“Lương Xung, con mẹ ngươi lên cơn điên gì thế?”
Hoàng Lĩnh Toàn bò dậy, trợn mắt gào lên với Đại đương gia thổ phi.
Đại đương gia không để ý đến gã, chỉ kề con dao rựa vào cổ Hoàng Lĩnh Toàn.
Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên cổ, Hoàng Lĩnh Toàn toàn lập tức dừng lại, ánh mắt láo liên, hiển nhiên đang phân tích tình hình.
Cho tới nay, thổ phỉ đều phải dựa vào những gia đình giàu có ở địa phương để tồn tại, nếu không sẽ bị binh phủ bao vây và đàn áp.
Ví dụ như hồi trước có ba nhóm thổ phỉ ở huyện Kim Xuyên, chỗ dựa của hai trong số ba nhóm thổ phỉ là giới thân hào địa phương.
Chỗ dựa của thổ phỉ trấn Vĩnh Lâm chính là Hoàng Lĩnh Toàn.
Gần đây có rất nhiều tin đồn về chuyện đánh cường hào, chia ruộng đất, quan viên và binh phủ ở Hà Trung đều hoảng sợ, thổ phỉ cũng ý thức được ngày tàn của bọn chúng đã tới rồi.
Có nơi, bọn thổ phỉ giải tán, ẩn náu trong núi, chuẩn bị đợi đội Chung Minh đến thì mới chạy ra.
Đến lúc đó bọn họ sẽ nói mình là người dân lưu lạc tị nạn ở trong núi, để tránh bị trừng phạt, có khi còn được chia đất đai.
Công tác quản lý hộ khẩu của Đại Khang vẫn còn có nhiều thiếu sót, hơn nữa trước kia có vô số người dân trốn vào núi để trốn sưu thuế, đội Chung Minh không có cách nào sàng lọc từng người một, họ chỉ có thể áp dụng nguyên tắc nhận tội và coi họ như những người dân lưu lạc.
Cho nên rất nhiều tên thổ phỉ đã nhờ vào thủ đoạn này để thành công thoát khỏi sự xét xử và trừng phạt của đội Chung Minh, thậm chí còn được phân chia ruộng đất y như người dân bình thường.
Thật ra Kim Phi cũng ý thức được vấn đề này, nhưng vì nguồn nhân lực hữu hạn, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Có điều y đã dặn dò đội Chung Minh ghi chép thông tin của những người dân lưu lạc, chờ sau này ổn định lại thì sẽ tiến hành điều tra.
Thật ra điều tra cũng không khó.
Ngươi nói mình là người dân lưu lạc ư? Vậy được, trước khi trở thành dân lưu lạc thì là người của huyện nào, thôn nào?
Sau đó phái người đi xác minh là được.
Cho nên đám thổ phỉ có thể trốn thoát trong chốc lát nhưng không thể trốn thoát mãi mãi.
Đương nhiên, chỉ có một số thổ phỉ chạy trốn vào trong núi, còn một số thổ phỉ chó cùng rứt giậu, thậm chí còn trở nên cực đoan và tàn bạo hơn trước.
Trước kia bọn chúng chỉ lo bị binh phủ bao vây đàn áp, còn phải suy xét mức độ giới hạn để áp bức người dân, để tránh chèn ép dân chúng đến đường cùng, năm sau sẽ không có ai nộp thuế lương thực cho bọn chúng nữa.
Nhưng lúc này tiêu cục Trấn Viễn sắp tràn vào đây, thổ phỉ không còn cơ hội sang năm nữa, vì thế mới bất chấp tất cả, điên cuồng cướp đoạt của người dân.
Người dân trấn Vĩnh Lâm còn khổ hơn nữa, địa chủ Hoàng Lĩnh Toàn cấu kết với thổ phỉ, bóc lột họ hết lần này tới lần khác.
May thay, tiêu cục Trấn Viễn tới rồi!
