Lúc bình thường, thuyền hơi nước khi bị tấn công chắc. chắn sẽ không đứng yên đấy, chỉ cần thấy có gì không ổn sẽ lập tức chạy đi.
Nhưng lần này, vua Đông Man tới mà có chuẩn bị, hắn giấu những chiếc bè bằng gỗ này sau một ngọn núi nhỏ ở phía Bắc, mấy người Lưu Thiết ở thành Du Quan không phát hiện ra nên cũng không cảnh báo trước cho Kim Bằng.
Ngọn núi nhỏ kia cách thành Du Quan không quá xa, hôm nay gió Bắc còn lớn nên bè gỗ lướt rất nhanh.
Mặc dù Trấn Viễn số 1 là chiến hạm tiên tiến nhất thời bấy giờ, nhưng vẫn chỉ là thuyền hơi nước, phải đun sôi nước trong nồi hơi lên rồi mới khởi động được.
Trước đó, cả Lưu Thiết và Kim Băng đều không nghĩ tới người Đông Man sẽ có khả năng tấn công Trấn Viễn số 1, nên sau khi Trấn Viễn số 1 cập bến tàu, người ta tắt máy rồi thả neo, bắt đầu vận chuyển vật tư.
Để nồi hơi và đường ống không bị tắc nghẽn, sau mỗi chuyến đi xa người thợ nồi hơi sẽ làm xả sạch nước trong nồi hơi.
Lúc các thủy thủ và nhân viên hộ tống đang vận chuyển vật tư và đạn dược, người thợ nồi hơi đã xả hết nước nóng trong nồi hơi ra, bây giờ có cho nước vào trở lại ngay lập tức thì trong chốc lát không thể sôi được.
Trấn Viễn số 1 khổng lồ chỉ có thể yên trên mặt biển, không thể nhúc nhích.
Khi Trấn Viễn số 1 vừa bị bao vây, Kim Băng vẫn chưa quá lo lắng.
Anh ta cho rằng quân địch cùng làm chỉ có thể dùng đục hoặc đổ dầu lên mặt biển.
Lúc Kim Phi đi từ Đông Hải về Kim Xuyên, Ngô vương cũng từng dùng cách tương tự để đối phó với thuyền hơi nước.
Tuy lần đó không thành công, nhưng sau khi trở về, Kim Phi vẫn cải tiến lại con thuyền, ở phần giữa của con thuyền đều được bọc sắt lại.
Chỉ cần không ở trong biển lửa quá lâu, thuyền hơi nước vẫn có thể đi qua.
Nhưng Kim Bằng và Lưu Thiết không ngờ quân địch sẽ ném bình dầu hỏa lên boong thuyền.
Trong những bình dầu hỏa kia đều là dầu đang sôi, khi ném lên boong thuyền sẽ vỡ nát ra, trong chốc lát xung quanh đấy sẽ biến thành biển lửa.
Cả boong thuyền đều được làm từ ván gỗ, căn bản không thể chịu nổi cách đốt này.
Hơn nữa hầu hết nhân viên hộ tống đều đứng nơi mép của boong thuyền, một khi bị dầu hỏa ném trúng sẽ rất phiền phức, đến cả giáp nặng cũng không ngăn được.
Những nhân viên hộ tống đang điều khiển máy bắn đá phải tạm thời lui về sau để tránh lửa.
May mẫn thay, Trấn Viễn số 1 đã từng luyện tập luyện để ứng phó khi gặp hỏa công, trên boong thuyền còn có cát sỏi và bùn nhão để dập lửa.
Không cần Kim Bằng ra lệnh, các phi hành đoàn và thủy. thủ đã nhanh chóng tự cứu chính mình, dùng cát sỏi và bùn để dập lửa.
Nhưng quân địch lại quá đông, bọn họ vừa mới dập được. đám lửa này thì các bình đầu hỏa bị ném lên càng nhiều.
Tuy nhiên, các nhân viên hộ tống sẽ không ngồi yên chờ chết, họ mang rương chứa lựu đạn ra, đứng trên thuyền ném xuống.
Ném đồ từ trên xuống dù sao cũng đỡ tốn sức hơn ném từ dưới lên.
Người Đông Man phải cho bè gỗ tới gần Trấn Viễn số 1 mới ném bình dầu hỏa lên được.
Nhưng nhân viên hộ tống chỉ cần đứng trên thuyền là đã có thể ném lựu đạn tới chỗ bè gỗ cách đó mười mét.
Từng quả lựu đạn nổ, từng chiếc bè cũng bị nổ tung.
Thế tiến công của quân địch cuối cùng cũng tạm thời ngăn lại được.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, quân địch phát hiện không thể tới gần Trấn Viễn số 1, vậy là một số kẻ lấy ra từ đầu bè một cái giá gỗ với hình thù rất kỳ quái.
Cái giá gỗ này cao khoảng nửa người, cấu tạo vô cùng đơn giản, chỉ là dùng một mảnh tre và dây thừng làm nơi để đẩy lực vào, biến nó thành một cái máy băn đá cỡ nhỏ.
