Phát hiện binh lính đều nhìn về phía bắc, cũng đi qua xem thử.
Chỉ thấy phía xa xa có một đội người đi tới, mỗi người đều dắt một con ngựa, trên ngựa chở một di thể mặc giáp đen.
“Tiên sinh, Lão Tam đưa di thể của các huynh đệ về rồi”. Ngữ khí của Đại Lưu trở nên trầm thấp.
Trong lòng Kim Phi cũng không thoải mái lắm, nhảy lò cò lên đón.
“Tiên sinh, sắp xếp cho các huynh đệ thế nào?” Thân vệ tên Lữ Tam Giang hỏi.
“Đưa đến nghĩa trang số 3 đi”. Kim Phi đáp.
Nghĩa trang chính là nơi chôn cất thi thể ở thời cổ đại.
Lần này có quá nhiều binh sĩ bỏ mạng, Mạnh Thiên Hải đã tổ chức người dựng tạm một dãy lầu ở bên cạnh doanh trại, làm nơi cất giữ di thể cho binh lính.
Lều số 3 là nơi chuyện môn cất giữ thi thể của nhân viên hộ tống.
“Vâng!”
Lữ Tam Giang trả lời một tiếng, dắt ngựa rời đi. Kim Phi lui qua một bên, đặt tay phải lên ngực. Đây là quân lễ của Đại Khang.
Đám người Đại Lưu cũng vậy.
Chờ mãi tới khi đội ngựa rời đi, Kim Phi mới buông tay xuống, đi theo tới nghĩa trang.
Thời gian vội vàng, điều kiện có hạn, trên mặt đất chỉ có một tầng rơm rạ mỏng, nhân viên hộ tống chết trận nằm song song trên đó.
Lữ Tam Giang mang di thể của nhân viên hộ tống về, binh nam vẫn còn mặc áo giáp chiến đấu, một đám người chuẩn bị tháo giáp cho bọn họ, Kim Phi tiến lên nói: “Các ngươi đi nghỉ đi, ta và Đại Lưu làm là được”.
“Tiên sinh, bọn ta không mệt, trên chân ngài có vết thương, ngài trở về nghỉ ngơi đi”. Lữ Tam Giang nhanh chóng xua tay.
“Ta làm!” Kim Phi vẫn kiên trì như cũ.
Lữ Tam Giang liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái, thấy Đại Lưu gật đầu, lúc này mới lui sang một bên.
Kim Phi kiên trì tự mình tháo áo giáp cho cựu binh, trừ chuyện không thoải mái trong lòng ra, y cũng muốn biết nguyên nhân chết của nhóm nhân viên hộ tống.
Như thế mới cải tiến áo giáp đen được, tránh gây thương vong lớn hơn nữa.
Cho nên Kim Phi tháo giáp rất nghiêm túc, cho dù có Đại Lưu hỗ trợ, cũng bận tới tối mới xong.
Tháo xong áo giáp đen của nhân viên hộ tống cuối cùng, Kim Phi bất đắc dĩ thở dài: “Nếu có kính chống cháy nổ thì tốt rồi”.
Lần này nhân viên hộ tống nam bỏ mình, nguyên nhân chết chủ yếu có ba điểm.
Thứ nhất là vũ khí sắc nhọn phá vỡ lớp áo giáp rất thô bạo.
Biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề phá vỡ lớp áo giáp là tăng độ cứng của áo giáp đen lên.
Nhưng trước mắt những vật liệu sử dụng làm áo giáp đen, đã là những vật liệu thích hợp để sản xuất hàng loạt nhất rồi.
Tạm thời y cũng không có biện pháp tốt hơn để giải quyết.
Nguyên nhân thứ hai là giữa mũ sắt và áo giáp ngực có khe hở, ở vị trí cổ.
Một khi kẻ địch tấn công vào đây, chẳng khác nào cắt phải yết hầu.
