Nếu như không phải là đội quân lâu đời thì nói không chừng đã xuất hiện cuộc tháo chạy!
“Phải nhanh chóng nghĩ cách!” Đan Châu lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
So với Kim Phi, gã càng hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng mà lựu đạn mang lại.
Nhưng nhất thời, gã căn bản không nghĩ ra cách nào khắc chế lựu đạn.
Nếu có Vũ Triết ở đây thì tốt, ít nhất sẽ có người cùng gã bàn bạc cách đối phó.
Đáng tiếc hiện tại Vũ Triết căn bản không thể quan tâm đến gã.
Bên ngoài cửa thành Tây, mức độ khốc liệt của trận chiến cũng không thua kém trận địa số 3.
Với tư cách là tổng chỉ huy trận chiến, Vũ Triết thân mình còn lo chưa xong.
Trận chiến bên này phải nói từ đêm qua.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều ở dốc Đại Mãng, Khánh Hâm Nghiêu không thể không để ý tới bọn họ.
Những ngày gần đây, Khánh Hâm Nghiêu vẫn sống và ăn ở trên tường thành phía Tây, chưa rời khỏi đây một giây phút nào.
Anh ta còn ra lệnh cho cấp dưới của mình để mắt đến doanh trại Thổ Phiên và dốc Đại Mãng suốt hai tư giờ, bất kể lúc nào chỉ cần có bất thường đều phải báo cáo ngay với anh ta.
Cả đêm qua anh ta không ngủ.
Bởi vì chiều hôm qua anh ta nhận được thư bồ câu của quân Thanh Nguyên, biết rằng tối nay quân Thanh Nguyên sẽ tấn công cửa thành Đông.
Chỉ có 2000 binh lính Thổ Phiên canh giữ cửa thành Đông, đương nhiên không đáng để Khánh Hâm Nghiêu đích thân trấn áp.
Anh ta phái một giáo úy dẫn người đến phối hợp với quân Thanh Nguyên, còn anh ta vẫn canh giữ tường thành Tây.
Sau khi màn đêm buông xuống, anh ta vẫn luôn quan sát những gì đang diễn ra bên dưới.
Để đảm bảo an toàn cho Hàn Phong, số người biết kế hoạch nằm vùng rất ít, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu cũng không biết.
Nhưng anh ta có dự cảm răng Kim Phi đã lên kế hoạch hành động ở cửa thành Đông và núi Mao Nhi thì rất có khả năng sẽ có những hành động tiếp theo.
Cho nên số lượng binh lực tập trung ở cửa thành Tây đông hơn nhiều so với cửa thành Đông.
Nếu như bên ngoài thành có tình huống bất ngờ xảy ra, anh ta có thể ngay lập tức tiếp viện cho dốc Đại Mãng.
Kim Phi đã không để anh ta thất vọng, cuộc chiến ở núi Bảo Nhi và cửa thành Đông còn chưa nổ ra, doanh trại Thổ Phiên đã hỗn loạn trước rồi.
Khi nhìn thấy thường dân chiếm được trại ngựa, còn thuận tay dắt hết ngựa chiến của Đan Châu, Khánh Hâm Nghiêu kích động đến mức suýt hét lên.
Đây là một đòn quá tàn nhẫn!
Tương đương với việc Kim Phi không điều động bất kỳ binh lính nào của dốc Đại Mãng đã có thể đánh gãy hai chân của Đan Châu.
Không những tàn nhẫn mà còn xảo quyệt.
Khánh Hâm Nghiêu là một vị tướng truyền thống, có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ ra cách này.
Tiếp theo, Khánh Hâm Nghiêu lại nhìn thấy một đội khác cầm đuốc rời khỏi dốc Đại Mãng, đi về phía Bắc.
Mặc dù đây là quyết định lúc nhất thời của Kim Phi, y cũng không liên lạc trước với Khánh Hâm Nghiêu, nhưng Khánh Hâm Nghiêu không phải là kẻ ngốc, anh ta nhanh chóng phán đoán Kim Phi có khả năng sẽ tấn công cửa thành Bắc nên đã ngay lập tức phái một đội quân tới.
Nếu như thực sự đánh nhau, đội này có thể phối hợp cùng đánh.
Không ngờ, trước khi đội quân vào vị trí, lính trinh sát đã tới báo tin quân Thổ Phiên trấn thủ cửa thành Bắc đã rút lui.
Khánh Hâm Nghiêu đoán được kế hoạch của Đan Châu, đang nghĩ cách thông báo cho dốc Đại Mãng thì thấy binh lính đang bắt đầu tập kết tại doanh trại Thổ Phiên.
Khánh Hâm Nghiêu lúc đó nhận ra sự việc có gì đó không đúng lắm, ngay lập tức ra lệnh cho quân đội ở cửa thành Tây chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng hành động của Đan Châu nhanh hơn anh ta dự đoán, bên phía anh ta còn chưa kịp chuẩn bị xong thì Đan Châu đã dẫn quân tiến về phía dốc Đại Mãng.
Khánh Hâm Nghiêu sốt ruột phát điên khi nhìn thấy cột khói ở phía Tây, anh ta lập tức mở cửa thành Tây, đích thân dẫn đội quân chém giết ra ngoài.
Trước khi Đan Châu đến, cầu đá trên sông Hộ Thành đã bị phá dỡ, chỉ có thể sử dụng cầu treo.
Kết quả, anh ta vừa thả cầu treo xuống, Vu Triết đã dẫn người giết đến.
Anh ta vừa vội vàng đến dốc Đại Mãng để tiếp viện, vừa cố gắng hết sức để ngăn cản.
Thế là hai bên bùng nổ cuộc chiến sinh tử khốc liệt để tranh giành cây cầu treo.
“Phải nhanh chóng nghĩ cách!” Đan Châu lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
So với Kim Phi, gã càng hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng mà lựu đạn mang lại.
Nhưng nhất thời, gã căn bản không nghĩ ra cách nào khắc chế lựu đạn.
Nếu có Vũ Triết ở đây thì tốt, ít nhất sẽ có người cùng gã bàn bạc cách đối phó.
Đáng tiếc hiện tại Vũ Triết căn bản không thể quan tâm đến gã.
Bên ngoài cửa thành Tây, mức độ khốc liệt của trận chiến cũng không thua kém trận địa số 3.
Với tư cách là tổng chỉ huy trận chiến, Vũ Triết thân mình còn lo chưa xong.
Trận chiến bên này phải nói từ đêm qua.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều ở dốc Đại Mãng, Khánh Hâm Nghiêu không thể không để ý tới bọn họ.
Những ngày gần đây, Khánh Hâm Nghiêu vẫn sống và ăn ở trên tường thành phía Tây, chưa rời khỏi đây một giây phút nào.
Anh ta còn ra lệnh cho cấp dưới của mình để mắt đến doanh trại Thổ Phiên và dốc Đại Mãng suốt hai tư giờ, bất kể lúc nào chỉ cần có bất thường đều phải báo cáo ngay với anh ta.
Cả đêm qua anh ta không ngủ.
Bởi vì chiều hôm qua anh ta nhận được thư bồ câu của quân Thanh Nguyên, biết rằng tối nay quân Thanh Nguyên sẽ tấn công cửa thành Đông.
Chỉ có 2000 binh lính Thổ Phiên canh giữ cửa thành Đông, đương nhiên không đáng để Khánh Hâm Nghiêu đích thân trấn áp.
Anh ta phái một giáo úy dẫn người đến phối hợp với quân Thanh Nguyên, còn anh ta vẫn canh giữ tường thành Tây.
Sau khi màn đêm buông xuống, anh ta vẫn luôn quan sát những gì đang diễn ra bên dưới.
Để đảm bảo an toàn cho Hàn Phong, số người biết kế hoạch nằm vùng rất ít, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu cũng không biết.
Nhưng anh ta có dự cảm răng Kim Phi đã lên kế hoạch hành động ở cửa thành Đông và núi Mao Nhi thì rất có khả năng sẽ có những hành động tiếp theo.
Cho nên số lượng binh lực tập trung ở cửa thành Tây đông hơn nhiều so với cửa thành Đông.
Nếu như bên ngoài thành có tình huống bất ngờ xảy ra, anh ta có thể ngay lập tức tiếp viện cho dốc Đại Mãng.
Kim Phi đã không để anh ta thất vọng, cuộc chiến ở núi Bảo Nhi và cửa thành Đông còn chưa nổ ra, doanh trại Thổ Phiên đã hỗn loạn trước rồi.
Khi nhìn thấy thường dân chiếm được trại ngựa, còn thuận tay dắt hết ngựa chiến của Đan Châu, Khánh Hâm Nghiêu kích động đến mức suýt hét lên.
Đây là một đòn quá tàn nhẫn!
Tương đương với việc Kim Phi không điều động bất kỳ binh lính nào của dốc Đại Mãng đã có thể đánh gãy hai chân của Đan Châu.
Không những tàn nhẫn mà còn xảo quyệt.
Khánh Hâm Nghiêu là một vị tướng truyền thống, có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ ra cách này.
Tiếp theo, Khánh Hâm Nghiêu lại nhìn thấy một đội khác cầm đuốc rời khỏi dốc Đại Mãng, đi về phía Bắc.
Mặc dù đây là quyết định lúc nhất thời của Kim Phi, y cũng không liên lạc trước với Khánh Hâm Nghiêu, nhưng Khánh Hâm Nghiêu không phải là kẻ ngốc, anh ta nhanh chóng phán đoán Kim Phi có khả năng sẽ tấn công cửa thành Bắc nên đã ngay lập tức phái một đội quân tới.
Nếu như thực sự đánh nhau, đội này có thể phối hợp cùng đánh.
Không ngờ, trước khi đội quân vào vị trí, lính trinh sát đã tới báo tin quân Thổ Phiên trấn thủ cửa thành Bắc đã rút lui.
Khánh Hâm Nghiêu đoán được kế hoạch của Đan Châu, đang nghĩ cách thông báo cho dốc Đại Mãng thì thấy binh lính đang bắt đầu tập kết tại doanh trại Thổ Phiên.
Khánh Hâm Nghiêu lúc đó nhận ra sự việc có gì đó không đúng lắm, ngay lập tức ra lệnh cho quân đội ở cửa thành Tây chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng hành động của Đan Châu nhanh hơn anh ta dự đoán, bên phía anh ta còn chưa kịp chuẩn bị xong thì Đan Châu đã dẫn quân tiến về phía dốc Đại Mãng.
Khánh Hâm Nghiêu sốt ruột phát điên khi nhìn thấy cột khói ở phía Tây, anh ta lập tức mở cửa thành Tây, đích thân dẫn đội quân chém giết ra ngoài.
Trước khi Đan Châu đến, cầu đá trên sông Hộ Thành đã bị phá dỡ, chỉ có thể sử dụng cầu treo.
Kết quả, anh ta vừa thả cầu treo xuống, Vu Triết đã dẫn người giết đến.
Anh ta vừa vội vàng đến dốc Đại Mãng để tiếp viện, vừa cố gắng hết sức để ngăn cản.
Thế là hai bên bùng nổ cuộc chiến sinh tử khốc liệt để tranh giành cây cầu treo.