Nhưng lần này, vua Đông Man tới mà có chuẩn bị, hắn giấu những chiếc bè bằng gỗ này sau một ngọn núi nhỏ ở phía Bắc, mấy người Lưu Thiết ở thành Du Quan không phát hiện ra nên cũng không cảnh báo trước cho Kim Bằng.
Ngọn núi nhỏ kia cách thành Du Quan không quá xa, hôm nay gió Bắc còn lớn nên bè gỗ lướt rất nhanh.
Mặc dù Trấn Viễn số 1 là chiến hạm tiên tiến nhất thời bấy giờ, nhưng vẫn chỉ là thuyền hơi nước, phải đun sôi nước trong nồi hơi lên rồi mới khởi động được.
Trước đó, cả Lưu Thiết và Kim Băng đều không nghĩ tới người Đông Man sẽ có khả năng tấn công Trấn Viễn số 1, nên sau khi Trấn Viễn số 1 cập bến tàu, người ta tắt máy rồi thả neo, bắt đầu vận chuyển vật tư.
Để nồi hơi và đường ống không bị tắc nghẽn, sau mỗi chuyến đi xa người thợ nồi hơi sẽ làm xả sạch nước trong nồi hơi.
Lúc các thủy thủ và nhân viên hộ tống đang vận chuyển vật tư và đạn dược, người thợ nồi hơi đã xả hết nước nóng trong nồi hơi ra, bây giờ có cho nước vào trở lại ngay lập tức thì trong chốc lát không thể sôi được.
Trấn Viễn số 1 khổng lồ chỉ có thể yên trên mặt biển, không thể nhúc nhích.
Khi Trấn Viễn số 1 vừa bị bao vây, Kim Băng vẫn chưa quá lo lắng.
Anh ta cho rằng quân địch cùng làm chỉ có thể dùng đục hoặc đổ dầu lên mặt biển.
Lúc Kim Phi đi từ Đông Hải về Kim Xuyên, Ngô vương cũng từng dùng cách tương tự để đối phó với thuyền hơi nước.
Tuy lần đó không thành công, nhưng sau khi trở về, Kim Phi vẫn cải tiến lại con thuyền, ở phần giữa của con thuyền đều được bọc sắt lại.
Chỉ cần không ở trong biển lửa quá lâu, thuyền hơi nước vẫn có thể đi qua.
Nhưng Kim Bằng và Lưu Thiết không ngờ quân địch sẽ ném bình dầu hỏa lên boong thuyền.
Trong những bình dầu hỏa kia đều là dầu đang sôi, khi ném lên boong thuyền sẽ vỡ nát ra, trong chốc lát xung quanh đấy sẽ biến thành biển lửa.
Cả boong thuyền đều được làm từ ván gỗ, căn bản không thể chịu nổi cách đốt này.
Hơn nữa hầu hết nhân viên hộ tống đều đứng nơi mép của boong thuyền, một khi bị dầu hỏa ném trúng sẽ rất phiền phức, đến cả giáp nặng cũng không ngăn được.
Những nhân viên hộ tống đang điều khiển máy bắn đá phải tạm thời lui về sau để tránh lửa.
May mẫn thay, Trấn Viễn số 1 đã từng luyện tập luyện để ứng phó khi gặp hỏa công, trên boong thuyền còn có cát sỏi và bùn nhão để dập lửa.
Không cần Kim Bằng ra lệnh, các phi hành đoàn và thủy. thủ đã nhanh chóng tự cứu chính mình, dùng cát sỏi và bùn để dập lửa.
Nhưng quân địch lại quá đông, bọn họ vừa mới dập được. đám lửa này thì các bình đầu hỏa bị ném lên càng nhiều.
Tuy nhiên, các nhân viên hộ tống sẽ không ngồi yên chờ chết, họ mang rương chứa lựu đạn ra, đứng trên thuyền ném xuống.
Ném đồ từ trên xuống dù sao cũng đỡ tốn sức hơn ném từ dưới lên.
Người Đông Man phải cho bè gỗ tới gần Trấn Viễn số 1 mới ném bình dầu hỏa lên được.
Nhưng nhân viên hộ tống chỉ cần đứng trên thuyền là đã có thể ném lựu đạn tới chỗ bè gỗ cách đó mười mét.
Từng quả lựu đạn nổ, từng chiếc bè cũng bị nổ tung.
Thế tiến công của quân địch cuối cùng cũng tạm thời ngăn lại được.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, quân địch phát hiện không thể tới gần Trấn Viễn số 1, vậy là một số kẻ lấy ra từ đầu bè một cái giá gỗ với hình thù rất kỳ quái.
Cái giá gỗ này cao khoảng nửa người, cấu tạo vô cùng đơn giản, chỉ là dùng một mảnh tre và dây thừng làm nơi để đẩy lực vào, biến nó thành một cái máy băn đá cỡ nhỏ.