Khi Kim Phi thiết kế mũ sắt và áo giáp ngực, đã suy xét tới vấn đề này, cố gắng giảm nhỏ khe hở lại, còn may một lớp sắt lá vào cổ áo của nhân viên hộ tống, phòng ngừa bị cắt vào yết hầu, nhưng vẫn có hai nhân viên hộ tống bất hạnh trúng chiêu.
Nguyên nhân thứ ba là mặt áo giáp. Mặt áo giáp cần để lại một chỗ hổng, chỗ hổng này không được nhỏ quá, không thì sẽ ảnh hướng tới tầm mắt của nhân viên hộ tống.
Đây là nhược điểm lớn nhất của áo giáp đen, cũng là nguyên nhân chết nhiều nhất.
Biện pháp tốt nhất để giải quyết nhược điểm này, là chế tạo ra kính phòng chống cháy nổ, che kín lỗ hổng.
Như thế thì vừa không ảnh hưởng tâm mắt, cũng có tác dụng phòng hộ.
Đáng tiếc với cơ sở công nghiệp hiện giờ của làng Tây Hà, chế tác một miếng kính bình thường còn cần thời gian, huống chỉ là kính đặc biệt.
Tháo áo giáp xong, cũng tìm được nguyên nhân chết của nhân viên hộ tống, lúc này Kim Phi mới tới nghĩa trang.
Kết quả là vừa đi ra, đã phát hiện Cửu công chúa đang chờ ngoài nghĩa trang.
Thật ra hôm nay cô ấy tới rất nhiều lần, nhưng thấy Kim Phi đang tự tháo giáp cho nhân viên hộ tống, lại quay về.
“Điện hạ có việc à?” Kim Phi hỏi.
Ban ngày bận việc, giữa chừng còn chưa ăn cơm, Kim Phi cũng mệt mỏi vô cùng.
“Không có gì, chỉ tới nói với tiên sinh một tiếng, sắp xếp cho người dân ở mương Lão Quát xong rồi”.
Cửu công chúa nói: “Ngoài ra, quân Trường Tín và doanh trại Thiết Hổ đều đã vào vị trí, một canh giờ nữa là quân Khánh
Nguyên có thể chạy tới”.
“Trận chiến tranh này, sắp kết thúc rồi!”
Chỉ thấy phía xa xa có một đội người đi tới, mỗi người đều dắt một con ngựa, trên ngựa chở một di thể mặc giáp đen.
“Tiên sinh, Lão Tam đưa di thể của các huynh đệ về rồi”. Ngữ khí của Đại Lưu trở nên trầm thấp.
Trong lòng Kim Phi cũng không thoải mái lắm, nhảy lò cò lên đón.
“Tiên sinh, sắp xếp cho các huynh đệ thế nào?” Thân vệ tên Lữ Tam Giang hỏi.
“Đưa đến nghĩa trang số 3 đi”. Kim Phi đáp.
Nghĩa trang chính là nơi chôn cất thi thể ở thời cổ đại.
Lần này có quá nhiều binh sĩ bỏ mạng, Mạnh Thiên Hải đã tổ chức người dựng tạm một dãy lầu ở bên cạnh doanh trại, làm nơi cất giữ di thể cho binh lính.
Lều số 3 là nơi chuyện môn cất giữ thi thể của nhân viên hộ tống.
“Vâng!”
Lữ Tam Giang trả lời một tiếng, dắt ngựa rời đi. Kim Phi lui qua một bên, đặt tay phải lên ngực. Đây là quân lễ của Đại Khang.
Đám người Đại Lưu cũng vậy.
Chờ mãi tới khi đội ngựa rời đi, Kim Phi mới buông tay xuống, đi theo tới nghĩa trang.
Thời gian vội vàng, điều kiện có hạn, trên mặt đất chỉ có một tầng rơm rạ mỏng, nhân viên hộ tống chết trận nằm song song trên đó.
Lữ Tam Giang mang di thể của nhân viên hộ tống về, binh nam vẫn còn mặc áo giáp chiến đấu, một đám người chuẩn bị tháo giáp cho bọn họ, Kim Phi tiến lên nói: “Các ngươi đi nghỉ đi, ta và Đại Lưu làm là được”.
