"Tiểu muội muội, muội tên là gì?"
"Hồi công tử, muội tên Thảo Nhi."
"Thảo Nhi? Ồ, tên hay, tên hay, muội đang làm gì?"
"Muội bưng trà rót nước."
"Hả? Chậc chậc, không hổ là Hoa Nguyệt Lâu, ngay cả người bưng trà rót nước mà cũng đẹp như vậy."
"Công tử nói đùa."
"Ta rất nghiêm túc, chỉ với dáng vẻ của tiểu muội muội, còn đẹp hơn phân nửa cô nương của Phượng Phi Lâu chúng ta, muội có hứng đến Phượng Phi Lâu của ta không, ta nhất định sẽ đẩy muội lên vai chính. À, muội hẳn là nghe nói qua kịch nói nhỉ, Tinh Tinh tiếp theo sẽ là muội đấy."
"Muội làm sao diễn được."
"Ta nói muội được là muội được, ta bảo đảm với muội, nếu muội đến Phượng Phi Lâu của ta, trong vòng ba năm, nhất định sẽ nổi tiếng khắp Trường An."
Hàn Nghệ vừa đi lên lầu, vừa tán gẫu với tiểu cô nương bên cạnh, cái vẻ mặt kia thật giống một tên lừa đảo đi săn diễn viên vậy.
Thật sự là quá ba câu thì không rời được nghề chính mà!
Lên đến lầu hai, khi đi lên lầu ba, vừa hay ở khúc rẽ chợt thấy một nữ tử từ trên lầu đi xuống, một thân thanh sam đơn giản, bước đi nhẹ như gió thổi cành liễu, lụa trắng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, nhưng vậy đã đủ rồi, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng duyên dáng như làn thu thủy, trong lúc lơ đãng mà vẻ mị hoặc đã lan tràn, cho dù không nhìn thấy mặt cũng đã là thiên kiều bá mị rồi.
"Thảo Nhi bái kiến Khuynh Thành tỷ tỷ."
Thảo Nhi nhìn thấy cô nương này liền hành lễ.
Khuynh Thành? Một trong tứ đại hoa khôi - Cố Khuynh Thành?
Hàn Nghệ sửng sốt, trước khi hắn tới, thì đã sớm thăm dò kỹ rồi, trong tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, ba người trong đó đều có tướng mạo bình thường, chỉ có một người là người đúng như tên, được xưng là Bán Cố Khuynh Thành.
Không phải ý là nhìn bằng nửa mắt, mà ý là nhìn thấy nửa mặt là đã đủ rồi.
Theo Lưu Nga nói, chưa từng có khách nhân nào nhìn thấy khuôn mặt hoàn chỉnh của Cố Khuynh Thành, hơn nữa giá tiền nhìn nửa mặt cũng đã không thấp rồi.
Nhưng Hàn Nghệ biết, đây chỉ là một loại thủ đoạn tự nâng giá trị của mình, càng không cho ngươi ta xem, người ta lại càng muốn xem.
Chỉ với đôi mắt này, thật sự là đủ đòi mạng mà! Hàn Nghệ thoáng nhìn, thầm khen cô gái này không phụ danh hào.
"Ừm" Mỹ nữ khẽ ừm một tiếng, ngay cả liếc cũng không thèm liếc Hàn Nghệ một cái, cực kỳ cao ngạo đi xuống lầu.
Hàn Nghệ cũng không hề để ý, hắn rất cởi mở ở phương diện này. Danh kỹ mà, trâu bò một chút cũng bình thường, đây có lẽ là một cách tự bảo vệ mình, cũng có lẽ là một phương thức tự nâng giá trị của mình, nhưng hắn cũng không đến mức giống như Thảo Nhi, nghiêng người cung kính đứng đó đợi Cố Khuynh Thành này đi xuống, mà chỉ khẽ nhích sang trái một chút, tiếp tục đi lên lầu.
"A!"
Ngay lúc hai người sắp lướt qua nhau, Cố Khuynh Thành đột nhiên vấp chân một cái, cả người mất thăng bằng, thoạt nhìn sắp lăn xuống cầu thang, hương tiêu ngọc vẫn.
