Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng Tôn Diên đã sớm biết Hàn Nghệ chắc chắn còn che giấu gì đó, không thể có chuyện hắn sẽ nói ra hêt trên điện được, nếu không hắn làm sao có thể lập công. Thế nhưng Trưởng Tôn Diên quả thật chưa từng nghĩ đến, Hàn Nghệ lại ẩn giấu sâu như thế. Hiên giờ so ra, chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu ban đầu ngược lại trở thành chuyện nhỏ rồi. Chuyên này đúng là càng kéo càng phức tạp mà.

Mà Trưởng Tôn Diên thì cũng không có chuẩn bị đối với chuyện này.

Trưởng Tôn Xung lại càng như thế. Ông ta thật sự không muốn mọi chuyện càng ngày càng rắc rối, chỉ mong giải quyết càng sớm càng tốt. Huống hồ việc này không phải việc ông ta có thể định đoạt, vì thế liền muốn từ chối Hàn Nghệ. Chúng ta vốn đang nói về chuyện cấm tiêu mà, đừng có kéo sang chuyện khác có được hay không?

Nhưng đúng lúc ông ta chuẩn bị mở miệng, thì lại đột nhiên nghe Trưởng Tôn Diên nói: "Chuyện giữ gìn trị an không phải là chuyện một sớm một chiều, thế nhưng chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu đã gần ngay trước mắt, mấu chốt vẫn là ở chỗ giúp dân chúng có thêm kế sinh nhai, đây cũng là điểm bệ hạ coi trọng nhất."

Hàn Nghệ cũng không cưỡng cầu, dù sao hiện tại hắn chỉ là một nhân vật hỗ trợ. Ngươi hỏi ta chuyện gì, ta sẽ nói chuyện đấy, còn ngươi có làm như ta nói hay không, vậy thì không liên quan gì đến ta rồi. Một kẻ lừa gạt chân chính phải thời thời khắc khắc hiểu rõ vị trí vai diễn của mình trong câu chuyên, cười nói: "Trưởng Tôn công tử nói chí phải. Điêù này lúc ở trên điện ta cũng đã nói qua, dân chúng ngoại trừ làm nông, cũng chỉ có buôn bán. Cho dù là thợ thủ công, họ cũng phải đem hàng mỹ nghệ bán đi, như vậy chợ đêm sẽ trở nên rất quan trọng. Mà những chỗ có thể buôn bán trong thành Trường An chỉ có Bình Khang Lý và hai chợ, như vậy nhất định phải mở chợ đêm tại ba chỗ này."

Trưởng Tôn Xung gật đầu nói: "Cái này ta cũng biết. Thế nhưng vấn đề là dân chúng có thói quen ra đường vào ban ngày, chưa chắc sẽ chọn đi chợ đêm vào buổi tối. Hơn nữa, nếu để cho ta chọn, ta đương nhiên cũng muốn đi chợ vào ban ngày, mà không phải vào ban đêm."

Hàn Nghệ cười nói: "Mong muốn của phò mã gia, chỉ là đại biểu cho cá nhân, cũng không thể đại biểu cho tất cả mọi người. Chỉ nói riêng Bình Khang Lý của ta, cũng là nơi ăn chơi hằng đêm nha."

Trưởng Tôn Xung hơi chút lúng túng. Bình Khang Lý là nơi nào hả, là nơi bướm hoa, đương nhiên chỉ có buổi tối mới tới được, liền nói: "Bình Khang Lý tương đối đặc thù, cũng không thể quơ đũa cả nắm."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng đạo lý là giống nhau. Phò mã gia ngày đêm vất vả, tự nhiên là không rảnh đi chơi. Thế nhưng trong thành Trường An lại có rất nhiều con cháu quý tộc, bọn họ cả ngày lẫn đêm đều không cần làm việc, đến buổi tối vẫn còn tinh lực dồi dào. Bọn họ cần một nơi để có thể phát tiết tinh lực. Đây cũng là lý do tại sao trong số những người vi phạm lệnh cấm tiêu, con cháu quý tộc lại là đông nhất."

Trưởng Tôn Xung bất giác liếc nhìn Trưởng Tôn Diên.

Trưởng Tôn Diên buồn bực, ta là con của ngài đấy, ta cũng giống ngài, buổi tối chỉ có đọc sách, hoặc là nghỉ ngơi. Kể cả có vi phạm lệnh cấm tiêu, thì đấy cũng là vì giúp ngài làm chân chạy mà, ta cũng không có ý định đến Bình Khang Lý này nha.

