Ở vị trí trung tâm, một giáo úy người Đảng Hạng đã chém chết người lính ném mã tấu bên cạnh và gầm lên:
"Người Đảng Hạng sẽ không bao giờ nhận thua trước người Đại Khang. Lũ hèn nhát, cầm hết vũ khí lên và chiến đấu …"
Ông ta còn chưa gầm hết câu, một mũi tên đã bay ra khỏi phương trận và găm trúng vào cổ ông ta.
Lần này, kỵ binh của người Đảng Hạng đã ném vũ khí đi nhanh hơn.
Sau khi tất cả mọi người đầu hàng, Từ Kiêu, theo lệnh của Kim Phi, chia phương trận thành hai, chừa ra khoảng hai mét ở giữa.
Lính liên lạc phất cờ, hai toán lính cầm khiên chạy ra khỏi trại Thiết Lâm Quân tạo thành bức tường chắn hai bên lối đi, rồi một toán lính giáo khác chạy ra.
Cọc tre dài hơn một trượng chỉ lộ ra nửa mét.
Nếu kỵ binh của người Đảng Hạng khi đi qua lối đi mà có ý định xấu, chắc chắn sẽ bị đâm thành tổ ong.
"Xuống ngựa, dẫn ngựa đi qua".
Từ Kiêu hét lên.
Những người lính Đảng Hạng hoàn toàn mất hết tinh thần chiến đấu, người lính gần lối đi nhất xuống ngựa và dắt ngựa vào lối đi.
Đoạn đường không dài, chỉ vài chục mét, khi kỵ binh vừa ra khỏi lối đi, Thiết Lâm Quân lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói tay rồi dắt ngựa đi.
Trên cao điểm của Quân Đảng Hạng, Lý Kế Khuê tức giận dậm chân xuống đất.
Phụ tá lo trong cơn tức giận hắn sẽ lại phái người đi lao đầu vào chỗ chết, nên đã thuyết phục: "Đại soái, rút lui thôi, ta sẽ quay trở về nghĩ cách đánh bại kẻ thù. Đợi khi đại đội kỵ binh của chúng ta đến, chúng ta sẽ xử gọn Thiết Lâm Quân".
Sắc mặt Lý Kế Khuê thay đổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu nói: "Lui binh".
Với lệnh của Lý Kế Khuê, quân đội của người Đảng Hạng từ từ rút khỏi khu vực Thanh Thủy Cốc.
"Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!"
Doanh trại của Thiết Lâm Quân đã bùng nổ niềm hân hoan.
Dù là sĩ quan hay binh sĩ, ai nấy đều ngước nhìn bóng dáng đứng trên cao điểm đang chắp tay sau lưng kia, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Kỵ binh của người Đảng Hạng luôn là huyền thoại bất khả chiến bại trên chiến trường, ngay cả khi Khánh Hoài chiến đấu với kỵ binh của người Đảng Hạng, cũng chỉ chủ yếu dựa vào địa hình để làm nhiễu địch, hiếm khi dám đối mặt trực diện.
Đôi khi không thể không luồn lách, nếu đánh trực diện phe mình sẽ là phe thiệt.
Nhưng hôm nay tình hình đã đảo ngược.
Hơn 1.000 kỵ binh của người Đảng Hạng hừng hực xông lên, bao gồm cả tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất, kết quả là đã bị đánh cho te tua, phe mình thì đến một người bị thương cũng không có.
Đây là một điều kỳ diệu chưa từng xảy ra trước đây.
Và người mang lại điều kỳ diệu là chàng trai trông hơi gầy yếu này.
Nhiều binh sĩ và sĩ quan của Thiết Lâm Quân đã không phục khi biết rằng Khánh Hoài đã không giao Thiết Lâm Quân cho giáo úy trước khi hôn mê mà lại cho một người lạ.