Cửu công chúa trừng mắt liếc nhìn Tiểu Ngọc, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Trước đó, Phùng tiên sinh dẫn Thổ Phiên tới vây đánh Kim Xuyên, nếu không phải Tả Phi Phi dẫn nữ công nhân của núi Thiết Quán vào làng tiếp viện kịp thời thì làng Tây Hà đã bị Phùng tiên sinh đánh chiếm rồi.
Lúc đó, Kim Phi vẫn chưa quay về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chịu trách nhiệm chỉ huy trận chiến, đã tận mắt nhìn thấy sự kiên cường và bền bỉ của các nữ công nhân.
Vì để tranh giành quyền kiểm soát cổng làng, các nữ công nhân với quân địch đã triển khai các trận đánh giằng co hết lần này đến lần khác, mặt trận lần lượt bị quân địch cướp đi, sau đó lại lần lượt được lấy lại.
Chỉ xét riêng về ý chí chiến đấu thì những nữ công nhân của núi Thiết Quán hoàn toàn không kém gì binh lính nam.
Chỉ là bọn họ quá khiêm tốn, lúc trong làng không có việc gì, bọn họ sẽ ở trên núi yên lặng sản xuất xà phòng thơm, cho nên mới dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Ví dụ như lần này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không nhớ đến bọn họ.
Tả Phi Phi tới xin chiến đấu, Cửu công chúa mới đột nhiên nhớ tới chuyện thật ra những nữ công nhân của núi Thiết Quán vẫn chưa bao giờ ngừng huấn luyện, bọn họ cũng là một bộ phận của lực lượng vũ trang hoàn toàn có thể dùng được mà.
Quan trọng nhất là lòng trung thành của các nữ công nhân của núi Thiết Quán là không thể nghi ngờ.
Lúc trước, vì để đối phó với sự chỉ trích của huyện lệnh, Quan Hạ Nhi đã tự mình quyết định ký hôn thư với các nữ công nhân, mặc dù Kim Phi vẫn không chịu chấp nhận, nhưng các nữ công nhân vẫn tự cho mình là người nhà họ Kim, sau khi dân chúng địa phương đánh một trận ở núi Dương Khuyên, cũng đều có thói quen tự xưng mình là quân Nương Tử nhà họ Kim, bất cứ khi nào ngôi làng gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ luôn dũng cảm xông lên.
Bây giờ thái độ của Trịnh Trì Viễn và Khánh Hâm Nghiêu vẫn còn chưa rõ ràng, các nữ công nhân hoàn toàn có thể dẫn đầu.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội Kim Phi, chắc chắn sẽ dùng hết sức để ứng phó!
“Phu quân, chàng thấy thế nào?” Cửu công chúa quay đầu lại nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi không trả lời, mà y cúi đầu nhìn Tả Phi Phi: “Thành Du Quan bây giờ đang có nguy hiểm ở khắp nơi, các cô đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi!” Tả Phi Phi không hề do dự mà gật đầu.
“Tiên sinh, người thân của chúng ta vẫn còn đang ở trong thành Du Quan, chúng ta phải đi cứu bọn họ!”
“Ta muốn báo thù cho em gái của taỊ”
Hai nữ công nhân đi cùng với Tả Phi Phi cũng lần lượt lên tiếng.
Những nữ công nhân của núi Thiết Quán chủ yếu đến từ hai nơi, nhóm thứ nhất là khi Kim Phi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, họ là những nô tỳ được y mua về từ những bọn buôn người ở Quảng Nguyên, và bọn họ chính là những người đã ký kết hôn thư với Quan Hạ Nhi.
Nhóm thứ hai là những nữ công nhân chuyển từ trại tị nạn ở dốc Đại Mãng tới.
Không ít người thân của bọn họ đã gia nhập quân Trấn Viễn, hoặc tham gia quân Bắc Phạt.
Bây giờ, quân Bắc Phạt bị mắc kẹt ở thành Du Quan, bọn họ đương nhiên rất lo lắng.
Kim Phi do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Nếu các cô đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì về chuẩn bị đi, hai canh giờ sau tập trung ở dưới chân núi, chúng ta cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Du Quan!”
“Vâng!”
Tả Phi Phi chắp tay hành lễ với Kim Phi, rồi đứng dậy rời đi.
Kim Phi chỉ cho cô ấy hai canh giờ, trong hai canh giờ này, cô ấy không chỉ phải tập hợp mọi người, mà còn phải sắp xếp tốt công việc sản xuất trên núi.
Thời gian không còn nhiều, cô ấy nhất định phải chạy đua với thời gian.
Tiểu Ngọc cắn môi, vừa định mở miệng nhận sai thì lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trấn Viễn số hai bây giờ đang ở đâu?”
Sau khi Kim Phi trở về từ Đông Hải, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã mô phỏng theo máy hơi nước trên Trấn Viễn số 1 để làm ra một cái, và lắp đặt nó trên một con tàu chở hàng lớn, gọi là Trấn Viễn số 2.
Mặc dù chỉ là mô phỏng, nhưng Kim Phi cũng tham gia cải tiến, tốc độ của Trấn Viễn số 2 và khả năng vận tải của nó cũng không thua kém Trấn Viễn số 1.
Tiểu Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại hồi phục tinh thần, cô ấy đáp: “Hôm qua Trấn Viễn số 2 mới vừa từ Tây Xuyên trở về, bây giờ chắc là đang ở bến tàu!”
“Phái người đi thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ chuẩn bị đi Đông Hải”
Trước đó, Phùng tiên sinh dẫn Thổ Phiên tới vây đánh Kim Xuyên, nếu không phải Tả Phi Phi dẫn nữ công nhân của núi Thiết Quán vào làng tiếp viện kịp thời thì làng Tây Hà đã bị Phùng tiên sinh đánh chiếm rồi.
Lúc đó, Kim Phi vẫn chưa quay về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chịu trách nhiệm chỉ huy trận chiến, đã tận mắt nhìn thấy sự kiên cường và bền bỉ của các nữ công nhân.
Vì để tranh giành quyền kiểm soát cổng làng, các nữ công nhân với quân địch đã triển khai các trận đánh giằng co hết lần này đến lần khác, mặt trận lần lượt bị quân địch cướp đi, sau đó lại lần lượt được lấy lại.
Chỉ xét riêng về ý chí chiến đấu thì những nữ công nhân của núi Thiết Quán hoàn toàn không kém gì binh lính nam.
Chỉ là bọn họ quá khiêm tốn, lúc trong làng không có việc gì, bọn họ sẽ ở trên núi yên lặng sản xuất xà phòng thơm, cho nên mới dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Ví dụ như lần này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không nhớ đến bọn họ.
Tả Phi Phi tới xin chiến đấu, Cửu công chúa mới đột nhiên nhớ tới chuyện thật ra những nữ công nhân của núi Thiết Quán vẫn chưa bao giờ ngừng huấn luyện, bọn họ cũng là một bộ phận của lực lượng vũ trang hoàn toàn có thể dùng được mà.
Quan trọng nhất là lòng trung thành của các nữ công nhân của núi Thiết Quán là không thể nghi ngờ.
Lúc trước, vì để đối phó với sự chỉ trích của huyện lệnh, Quan Hạ Nhi đã tự mình quyết định ký hôn thư với các nữ công nhân, mặc dù Kim Phi vẫn không chịu chấp nhận, nhưng các nữ công nhân vẫn tự cho mình là người nhà họ Kim, sau khi dân chúng địa phương đánh một trận ở núi Dương Khuyên, cũng đều có thói quen tự xưng mình là quân Nương Tử nhà họ Kim, bất cứ khi nào ngôi làng gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ luôn dũng cảm xông lên.
Bây giờ thái độ của Trịnh Trì Viễn và Khánh Hâm Nghiêu vẫn còn chưa rõ ràng, các nữ công nhân hoàn toàn có thể dẫn đầu.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội Kim Phi, chắc chắn sẽ dùng hết sức để ứng phó!
“Phu quân, chàng thấy thế nào?” Cửu công chúa quay đầu lại nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi không trả lời, mà y cúi đầu nhìn Tả Phi Phi: “Thành Du Quan bây giờ đang có nguy hiểm ở khắp nơi, các cô đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi!” Tả Phi Phi không hề do dự mà gật đầu.
“Tiên sinh, người thân của chúng ta vẫn còn đang ở trong thành Du Quan, chúng ta phải đi cứu bọn họ!”
“Ta muốn báo thù cho em gái của taỊ”
Hai nữ công nhân đi cùng với Tả Phi Phi cũng lần lượt lên tiếng.
Những nữ công nhân của núi Thiết Quán chủ yếu đến từ hai nơi, nhóm thứ nhất là khi Kim Phi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, họ là những nô tỳ được y mua về từ những bọn buôn người ở Quảng Nguyên, và bọn họ chính là những người đã ký kết hôn thư với Quan Hạ Nhi.
Nhóm thứ hai là những nữ công nhân chuyển từ trại tị nạn ở dốc Đại Mãng tới.
Không ít người thân của bọn họ đã gia nhập quân Trấn Viễn, hoặc tham gia quân Bắc Phạt.
Bây giờ, quân Bắc Phạt bị mắc kẹt ở thành Du Quan, bọn họ đương nhiên rất lo lắng.
Kim Phi do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Nếu các cô đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì về chuẩn bị đi, hai canh giờ sau tập trung ở dưới chân núi, chúng ta cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Du Quan!”
“Vâng!”
Tả Phi Phi chắp tay hành lễ với Kim Phi, rồi đứng dậy rời đi.
Kim Phi chỉ cho cô ấy hai canh giờ, trong hai canh giờ này, cô ấy không chỉ phải tập hợp mọi người, mà còn phải sắp xếp tốt công việc sản xuất trên núi.
Thời gian không còn nhiều, cô ấy nhất định phải chạy đua với thời gian.
Tiểu Ngọc cắn môi, vừa định mở miệng nhận sai thì lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trấn Viễn số hai bây giờ đang ở đâu?”
Sau khi Kim Phi trở về từ Đông Hải, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã mô phỏng theo máy hơi nước trên Trấn Viễn số 1 để làm ra một cái, và lắp đặt nó trên một con tàu chở hàng lớn, gọi là Trấn Viễn số 2.
Mặc dù chỉ là mô phỏng, nhưng Kim Phi cũng tham gia cải tiến, tốc độ của Trấn Viễn số 2 và khả năng vận tải của nó cũng không thua kém Trấn Viễn số 1.
Tiểu Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại hồi phục tinh thần, cô ấy đáp: “Hôm qua Trấn Viễn số 2 mới vừa từ Tây Xuyên trở về, bây giờ chắc là đang ở bến tàu!”
“Phái người đi thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ chuẩn bị đi Đông Hải”