"Nhanh lên đi, Vương gia đã hạ lệnh, trong thời gian hai ngày không đến được doanh trại, chúng ta sẽ phải ăn đòn đói"
Một ky binh Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, vừa chạy vừa hét to.
Đại quân do phó tướng phái tới nghênh đón vẫn chưa tới, nhưng những trinh sát đã đến trước một bước, truyền tin tới.
Người phu xe nghe tiếng ky binh hét lên như vậy, cả mặt đầy khổ sở, giơ roi trong tay lên quất mạnh vào mông ngựa.
Nhưng đàn ngựa đã đi bộ liên tục cả ngày trời, cũng đều đã kiệt sức, sau khi bị quất roi, chúng bước nhanh đi vài bước, tốc độ lại chậm lại.
Sau đó người phu xe có quất thêm nữa cũng vô ích.
Người ky binh vừa hét lên thấy vậy, trong lòng cũng bất lực không biết làm sao.
Hản có thể thấy rằng cho dù là người phu xe hay là ngựa kéo xe đều đã cố gắng hết sức.
Nhưng quân lệnh như núi, Lý Lăng Duệ truyền lệnh trong hai ngày phải mang đồ đến doanh trại, bọn họ nhất định phải đưa đến, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị trừng phạt.
Ky binh hét lên, chạy về phía cuối đội vận chuyển, nhưng bị một binh lính Đảng Hạng khác chặn lại.
Hai người họ đều đến từ cùng một bộ lạc, nhưng một người được phân vào đội bộ binh, phụ trách an toàn của hậu phương của đội, người còn lại được phân vào đội trinh sát vì có kỹ năng cưỡi ngựa tốt, cưỡi ngựa dò đường và truyền tin.
"Thốc Lang, đến doanh trại của quân chinh chiến phía nam còn bao xa nữa?" Bộ binh chặn ky binh lại hỏi.
"Còn khoảng năm mươi dặm nữa" Ky binh trả lời.
"Năm mươi dặm..." Sắc mặt người bộ binh lập tức tối sầm: "Hôm nay đã đi hết cả nửa ngày trời rồi, chỉ còn lại thời gian một ngày rưỡi nữa, làm sao chúng ta có thể vác nhiều đồ như thế này đi hết năm mươi dặm được?"
"Đi không được cũng phải đi, đây chính là quyết định của Lục vương gia, nếu không làm được chúng ta đều sẽ phải ăn roi đó!"
Sắc mặt ky binh đầy vẻ khổ sở.
Bị trừng phạt, không chỉ có người phu xe, mà cả đội chuyển ai cũng không thể chạy thoát được, hẳn cũng vậy.
"Đây không phải là Lục vương gia cố ý làm khó chúng ta sao?" Bộ binh lẩm bẩm nói: "Thời gian hai ngày, chúng ta có mệt chết cũng không tới được!"
"Đừng nói bậy bạ nữa!" Ky binh đá vào bả vai của bộ binh: "Dám nói xấu Lục vương gia, ngươi sống đủ rồi sao?"
"Ở đây cũng không có người ngoài!" Bộ binh cũng chột dạ nhìn xung quanh: "Hơn nữa, ta cũng đâu nói càn!"
"Ngươi cùng đừng oán trách nữa, Lục vương gia đã từng đánh giặc, sẽ không cố ý làm khó những người vô danh tiểu tốt như chúng ta đâu, có lẽ là phía trước sắp có đánh nhau, nếu không Lục vương gia cũng sẽ không vội vàng thúc giục. như vậy được!"
Ky binh nói: "Trinh sát ở phía trước truyền tin tới nói, Lục. vương gia cho phó tướng phái người đến tiếp ứng cho chúng †a rồi."
"Phái bao nhiêu người?"
"Làm sao ta biết được?" Ky binh läc đầu: "Nhưng nếu đã đến nghênh đón chúng ta, số người chắc chắn sẽ không ít đâu? Hơn nữa ta nghe nói người đến đều là một người ba ngựa, có thể giúp chúng ta vận chuyển máy bản đá."
"Vậy còn được." Bộ binh gật đầu hài lòng.
Nếu có người giúp đỡ chia sẻ gánh nặng, thời gian hai ngày một đêm vẫn có thể đi hết được năm mươi dặm!
Có thể sẽ rất mệt mỏi, không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn hơn là bị đánh đòn.
"Người đón chúng ta khi nào đến?" Bộ binh lại hỏi.
