Hải tặc phương tây có tính tham lam, lúc Hoàng đế nước X hứa sẽ thưởng một lượng vàng lớn làm thù lao sau khi xong việc, đồng thời bằng lòng cung cấp máy hơi nước cho hải tặc phương tây, hải tặc phương tây đã thẳng thắn đồng ý.
Thế là hoàng đế nước X tập hợp lực lượng toàn quốc, bắt đầu chế tạo động cơ hơi nước và vải không cháy, còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Khi một quốc gia dồn sức đi làm một việc nào đó, sức mạnh có thể sử dụng sẽ cực kì to lớn, cho dù đối phương chỉ là một đảo quốc.
Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, nước X chế tạo một lượng phi thuyền ca nô lớn, sau đó mới có cuộc đánh úp lần này.
Hiểu được nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, cũng chứng thực suy đoán của Kim Phi và Cửu công chúa. “Bệ hạ, Trần công tử tới rồi!” Châu Nhi tiến vào thông báo.
Tiểu Ngọc biết Kim Phi và Cửu công chúa muốn bàn chuyện với Trần Văn Viễn, nên chủ động muốn hành lễ cáo lui với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng Kim Phi đã gọi lại: “Tiểu Ngọc cô ở lại, lát nữa có chuyện nói với cô.”
Tiểu Ngọc gật đầu ở lại, theo sát Châu Nhi rời khỏi ngự thư phòng.
Lát sau, Trần Văn Viễn tiến vào, hai bên hành lễ, Kim Phi bảo Tiểu Ngọc tóm tắt tình hình Việt Châu và Đông Hải bị tấn công lần này.
Trần Văn Viễn nghe xong thì tức giận vô cùng, bảo đảm nói: “Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta về sẽ tranh thủ làm bản thảo, mau chóng cho mọi người biết nước Tây đã làm gì!"
“Còn cả Trần Vĩnh Trạch nữa!” Cửu công chúa nghiến răng nói: “Thay trẫm tuyên bố với thiên hạ, trẫm lấy thân phận hoàng đế Đại Khang và gia chủ đương thời của Trần gia, trục xuất Trần Vĩnh Trạch ra khỏi gia môn, biên giới, ai cũng có thể bắt giết!”
Trần Văn Viễn nghe xong, theo bản năng nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới đồng ý.
Tiểu Ngọc còn cho rằng Kim Phi giữ cô ấy lại, là bảo cô ấy tóm tắt tình hình cho Trần Văn Viễn thôi, bây giờ đã tóm tắt xong rồi, lại nghe thấy Kim Phi nói với cô ấy: “Tiểu Ngọc, cô bắt tay chiêu mộ một vài học trò bằng lòng đi tới nước X và Tây Dương làm giáo viên, rồi tuyển người hiểu tiếng nước X và tiếng Tây Dương, dạy tiếng nước X và tiếng Tây Dương cho họ.”
Đừng nói Tiểu Ngọc không ngờ Kim Phi giữ cô ấy lại vì chuyện này, ngay cả Cửu công chúa cũng không ngờ.
“Phu quân, chàng có ý gì?” Cửu công chúa hỏi. “Nước X và Tây Dương quá ngang ngược tàn bạo rồi, ngày nào cũng muốn
cho hải tặc đi cướp bóc của người khác, thế này không được, chúng ta thân là nước bạn, nên giúp chúng thoát khỏi loại dã man này!”
Kim Phi giải thích nói: “Người nước X và Tây Dương nói chuyện khác với chúng ta, cho nên phải bồi dưỡng giáo viên trước, nếu không sao mà giáo hóa chúng được?”
“Cái này..” Cửu công chúa mãi không nói chuyện, Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn cũng kinh ngạc há to miệng.
Nước X và giặc tây vừa đánh lén Việt Châu và Đông Hải, kết quả Kim Phi đã nghĩ nên giáo hóa bọn chúng thế nào rồi...
Phải tự tin ghê gớm thế nào mới đưa ra quyết định như này?
Vậy mà ba người lại không cảm thấy Kim Phi kiêu ngạo, ngược lại còn thấy rất đương nhiên.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đáp một tiếng, cùng rời đi với Trần Văn Viễn.
“Phu quân, chàng thật sự muốn phái giáo viên đi tới nước X và Tây Dương để dạy kiến thức cho chúng à?” Cửu công chúa hỏi.
“Đương nhiên/' Kim Phi gật đầu nói: “Người dân nước X và Tây Dương vẫn sống trong thế nước sôi lửa bỏng, nếu chúng ta đã có năng lực, nên đi cứu giúp bọn họ.”