Ngày tháng khốn khó của họ cuối cùng cũng kết thúc!
Ngờ đâu, thổ phỉ và Hoàng Lĩnh Toàn đã bắt đầu xung đột.
“Đại đương gia, lục soát xong rồi!”
Đám đàn em đi ra từ trong phòng, chất những thứ tìm được lên bàn.
Vài miếng bạc vụn kích cỡ khác nhau, mấy xâu tiền đồng, hai đôi bông tai...
“Chỉ có thế thôi sao?" Đại đương gia nhíu mày
“Lục soát sạch sẽ rồi à?”
“Lục soát sạch sẽ, ta còn giật cả đôi hoa tai của con ả trong phòng kia!” Tên lâu la bất đắc dĩ trả lời.
Đại đương gia liếc mắt một cái, quả nhiên phát hiện trên bông tai còn có vết máu.
“Họ Hoàng kia, xem ra ngươi còn chỗ cất giấu khác?”
Đại đương gia dùng sống dao vỗ lên mặt Hoàng Lĩnh Toàn: “Nói đi, ngươi giấu toàn bộ số vàng của mình ở đâu?"
“Lương Đại đương gia, ta làm gì có vàng chứi” Hoàng Lĩnh Toàn toàn võ đùi khóc than: “Ngươi không biết †a tiêu bao nhiêu tiền nuôi một gia đình từ lớn đến nhỏ, thu hoạch hàng năm..."
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Đại đương gia giơ tay lên.
Hoàng Lĩnh Toàn cảm thấy tai trái ớn lạnh, sau đó là cơn đau buốt ập đến.
Một bên tai rơi xuống đất, máu trào ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ vai trái của Hoàng Lĩnh Toàn.
“Tai của ta! Tai của ta...”
Hoàng Lĩnh Toàn kinh hãi, điên cuồng hét lên, cố gắng nhặt tai của mình.
Song gã mới định khom lưng, con dao đã chĩa thẳng vào ngực gã.
Hoàng Lĩnh Toàn bò dậy, trợn mắt gào lên với Đại đương gia thổ phi.
Đại đương gia không để ý đến gã, chỉ kề con dao rựa vào cổ Hoàng Lĩnh Toàn.
Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên cổ, Hoàng Lĩnh Toàn toàn lập tức dừng lại, ánh mắt láo liên, hiển nhiên đang phân tích tình hình.
Cho tới nay, thổ phỉ đều phải dựa vào những gia đình giàu có ở địa phương để tồn tại, nếu không sẽ bị binh phủ bao vây và đàn áp.
Ví dụ như hồi trước có ba nhóm thổ phỉ ở huyện Kim Xuyên, chỗ dựa của hai trong số ba nhóm thổ phỉ là giới thân hào địa phương.
Chỗ dựa của thổ phỉ trấn Vĩnh Lâm chính là Hoàng Lĩnh Toàn.
Gần đây có rất nhiều tin đồn về chuyện đánh cường hào, chia ruộng đất, quan viên và binh phủ ở Hà Trung đều hoảng sợ, thổ phỉ cũng ý thức được ngày tàn của bọn chúng đã tới rồi.
Có nơi, bọn thổ phỉ giải tán, ẩn náu trong núi, chuẩn bị đợi đội Chung Minh đến thì mới chạy ra.
Đến lúc đó bọn họ sẽ nói mình là người dân lưu lạc tị nạn ở trong núi, để tránh bị trừng phạt, có khi còn được chia đất đai.
Công tác quản lý hộ khẩu của Đại Khang vẫn còn có nhiều thiếu sót, hơn nữa trước kia có vô số người dân trốn vào núi để trốn sưu thuế, đội Chung Minh không có cách nào sàng lọc từng người một, họ chỉ có thể áp dụng nguyên tắc nhận tội và coi họ như những người dân lưu lạc.