"Nghe người phía trước nói, chậm nhất là chạng vạng tối nay có thể đến được!"
Một ky binh Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, vừa chạy vừa hét to.
Đại quân do phó tướng phái tới nghênh đón vẫn chưa tới, nhưng những trinh sát đã đến trước một bước, truyền tin tới.
Người phu xe nghe tiếng ky binh hét lên như vậy, cả mặt đầy khổ sở, giơ roi trong tay lên quất mạnh vào mông ngựa.
Nhưng đàn ngựa đã đi bộ liên tục cả ngày trời, cũng đều đã kiệt sức, sau khi bị quất roi, chúng bước nhanh đi vài bước, tốc độ lại chậm lại.
Sau đó người phu xe có quất thêm nữa cũng vô ích.
Người ky binh vừa hét lên thấy vậy, trong lòng cũng bất lực không biết làm sao.
Hản có thể thấy rằng cho dù là người phu xe hay là ngựa kéo xe đều đã cố gắng hết sức.
Nhưng quân lệnh như núi, Lý Lăng Duệ truyền lệnh trong hai ngày phải mang đồ đến doanh trại, bọn họ nhất định phải đưa đến, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị trừng phạt.
Ky binh hét lên, chạy về phía cuối đội vận chuyển, nhưng bị một binh lính Đảng Hạng khác chặn lại.
Hai người họ đều đến từ cùng một bộ lạc, nhưng một người được phân vào đội bộ binh, phụ trách an toàn của hậu phương của đội, người còn lại được phân vào đội trinh sát vì có kỹ năng cưỡi ngựa tốt, cưỡi ngựa dò đường và truyền tin.
"Thốc Lang, đến doanh trại của quân chinh chiến phía nam còn bao xa nữa?" Bộ binh chặn ky binh lại hỏi.
"Còn khoảng năm mươi dặm nữa" Ky binh trả lời.
"Năm mươi dặm..." Sắc mặt người bộ binh lập tức tối sầm: "Hôm nay đã đi hết cả nửa ngày trời rồi, chỉ còn lại thời gian một ngày rưỡi nữa, làm sao chúng ta có thể vác nhiều đồ như thế này đi hết năm mươi dặm được?"
"Đi không được cũng phải đi, đây chính là quyết định của Lục vương gia, nếu không làm được chúng ta đều sẽ phải ăn roi đó!"
Sắc mặt ky binh đầy vẻ khổ sở.
Bị trừng phạt, không chỉ có người phu xe, mà cả đội chuyển ai cũng không thể chạy thoát được, hẳn cũng vậy.
"Đây không phải là Lục vương gia cố ý làm khó chúng ta sao?" Bộ binh lẩm bẩm nói: "Thời gian hai ngày, chúng ta có mệt chết cũng không tới được!"
"Đừng nói bậy bạ nữa!" Ky binh đá vào bả vai của bộ binh: "Dám nói xấu Lục vương gia, ngươi sống đủ rồi sao?"
"Ở đây cũng không có người ngoài!" Bộ binh cũng chột dạ nhìn xung quanh: "Hơn nữa, ta cũng đâu nói càn!"
"Ngươi cùng đừng oán trách nữa, Lục vương gia đã từng đánh giặc, sẽ không cố ý làm khó những người vô danh tiểu tốt như chúng ta đâu, có lẽ là phía trước sắp có đánh nhau, nếu không Lục vương gia cũng sẽ không vội vàng thúc giục. như vậy được!"
Ky binh nói: "Trinh sát ở phía trước truyền tin tới nói, Lục. vương gia cho phó tướng phái người đến tiếp ứng cho chúng †a rồi."
"Phái bao nhiêu người?"
"Làm sao ta biết được?" Ky binh läc đầu: "Nhưng nếu đã đến nghênh đón chúng ta, số người chắc chắn sẽ không ít đâu? Hơn nữa ta nghe nói người đến đều là một người ba ngựa, có thể giúp chúng ta vận chuyển máy bản đá."
"Vậy còn được." Bộ binh gật đầu hài lòng.
Nếu có người giúp đỡ chia sẻ gánh nặng, thời gian hai ngày một đêm vẫn có thể đi hết được năm mươi dặm!
Có thể sẽ rất mệt mỏi, không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn hơn là bị đánh đòn.
"Người đón chúng ta khi nào đến?" Bộ binh lại hỏi.
"Nghe người phía trước nói, chậm nhất là chạng vạng tối nay có thể đến được!"