Sắc mặt Hàn Nghệ căng thẳng, chạy nhanh tới đưa tay ôm lấy nàng, nhưng không biết có phải do đã lâu không ăn thịt hay không, hay là vì bầu không khí cởi mở trong thanh lâu này, mà bàn tay lại cứ không nghe theo điều khiển, rõ ràng là nhằm vào eo, nhưng bàn tay lại ôm vào bờ mông nàng. Chính hắn cũng cả kinh, sao mình lại thất thủ nhỉ.
Dù sao đây cũng là hoa khôi, không thể tùy tiện làm vậy được.
Nhưng khi hắn chuẩn bị dời lên phần eo, đột nhiên khẽ cau mày, tay nhẹ nhàng sờ soạng, thầm hô một tiếng thoải mái, sau đó mới thần không biết quỷ không hay dời lên phía eo, bởi vì tốc độ tay hắn quá nhanh, hơn nữa giỏi che giấu, chiếm tiện nghi của người ta rất khó bị người ta phát hiện. Bước ra một bước điệu Waltz, một tay ôm lấy vòng eo tinh tế của Cố Khuynh Thành, kéo lên phía trên, động tác cực kỳ phiêu dật, tiêu sái, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đôi bên đều lóe lên tia sáng khác thường.
Sau khi nâng Cố Khuynh Thành dậy, Hàn Nghệ quan tâm hỏi: "Cô nương, cô không sao chứ?"
Cố Khuynh Thành khẽ sửng sốt, vầng trán tuyết trắng khẽ đỏ hồng, nói: "À, ta không sao, đa tạ công tử cứu giúp."
Dựa theo ngữ khí nói chuyện của nàng, dường như cũng không phát hiện Hàn Nghệ vừa chiếm tiện nghi của nàng, dù sao thì đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, hơn nữa nàng đang trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn, không phát giác cũng là chuyện hợp lý.
Hơn nữa người đến Hoa Nguyệt Lâu đều là con cháu quý tộc, do vậy các nàng đều quen gọi người khác là công tử, trừ phi là đặc biệt thân thuộc.
Thấy nàng đứng lên rồi, Hàn Nghệ mới thu tay lại, bày ra vẻ quân tử khiêm nhường, trong lòng lại thầm nói, thân hình nữ nhân này thật sự không tệ, ừm, sờ đã thật.
"Ai ui!"
Nhưng Hàn Nghệ vừa mới buông tay, Cố Khuynh Thành đột nhiên kêu đau một tiếng, thân hình ngã về phía Hàn Nghệ, Hàn Nghệ nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tay phải của nàng, quan tâm nói: "Sao vậy?"
"Chân của ta bị trẹo rồi." Cố Khuynh Thành hơi nhăn đôi mày nhỏ, thoạt nhìn giống như rất đau.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Hàn Nghệ nhìn Thảo Nhi, nhưng rất nhanh bỏ qua Thảo Nhi, hoàn toàn xem như không có người này ở đây, nói: "Nếu cô nương không ngại, thì để ta đỡ cô nương đi nghỉ ngơi vậy."
"Có phiền công tử hay không?"
"Không đâu, không đâu, đây là vinh hạnh của ta." Hàn Nghệ cười ha hả nói.
"Vậy làm phiền công tử."
Cố Khuynh Thành hai mắt lúng liếng, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi sinh lòng yêu thương.
Đây là một đôi mắt biết nói nha!
Loại chuyện chiếm tiện nghi thế này, Hàn Nghệ sao có thể cự tuyệt, liền dìu Cố Khuynh Thành đi lên lầu.
Thảo Nhi đáng thương cứ như thế mà bị quên mất, một khắc trước còn sắp làm nữ chính, nhưng Thảo Nhi chung quy vẫn là Thảo Nhi, vĩnh viễn không phải là đóa hoa.
Đi lên lầu ba, Hàn Nghệ nhìn trái nhìn phải, phát hiện lầu ba chỉ có một ít nhã tọa, toàn bộ đều là bao sương, hơn nữa cũng không nhìn thấy một vị khách nhân nào, dù sao thì mọi người đều là đến coi kịch nói, ngồi trên lầu ba quá cao, nghe không rõ, hỏi: "Không biết cô nương ở gian phòng nào."
Cố Khuynh Thành chỉ vào gian phòng thứ ba bên trái, nói: "Gian phòng có treo dải lụa đỏ trên cửa."
