Cửu công chúa bất đắc dĩ nói
"Xử lý bọn chúng có gì khó đâu?"
Khánh Mộ Lam nói: "Đó chỉ là một lũ hèn nhát, lát nữa ta đi đến đó, sử dụng hình phạt, bảo đảm bọn chúng sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngay!"
"Nếu như tỷ có thế ra tay, ta còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Cửu công chúa nói: "Càng ít dính dáng đến bọn chúng càng tốt, xử lý bọn chúng, phải đế bổn cung tự mình đi, tỷ và Hâm Nghiêu ca ca ra tay, đều sẽ lộ ra sơ hở”
"Ờ... cũng đúng"
Khánh Mộ Lam nghe vậy, đành bất đác dĩ gật đầu.
Những thế lực quyền quý này có hậu thuẫn rất to lớn, nhà họ Khánh không thể nào đối phó nổi.
Cửu công chúa là con gái hoàng đế, mới có thế trấn áp bọn họ.
*Muội muốn xử lý chúng thì tới địa lao chứ, tới thư phòng làm gì?"
Khánh Mộ Lam lại hỏi.
“Tỷ tỷ, lúc tiên sinh giảng giải binh pháp cho tỷ có lẽ đã từng nói rồi chứ, biết người biết ta mới có thế trăm trận trăm thẳng, đánh giặc hay thời bình cũng vậy”
Cửu công chúa vừa tiếp tục đọc văn thư, vừa nói: "Ta xử lý bọn Từ mập là vì lương thực, cho nên trước khi đi, nhất định phải biết trước trong tay mỗi người bọn chúng có bao nhiều lương thực mới được chứ? Băng không bị bọn chúng lừa thì sao?"
Văn thư bây giờ cô ấy đang đọc, chính là tình báo từ khắp. các nơi do mạng lưới của Khánh Hâm Nghiêu sưu tập được, ghi chép tình hình tích trữ lương thực của thố phỉ ở nhiều nơi
Cửu công chúa đọc hết sức nghiêm túc, mãi đến trưa mới đọc xong
Ăn cơm trưa xong, Cửu công chúa dẫn theo Thấm Nhi đi đến địa lao.
Cô ấy ở trong địa lao chừng nửa tiếng rồi đi ra, còn ầm trong tay một xấp văn thư dính máu.
Trong nửa tiếng đó, tiếng kêu thảm thiết trong địa lao chưa từng dừng lại.
Đám quyền quý vốn không chịu nối thủ đoạn của Thấm Nhị, tất cả đều chịu khai ra, hỏi gì nói nấy,
Tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể biết hết mọi thứ.
Số lương thực Cửu công chúa hỏi ra, nhiều hơn so với dự tính.
Trải qua một ngày quan sát, Kim Phi đã xác nhận, nhân viên tiền trang do Chu Linh Lung đào tạo, ai cũng có năng lực làm việc độc lập.
Biết được bên phía Cửu công chúa đã thu được lương thực của bọn quyền quý, Kim Phi quyết định lập tức cứu trợ thiên tai.
Vào ban đêm cùng ngày, cửa thành Tây Xuyên phá lệ không đóng lại
Một đội ngũ rời khỏi thành Tây Xuyên, chạy đến các huyện phủ xung quanh.
Đội ngũ do nhân viên hộ tống, nhân viên tiền trang, nhân viên thương hội tạo thành,
Bọn họ đều mang văn thư do đích thân Cửu công chúa đóng mộc, đến nơi nào, quan lại địa phương cũng phải phối hợp với bọn họ.
Cùng lúc đó, đội vận chuyển lương thực do người dân tạo thành, cũng thức trắng đêm không ngủ, vận chuyển lương thực từ nhiều nơi gần đó đến địa điểm chỉ định
Cách thành Tây Xuyên ba mươi hai dặm về phía Bắc, có trấn Trúc Liêm sản xuất rất nhiều rèm tre, là trấn lớn nhất trong mười dặm xung quanh.
