“Tiên sinh, nếu kẻ chủ mưu chuyện này là Phùng Thánh thì ta nghĩ có một cách có thể bắt được ông ta”, Trương Lương nói.
“Cách gì?” Kim Phi hỏi.
“Chuyện này…” Trương lương nhìn xung quanh: “Trong doanh trại có bản đồ, chúng ta về doanh trại rồi nói tiếp”.
Lúc này, trong phòng y tế không chỉ có A Hạ và thân thận của Kim Phi, mà còn có Ngụy tiên sinh, ông Đàm và hai dân làng bị thương, quả thực không phải là nơi để bàn chuyện.
Kim Phi gật đầu, nhìn A Hạ: “Cô còn muốn nói gì không?”
“Núi Ngũ Lang là núi đá, trên núi không có mương rãnh nào, quân lương chúng ta mang theo cũng chỉ đủ ăn năm ngày”.
A Hạ cầu xin: “Ta biết rất khó để cứu tiểu thư, nhưng tiên sinh phải nhanh lên, nếu không, cho dù thổ phỉ không tấn công lên núi thì các huynh đệ cũng không chống đỡ được lâu”.
“Trên núi không có nước sao?”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
“Não của Khánh Mộ Lam là não heo à? Rõ ràng biết đây là núi đá, mà còn dẫn người chạy lên núi?”
Kim Phi tức giận đến mức đá bay chiếc ghế bên cạnh.
Nếu chỉ bị cướp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá thì y cũng không quá lo lắng, bởi vì trong nhà kho phía sau núi có sẵn cung nỏ hạng nặng tầm bắn xa hơn.
Nhưng ai cũng biết không có nước thì nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba bốn ngày.
Thổ phỉ có mấy ngàn người, với số lượng ít ỏi của người trong làng thì chắc chắn không đủ, chắc chắn phải huy động thêm người.
Nhưng chỉ có ba bốn ngày, đi đâu điều động người đây?
Cho dù tìm được người thì cũng mất thời gian di chuyển.
Kim Phi bình thường gần như không bao giờ nổi nóng, nhưng lần này y thật sự rất tức giận.
“Tiên sinh, cậu bình tĩnh đã, lần này Phùng tiên sinh cố ý bày mưu tính kế, cho nên Mộ Lam cô nương mới trúng kế”.
Trương Lương khuyên nhủ: “Điều quan trọng bây giờ là tìm cách cứu Mộ Lam cô nương”.
“Người ta bày mưu thì cô ấy lao đầu vào sao?”
Kim Phi đập bàn nói: “Rõ ràng là người ta cố ý ép cô ấy lên núi, lúc đó nên tập trung binh lực dùng cung nỏ hạng nặng phá vòng vây thì còn cần lên núi sao?”
Kim Phi biết bây giờ tức giận cũng vô dụng, nên hít sâu vài hơi rồi nhìn A Hạ: “Khi hành quân, các cô có mang theo túi nước không?”
“Có mang theo”, A Hạ gật đầu: “Lúc ta đi, trong túi nước còn khoảng một bát nước, tiết kiệm chút chắc đủ dùng hai ba ngày”.
Nghe A Hạ nói vậy, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy sẽ có thêm chút thời gian nữa.
“Cách gì?” Kim Phi hỏi.
“Chuyện này…” Trương lương nhìn xung quanh: “Trong doanh trại có bản đồ, chúng ta về doanh trại rồi nói tiếp”.
Lúc này, trong phòng y tế không chỉ có A Hạ và thân thận của Kim Phi, mà còn có Ngụy tiên sinh, ông Đàm và hai dân làng bị thương, quả thực không phải là nơi để bàn chuyện.
Kim Phi gật đầu, nhìn A Hạ: “Cô còn muốn nói gì không?”
“Núi Ngũ Lang là núi đá, trên núi không có mương rãnh nào, quân lương chúng ta mang theo cũng chỉ đủ ăn năm ngày”.
A Hạ cầu xin: “Ta biết rất khó để cứu tiểu thư, nhưng tiên sinh phải nhanh lên, nếu không, cho dù thổ phỉ không tấn công lên núi thì các huynh đệ cũng không chống đỡ được lâu”.
“Trên núi không có nước sao?”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
“Não của Khánh Mộ Lam là não heo à? Rõ ràng biết đây là núi đá, mà còn dẫn người chạy lên núi?”
Kim Phi tức giận đến mức đá bay chiếc ghế bên cạnh.
Nếu chỉ bị cướp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá thì y cũng không quá lo lắng, bởi vì trong nhà kho phía sau núi có sẵn cung nỏ hạng nặng tầm bắn xa hơn.
Nhưng ai cũng biết không có nước thì nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba bốn ngày.
Thổ phỉ có mấy ngàn người, với số lượng ít ỏi của người trong làng thì chắc chắn không đủ, chắc chắn phải huy động thêm người.
Nhưng chỉ có ba bốn ngày, đi đâu điều động người đây?
Cho dù tìm được người thì cũng mất thời gian di chuyển.
Kim Phi bình thường gần như không bao giờ nổi nóng, nhưng lần này y thật sự rất tức giận.
“Tiên sinh, cậu bình tĩnh đã, lần này Phùng tiên sinh cố ý bày mưu tính kế, cho nên Mộ Lam cô nương mới trúng kế”.
Trương Lương khuyên nhủ: “Điều quan trọng bây giờ là tìm cách cứu Mộ Lam cô nương”.
“Người ta bày mưu thì cô ấy lao đầu vào sao?”
Kim Phi đập bàn nói: “Rõ ràng là người ta cố ý ép cô ấy lên núi, lúc đó nên tập trung binh lực dùng cung nỏ hạng nặng phá vòng vây thì còn cần lên núi sao?”
Kim Phi biết bây giờ tức giận cũng vô dụng, nên hít sâu vài hơi rồi nhìn A Hạ: “Khi hành quân, các cô có mang theo túi nước không?”
“Có mang theo”, A Hạ gật đầu: “Lúc ta đi, trong túi nước còn khoảng một bát nước, tiết kiệm chút chắc đủ dùng hai ba ngày”.
Nghe A Hạ nói vậy, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy sẽ có thêm chút thời gian nữa.