Nói xong, hẳn giơ đèn lồng đi về phía bên phải.
Kim Phi quay đầu lại nhìn và nhìn thấy một dãy hàng rào gỗ bên phải giống như trong phim truyền hình.
Chỉ là nơi này bẩn hơn nhiều so với nhà lao trong phim truyền hình, mùi hôi đặc biệt nồng nặc, khiến Kim Phi không khỏi nghĩ đến cái nhà vệ sinh chung của các trường tiểu học ở nông thôn.
Bây giờ trời lạnh mà còn như thế này, Kim Phi không thể tưởng tượng được mùa hè thì nó sẽ hôi đến cỡ nào nữa?
Chuyện khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là có nhiều nữ tù hơn y nghĩ.
Trong mỗi nhà lao đều có người ở sau hàng rào gỗ, một số thậm chí còn có cả một đám.
"Sao lại có nhiều nữ tù như vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khó sống quá nên trộm cắp." Cai ngục đáp: "Bắt được, đưa vào nhà lao rồi ít nhiều gì vẫn có cơm ăn."
Kim Phi nghe xong chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Đi một mạch đến cuối hành lang, cai ngục chỉ vào cái nhà lao cuối cùng nói: “Phía trước là nhà lao của Bắc Thiên Tâm”
"Ngươi về đi, đưa đèn lồng cho anh ta là được!”
Kim Phi nhìn thấy cai ngục sợ hãi, ra hiệu cho Đại Lưu cầm đèn lồng.
“Tiên sinh, ta đi với ngài.”
Cai ngục vẫn không yên tâm.
"Không cần."
Có A Mai ở bên cạnh, cũng đủ để Kim Phi tự tin rồi.
Y vỗ vỗ vai cai ngục, rồi sải bước đi.
A Mai nhanh chóng đuổi kịp.
Đại Lưu cũng dẫn cận vệ theo để chẳn giữa Kim Phi với hàng rào, sợ người trong nhà lao sẽ ra tay làm Kim Phi bị thương.
Nhưng cho đến khi Kim Phi đi tới cửa, trong nhà lao vẫn không có động tĩnh gì.
Sau đó Kim Phi mới phát hiện ra hàng rào của nhà lao này được làm băng sắt.
Đồ sắt ở Đại Khang rất có giá trị, còn sử dụng nhiều như vậy để làm hàng rào thì cũng hiểu được nhà lao này hẳn là cấp bậc cao nhất trong tất cả nhà lao.
Theo ánh đèn lồng, Kim Phi nhìn thấy trong nhà lao có một bóng người ngồi xếp bằng trên đống cỏ khô.
Có lẽ đã lâu không được tắm rửa nên người trong đó bù tóc rối, nhưng trông dáng người vẫn có thể nhận ra đó là một cô nương.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ấy chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cụp mi xuống, hoàn toàn không để ý tới Kim Phi.
A Mai tiến lên một bước nói: "Cô nương, vị này là Kim tiên sinh. Ngài ấy sẵn lòng cho ngươi một con đường sống, ngươi đứng lên đi!"
Kết quả là cô nương này không để ý đến cô ấy, giống như thật sự không nghe thấy được.
Kim Phi giơ tay ngăn A Mai đang muốn nói tiếp, y mở miệng nói: "Ta đã giết Tiết Hành Lư!"
Nghe vậy, cô nương kia đột nhiên ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chăm chằm Kim Phi: “Ngươi nói cái gì, nói lại đi!”
Kim Phi vui mừng khi thấy cô nương kia có phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lặp lại nói: "Ta nói, ta đã giết Tiết Hành Lưl"
"Ngươi đừng gạt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Cô nương đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm Kim Phi, giống như là một con mãng xà đang muốn ăn thịt người.
Lạnh lùng mà tàn nhẫn.
“Tại sao ta phải lừa ngươi?” Kim Phi chỉ chỉ vào đám người Đại Lưu: "Đúng vậy, Tiết Hành Lư bị tiên sinh nhà ta đánh ba mươi gậy, sống sờ sờ mà bị đánh chết rồi
Đại Lưu vội vàng nói: “Nếu ngươi không tin thì đi ra ngoài với ta, ta sẽ đào xác lên cho ngươi xeml”
"Không cần!”
Cô nương lắc lắc đầu, nhìn Kim Phi một cái thật sâu, sau đó lại quay lại đống cỏ khô khoanh chân ngồi xuống.
Tiết Hành Lư không phải là nhân vật nhỏ, nếu đối phương nói chắc nịch đã giết hản thì cô ấy tin chắc đã giết rồi.
“Này, con người ngươi sao lại thế này?”
Đại Lưu nhìn thái độ đối phương thì không vui lắm: “Tiên sinh nhà ta báo thù giúp ngươi, ít nhất ngươi cũng phải nói lời cảm tạ chứ?”
“Hản vì ta mới giết Tiết Hành Lư sao?”
