ vô cùng khoẻ đó, ta còn có thể chạy bước nhỏ, ta còn có thể chạy gấp, à, ta chạy bước lớn cho ngươi xem, cho ngươi sốc luôn,... này thì xạo này, xạo này."
Động tác này thật sự không thích hợp với Tiểu Béo, chạy vài cái, nhún vài cái, thì đã khiến nó suýt tí nữa là ngã, thật vất vả mới ổn định lại được.
Đây vốn là ngoài ý muốn, nhưng khán giả lại thích xem ngoài ý muốn, còn tưởng đây là do tập luyện trước, liền ủng hộ nhiệt liệt, thật sự là quá kích động.
Thật ra tình huống này cũng thường xảy ra khi tập luyện, cho nên Tiểu Béo cũng không khẩn trương, gương mặt phì nộn rung rung, nói với Đỗ Tổ Hoa: "Thế nào?"
Kế tiếp chính là Đỗ Tổ Hoa bắt đầu chém gió lừa gạt, làm cho tiếng cười của mọi người vang lên không ngớt, đặc biệt là khi Đỗ Tổ Hoa nói: "1 cộng 1 trong tình huống nào thì bằng 3?" Câu này khiến khán giả đồng thời suy nghĩ, nhưng gần như không ai nghĩ ra.
Thời cổ đại không có trò đố mẹo nha!
Khi Từ Du Du nói ra đáp án, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ.
Hàn Nghệ nhìn thấy cả. Đúng rồi, sau này nếu ai lấy thi từ ra nhục mạ ta, ta sẽ lấy trò đố mẹo ra, trò này thì trong đầu ta nhiều lắm, đủ để làm đại hội thi đấu đố mẹo nha. Cứ như vậy, ta có thể trang bức rồi!
Trò đố mẹo tuyệt đối là điểm sáng lớn nhất hôm nay. Về sau còn có câu "Trên cây ngồi 7 con khỉ, dưới đất 1 con khỉ, cộng lại là mấy con khỉ?" cũng khiến mọi người cười như điên.
Trò cười còn nhiều hơn cả tập một, hơn nữa cũng càng thêm phức tạp.
Đặc sắc! Rất đặc sắc!
Khán giả căn bản không ngừng cười được. Kỳ thật ra bọn họ cũng không muốn cười, bởi vì tiếng cười quá lớn thì không nghe rõ diễn viên nói gì, nhưng mà vẫn không nhịn được.
"Tiểu Mông! Tiểu Mông!"
Chợt nghe có một người kinh hô.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
17 Tháng tư, 2022 04:47
mặc dù nhiều cái khá ức chế nhưnh cũng đọc đến 341 chap. nói chung vài tình tiết vứt qua 1 bên thì tổng thể vẫn ổn rất thích motip xây dưngh thế lực kiểu này.
14 Tháng tư, 2022 12:38
thề công nhận tác giả biết làm gây ức chế cho độc giả thực sự . nhưng từ nhưng vấn đề này mới hiểu được tác giả luôn luôn nói main là 1 thằng cá ướp muối , ko có mấy nvp như này thì main sẽ chẳng bao giờ động não mà phát triển thêm được.
14 Tháng tư, 2022 06:25
đéo hiểu sao đọc cứ ức chế kiểu đéo gì vậy. xem mấy cái nữ nhân toàn kiểu cọp cái khó chịu thực sự. nó ko giống kiểu mấy nữ tự lạnh lùng cao ngạo mà nó cứ như kiểu 1 con thần kinh cạy mình có tý sắc đẹp là làm càn . hệt mấy con nữ nhân trong phe phản diện thường thấy mà giờ bên chính diện vậy. đọc khiến cứ bị mắc cục nghẹn trong người , uất ức bực mình. ko phải câu chuyện xoay quanh nó khá mượt thì vứt mẹ bộ nỳ đi từ lâu r . khó chịu thực sự, dm thằng tác giả là người khổ dâm thấy rõ .
08 Tháng tư, 2022 18:57
Ta thấy thật ra như vậy mới đời thật đó, main ko hoàn hảo như những truyện khác, nhưng vụ bênh vực người thân bất chấp thì chắc nhà nào cũng có, và hiển nhiên nó mang lại khá nhiều hậu quả.
