"Tiên sinh, chúng ta nên nghỉ ngơi qua đêm hay là bây giờ đi ngay?"
Người phụ trách bến tàu tới hỏi.
Nếu Kim Phi muốn nghỉ ngơi ở bến tàu thì bây giờ anh ta phải bắt đầu chuẩn bị chỗ cho các nữ công nhân nghỉ ngơi, còn phải chuẩn bị bữa ăn.
"Không nghỉ ngơi, đi thôi."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Để các thành viên nhà bếp đi lên nấu cơm trước đi, chờ sau khi tất cả mọi người lên thuyền thì nhanh chóng ăn cơm!"
Theo suy đoán từ tin tức mà Hồng An mang về, thành Du Quan có thể bị đánh hạ bất cứ lúc nào, vì để mau chóng chạy tới tiếp viện, các nữ công nhân không làm cơm trưa mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị lương khô, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi hai phút, ăn một chút lương khô rồi tiếp tục gấp rút lên đường.
Tả Phi Phi cũng không có ý định ngủ qua đêm ở bến tàu, sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, cô ấy lập tức chạy ta bố trí cho các nữ công nhân nhanh chóng lên thuyền, nhân lúc
bây giờ vẫn còn là ban ngày, trời còn chưa tối đen.
Tốc độ của các nữ công nhân vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Kim Phi và Nhuận Nương là hai người cuối cùng lên thuyền.
Khi lên boong tàu, đúng lúc nhìn thấy một nhóm nữ công nhân ôm rơm rạ trên boong tàu tìm chỗ tránh gió.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khoang thuyền không ở được nên bọn họ tìm một chỗ tránh gió trước."
Tả Phi Phi giải thích.
Mặc dù Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng đã được cải tiến, nhưng dù sao cũng là thuyền gỗ kiểu cũ, kích thước cũng không được tính là lớn, nếu khoang thuyền nghỉ ngơi bình thường thì hoàn toàn không có khả năng chứa được hai nghìn nữ công nhân.
Vì dùng hết khả năng để chứa người, lúc đội giao hàng cho vật tư và kho, cũng không có chất lên đến đỉnh, mà là chất cao đến nửa chiều cao của kho hàng, sau đó trải một tầng rơm rạ trên các thùng vật tư, làm thành một chỗ nằm đơn giản.
Có nữ công nhân của hai tiểu đoàn ngủ ở trên những chỗ nằm đơn giản trong kho hàng.
Kho hàng như thế này, chưa kể khoang thuyền được các thuyền viên dùng để nghỉ ngơi.
Ban đầu ngủ hai người trên giường tầng, bây giờ là năm người ngủ.
Bên trên có hai người ngủ, bên dưới có ba người.
Ngay cả lối đi giữa các giường và gầm giường cũng bị trải rơm lên, chật kín người đang ngủ.
Khoang thuyền vốn chỉ có thể chứa được mười mấy người lại bị ép thành bốn mươi, năm mươi người.
Mặc dù vậy, khoang thuyền chật kín người cũng không thể chứa được nữa, có rất nhiều nữ công nhân thật sự không có cách nào sắp xếp được chỗ ngủ, Tả Phi Phi chỉ có thể để cho bọn họ đi đến boong tàu tìm một nơi để tránh gió.
"Thế này cũng không được, sẽ đông lạnh chết người." Kim Phi nhíu mày nói.
"Nhưng trong khoang thuyền thật sự không còn chỗ trống nữa rồi.”
Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói. Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn để người của mình ở trên boong tàu, nhưng những chỗ ở có thể ở lại ở bên dưới đều đã đầy người rồi.
Kim Phi không nói gì, mà dẫn theo Nhuận Nương và cận vệ đi xuống boong tàu, tiến vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền quả nhiên giống như Tả Phi Phi đã nói, khắp nơi đều là người, lối đi nhỏ vốn đã hẹp, bây giờ cũng phủ kín rơm rạ, chỉ để lại một khoảng trống có chiều rộng chưa tới ba mươi cen-ti-mét là miễn cưỡng có thể đi lại.
Rất nhiều nữ công nhân ngồi trên rơm rạ sắp xếp lại đồ đạc của mình, nhìn thấy Kim Phi đi xuống thì đều đứng dậy.
"Tiên sinh, khoang thuyền của hai người ở bên cạnh." Tả Phi Phi chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh. "Khoang thuyền của bọn ta ư?"
Kim Phi ngây ra một lúc mới đẩy cửa nhỏ ra.
Khoang thuyền bên trong cửa nhỏ này là được tạm thời ngăn cách ra, cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ sợ diện tích còn không đến năm mét vuông, bên trong bố trí một cái giường tầng, cũng chỉ còn lại một lối đi nhỏ để người đi qua.
Chiếc giường mà Cửu công chúa thường ngủ còn lớn hơn nhiều so với khoang thuyền này.
Nhưng bây giờ điều kiện có hạn, so với các nữ công nhân kia thì Kim Phi có thể có được một cái khoang thuyền độc lập đã là đãi ngộ rất cao rồi.
Nhớ tới lúc nãy Tả Phi Phi nói "hai người”, lại nhìn thấy giường tầng ở bền trong, Kim Phi quay đầu hỏi: "Nhuận Nương cũng ở chỗ này à?"