Cô nương ngước lên, bình tĩnh hỏi.
Kim Phi quay đầu lại nhìn và nhìn thấy một dãy hàng rào gỗ bên phải giống như trong phim truyền hình.
Chỉ là nơi này bẩn hơn nhiều so với nhà lao trong phim truyền hình, mùi hôi đặc biệt nồng nặc, khiến Kim Phi không khỏi nghĩ đến cái nhà vệ sinh chung của các trường tiểu học ở nông thôn.
Bây giờ trời lạnh mà còn như thế này, Kim Phi không thể tưởng tượng được mùa hè thì nó sẽ hôi đến cỡ nào nữa?
Chuyện khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là có nhiều nữ tù hơn y nghĩ.
Trong mỗi nhà lao đều có người ở sau hàng rào gỗ, một số thậm chí còn có cả một đám.
"Sao lại có nhiều nữ tù như vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khó sống quá nên trộm cắp." Cai ngục đáp: "Bắt được, đưa vào nhà lao rồi ít nhiều gì vẫn có cơm ăn."
Kim Phi nghe xong chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Đi một mạch đến cuối hành lang, cai ngục chỉ vào cái nhà lao cuối cùng nói: “Phía trước là nhà lao của Bắc Thiên Tâm”
"Ngươi về đi, đưa đèn lồng cho anh ta là được!”
Kim Phi nhìn thấy cai ngục sợ hãi, ra hiệu cho Đại Lưu cầm đèn lồng.
“Tiên sinh, ta đi với ngài.”
Cai ngục vẫn không yên tâm.
"Không cần."
Có A Mai ở bên cạnh, cũng đủ để Kim Phi tự tin rồi.
Y vỗ vỗ vai cai ngục, rồi sải bước đi.
A Mai nhanh chóng đuổi kịp.
Đại Lưu cũng dẫn cận vệ theo để chẳn giữa Kim Phi với hàng rào, sợ người trong nhà lao sẽ ra tay làm Kim Phi bị thương.
Nhưng cho đến khi Kim Phi đi tới cửa, trong nhà lao vẫn không có động tĩnh gì.
Sau đó Kim Phi mới phát hiện ra hàng rào của nhà lao này được làm băng sắt.
Đồ sắt ở Đại Khang rất có giá trị, còn sử dụng nhiều như vậy để làm hàng rào thì cũng hiểu được nhà lao này hẳn là cấp bậc cao nhất trong tất cả nhà lao.
Theo ánh đèn lồng, Kim Phi nhìn thấy trong nhà lao có một bóng người ngồi xếp bằng trên đống cỏ khô.
Có lẽ đã lâu không được tắm rửa nên người trong đó bù tóc rối, nhưng trông dáng người vẫn có thể nhận ra đó là một cô nương.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ấy chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cụp mi xuống, hoàn toàn không để ý tới Kim Phi.
A Mai tiến lên một bước nói: "Cô nương, vị này là Kim tiên sinh. Ngài ấy sẵn lòng cho ngươi một con đường sống, ngươi đứng lên đi!"
Kết quả là cô nương này không để ý đến cô ấy, giống như thật sự không nghe thấy được.
Kim Phi giơ tay ngăn A Mai đang muốn nói tiếp, y mở miệng nói: "Ta đã giết Tiết Hành Lư!"
Nghe vậy, cô nương kia đột nhiên ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chăm chằm Kim Phi: “Ngươi nói cái gì, nói lại đi!”
Kim Phi vui mừng khi thấy cô nương kia có phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lặp lại nói: "Ta nói, ta đã giết Tiết Hành Lưl"
"Ngươi đừng gạt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Cô nương đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm Kim Phi, giống như là một con mãng xà đang muốn ăn thịt người.
Lạnh lùng mà tàn nhẫn.
“Tại sao ta phải lừa ngươi?” Kim Phi chỉ chỉ vào đám người Đại Lưu: "Đúng vậy, Tiết Hành Lư bị tiên sinh nhà ta đánh ba mươi gậy, sống sờ sờ mà bị đánh chết rồi
Đại Lưu vội vàng nói: “Nếu ngươi không tin thì đi ra ngoài với ta, ta sẽ đào xác lên cho ngươi xeml”
"Không cần!”
Cô nương lắc lắc đầu, nhìn Kim Phi một cái thật sâu, sau đó lại quay lại đống cỏ khô khoanh chân ngồi xuống.
Tiết Hành Lư không phải là nhân vật nhỏ, nếu đối phương nói chắc nịch đã giết hản thì cô ấy tin chắc đã giết rồi.
“Này, con người ngươi sao lại thế này?”
Đại Lưu nhìn thái độ đối phương thì không vui lắm: “Tiên sinh nhà ta báo thù giúp ngươi, ít nhất ngươi cũng phải nói lời cảm tạ chứ?”
“Hản vì ta mới giết Tiết Hành Lư sao?”
Cô nương ngước lên, bình tĩnh hỏi.