Được cái là main biết và chấp nhận hậu quả thôi.
07 Tháng tư, 2022 23:42
t không thích cách main nuôi dạy tiểu dã với tb, rất ít nói đạo lí với bọn nó, biết là muốn giữ bọn nó đơn thuần nhưng cũng không lên để bọn nó ngu xuẩn, như vụ 2 bọn nó lẻn vào thôi gia, cho dù vì lòng tốt nhưng lẻn vào nhà người khác như thế không nói sai cũng phải nói xuẩn, lẻn vào nhà người khác không bị đánh gãy chân là may rồi, main k nói phạt cũng phải nói để bọn nó hiểu chứ, đây k cứ mở miệng là nói đệ k sai, may 2 đứa đó hiền lành sẵn k main nuôi ra hùng hài tử chắc
03 Tháng tư, 2022 15:37
Đặc tính của main là gì? Lừa đảo quốc tế, phải học được đọc tính cách con người để đi lừa đảo thành công. So sánh thì suy luận tính cách một con nhóc là quá dễ dàng với nvc.
01 Tháng tư, 2022 22:05
ít chương quá, không đủ phê chút nào
27 Tháng ba, 2022 16:33
Thằng mù chữ này.bố mày viết sai câu ở chỗ nào mà mày nói như đúng rồi thế
27 Tháng ba, 2022 16:06
học viết câu cú cho đàng hoàng đi đã rồi phát biểu thằng bại não, nhìn rối cả mắt
26 Tháng ba, 2022 21:46
Ko phải main thì chết lâu rồi.cao thủ lừa đảo mà hành xử như thằng trẻ trâu.con tiểu thư nhà họ Dương nó làm cho bỏ xứ mà đi đến lúc nó đến xl một câu thì Dương tiểu thư là người lương thiện. Ko cố ý.mẹ nó chứ quen biết dc bao lâu mà biết nó lương thiện.ko cố ý.may mà con vợ biết võ công Nếu ko đã bị thằng công tử chặt nuôi chó rồi.rồi nhà họ Dương kia cũng thế.mang tiếng thế gia vọng tộc .quan trọng mặt mũi mà con gái bỏ nhà đi cùng 4 thằng đàn ông .ko tính 2 thằng nhỏ .trong khi biết rõ 1 thằng là lừa đảo.3 thằng nước khác.đi 2 tháng trời mà đến nơi cũng xem như ko có j. Ko hiểu sao mà khen hay dc.
10 Tháng ba, 2022 22:12
Một phần cũng phải nhờ là bản dịch có tâm nữa, nên đọc văn phong cảm thụ truyện tốt hơn so với đọc convert xa.
Nên chịu khó donate cho ông dịch, vài k thôi cũng được ._.
08 Tháng ba, 2022 13:40
Truyện này hay ghê. Tác giả chắc tay thật
06 Tháng ba, 2022 14:11
Đói thuốc hicc
06 Tháng ba, 2022 14:10
Hay thật, mong nvc cua dc mấy e mẫu đơn, phi tuyết, mà nữ chính dữ quá
04 Tháng ba, 2022 13:47
Rất hay, nhưng ít chương quá chưa đã ghiền
27 Tháng hai, 2022 18:28
cầu chương, qua bản convert cũ đọc ko nuốt nổi
18 Tháng hai, 2022 15:18
Khúc Canon nghe hay thật
15 Tháng hai, 2022 12:10
Đói chương sắp chết (-.-)
14 Tháng hai, 2022 15:06
Tìm k thấy nhỉ
13 Tháng hai, 2022 20:30
Ngon :3 đọc lại thôi :3
13 Tháng hai, 2022 12:44
làm cái lịch ra truyện cho anh em khỏi hóng bác. không cần mỗi ngày, nhưng ra cái lịch đều xíu như thứ 7 hoặc cn chi đó có chương.
chứ cứ chờ chờ thế này dễ bỏ theo dõi lắm
11 Tháng hai, 2022 19:17
lên chương mới nè
09 Tháng hai, 2022 23:11
Cầu chườn :3 cuốn quá bạn trans à
BÌNH LUẬN FACEBOOK