Cửu công chúa nghe xong, lập tức hiểu dự định của Kim Phi, khế cười gật đầu: “Đúng!”
Thế là hoàng đế nước X tập hợp lực lượng toàn quốc, bắt đầu chế tạo động cơ hơi nước và vải không cháy, còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Khi một quốc gia dồn sức đi làm một việc nào đó, sức mạnh có thể sử dụng sẽ cực kì to lớn, cho dù đối phương chỉ là một đảo quốc.
Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, nước X chế tạo một lượng phi thuyền ca nô lớn, sau đó mới có cuộc đánh úp lần này.
Hiểu được nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, cũng chứng thực suy đoán của Kim Phi và Cửu công chúa. “Bệ hạ, Trần công tử tới rồi!” Châu Nhi tiến vào thông báo.
Tiểu Ngọc biết Kim Phi và Cửu công chúa muốn bàn chuyện với Trần Văn Viễn, nên chủ động muốn hành lễ cáo lui với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng Kim Phi đã gọi lại: “Tiểu Ngọc cô ở lại, lát nữa có chuyện nói với cô.”
Tiểu Ngọc gật đầu ở lại, theo sát Châu Nhi rời khỏi ngự thư phòng.
Lát sau, Trần Văn Viễn tiến vào, hai bên hành lễ, Kim Phi bảo Tiểu Ngọc tóm tắt tình hình Việt Châu và Đông Hải bị tấn công lần này.
Trần Văn Viễn nghe xong thì tức giận vô cùng, bảo đảm nói: “Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta về sẽ tranh thủ làm bản thảo, mau chóng cho mọi người biết nước Tây đã làm gì!"
“Còn cả Trần Vĩnh Trạch nữa!” Cửu công chúa nghiến răng nói: “Thay trẫm tuyên bố với thiên hạ, trẫm lấy thân phận hoàng đế Đại Khang và gia chủ đương thời của Trần gia, trục xuất Trần Vĩnh Trạch ra khỏi gia môn, biên giới, ai cũng có thể bắt giết!”
Trần Văn Viễn nghe xong, theo bản năng nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới đồng ý.
Tiểu Ngọc còn cho rằng Kim Phi giữ cô ấy lại, là bảo cô ấy tóm tắt tình hình cho Trần Văn Viễn thôi, bây giờ đã tóm tắt xong rồi, lại nghe thấy Kim Phi nói với cô ấy: “Tiểu Ngọc, cô bắt tay chiêu mộ một vài học trò bằng lòng đi tới nước X và Tây Dương làm giáo viên, rồi tuyển người hiểu tiếng nước X và tiếng Tây Dương, dạy tiếng nước X và tiếng Tây Dương cho họ.”
Đừng nói Tiểu Ngọc không ngờ Kim Phi giữ cô ấy lại vì chuyện này, ngay cả Cửu công chúa cũng không ngờ.
“Phu quân, chàng có ý gì?” Cửu công chúa hỏi. “Nước X và Tây Dương quá ngang ngược tàn bạo rồi, ngày nào cũng muốn
cho hải tặc đi cướp bóc của người khác, thế này không được, chúng ta thân là nước bạn, nên giúp chúng thoát khỏi loại dã man này!”
Kim Phi giải thích nói: “Người nước X và Tây Dương nói chuyện khác với chúng ta, cho nên phải bồi dưỡng giáo viên trước, nếu không sao mà giáo hóa chúng được?”
“Cái này..” Cửu công chúa mãi không nói chuyện, Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn cũng kinh ngạc há to miệng.
Nước X và giặc tây vừa đánh lén Việt Châu và Đông Hải, kết quả Kim Phi đã nghĩ nên giáo hóa bọn chúng thế nào rồi...
Phải tự tin ghê gớm thế nào mới đưa ra quyết định như này?
Vậy mà ba người lại không cảm thấy Kim Phi kiêu ngạo, ngược lại còn thấy rất đương nhiên.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đáp một tiếng, cùng rời đi với Trần Văn Viễn.
“Phu quân, chàng thật sự muốn phái giáo viên đi tới nước X và Tây Dương để dạy kiến thức cho chúng à?” Cửu công chúa hỏi.
“Đương nhiên/' Kim Phi gật đầu nói: “Người dân nước X và Tây Dương vẫn sống trong thế nước sôi lửa bỏng, nếu chúng ta đã có năng lực, nên đi cứu giúp bọn họ.”
Cửu công chúa nghe xong, lập tức hiểu dự định của Kim Phi, khế cười gật đầu: “Đúng!”