Trưởng Tôn Xung kỳ thật cũng biết tính tình con trai mình, chỉ là bất giác liếc một cái mà thôi, khi thấy vẻ mặt phiền muộn của con trai, cũng không khỏi lộ ra nụ cười áy náy, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cứ cho là ngươi nói đúng đi, thế nhưng đó cũng chỉ là một nhóm con cháu quý tộc mà thôi."

"Như vậy là đủ rồi."

"Như vậy là đủ rồi?"

Trưởng Tôn Xung hơi kinh hãi, liền ngẫm lại trong lòng, tuy nói Trường An khắp nơi đều có quý tộc, nhưng cũng giống các châu huyện khác, vẫn là dân chúng chiếm đa số nha. Mặc kệ là thời đại nào, quốc gia nào, đêù là người nghèo nhiều hơn xa người giàu, đây là định luật vĩnh hằng.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Chợ đêm vào thời kỳ đầu, kỳ thật là chuẩn bị cho con cháu quý tộc. Phò mã gia chớ quên, mở chợ đêm là vì trợ giúp dân chúng có kế sinh nhai, chứ không phải là để dân chung tiêu tiên. Bọn họ cũng không có tiền nhàn rỗi để đi dạo chợ đêm. Như vậy còn ai có tiền nữa, còn không phải là những con cháu quý tộc kia sao, đây cũng là một loại lưu thông, dân chúng thiếu tiền, con cháu quý tộc thiếu chỗ vui chơi, thế nên chỉ cần có người đồng ý tiêu tiền tại chợ đêm, như vậy tất nhiên sẽ có người chịu tới kiếm số tiền này, đây là một loại quan hệ cung cầu.

Thế nhưng hai chuyện này cũng có phân trước sau, trước tiên phải có nhu cầu, sau đó mới có thể xuất hiện cung cấp. Chỉ cần con cháu quý tộc có chút nhu cầu, như vậy là đã có thể thỏa mãn kế sinh nhai cho rất nhiêu dân chúng. Nếu không, người giàu chỉ có thể càng giàu, người nghèo chỉ có thể càng nghèo. Bởi vì thứ người nghèo có, người giàu cũng có, thậm chỉ còn có nhiều hơn. Nếu cứ kéo dài như vậy, sự phân hoá giàu nghèo sẽ ngày càng nghiêm trọng, tất sẽ có lúc mâu thuẫn phải bộc phát. Chợ đêm vừa vặn có thể hoà giải mâu thuẫn này, để bọn họ thỏa mãn lẫn nhau, như vậy bọn họ mới có thể hòa hợp ở chung với nhau."

Trưởng Tôn Diên nói: "Thế nhưng dù sao người nghèo cũng nhiều hơn người giàu rất nhiều, chuyện này chỉ có thể mang đến kế sinh nhai cho một ít dân chúng mà thôi."

Hàn Nghệ cười nói: "Trưởng Tôn công tử có lẽ đã hiểu lầm ý của ta rồi. Ta không nói về chợ đêm về sau, mà là vấn đề chợ đêm có thể thành công ban đầu hay không, có thể hấp dẫn người đến hay không, có thể mang đến kế sinh nhai cho dân chúng hay không. Chợ đêm vào lúc ban đầu, không thể nào dựa vào dân chúng để kéo người, bọn họ kéo không nổi, chỉ có thể dựa vào những con cháu quý tộc và đia chủ lớn mà thôi. Đây chính là cỗt lõi kinh doanh, vạn sự khởi đầu nan, nếu như ngay từ lúc bắt đầu đã không có ai đến chợ đêm, vậy thì sẽ rất khó thành công. Thế nhưng nếu vừa bắt đầu đã có rất nhiều người đến, vậy thì người sẽ càng ngày càng nhiều. Không dối gạt phò mã gia, kỳ thực Phượng Phi Lâu ta có thể thành công như hôm nay, cũng chính là dựa vào một chiêu này. Trưởng Tôn công tử chắc cũng biết rõ."

Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: "Cái này ta biết, thế nhưng ta lại không rõ cho lắm ý nghĩa những gì ngươi nói?"