“Tiên sinh, bọn ta không mệt, trên chân ngài có vết thương, ngài trở về nghỉ ngơi đi”. Lữ Tam Giang nhanh chóng xua tay.
“Ta làm!” Kim Phi vẫn kiên trì như cũ.
Lữ Tam Giang liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái, thấy Đại Lưu gật đầu, lúc này mới lui sang một bên.
Kim Phi kiên trì tự mình tháo áo giáp cho cựu binh, trừ chuyện không thoải mái trong lòng ra, y cũng muốn biết nguyên nhân chết của nhóm nhân viên hộ tống.
Như thế mới cải tiến áo giáp đen được, tránh gây thương vong lớn hơn nữa.
Cho nên Kim Phi tháo giáp rất nghiêm túc, cho dù có Đại Lưu hỗ trợ, cũng bận tới tối mới xong.
Tháo xong áo giáp đen của nhân viên hộ tống cuối cùng, Kim Phi bất đắc dĩ thở dài: “Nếu có kính chống cháy nổ thì tốt rồi”.
Lần này nhân viên hộ tống nam bỏ mình, nguyên nhân chết chủ yếu có ba điểm.
Thứ nhất là vũ khí sắc nhọn phá vỡ lớp áo giáp rất thô bạo.
Biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề phá vỡ lớp áo giáp là tăng độ cứng của áo giáp đen lên.
Nhưng trước mắt những vật liệu sử dụng làm áo giáp đen, đã là những vật liệu thích hợp để sản xuất hàng loạt nhất rồi.
Tạm thời y cũng không có biện pháp tốt hơn để giải quyết.
Nguyên nhân thứ hai là giữa mũ sắt và áo giáp ngực có khe hở, ở vị trí cổ.
Một khi kẻ địch tấn công vào đây, chẳng khác nào cắt phải yết hầu.
Khi Kim Phi thiết kế mũ sắt và áo giáp ngực, đã suy xét tới vấn đề này, cố gắng giảm nhỏ khe hở lại, còn may một lớp sắt lá vào cổ áo của nhân viên hộ tống, phòng ngừa bị cắt vào yết hầu, nhưng vẫn có hai nhân viên hộ tống bất hạnh trúng chiêu.
Nguyên nhân thứ ba là mặt áo giáp. Mặt áo giáp cần để lại một chỗ hổng, chỗ hổng này không được nhỏ quá, không thì sẽ ảnh hướng tới tầm mắt của nhân viên hộ tống.
Đây là nhược điểm lớn nhất của áo giáp đen, cũng là nguyên nhân chết nhiều nhất.
Biện pháp tốt nhất để giải quyết nhược điểm này, là chế tạo ra kính phòng chống cháy nổ, che kín lỗ hổng.
Như thế thì vừa không ảnh hưởng tâm mắt, cũng có tác dụng phòng hộ.
Đáng tiếc với cơ sở công nghiệp hiện giờ của làng Tây Hà, chế tác một miếng kính bình thường còn cần thời gian, huống chỉ là kính đặc biệt.
Tháo áo giáp xong, cũng tìm được nguyên nhân chết của nhân viên hộ tống, lúc này Kim Phi mới tới nghĩa trang.
Kết quả là vừa đi ra, đã phát hiện Cửu công chúa đang chờ ngoài nghĩa trang.
Thật ra hôm nay cô ấy tới rất nhiều lần, nhưng thấy Kim Phi đang tự tháo giáp cho nhân viên hộ tống, lại quay về.
“Điện hạ có việc à?” Kim Phi hỏi.
Ban ngày bận việc, giữa chừng còn chưa ăn cơm, Kim Phi cũng mệt mỏi vô cùng.
“Không có gì, chỉ tới nói với tiên sinh một tiếng, sắp xếp cho người dân ở mương Lão Quát xong rồi”.
Cửu công chúa nói: “Ngoài ra, quân Trường Tín và doanh trại Thiết Hổ đều đã vào vị trí, một canh giờ nữa là quân Khánh
Nguyên có thể chạy tới”.
“Trận chiến tranh này, sắp kết thúc rồi!”