Hàn Nghệ đỡ Cố Khuynh Thành đến trước cửa gian phòng kia, Cố Khuynh Thành vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy vào, cửa liền mở ra, chỉ thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, trong thính đường màn trướng buông rũ, những cái màn linh tinh trong phòng thế mà cũng được chăm chút như vậy.
Hàn Nghệ đỡ Cố Khuynh Thành đi tới cái bàn tròn chính giữa kia, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống ghế tròn.
"Đa tạ công tử." Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu, ôn nhu nói.
Hàn Nghệ cười nói: "Tiện tay mà thôi, không cần đa tạ." Ngừng một lát, hắn lại nói: "Nếu không còn gì, ta xin đi trước."
Cố Khuynh Thành vội nói: "Công tử chậm đã. Vừa rồi nếu không có công tử cứu giúp, tiểu nữ tử e rằng tính mạng khó đảm bảo. Ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, đành lấy trà cảm tạ, công tử mời ngồi."
"Không cần phiền phức như vậy."
Tuy nói thế, nhưng Hàn Nghệ đã ngồi xuống rồi, thầm nghĩ, sau cái câu không biết lấy gì báo đáp, chẳng phải sẽ là câu lấy thân báo đáp sao, sao lại biến thành lấy trà cảm tạ rồi, lẽ nào khi dễ kẻ xuyên không như ta không biết giá thị trường Đường triều? Thật là buồn cười.
"Xin công tử chờ một lát, chân tiểu nữ tử có chút không tiện." Cố Khuynh Thành nhẹ xoa mắt cá chân nói.
Hàn Nghệ cười nói: "Không sao, không sao, dù sao ta cũng không có chuyện gì."
Cố Khuynh Thành nói: "Tiểu nữ họ Cố, tên Khuynh Thành."
"Hóa ra là Khuynh Thành cô nương, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu." Hàn Nghệ chắp tay nói.
Cố Khuynh Thành lại nói: "Không biết tôn tính đại danh của công tử?"
Hàn Nghệ nói: "Ta họ Hàn, tên chỉ một chữ Nghệ."
"Hàn Nghệ?"
Cố Khuynh Thành hơi cau mày, đột nhiên, nàng cả kinh nói: "Ngài...ngài chính là đông chủ mới của Phượng Phi Lâu."
"Bất tài, chính là tại hạ."
"Thất lễ, thất lễ."
Cố Khuynh Thành gật đầu thi lễ, sóng mắt lưu chuyển, tràn ngập xấu hổ nói: "Không giấu công tử, Khuynh Thành đã ngưỡng mộ công tử từ lâu, vừa rồi khi biết công tử đến đây, liền muốn xuống lầu để được thấy phong thái của công tử, nào biết lại gặp được công tử ở cầu thang, còn phát sinh chuyện ngoài ý muốn thế này, Khuynh Thành thật sự cảm thấy rất xấu hổ."
"Ngưỡng mộ ta?"
Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nói: "Chuyện này...chuyện này Hàn Nghệ thật sự thụ sủng nhược kinh, thế nhưng Hàn Nghệ lại có tài đức gì mà được Khuynh Thành cô nương ngưỡng mộ chứ."
Cố Khuynh Thành nói: "Công tử tài hoa hơn người, tình cảm sâu sắc, sao có thể nói là không có tài đức gì chứ."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tài hoa hơn người, tình cảm sâu sắc? Khuynh Thành cô nương không phải là nhầm đối tượng rồi chứ."
Cố Khuynh Thành cười khúc khích, lụa mỏng phấp phới, quang hoa khẽ hiện, cười khẽ nói: "Nếu công tử không phải mượn tên người khác để lừa gạt Khuynh Thành, vậy thì không nhầm đâu."
Hàn Nghệ hơi ngượng ngập nói: "Nhưng chính ta còn không phát hiện mình tài hoa hơn người chỗ nào. Có điều cái tình cảm sâu sắc, ừm, cái này là thật. Nhưng ta và Khuynh Thành cô nương chưa từng gặp mặt, không biết Khuynh Thành cô nương từ đâu mà biết được?"
Cố Khuynh Thành nói: "Xin hỏi công tử, câu đối có phải do công tử sáng tạo không?"