Lúc trước ky binh Đan Châu đi cướp bóc, phạm vi ba mươi dặm, nhưng vì trấn Trúc Liêm quá nổi tiếng nên cũng bị cướp bóc,
Còn may là vì cách Tây Xuyên khá xa, các ky binh cùng lầm chỉ cướp bóc lương thực, tiền tài, giết vài người để ra oai rồi đi, chúng không bất người dân làm tù binh để đến dốc Đại Mãng làm lá chấn thịt
Mặc dù giữ được một mạng dưới vó ngựa của kị binh, nhưng người dân lại không thế tránh được những cơn mưa liên miên của mùa thu.
Người dân chắt chíu được một chút lương thực, dùng làm hạt giống trồng xuống đất, tất cả đều bị úng chết
Lại thêm cả lưồng khí lạnh ập tới, trấn Trúc Liêm mỗi ngày. phải chết đói chết rét đến mấy người
Có thể nói nhà nhà đều treo cờ tang trước cửa, người người đều cất tiếng khóc.
Tiết trời giá rét, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, cũng cố găng ở nhà không ra khỏi cửa, giảm bớt tiêu hao.
Nhưng buổi sáng nay, lại nghe được tiếng gõ thanh la ngoài cửa truyền đến.
“Làng xóm ơi, tất cả mau ra ngoài đi, thương hội Kim Xuyên của Kim tiên sinh mang lương thực tới rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Trưởng trấn gõ chiêng, chạy khắp các đường lớn hẻm nhỏ. và hô lớn.
*Thương hội Kim Xuyên mang lương thực tới ư? Chắc chắn là muốn phát cháo, cha sắp nhỏ ơi, mau dẫn bọn nhỏ đi xếp hàng, đến chậm có thể hết đó!"
“Thăng nhóc ngốc nghếch này, đừng găm chân bàn nữa, gãy răng cũng không găm nổi đâu, mau đi ăn cháo với mẹ nào!"
*Trân nương, thương hội Kim Xuyên tới phát cháo rồi, mau cõng mẹ chồng đến xếp hàng đi!"
"Xử lý bọn chúng có gì khó đâu?"
Khánh Mộ Lam nói: "Đó chỉ là một lũ hèn nhát, lát nữa ta đi đến đó, sử dụng hình phạt, bảo đảm bọn chúng sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngay!"
"Nếu như tỷ có thế ra tay, ta còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Cửu công chúa nói: "Càng ít dính dáng đến bọn chúng càng tốt, xử lý bọn chúng, phải đế bổn cung tự mình đi, tỷ và Hâm Nghiêu ca ca ra tay, đều sẽ lộ ra sơ hở”
"Ờ... cũng đúng"
Khánh Mộ Lam nghe vậy, đành bất đác dĩ gật đầu.
Những thế lực quyền quý này có hậu thuẫn rất to lớn, nhà họ Khánh không thể nào đối phó nổi.
Cửu công chúa là con gái hoàng đế, mới có thế trấn áp bọn họ.
*Muội muốn xử lý chúng thì tới địa lao chứ, tới thư phòng làm gì?"
Khánh Mộ Lam lại hỏi.
“Tỷ tỷ, lúc tiên sinh giảng giải binh pháp cho tỷ có lẽ đã từng nói rồi chứ, biết người biết ta mới có thế trăm trận trăm thẳng, đánh giặc hay thời bình cũng vậy”
Cửu công chúa vừa tiếp tục đọc văn thư, vừa nói: "Ta xử lý bọn Từ mập là vì lương thực, cho nên trước khi đi, nhất định phải biết trước trong tay mỗi người bọn chúng có bao nhiều lương thực mới được chứ? Băng không bị bọn chúng lừa thì sao?"
Văn thư bây giờ cô ấy đang đọc, chính là tình báo từ khắp. các nơi do mạng lưới của Khánh Hâm Nghiêu sưu tập được, ghi chép tình hình tích trữ lương thực của thố phỉ ở nhiều nơi
Cửu công chúa đọc hết sức nghiêm túc, mãi đến trưa mới đọc xong
Ăn cơm trưa xong, Cửu công chúa dẫn theo Thấm Nhi đi đến địa lao.