Hàn Nghệ giải thích: "Những thương nhân ra ngoài buôn bán giống như ta. Bước đầu tiên là phải xem xét nhu cầu của dân chúng, đây gọi là cơ hội kinh doanh. Thế nhưng cái nhu cầu này, không có nghĩa phải là nhu cầu của dân chúng toàn quốc, loại cơ hội này là không thể xuất hiện được. Nói như vậy, nghĩa là nhu cầu này chỉ cần là của một nhóm người mà thôi. Một khi một nhóm người nào đó có chung nhu cầu về một sản phẩm nào đó, vậy thì bọn họ nhất định phải có một điểm tương đồng. Ví dụ như roi ngựa, chắc chắn phải có người cỡi ngựa mới có người mua roi ngựa. Những người này có điểm chung là cưỡi ngựa, cũng chính là một quần thể mà thương nhân hướng tới.

Như vậy khi thương nhân chế tác hàng hoá cho nhóm người này, bọn họ phải cân nhắc điểm chung của quần thể này, có thể nói là chuyên môn nhằm vào quần thể này, nhưng sẽ không suy xét bọn họ mang họ gì, có tên gì, nhà ở đâu. Những người cưỡi ngựa, về cơ bản đều là võ quan, hoặc là là con cháu quý tộc, như vậy khi chế tác roi ngựa, chắc chắn phải chuyên môn làm ra hai loại roi ngựa. Một loại có hình thức tráng kiện, múa lên phải cực kỳ uy vũ, phải có tính thực dụng. Còn một loại khác thì phải có quý khí, phải được nạm lên kim ngân châu báu, loại này đại diện cho quý tộc."

Trưởng Tôn Xung gật gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, có phải ngươi muốn nói, chợ đêm vào lúc ban đầu, chủ yếu phải dựa vào con cháu quý tộc. Như vậy chợ đêm tất nhiên phải đo ni đóng giày theo sở thích của con cháu quý tộc, phải không?"

Hàn Nghệ cười nói: "Đúng là như thế."

Vì sao Hàn Nghệ phải nói rõ ràng như vậy, đó là vì hắn đã hỏi thăm kỹ càng về Trưởng Tôn Xung, ông ta chắc chắn sẽ không hiểu những chuyện này. Nếu ngươi không nói tỉ mỉ một chút, vậy rất có thể ông ta sẽ chẳng hiểu gì cả.

Trưởng Tôn Diên nghe được một nửa, là đã rõ ràng, thế nhưng gã cũng không có ý định cắt lời Hàn Nghệ, đây cũng là vì chiếu cố ông già nhà mình. Mặt khác từ những câu nói này, gã cung được lợi không nhỏ. Kỳ thật không chỉ riêng gã, chỉ cần Hàn Nghệ đồng ý nói, là sẽ có một đống thương nhân đồng ý tới nghe. Bởi vì hiện nay căn bản không có bất kỳ khái niệm buôn bán hiện đại nào, giá trị của những khái niệm này là vô hạn.

Trưởng Tôn Xung lại hỏi: "Vậy cụ thể ta cần phải làm gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Phò mã gia cho rằng con cháu quý tộc thì sẽ thích những thứ gì?"

Trưởng Tôn Xung cũng là con cháu quý tộc, thế nhưng từ bé ông ta chỉ thích xem sách, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Bỗng nghe thấy Trưởng Tôn Diên nói: "Ăn nhậu chơi bời."

"Đúng vậy."

Hàn Nghệ nói: "Đặc biệt là ăn, ăn ở trung nguyên chúng ta là một loại văn hoá, rất nhiều câu chuyện đều là bắt đầu trên bàn cơm. Ăn cũng không phải đơn thuần chỉ có ăn, đó còn là một loại giao lưu. Theo ta biết, gần như mỗi đêm đều có con cháu quý tộc mời bạn bè tới nhà chơi. Đơn giản cũng chỉ có ăn ăn uống uống, bàn chuyện trên trời dưới đất. Thế nhưng cả quá trình ăn uống lại vô cùng phiền phức, đầu tiên nhất định phải lo chuyện vi phạm lệnh cấm tiêu. Sau đó, còn phải có hẳn một bước mời và được mời nữa.

Nếu như có chợ đêm tồn tại, vậy chuyện này sẽ vô cùng đơn giản rồi. Chỉ cần ngươi đi tới đó, tất có khả năng gặp phải bạn bè của mình. Có thể tùy duyên mà ngồi, tùy tính mà nói, có thể giao lưu uống rượu cùng người khác, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui xảo ngộ. Chỉ cần chúng ta nắm lấy điểm này, nhất định có thể hấp dẫn con cháu quý tộc đến chơi. Người chỉ cần nhiều lên, thì cơ hội kinh doanh sẽ là vô hạn, còn có thể dẫn theo vô số ngành buôn bán khác."

