Gần đây Trương Lương luôn đợi ở Hi Châu, nên biết rõ về tình hình của Tân vương.
Anh ta trả lời: Tần vương lập con trai thứ ba Trần An Tiệp lên làm Thái tử!
“Con thứ ba?” Kim Phi sửng sốt, sau đó cảm khái nói: “Xem ra vị Thái tử này có chút thủ đoạn!”
Thời đại phong kiến, lập con trưởng không lập thứ, trong lịch sử người có thể cướp vị trí Thái tử từ trong tay con trai trưởng, gần như đều không phải người hiền lành.
“Đúng là Trần An Tiệp là người có tâm cơ sâu xa”, Khánh Mộ Lam đứng ở bên cạnh nói: “Khi còn nhỏ ra đã từng học cùng hắn trong kinh thành vài tháng, lúc ấy ngay cả Trần Trạch Hựu và Trần Chinh cũng không đấu lại hắn, Vũ Dương... đến cả bệ hạ cũng phải chịu thua thiệt, sau này Tân vương lo lăng Trần Trạch Hựu sẽ trả thù Trần An Tiệp, nên đã dẫn hắn về.
“Ngay cả Trần Chinh và Vũ Dương đều phải thua thiệt trong tay hắn, chẳng trách có thể làm Thái tử đất Tân.”
Trần Trạch Hựu là con trai trưởng của Trần Cát, trước đây là Hoàng Thái Tử của Đại Khang, từ nhỏ đã được nhận rất nhiều sự ưu ái.
Tứ Hoàng tử Trần Chinh và Cửu công chúa cũng là người có đầu óc, Trần An Tiệp có thể làm cho bọn họ chịu thua thiệt, điều này cũng đủ chứng minh hẳn là người có thủ đoạn.
“Lương huynh, còn tài liệu về Trần An Tiệp không, mang đến cho ta xem một chút”
Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương. Mặc dù bây giờ không có đầy đủ chứng cứ để chứng minh quân Tần vương có thay đổi có liên quan đến Trần An
Tiệp, nhưng Kim Phi vẫn muốn hiểu hơn về Trần An Tiệp.
Suy cho cùng, Thống soái sẽ ảnh hưởng lớn đến tác phong quân ngũ.
“Có, nhưng không đầy đủ”
Trương Lương vừa nói vừa bước đến bên cạnh tủ hồ sơ, lấy một xấp hồ sơ từ bên trong.
Lật một hồi, sau đó rút ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy, tư liệu về Trần An Tiệp rất sơ sài, chỉ có ngày tháng năm sinh, họ tên mẹ, căn bản không có quá nhiều tài liệu hữu dụng.
Kim Phi để tài liệu xuống, quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam: “Vũ Dương đánh giá Trần An Tiệp là người như thế nào?”
“Khi Trần An Tiệp ở kinh thành, ta và bệ hạ cũng chỉ mới bảy tám tuổi, bệ hạ chỉ nói Trần An Tiệp không phải là người tốt, sau khi Trần An Tiệp quay về đất Tân, chúng ta không gặp lại hẳn nữa, bệ hạ cũng không còn nhắc đến hẳn.”
Khánh Mộ Lam nói: “Chẳng qua trước khi ta đi Kim Xuyên, ca ca ta có nhắc đến Trần An Tiệp một lần.”
“Khánh đại nhân nói như thế nào?” Kim Phi hỏi.
Khánh Hâm Nghiêu quản lý Tây Xuyên nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất cay độc, nếu không thì trong thời điểm Kim Phi còn chưa quật khởi, anh ta đã không để Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà tìm Kim Phi học tập rồi.
Kim Phi vẫn rất xem trọng đánh giá của anh ta.
“Lúc đó huynh ấy nói, trong số các huynh đệ của bệ hạ, người khó đối phó nhất không phải là Tân vương, Sở vương, Tương vương, Ngô vương, mà là Tấn vương và con trai thứ ba của Tần Vương - Trần An Tiệp.”
Khánh Mộ Lam nói: “Hẳn là ca ca ta đã điều tra Trần An Tiệp, nhưng lúc đó hai chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm, ta không hỏi kĩ, nếu tiên sinh muốn biết, ta sẽ bảo huynh ấy viết cho ngài một phong thư.”
“Được rồi, không cần.” Kim Phi khoát tay.