Cho nên rất nhiều tên thổ phỉ đã nhờ vào thủ đoạn này để thành công thoát khỏi sự xét xử và trừng phạt của đội Chung Minh, thậm chí còn được phân chia ruộng đất y như người dân bình thường.
Thật ra Kim Phi cũng ý thức được vấn đề này, nhưng vì nguồn nhân lực hữu hạn, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Có điều y đã dặn dò đội Chung Minh ghi chép thông tin của những người dân lưu lạc, chờ sau này ổn định lại thì sẽ tiến hành điều tra.
Thật ra điều tra cũng không khó.
Ngươi nói mình là người dân lưu lạc ư? Vậy được, trước khi trở thành dân lưu lạc thì là người của huyện nào, thôn nào?
Sau đó phái người đi xác minh là được.
Cho nên đám thổ phỉ có thể trốn thoát trong chốc lát nhưng không thể trốn thoát mãi mãi.
Đương nhiên, chỉ có một số thổ phỉ chạy trốn vào trong núi, còn một số thổ phỉ chó cùng rứt giậu, thậm chí còn trở nên cực đoan và tàn bạo hơn trước.
Trước kia bọn chúng chỉ lo bị binh phủ bao vây đàn áp, còn phải suy xét mức độ giới hạn để áp bức người dân, để tránh chèn ép dân chúng đến đường cùng, năm sau sẽ không có ai nộp thuế lương thực cho bọn chúng nữa.
Nhưng lúc này tiêu cục Trấn Viễn sắp tràn vào đây, thổ phỉ không còn cơ hội sang năm nữa, vì thế mới bất chấp tất cả, điên cuồng cướp đoạt của người dân.
Người dân trấn Vĩnh Lâm còn khổ hơn nữa, địa chủ Hoàng Lĩnh Toàn cấu kết với thổ phỉ, bóc lột họ hết lần này tới lần khác.
May thay, tiêu cục Trấn Viễn tới rồi!
Ngày tháng khốn khó của họ cuối cùng cũng kết thúc!
Ngờ đâu, thổ phỉ và Hoàng Lĩnh Toàn đã bắt đầu xung đột.
“Đại đương gia, lục soát xong rồi!”
Đám đàn em đi ra từ trong phòng, chất những thứ tìm được lên bàn.
Vài miếng bạc vụn kích cỡ khác nhau, mấy xâu tiền đồng, hai đôi bông tai...
“Chỉ có thế thôi sao?" Đại đương gia nhíu mày
“Lục soát sạch sẽ rồi à?”
“Lục soát sạch sẽ, ta còn giật cả đôi hoa tai của con ả trong phòng kia!” Tên lâu la bất đắc dĩ trả lời.
Đại đương gia liếc mắt một cái, quả nhiên phát hiện trên bông tai còn có vết máu.
“Họ Hoàng kia, xem ra ngươi còn chỗ cất giấu khác?”
Đại đương gia dùng sống dao vỗ lên mặt Hoàng Lĩnh Toàn: “Nói đi, ngươi giấu toàn bộ số vàng của mình ở đâu?"
“Lương Đại đương gia, ta làm gì có vàng chứi” Hoàng Lĩnh Toàn toàn võ đùi khóc than: “Ngươi không biết †a tiêu bao nhiêu tiền nuôi một gia đình từ lớn đến nhỏ, thu hoạch hàng năm..."
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Đại đương gia giơ tay lên.
Hoàng Lĩnh Toàn cảm thấy tai trái ớn lạnh, sau đó là cơn đau buốt ập đến.
Một bên tai rơi xuống đất, máu trào ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ vai trái của Hoàng Lĩnh Toàn.
“Tai của ta! Tai của ta...”
Hoàng Lĩnh Toàn kinh hãi, điên cuồng hét lên, cố gắng nhặt tai của mình.
Song gã mới định khom lưng, con dao đã chĩa thẳng vào ngực gã.