Nói tới đây, Hàn Nghệ dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa đây cũng là thứ tốt nhất mà dân chúng bình thường có thể thỏa mãn nhu cầu của giới quý tộc rồi. Dù sao thì các nhu cầu bình thường của giới quý tộc, dân chúng hầu như không trả nổi. Mà những thứ như đồ ăn, thì chỉ cần quan tâm ăn có ngon hay không, cho dù chỉ là một mảnh lá xanh, chỉ cần ngươi làm ngon miệng, vậy thì không sợ không có người đến ăn. Ta đề nghị phò mã gia lấy mỹ thực làm tiêu chuẩn để tuyển nhận thương nhân cho chợ đêm. Ta tin tưởng trong dân gian nhất định còn ẩn giấu rất nhiều mỹ vị, chỉ là chưa có người phát hiện ra mà thôi. Chỉ cần mỹ vị nhiều, thì con cháu quý tộc nhất định sẽ đến. Mặt khác, ngoại trừ ăn ra, còn cần phải có ca kỹ, bọn họ có thể biểu diễn kỹ nghệ cho tửu lâu, có thể tăng thêm hứng thú cho chợ đêm, hấp dẫn khách nhân, đương nhiên, cũng chỉ giới hạn như vậy."

Trưởng Tôn Xung nghe vậy liền suy tư. Vốn dĩ ông ta hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết nên làm thế nào. Thế nhưng giờ nghe được một phen diễn thuyết của Hàn Nghệ, ông ta rốt cuộc cũng đã có một hướng đi đại khái. Chuyến đi này quả thật không tệ.

Trưởng Tôn Diên cười nói: "Ta tuy không hiểu chuyện buôn bán, nhưng cũng biết là một thương nhân tốt, thì phải biết chuẩn bị chu đáo, quyết không thể chỉ nhìn lợi ích trước mắt. Mà Hàn tiểu ca có thể nói là thương nhân thành công nhất Đại Đường rồi, chỉ ngắn ngủi một năm, sinh ý đã phát triển đến quy mô như vậy, ta nghĩ Hàn tiểu ca nhất định có một cái kế hoạch càng tỉ mỉ hơn đúng không?"

Ngươi đây là muốn ép khô ta à?! Bất quá thật xin lỗi, ta vừa mới bị Vô Y ép khô rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Không biết Trưởng Tôn công tử có từng nghe qua câu nói này không. Đó là 'Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa'. Ta không có kế hoạch tỉ mỉ gì cả, chỉ có một hướng đi đại khái. Thế nhưng theo tình huống hiện nay, biện pháp chuẩn bị chu đáo duy nhất, chính là một khi mở ra chợ đêm, hai chợ chắc chắn sẽ không đủ thỏa mãn, bởi vì thương nhân sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy Phò mã gia hẳn phải suy xét mở thêm một cái chợ nữa."

Trưởng Tôn Diên nghe xong, cũng cảm thấy đúng, bước đầu tiên này vẫn chưa bước ra, thì kế hoạch tỉ mỉ nghe cũng có vẻ xa vời, huống hồ việc này cũng không thích hợp làm quá gấp.

Vừa vặn đến giờ ăn cơm, Hàn Nghệ liền bảo mang rượu và thức ăn ra, ba người vừa ăn vừa đàm luận.

Đã có cái sườn rồi, như vậy tiếp theo chính là tập trung vào nội dung bên trong. Nội dung này rốt cuộc phải điền vào những gì, Trưởng Tôn Xung quả thật là hoàn toàn mù tịt. Căn bản người đọc sách luôn luôn khịt mũi coi thường việc buôn bán mà. Bởi vậy những chuyện liên quan đến chi tiết nhỏ, vẫn luôn là Trưởng Tôn Diên bàn với Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Xung trên căn bản chỉ ngồi nghe không nói.

Bất kể nói thế nào, người ta cũng đã ba lần đến thanh lâu rồi. Hàn Nghệ không thể tiếp tục giấu giấu diếm diếm, phàm là chuyện Trưởng Tôn Diên hỏi, hắn đều trả lời rõ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Thế nhưng song phương đều chỉ nói đến chuyện mở chợ đêm, đối với vấn đề trị an, đều là cố tình tránh né cho qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK