Đôi môi của nhân viên hộ tống run lên vì phấn khích, anh ta thẳng lưng và chào Kim Phi.
Kim Phi gật đầu và tiếp tục chào nhân viên hộ tống tiếp theo. Nếu nhớ tên thì gọi tên người kia, không nhớ thì chỉ cần gật đầu.
Dù anh chỉ gật đầu nhưng điều đó vẫn khiến nhân viên hộ tống canh gác phấn khích.
Đến trước tháp bản tên, Tả Phi Phi cũng từ một cầu thang khác leo lên tường thành.
Các nhân viên hộ tống canh gác đứng trong gió tuyết, nhưng phía trên bia đá có xây một cái đình nhỏ nên không hề bị mưa tuyết làm ướt chút nào.
Bởi vì trên tường thành gió quá lớn, trước bia đá cũng không có nến thắp hương, Lưu Thiết đích thân đi tới tháp bắn tên, mang ra một chậu than.
Kim Phong lấy nén hương trên bàn bên cạnh, thắp bằng chậu than, trịnh trọng lạy bia đá ba lần rồi cắm vào lư hương.
Khi Kim Phi bước sang một bên, Tả Phi Phi cũng thắp hương tỏ lòng thành kính.
Sau đó, Lưu Thiết lấy từ dưới gầm bàn ra một giỏ tiền giấy rồi gấp lại, bỏ vào. chậu than và nói: "Các huynh đệ tỷ muội, tiên sinh và Tả tướng quân tới đây thăm mọi người!"
Kim Phi và Tả Phi Phi cũng ngồi xổm xuống, lấy tiền giấy từ trong giỏ ra.
Đứng gác trên tường thành là một công việc vô cùng nhàm chán và vất vả, rất nhiều nhân viên hộ tống đã âm thầm than phiền rằng họ xui xẻo khi được bổ nhiệm đến thành Du Quan.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, nhân viên hộ tống đột nhiên cảm thấy gió trên tường thành không còn lạnh nữa.
Kim Phi và những người khác đốt hết tiền giấy trong giỏ trước khi đứng dậy.
Vừa đi tế bái những đồng đội đã hy sinh, tâm trạng Kim Phi không khỏi trùng xuống nên y không chào hỏi những nhân viên hộ tống khi đi xuống.
Nhưng sau khi xuống cầu thang, Kim Phi quay lại nhìn những nhân viên hộ tống đang đứng trên tường thành, nói với Lưu Thiết: “Hãy xây mấy cái chòi trên tường thành để các huynh đệ khỏi phải hứng gió tuyết. Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm lạnh nhất ở thành Du Quan, đến lúc lạnh nhất thì họ đứng ngoài trời như vậy sẽ chết cóng mất!"
Thành Du Quan nằm ở phía Bắc, vào thời điểm lạnh nhất, nhiệt độ có thể đạt tới âm hơn mười âm chí dưới âm hai mươi ba mươi độ.
Đối với những người chưa từng trải qua nhiệt độ này, âm mười, hai mươi độ chỉ là một con số thống kê, chỉ những người thực sự trải qua mới biết nhiệt độ này thực tế cắt da cắt thịt như thế nào.
Một giọt nước có thể biến thành băng.
Kim Phi kiếp trước có một người bạn cùng phòng đại học là người Đông Bắc. Cậu ta kể rằng khi còn nhỏ mình không dám đi tiểu ngoài trời.
Loại thời tiết này thực sự rèn luyện ý chí, nhưng nhân viên hộ tống canh giữ thành Du Quan đều là cựu binh đã tham gia ít nhất một cuộc chiến, nên không cần sử dụng phương pháp này để rèn luyện ý chí.
Khi chiến đấu phải đày mưa ải gió thì là việc bất đắc dĩ, nhưng bây giờ chiến tranh đã kết thúc, những nhân viên hộ tống này không cần phải chịu đựng cái lạnh buốt giá một cách vô ích.
“Thưa tiên sinh, ta thực sự đã nghĩ đến vấn đề này”, Lưu Thiết nói: “Thành thật mà nói, chỉ xây dựng một vài trạm gác, thậm chí xây thêm một dãy nhà trên tường thành cũng không cần nhiều gạch ngói, nhưng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm quan sát!”
"Vậy thì làm cho cửa sổ lớn hơn đi!" Kim Phi nói: "Mời thợ về thiết kế, xem cần bao nhiêu kính, ta sẽ bảo xưởng thủy tinh chuẩn bị và gửi đến sớm nhất có thể!"
"Gái này..." Lưu Thiết do dự hỏi: "Tiên sinh, như vậy có lãng phí quá không?”
Khi anh ta rời đi, tuy thủy tinh không còn là báu vật quý hiếm nhưng sản lượng của xưởng thủy tinh vẫn chưa cao và rất khó để tạo ra những tấm thủy tỉnh lớn đủ độ bền.
Lưu Thiết đã lâu không trở lại Xuyên Thục, cũng không quan tâm nhiều đến ngành công nghiệp, anh ta không biết trong thời gian mình vắng mặt đã xảy ra bao nhiêu thay đổi trong xưởng thủy tinh.
Xưởng thuỷ tinh vốn chỉ là một xưởng nhỏ giờ đã được mở rộng hơn mười lần. Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, sản lượng hiện tại của xưởng thuỷ tinh đã tăng gấp hàng chục lần so với năm ngoái, những tấm thuỷ tinh sản xuất ra chắc. chắn hơn, hiệu suất quang học tốt hơn và khả năng chịu lực tốt hơn, nhiều chỉ số khác cũng được cải thiện đáng kể.
Độ phổ biến của thuỷ tinh trong làng Tây Hà cũng ngày càng cao hơn. Nhìn thấy Lưu Thiết như vậy, Tả Phi Phi cười nói: "Thiết Tử huynh, khi không có việc gì làm, huynh nên thường xuyên viết thư cho Tiểu Ngọc, hỏi thăm xem
trong làng đã có những thay đổi gì".
Lưu Thiết gãi đầu hỏi: “Trong làng đã thay đổi nhiều lắm sao?”
“Thay đổi cũng khá lớn" Tả Phi Phi nháy mắt với anh ta: “Đặc biệt là xưởng thủy tinh đang phát triển rất nhanh".
Lưu Thiết dù có kém thông minh đến mấy, lúc này cũng đã vỡ lẽ, quay sang nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Kim Phi gật đầu và tiếp tục chào nhân viên hộ tống tiếp theo. Nếu nhớ tên thì gọi tên người kia, không nhớ thì chỉ cần gật đầu.
Dù anh chỉ gật đầu nhưng điều đó vẫn khiến nhân viên hộ tống canh gác phấn khích.
Đến trước tháp bản tên, Tả Phi Phi cũng từ một cầu thang khác leo lên tường thành.
Các nhân viên hộ tống canh gác đứng trong gió tuyết, nhưng phía trên bia đá có xây một cái đình nhỏ nên không hề bị mưa tuyết làm ướt chút nào.
Bởi vì trên tường thành gió quá lớn, trước bia đá cũng không có nến thắp hương, Lưu Thiết đích thân đi tới tháp bắn tên, mang ra một chậu than.
Kim Phong lấy nén hương trên bàn bên cạnh, thắp bằng chậu than, trịnh trọng lạy bia đá ba lần rồi cắm vào lư hương.
Khi Kim Phi bước sang một bên, Tả Phi Phi cũng thắp hương tỏ lòng thành kính.
Sau đó, Lưu Thiết lấy từ dưới gầm bàn ra một giỏ tiền giấy rồi gấp lại, bỏ vào. chậu than và nói: "Các huynh đệ tỷ muội, tiên sinh và Tả tướng quân tới đây thăm mọi người!"
Kim Phi và Tả Phi Phi cũng ngồi xổm xuống, lấy tiền giấy từ trong giỏ ra.
Đứng gác trên tường thành là một công việc vô cùng nhàm chán và vất vả, rất nhiều nhân viên hộ tống đã âm thầm than phiền rằng họ xui xẻo khi được bổ nhiệm đến thành Du Quan.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, nhân viên hộ tống đột nhiên cảm thấy gió trên tường thành không còn lạnh nữa.
Kim Phi và những người khác đốt hết tiền giấy trong giỏ trước khi đứng dậy.
Vừa đi tế bái những đồng đội đã hy sinh, tâm trạng Kim Phi không khỏi trùng xuống nên y không chào hỏi những nhân viên hộ tống khi đi xuống.
Nhưng sau khi xuống cầu thang, Kim Phi quay lại nhìn những nhân viên hộ tống đang đứng trên tường thành, nói với Lưu Thiết: “Hãy xây mấy cái chòi trên tường thành để các huynh đệ khỏi phải hứng gió tuyết. Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm lạnh nhất ở thành Du Quan, đến lúc lạnh nhất thì họ đứng ngoài trời như vậy sẽ chết cóng mất!"
Thành Du Quan nằm ở phía Bắc, vào thời điểm lạnh nhất, nhiệt độ có thể đạt tới âm hơn mười âm chí dưới âm hai mươi ba mươi độ.
Đối với những người chưa từng trải qua nhiệt độ này, âm mười, hai mươi độ chỉ là một con số thống kê, chỉ những người thực sự trải qua mới biết nhiệt độ này thực tế cắt da cắt thịt như thế nào.
Một giọt nước có thể biến thành băng.
Kim Phi kiếp trước có một người bạn cùng phòng đại học là người Đông Bắc. Cậu ta kể rằng khi còn nhỏ mình không dám đi tiểu ngoài trời.
Loại thời tiết này thực sự rèn luyện ý chí, nhưng nhân viên hộ tống canh giữ thành Du Quan đều là cựu binh đã tham gia ít nhất một cuộc chiến, nên không cần sử dụng phương pháp này để rèn luyện ý chí.
Khi chiến đấu phải đày mưa ải gió thì là việc bất đắc dĩ, nhưng bây giờ chiến tranh đã kết thúc, những nhân viên hộ tống này không cần phải chịu đựng cái lạnh buốt giá một cách vô ích.
“Thưa tiên sinh, ta thực sự đã nghĩ đến vấn đề này”, Lưu Thiết nói: “Thành thật mà nói, chỉ xây dựng một vài trạm gác, thậm chí xây thêm một dãy nhà trên tường thành cũng không cần nhiều gạch ngói, nhưng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm quan sát!”
"Vậy thì làm cho cửa sổ lớn hơn đi!" Kim Phi nói: "Mời thợ về thiết kế, xem cần bao nhiêu kính, ta sẽ bảo xưởng thủy tinh chuẩn bị và gửi đến sớm nhất có thể!"
"Gái này..." Lưu Thiết do dự hỏi: "Tiên sinh, như vậy có lãng phí quá không?”
Khi anh ta rời đi, tuy thủy tinh không còn là báu vật quý hiếm nhưng sản lượng của xưởng thủy tinh vẫn chưa cao và rất khó để tạo ra những tấm thủy tỉnh lớn đủ độ bền.
Lưu Thiết đã lâu không trở lại Xuyên Thục, cũng không quan tâm nhiều đến ngành công nghiệp, anh ta không biết trong thời gian mình vắng mặt đã xảy ra bao nhiêu thay đổi trong xưởng thủy tinh.
Xưởng thuỷ tinh vốn chỉ là một xưởng nhỏ giờ đã được mở rộng hơn mười lần. Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, sản lượng hiện tại của xưởng thuỷ tinh đã tăng gấp hàng chục lần so với năm ngoái, những tấm thuỷ tinh sản xuất ra chắc. chắn hơn, hiệu suất quang học tốt hơn và khả năng chịu lực tốt hơn, nhiều chỉ số khác cũng được cải thiện đáng kể.
Độ phổ biến của thuỷ tinh trong làng Tây Hà cũng ngày càng cao hơn. Nhìn thấy Lưu Thiết như vậy, Tả Phi Phi cười nói: "Thiết Tử huynh, khi không có việc gì làm, huynh nên thường xuyên viết thư cho Tiểu Ngọc, hỏi thăm xem
trong làng đã có những thay đổi gì".
Lưu Thiết gãi đầu hỏi: “Trong làng đã thay đổi nhiều lắm sao?”
“Thay đổi cũng khá lớn" Tả Phi Phi nháy mắt với anh ta: “Đặc biệt là xưởng thủy tinh đang phát triển rất nhanh".
Lưu Thiết dù có kém thông minh đến mấy, lúc này cũng đã vỡ lẽ, quay sang nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đầy mong đợi.