Người phụ trách bến tàu tới hỏi.
Nếu Kim Phi muốn nghỉ ngơi ở bến tàu thì bây giờ anh ta phải bắt đầu chuẩn bị chỗ cho các nữ công nhân nghỉ ngơi, còn phải chuẩn bị bữa ăn.
"Không nghỉ ngơi, đi thôi."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Để các thành viên nhà bếp đi lên nấu cơm trước đi, chờ sau khi tất cả mọi người lên thuyền thì nhanh chóng ăn cơm!"
Theo suy đoán từ tin tức mà Hồng An mang về, thành Du Quan có thể bị đánh hạ bất cứ lúc nào, vì để mau chóng chạy tới tiếp viện, các nữ công nhân không làm cơm trưa mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị lương khô, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi hai phút, ăn một chút lương khô rồi tiếp tục gấp rút lên đường.
Tả Phi Phi cũng không có ý định ngủ qua đêm ở bến tàu, sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, cô ấy lập tức chạy ta bố trí cho các nữ công nhân nhanh chóng lên thuyền, nhân lúc
bây giờ vẫn còn là ban ngày, trời còn chưa tối đen.
Tốc độ của các nữ công nhân vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Kim Phi và Nhuận Nương là hai người cuối cùng lên thuyền.
Khi lên boong tàu, đúng lúc nhìn thấy một nhóm nữ công nhân ôm rơm rạ trên boong tàu tìm chỗ tránh gió.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khoang thuyền không ở được nên bọn họ tìm một chỗ tránh gió trước."
Tả Phi Phi giải thích.
Mặc dù Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng đã được cải tiến, nhưng dù sao cũng là thuyền gỗ kiểu cũ, kích thước cũng không được tính là lớn, nếu khoang thuyền nghỉ ngơi bình thường thì hoàn toàn không có khả năng chứa được hai nghìn nữ công nhân.
Vì dùng hết khả năng để chứa người, lúc đội giao hàng cho vật tư và kho, cũng không có chất lên đến đỉnh, mà là chất cao đến nửa chiều cao của kho hàng, sau đó trải một tầng rơm rạ trên các thùng vật tư, làm thành một chỗ nằm đơn giản.
Có nữ công nhân của hai tiểu đoàn ngủ ở trên những chỗ nằm đơn giản trong kho hàng.
Kho hàng như thế này, chưa kể khoang thuyền được các thuyền viên dùng để nghỉ ngơi.
Ban đầu ngủ hai người trên giường tầng, bây giờ là năm người ngủ.
Bên trên có hai người ngủ, bên dưới có ba người.
Ngay cả lối đi giữa các giường và gầm giường cũng bị trải rơm lên, chật kín người đang ngủ.
Khoang thuyền vốn chỉ có thể chứa được mười mấy người lại bị ép thành bốn mươi, năm mươi người.
Mặc dù vậy, khoang thuyền chật kín người cũng không thể chứa được nữa, có rất nhiều nữ công nhân thật sự không có cách nào sắp xếp được chỗ ngủ, Tả Phi Phi chỉ có thể để cho bọn họ đi đến boong tàu tìm một nơi để tránh gió.
"Thế này cũng không được, sẽ đông lạnh chết người." Kim Phi nhíu mày nói.
"Nhưng trong khoang thuyền thật sự không còn chỗ trống nữa rồi.”
Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói. Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn để người của mình ở trên boong tàu, nhưng những chỗ ở có thể ở lại ở bên dưới đều đã đầy người rồi.
Kim Phi không nói gì, mà dẫn theo Nhuận Nương và cận vệ đi xuống boong tàu, tiến vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền quả nhiên giống như Tả Phi Phi đã nói, khắp nơi đều là người, lối đi nhỏ vốn đã hẹp, bây giờ cũng phủ kín rơm rạ, chỉ để lại một khoảng trống có chiều rộng chưa tới ba mươi cen-ti-mét là miễn cưỡng có thể đi lại.
Rất nhiều nữ công nhân ngồi trên rơm rạ sắp xếp lại đồ đạc của mình, nhìn thấy Kim Phi đi xuống thì đều đứng dậy.
"Tiên sinh, khoang thuyền của hai người ở bên cạnh." Tả Phi Phi chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh. "Khoang thuyền của bọn ta ư?"
Kim Phi ngây ra một lúc mới đẩy cửa nhỏ ra.
Khoang thuyền bên trong cửa nhỏ này là được tạm thời ngăn cách ra, cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ sợ diện tích còn không đến năm mét vuông, bên trong bố trí một cái giường tầng, cũng chỉ còn lại một lối đi nhỏ để người đi qua.
Chiếc giường mà Cửu công chúa thường ngủ còn lớn hơn nhiều so với khoang thuyền này.
Nhưng bây giờ điều kiện có hạn, so với các nữ công nhân kia thì Kim Phi có thể có được một cái khoang thuyền độc lập đã là đãi ngộ rất cao rồi.
Nhớ tới lúc nãy Tả Phi Phi nói "hai người”, lại nhìn thấy giường tầng ở bền trong, Kim Phi quay đầu hỏi: "Nhuận Nương cũng ở chỗ này à?"