Cô ấy ở trong địa lao chừng nửa tiếng rồi đi ra, còn ầm trong tay một xấp văn thư dính máu.
Trong nửa tiếng đó, tiếng kêu thảm thiết trong địa lao chưa từng dừng lại.
Đám quyền quý vốn không chịu nối thủ đoạn của Thấm Nhị, tất cả đều chịu khai ra, hỏi gì nói nấy,
Tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể biết hết mọi thứ.
Số lương thực Cửu công chúa hỏi ra, nhiều hơn so với dự tính.
Trải qua một ngày quan sát, Kim Phi đã xác nhận, nhân viên tiền trang do Chu Linh Lung đào tạo, ai cũng có năng lực làm việc độc lập.
Biết được bên phía Cửu công chúa đã thu được lương thực của bọn quyền quý, Kim Phi quyết định lập tức cứu trợ thiên tai.
Vào ban đêm cùng ngày, cửa thành Tây Xuyên phá lệ không đóng lại
Một đội ngũ rời khỏi thành Tây Xuyên, chạy đến các huyện phủ xung quanh.
Đội ngũ do nhân viên hộ tống, nhân viên tiền trang, nhân viên thương hội tạo thành,
Bọn họ đều mang văn thư do đích thân Cửu công chúa đóng mộc, đến nơi nào, quan lại địa phương cũng phải phối hợp với bọn họ.
Cùng lúc đó, đội vận chuyển lương thực do người dân tạo thành, cũng thức trắng đêm không ngủ, vận chuyển lương thực từ nhiều nơi gần đó đến địa điểm chỉ định
Cách thành Tây Xuyên ba mươi hai dặm về phía Bắc, có trấn Trúc Liêm sản xuất rất nhiều rèm tre, là trấn lớn nhất trong mười dặm xung quanh.
Lúc trước ky binh Đan Châu đi cướp bóc, phạm vi ba mươi dặm, nhưng vì trấn Trúc Liêm quá nổi tiếng nên cũng bị cướp bóc,
Còn may là vì cách Tây Xuyên khá xa, các ky binh cùng lầm chỉ cướp bóc lương thực, tiền tài, giết vài người để ra oai rồi đi, chúng không bất người dân làm tù binh để đến dốc Đại Mãng làm lá chấn thịt
Mặc dù giữ được một mạng dưới vó ngựa của kị binh, nhưng người dân lại không thế tránh được những cơn mưa liên miên của mùa thu.
Người dân chắt chíu được một chút lương thực, dùng làm hạt giống trồng xuống đất, tất cả đều bị úng chết
Lại thêm cả lưồng khí lạnh ập tới, trấn Trúc Liêm mỗi ngày. phải chết đói chết rét đến mấy người
Có thể nói nhà nhà đều treo cờ tang trước cửa, người người đều cất tiếng khóc.
Tiết trời giá rét, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, cũng cố găng ở nhà không ra khỏi cửa, giảm bớt tiêu hao.
Nhưng buổi sáng nay, lại nghe được tiếng gõ thanh la ngoài cửa truyền đến.
“Làng xóm ơi, tất cả mau ra ngoài đi, thương hội Kim Xuyên của Kim tiên sinh mang lương thực tới rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Trưởng trấn gõ chiêng, chạy khắp các đường lớn hẻm nhỏ. và hô lớn.
*Thương hội Kim Xuyên mang lương thực tới ư? Chắc chắn là muốn phát cháo, cha sắp nhỏ ơi, mau dẫn bọn nhỏ đi xếp hàng, đến chậm có thể hết đó!"
“Thăng nhóc ngốc nghếch này, đừng găm chân bàn nữa, gãy răng cũng không găm nổi đâu, mau đi ăn cháo với mẹ nào!"
*Trân nương, thương hội Kim Xuyên tới phát cháo rồi, mau cõng mẹ chồng đến xếp hàng đi!"