*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua lần trước ông ta đòi năm trăm lượng, y chỉ đưa có ba mươi lượng, có đến mức gặp mặt phải hừ lạnh trợn mắt thế không?
“Kim tiên sinh đừng hiểu lầm, Ngụy tiên sinh đang tức giận với ta đấy”.
Lão quận trưởng nhìn Kim Phi, lập tức giải thích giúp lang trung: “Phía Bắc Quảng Nguyên xuất hiện bệnh sốt rét, đã lan ra ba thôn làng rồi, Ngụy tiên sinh tìm ta xin tiền mua thuốc cứu người, vừa mở miệng đã đòi một nghìn lượng, ta đi đâu lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ”.
“Con người ông ta là vậy đấy, ta không cho ông ta tiền, ông ta liền tức giận, tiên sinh đừng so đo với ông ta làm gì”.
“Quỷ mới tin ông làm quận trưởng bao nhiêu năm nay mà không có tiền?”
Trong lòng Kim Phi thầm chửi.
Cái gọi là làm quan ngàn dặm chỉ vì tiền, quan viên Đại Khang thủ đoạn kiếm tiền người nào người nấy khôn lỏi hơn nhau, huyện lệnh mỗi năm không biết lấy được bao nhiêu ngân lượng và lương thực từ đám thổ phỉ mà bọn chúng làm chỗ dựa cho, quận trưởng chẳng lẽ lại không có tiền?
Không nói chuyện khác, riệng cuộc thi hoa khôi được tổ chức hàng năm, ông già trước mặt này cũng kiếm tiền không ít tiền.
Thực chất Kim Phi cũng hiểu vì sao quận trưởng không chịu đưa tiền.
ở Đại Khang, nơi điều kiện y tế còn lạc hậu, sốt rét về cơ bản là bệnh nan y, một khi đã mắc bệnh hầu như chỉ có thể nằm chờ chết.
Thế giới ở kiếp trước của Kim Phi, con người chiến đấu với căn bệnh sốt rét hàng nghìn năm, các nhà khoa học tìm ra được thuốc trị bệnh không chỉ giành được giải thưởng Nobel mà còn đạt được huân chương cao quý nhất trong nước.
Có thể đối với quận trưởng mà nói, mắc bệnh sốt rét đằng nào chẳng chết, vì sao còn phải lãng phí tiền bạc của cải để chữa trị chứ?
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”.
Kim Phi lại quay đầu nhìn bóng lưng kia một cái, cảm thán nói.
Khi đó ở cuộc thi hoa khôi, lần đầu Kim Phi gặp Ngụy lang trung, ông ấy từ chối tú bà chuẩn đoán sai bệnh cho Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đã có ấn tượng rất tốt về ông ấy.
Mấy ngày trước ông ấy lại vì một tin tức mà chạy đến chỗ y đòi tiền thưởng, ấn tượng của Kim Phi về ông ấy đã thay đổi.
Bây giờ mới biết rằng thì ra Ngụy lang trung quyên góp tiền là để mua thuốc cứu người.
Đang chuẩn bị hỏi chuyện sốt rét, quận trưởng lại nói: “Tiên sinh, ngài đuổi theo đám gây rối ở cổng thành, kết quả thế nào rồi?”
“Bắt được thủ phạm chính, nhưng tên công tử đó thì chạy rồi”, Kim Phi đáp.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, các nếp nhăn trên khuôn mặt của quận trưởng rõ ràng đã được nới lỏng.
Trong mắt người dân thường, ông ta là quận trưởng cao cao tại thượng, nhưng trong mắt những quần thần như Quốc Công, ông ta chẳng là gì cả.
Chẳng qua lần trước ông ta đòi năm trăm lượng, y chỉ đưa có ba mươi lượng, có đến mức gặp mặt phải hừ lạnh trợn mắt thế không?
“Kim tiên sinh đừng hiểu lầm, Ngụy tiên sinh đang tức giận với ta đấy”.
Lão quận trưởng nhìn Kim Phi, lập tức giải thích giúp lang trung: “Phía Bắc Quảng Nguyên xuất hiện bệnh sốt rét, đã lan ra ba thôn làng rồi, Ngụy tiên sinh tìm ta xin tiền mua thuốc cứu người, vừa mở miệng đã đòi một nghìn lượng, ta đi đâu lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ”.
“Con người ông ta là vậy đấy, ta không cho ông ta tiền, ông ta liền tức giận, tiên sinh đừng so đo với ông ta làm gì”.
“Quỷ mới tin ông làm quận trưởng bao nhiêu năm nay mà không có tiền?”
Trong lòng Kim Phi thầm chửi.
Cái gọi là làm quan ngàn dặm chỉ vì tiền, quan viên Đại Khang thủ đoạn kiếm tiền người nào người nấy khôn lỏi hơn nhau, huyện lệnh mỗi năm không biết lấy được bao nhiêu ngân lượng và lương thực từ đám thổ phỉ mà bọn chúng làm chỗ dựa cho, quận trưởng chẳng lẽ lại không có tiền?
Không nói chuyện khác, riệng cuộc thi hoa khôi được tổ chức hàng năm, ông già trước mặt này cũng kiếm tiền không ít tiền.
Thực chất Kim Phi cũng hiểu vì sao quận trưởng không chịu đưa tiền.
ở Đại Khang, nơi điều kiện y tế còn lạc hậu, sốt rét về cơ bản là bệnh nan y, một khi đã mắc bệnh hầu như chỉ có thể nằm chờ chết.
Thế giới ở kiếp trước của Kim Phi, con người chiến đấu với căn bệnh sốt rét hàng nghìn năm, các nhà khoa học tìm ra được thuốc trị bệnh không chỉ giành được giải thưởng Nobel mà còn đạt được huân chương cao quý nhất trong nước.
Có thể đối với quận trưởng mà nói, mắc bệnh sốt rét đằng nào chẳng chết, vì sao còn phải lãng phí tiền bạc của cải để chữa trị chứ?
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”.
Kim Phi lại quay đầu nhìn bóng lưng kia một cái, cảm thán nói.
Khi đó ở cuộc thi hoa khôi, lần đầu Kim Phi gặp Ngụy lang trung, ông ấy từ chối tú bà chuẩn đoán sai bệnh cho Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đã có ấn tượng rất tốt về ông ấy.
Mấy ngày trước ông ấy lại vì một tin tức mà chạy đến chỗ y đòi tiền thưởng, ấn tượng của Kim Phi về ông ấy đã thay đổi.
Bây giờ mới biết rằng thì ra Ngụy lang trung quyên góp tiền là để mua thuốc cứu người.
Đang chuẩn bị hỏi chuyện sốt rét, quận trưởng lại nói: “Tiên sinh, ngài đuổi theo đám gây rối ở cổng thành, kết quả thế nào rồi?”
“Bắt được thủ phạm chính, nhưng tên công tử đó thì chạy rồi”, Kim Phi đáp.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, các nếp nhăn trên khuôn mặt của quận trưởng rõ ràng đã được nới lỏng.
Trong mắt người dân thường, ông ta là quận trưởng cao cao tại thượng, nhưng trong mắt những quần thần như Quốc Công, ông ta chẳng là gì cả.