"Cho dù là đúng, thì cũng chưa tới mức là tài hoa hơn người đi."
"Hai bức đối kia, ta cũng đã nghe qua, trong đó có nhiều huyền cơ, không chỉ phải đối cho hoàn chỉnh, còn phải phối hợp bằng trắc, chỉ riêng hai điểm này đã đủ làm khó không ít người. Muốn làm ra một vế trên mà người ta không thể đối được, thực sự là chuyện cực khó khăn. Nếu không có tài hoa hơn người, thì làm sao có thể tạo ra câu đối được."
Cố Khuynh Thành lại nói: "Còn chuyện tình cảm sâu đậm, ta tin tưởng nếu là người bạc tình phụ nghĩa, tuyệt đối không thể nghĩ ra câu chuyện cảm động lòng người như 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Từ xưa đến nay, người phụ bạc nơi nào cũng có, cho dù là tài tử đa tình, thì có được mấy ai có thể đặt tình cảm lên trên sinh tử, chỉ có mình công tử thôi."
Hàn Nghệ nghe vâyh mà không nhịn được cười, nói: "Khuynh Thành cô nương nói có lý có cứ, Hàn Nghệ không thể không phục, bất quá tại hạ vẫn là lần đầu tiên biết được thì ra mình là một người ưu tú đến vậy."
Cố Khuynh Thành che miệng cười khẽ nói: "Đó chẳng qua là công tử quá khiêm nhường thôi."
Vẻ mặt Hàn Nghệ đau khổ nói: "Trước lúc này, ta luôn cho rằng mình ngay cả tư cách khiêm tốn cũng không có, thế nhưng nghe Khuynh Thành cô nương nói xong, giờ ngẫm lại bỗng thấy đúng thật. Ha ha."
Cố Khuynh Thành nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi cười khúc khích, tiếng cười vô cùng dễ nghe, cực kỳ động lòng người.
Toàn thân trên dưới cô gái này, ngay cả giọng nói điệu cười, cũng đều vì nam nhân mà sinh ra, Hàn Nghệ nghe mà trong lòng cảm thán không thôi.
Cố Khuynh Thành lại nói: "Đúng rồi, xin hỏi công tử 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》vẫn tiếp tục diễn chứ, ta nghe nói..."
Nói tới đây, nàng liền không nói tiếp nữa.
Hàn Nghệ thở dài: "Với tình huống hiện tại của hẻm bắc, có thể diễn tiếp hay không, không ai biết được."
Trong mắt Cố Khuynh Thành chợt lóe lên quang mang, buồn bã nói: "Câu chuyện động lòng người như vậy, nếu không có một kết cục, thật sự là khiến người ta tiếc nuối."
Hàn Nghệ trầm mặc không nói.
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Xin thứ cho tiểu nữ tử mạo muội hỏi một câu, kết cục của câu chuyện này rốt cuộc sẽ thế nào?"
Hàn Nghệ cười nói: "Vậy không biết Khuynh Thành cô nương hi vọng thế nào?"
Phàm là người khác muốn hắn tiết lộ, hắn đều hỏi một câu như vậy.
Cố Khuynh Thành hơi trầm ngâm một phen, nói: "Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh yêu nhau cực khổ như vậy, lại trải qua nhiều đau khổ đến thế, ta dĩ nhiên hi vọng bọn họ cuối cùng có thể ở bên nhau, hạnh phúc trọn vẹn."
Từ khi Thôi Tập Nhận làm ầm ĩ một hồi, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đã cực lực tránh đi chuyện dòng họ, chỉ gọi là Tinh Tinh, nhưng người xem vẫn bí mật gọi là Thôi Tinh Tinh, chỉ là không dám gọi trước mặt Thôi Tập Nhận, cho nên khi Cố Khuynh Thành nói đến Thôi Tinh Tinh có chút chần chừ.
Hàn Nghệ hơi gật đầu, tựa hồ có vẻ tán thành.
Vấn đề này hắn từng hỏi Dương Phi Tuyết, nhưng Dương Phi Tuyết kỳ vọng là một chuyện tình oanh oanh liệt liệt, còn kết cục ra sao thì với nàng đều không sao cả, có điều Cố Khuynh Thành lại hi vọng có thể có hạnh phúc trọn vẹn.