Thay vì viết thư từ đây đến Tây Xuyên, không bằng truyền tin hỏi Cửu công chúa.
Anh ta trả lời: Tần vương lập con trai thứ ba Trần An Tiệp lên làm Thái tử!
“Con thứ ba?” Kim Phi sửng sốt, sau đó cảm khái nói: “Xem ra vị Thái tử này có chút thủ đoạn!”
Thời đại phong kiến, lập con trưởng không lập thứ, trong lịch sử người có thể cướp vị trí Thái tử từ trong tay con trai trưởng, gần như đều không phải người hiền lành.
“Đúng là Trần An Tiệp là người có tâm cơ sâu xa”, Khánh Mộ Lam đứng ở bên cạnh nói: “Khi còn nhỏ ra đã từng học cùng hắn trong kinh thành vài tháng, lúc ấy ngay cả Trần Trạch Hựu và Trần Chinh cũng không đấu lại hắn, Vũ Dương... đến cả bệ hạ cũng phải chịu thua thiệt, sau này Tân vương lo lăng Trần Trạch Hựu sẽ trả thù Trần An Tiệp, nên đã dẫn hắn về.
“Ngay cả Trần Chinh và Vũ Dương đều phải thua thiệt trong tay hắn, chẳng trách có thể làm Thái tử đất Tân.”
Trần Trạch Hựu là con trai trưởng của Trần Cát, trước đây là Hoàng Thái Tử của Đại Khang, từ nhỏ đã được nhận rất nhiều sự ưu ái.
Tứ Hoàng tử Trần Chinh và Cửu công chúa cũng là người có đầu óc, Trần An Tiệp có thể làm cho bọn họ chịu thua thiệt, điều này cũng đủ chứng minh hẳn là người có thủ đoạn.
“Lương huynh, còn tài liệu về Trần An Tiệp không, mang đến cho ta xem một chút”
Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương. Mặc dù bây giờ không có đầy đủ chứng cứ để chứng minh quân Tần vương có thay đổi có liên quan đến Trần An
Tiệp, nhưng Kim Phi vẫn muốn hiểu hơn về Trần An Tiệp.
Suy cho cùng, Thống soái sẽ ảnh hưởng lớn đến tác phong quân ngũ.
“Có, nhưng không đầy đủ”
Trương Lương vừa nói vừa bước đến bên cạnh tủ hồ sơ, lấy một xấp hồ sơ từ bên trong.
Lật một hồi, sau đó rút ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy, tư liệu về Trần An Tiệp rất sơ sài, chỉ có ngày tháng năm sinh, họ tên mẹ, căn bản không có quá nhiều tài liệu hữu dụng.
Kim Phi để tài liệu xuống, quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam: “Vũ Dương đánh giá Trần An Tiệp là người như thế nào?”
“Khi Trần An Tiệp ở kinh thành, ta và bệ hạ cũng chỉ mới bảy tám tuổi, bệ hạ chỉ nói Trần An Tiệp không phải là người tốt, sau khi Trần An Tiệp quay về đất Tân, chúng ta không gặp lại hẳn nữa, bệ hạ cũng không còn nhắc đến hẳn.”
Khánh Mộ Lam nói: “Chẳng qua trước khi ta đi Kim Xuyên, ca ca ta có nhắc đến Trần An Tiệp một lần.”
“Khánh đại nhân nói như thế nào?” Kim Phi hỏi.
Khánh Hâm Nghiêu quản lý Tây Xuyên nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất cay độc, nếu không thì trong thời điểm Kim Phi còn chưa quật khởi, anh ta đã không để Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà tìm Kim Phi học tập rồi.
Kim Phi vẫn rất xem trọng đánh giá của anh ta.
“Lúc đó huynh ấy nói, trong số các huynh đệ của bệ hạ, người khó đối phó nhất không phải là Tân vương, Sở vương, Tương vương, Ngô vương, mà là Tấn vương và con trai thứ ba của Tần Vương - Trần An Tiệp.”
Khánh Mộ Lam nói: “Hẳn là ca ca ta đã điều tra Trần An Tiệp, nhưng lúc đó hai chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm, ta không hỏi kĩ, nếu tiên sinh muốn biết, ta sẽ bảo huynh ấy viết cho ngài một phong thư.”
“Được rồi, không cần.” Kim Phi khoát tay.
Thay vì viết thư từ đây đến Tây Xuyên, không bằng truyền tin hỏi Cửu công chúa.