Việc này vừa hay phản ánh được bối cảnh cuộc sống của hai người. Dương Phi Tuyết từ nhỏ không lo cơm áo, vô ưu vô lo, nhưng đồng thời, cuộc sống của nàng cũng vô cùng nhạt nhẽo, cho nên nàng luôn hướng tới trắc trở, hướng tới lãng mạn, hướng tới tình cảm mãnh liệt, truy cầu bản chất của tình yêu, chứ không phải là kết quả. Nói một cách đơn giản, chính là rảnh rỗi sinh nông nỗi, nếu ngày nào cũng phải đi kiếm tiền, làm sao còn nghĩ đến những chuyện này nữa chứ.
Mà Cố Khuynh Thành này, tuy Hàn Nghệ không hiểu nàng ta, nhưng người lưu lạc chốn phong trần, nghĩ đến chắc cũng trải lận đận, những gì Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh trải qua chắc chắn khiến nàng tràn đầy cảm xúc, cho nên nàng hi vọng một kết cục trọn vẹn.
Ở hậu thế, rất nhiều người nói phụ nữ tham hư vinh, tuy rằng xác thực có loại phụ nữ này, nhưng cũng có những cô gái bởi vì bản thân xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã chịu đựng đủ mọi khó khăn mà cuộc sống mang đến, thế nên tự nhiên sẽ hi vọng có thể được gả cho một người chồng sự nghiệp thành công, thu nhập ổn định, còn chuyện yêu hay không thì không quá chú trọng.
Cũng có một số cô gái nhà giàu yêu chàng trai nghèo, bởi vì bọn họ không thiếu tiền, cuộc sống giàu có, tự nhiên nảy sinh sự khát vọng đối với tình yêu, bọn họ có năng lực theo đuổi tình yêu thuộc về chính mình, còn chuyện đối phương có giàu có hay không cũng không quan trọng.
Từ đó có thể thấy, cho dù là hoàng tử yêu cô bé Lọ Lem, hay là nàng công chúa yêu tên ăn mày, thật ra đều có cái lý của nó cả, không thể chỉ dùng từ tham hư vinh là có thể nói rõ tất cả.
Cố Khuynh Thành thấy Hàn Nghệ không lên tiếng, hơi có ý làm nũng nói: "Xem ra công tử không chịu nói cho tiểu nữ biết."
Có vậy thôi mà cô muốn ta nói kết cục cho cô biết à, vậy cô cũng khôn quá đó, không ngủ mấy đêm thì cô đừng mơ nhé. Hàn Nghệ cười nói: "Trong lòng Khuynh Thành cô nương chẳng phải đã có kết cục sao."
Cố Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Đa tạ công tử cho hay, Khuynh Thành đã hiểu."
Hàn Nghệ nói: "Nào có, nào có."
Cố Khuynh Thành đột nhiên nói: "Công tử tới lâu như vậy, Khuynh Thành ngay cả ly trà cũng chưa mời, thật là thất lễ, bây giờ Khuynh Thành đi pha trà cho công tử."
Hàn Nghệ nói: "Không cần phiền phức, chân cô vẫn chưa khỏi mà."
"Công tử có lòng, chân Khuynh Thành đã đỡ nhiều rồi."
Cố Khuynh Thành nói xong liền đứng dậy, nói: "Công tử xin chờ một lát."
Nói rồi nàng đi bến bên chiếc tủ trong góc, lấy một bình sứ ra nhìn, lại nói với Hàn Nghệ: "Công tử, thật sự xin lỗi, ta đã dùng hết lá trà rồi, kính mong công tử ngồi thêm một lát, ta đi gọi người pha bình trà ngon đến."
"Bỏ đi, bỏ đi, ta cũng không khát lắm."
"Đây chính là trà báo ân, sao có thể thiếu được. Xin công tử đợi một lát, ta đi một lát sẽ quay lại ngay, không mất nhiều thời gian đâu."
Cố Khuynh Thành nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, khóe miệng Hàn Nghệ nở một nụ cười quỷ dị, lấy một túi thơm từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném đi, không dám tin tưởng cười nói: "Không thể ngờ được đường đường Cố Khuynh Thành lại là đồng nghiệp với ta, thật là một chuyện lạ lớn nha."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK