Thực ra ban đầu biết được đất Tấn xuất hiện phi thuyền mô phỏng, Kim Phi đã biết Tấn vương có năng lực mô phỏng lại máy hơi nước, nhưng đất Tấn đã bị bọn họ chiếm lấy, có lẽ Đảng Hạng, Đông Man, Thổ Phiên cấu kết với Tấn vương cũng sẽ lần lượt quy thuận, vì vậy theo Kim Phi thấy, Tấn vương chỉ là bèo nổi, tùy ý nhảy nhót cũng không tạo ra được sóng gió gì.
Ai ngờ Tấn vương lại cấu kết với cướp biển, hơn nữa sau mấy năm yên lặng, vừa ra tay đã gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, gây ra thương vong nhiều như vậy.
Cửu công chúa cũng vô cùng giận dữ, âm thầm nắm chặt tay lại, hối hận giống như Kim Phi, hối hận lúc đó có cơ hội nhưng lại không trực tiếp giết Tấn vương.
Kim Phi cưỡng ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Đã tra ra Tấn vương cấu kết với cướp biển vùng nào chưa?”
“Theo như miêu tả của mấy đứa trẻ may mắn sống sót ở làng chài mà phân tích, có lẽ đó là cướp biển của nước X.” Tiểu Ngọc đáp.
“Quả nhiên là bọn chúng!” Kim Phi âm thầm cắn răng. Người ở Đại Khang đã không có ai dám cấu kết với Tấn vương, hơn nữa chế tạo ra nhiều phi thuyền và máy hơi nước như vậy, cần phải nguồn tài nguyên rất
lớn, còn cần có địa điểm để tiến hành thử nghiệm.
Tấn vương không thể nào làm ra nhiều phi thuyền đến vậy ở Đại Khang mà không bị phát hiện, vì vậy chỉ có thể ra ngoài biển.
Cách Đại Khang gần đây nhất chính là nước Y và nước X.
Nước Y có lãnh thổ nối liền với Đại Khang, vẫn luôn là nước phụ thuộc của Đại Khang, không có can đảm cấu kết với Tấn vương, vậy đáp án chỉ còn một —— nước X.
Nước X không tiếp giáp với Trung Nguyên, nhưng cũng đã từng phái sứ giả tới Trung Nguyên, học tập các loại kiến thức của Trung Nguyên, sau khi sứ giả quay về, đã truyền bá sự giàu có, sung túc và sầm uất của Trung Nguyên tới nước X, sau đó ngư dân nước X nổi lên suy nghĩ lệch lạc, đến ven biển Trung Nguyên bắt đầu trộm cướp, rồi phát triển thành cướp bóc, từ kẻ trộm trở thành cướp biển.
Khi mà Đại Khang vừa lập quốc, đã từng dồn sức tập kích cướp biển, nhưng lúc đó cướp biển chỉ dừng lại một thời gian, sau đó Đại Khang bắt đầu đi xuống dốc, bị Đảng Hạng, Đông Man tập kích không lòng dạ nào quan tâm đến ven biển, bọn cướp biển lại bắt đầu điên cuồng, cho dù về sau thủy quân được thành lập, bọn hải tặc vẫn vô cùng phách lối.
Bởi vì đường ven biển của Đại Khang quá dài, thủy quân không thể đề phòng ở từng nơi được, đa phần khi thủy quân đuổi đến nơi xảy ra án, cướp biển đã sớm chạy đi rồi.
Hơn nữa, chiến hạm của thủy quân quá lớn, thỉnh thoảng đụng phải cướp biển ở trên biển, cũng không đuổi kịp thuyền cướp biển nhẹ gọn.
Tình trạng này kéo dài đến khi Kim Phi trang bị ca-nô và phi thuyền cho thủy quân mới triệt để được giải quyết.
Tốc độ của ca-nô cực kỳ nhanh, một khi phát hiện ra cướp biển, thì cướp biển chỉ có một con đường chết.
Những năm gần đây thời tiết thường xuyên khắc nghiệt, đời sống ở Trung Nguyên và thảo nguyên không dễ dàng, cuộc sống của nước X trên quốc đảo lại càng khó khăn, đến Trung Nguyên cướp bóc đã trở thành thủ đoạn chính trong việc hóa giải áp lực kinh tế, hoàng thất nước X cũng âm thầm ủng hộ cướp biển, có nhiều cướp biển đều là do binh lính nước X cải trang thành.
Hiện giờ con đường tài lộc đã đứt, thủy quân còn từng mấy lần truy kích cướp. biển, giết tới nước X, thậm chí còn từng bắt sống công chúa và hoàng tử của hoàng thất nước X, mối hận của hoàng thất nước X với Kim Phi và thủy quân không cần nghĩ cũng biết.
Cho dù là đời trước hay đời này, nước X đều là một lũ điên như một bầy chó săn vậy, khi đối diện với kẻ địch mà bản thân không thể thắng nổi, bọn chúng sẽ nịnh nọt mà quỳ liếm, khi nhìn thấy có cơ hội đánh lén kẻ địch, bọn chúng sẽ điên cuồng lên mà cắn xé.
Ví dụ như đời trước, bọn họ dám điên cuồng đánh lén Trân Châu Cảng, sau khi bị san bằng, lại khom lưng quỳ gối với những tên từng là kẻ thù, quỳ xuống đất liếm mũi chân cho kẻ địch.
Đời này, ban đầu khi Đại Khang không để ý, bọn chúng điên cuồng cướp bóc, sau đó thủy quân trưởng thành, bọn họ nhận ra không phải là đối thủ, lại phái sứ giả đi Đông Hải cầu hòa, thậm chí không biết xấu hổ mà mời Kim Phi nhận công chúa bị bắt giữ làm nô tì, để cho hoàng tử bị bắt giữ làm nô bộc, không thể cúi người thấp hơn được nữa.
Kim Phi đã sớm biết đức hạnh của người nước X, chẳng qua lúc đó Trung Nguyên vẫn chưa ổn định, nên lười để ý tới bọn chúng, sau khi Đại Khang đã hoàn toàn phát triển mới lại đi xử lý.
Còn về công chúa và hoàng tử bị bắt giữ, hiện giờ vẫn còn đang bị nhốt trong đại lao của nhân viên hộ tống.
Ai ngờ Kim Phi còn chưa thèm xử lý bọn chúng, người nước X và Tấn vương đã cấu kết với nhau rồi.
Ai ngờ Tấn vương lại cấu kết với cướp biển, hơn nữa sau mấy năm yên lặng, vừa ra tay đã gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, gây ra thương vong nhiều như vậy.
Cửu công chúa cũng vô cùng giận dữ, âm thầm nắm chặt tay lại, hối hận giống như Kim Phi, hối hận lúc đó có cơ hội nhưng lại không trực tiếp giết Tấn vương.
Kim Phi cưỡng ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Đã tra ra Tấn vương cấu kết với cướp biển vùng nào chưa?”
“Theo như miêu tả của mấy đứa trẻ may mắn sống sót ở làng chài mà phân tích, có lẽ đó là cướp biển của nước X.” Tiểu Ngọc đáp.
“Quả nhiên là bọn chúng!” Kim Phi âm thầm cắn răng. Người ở Đại Khang đã không có ai dám cấu kết với Tấn vương, hơn nữa chế tạo ra nhiều phi thuyền và máy hơi nước như vậy, cần phải nguồn tài nguyên rất
lớn, còn cần có địa điểm để tiến hành thử nghiệm.
Tấn vương không thể nào làm ra nhiều phi thuyền đến vậy ở Đại Khang mà không bị phát hiện, vì vậy chỉ có thể ra ngoài biển.
Cách Đại Khang gần đây nhất chính là nước Y và nước X.
Nước Y có lãnh thổ nối liền với Đại Khang, vẫn luôn là nước phụ thuộc của Đại Khang, không có can đảm cấu kết với Tấn vương, vậy đáp án chỉ còn một —— nước X.
Nước X không tiếp giáp với Trung Nguyên, nhưng cũng đã từng phái sứ giả tới Trung Nguyên, học tập các loại kiến thức của Trung Nguyên, sau khi sứ giả quay về, đã truyền bá sự giàu có, sung túc và sầm uất của Trung Nguyên tới nước X, sau đó ngư dân nước X nổi lên suy nghĩ lệch lạc, đến ven biển Trung Nguyên bắt đầu trộm cướp, rồi phát triển thành cướp bóc, từ kẻ trộm trở thành cướp biển.
Khi mà Đại Khang vừa lập quốc, đã từng dồn sức tập kích cướp biển, nhưng lúc đó cướp biển chỉ dừng lại một thời gian, sau đó Đại Khang bắt đầu đi xuống dốc, bị Đảng Hạng, Đông Man tập kích không lòng dạ nào quan tâm đến ven biển, bọn cướp biển lại bắt đầu điên cuồng, cho dù về sau thủy quân được thành lập, bọn hải tặc vẫn vô cùng phách lối.
Bởi vì đường ven biển của Đại Khang quá dài, thủy quân không thể đề phòng ở từng nơi được, đa phần khi thủy quân đuổi đến nơi xảy ra án, cướp biển đã sớm chạy đi rồi.
Hơn nữa, chiến hạm của thủy quân quá lớn, thỉnh thoảng đụng phải cướp biển ở trên biển, cũng không đuổi kịp thuyền cướp biển nhẹ gọn.
Tình trạng này kéo dài đến khi Kim Phi trang bị ca-nô và phi thuyền cho thủy quân mới triệt để được giải quyết.
Tốc độ của ca-nô cực kỳ nhanh, một khi phát hiện ra cướp biển, thì cướp biển chỉ có một con đường chết.
Những năm gần đây thời tiết thường xuyên khắc nghiệt, đời sống ở Trung Nguyên và thảo nguyên không dễ dàng, cuộc sống của nước X trên quốc đảo lại càng khó khăn, đến Trung Nguyên cướp bóc đã trở thành thủ đoạn chính trong việc hóa giải áp lực kinh tế, hoàng thất nước X cũng âm thầm ủng hộ cướp biển, có nhiều cướp biển đều là do binh lính nước X cải trang thành.
Hiện giờ con đường tài lộc đã đứt, thủy quân còn từng mấy lần truy kích cướp. biển, giết tới nước X, thậm chí còn từng bắt sống công chúa và hoàng tử của hoàng thất nước X, mối hận của hoàng thất nước X với Kim Phi và thủy quân không cần nghĩ cũng biết.
Cho dù là đời trước hay đời này, nước X đều là một lũ điên như một bầy chó săn vậy, khi đối diện với kẻ địch mà bản thân không thể thắng nổi, bọn chúng sẽ nịnh nọt mà quỳ liếm, khi nhìn thấy có cơ hội đánh lén kẻ địch, bọn chúng sẽ điên cuồng lên mà cắn xé.
Ví dụ như đời trước, bọn họ dám điên cuồng đánh lén Trân Châu Cảng, sau khi bị san bằng, lại khom lưng quỳ gối với những tên từng là kẻ thù, quỳ xuống đất liếm mũi chân cho kẻ địch.
Đời này, ban đầu khi Đại Khang không để ý, bọn chúng điên cuồng cướp bóc, sau đó thủy quân trưởng thành, bọn họ nhận ra không phải là đối thủ, lại phái sứ giả đi Đông Hải cầu hòa, thậm chí không biết xấu hổ mà mời Kim Phi nhận công chúa bị bắt giữ làm nô tì, để cho hoàng tử bị bắt giữ làm nô bộc, không thể cúi người thấp hơn được nữa.
Kim Phi đã sớm biết đức hạnh của người nước X, chẳng qua lúc đó Trung Nguyên vẫn chưa ổn định, nên lười để ý tới bọn chúng, sau khi Đại Khang đã hoàn toàn phát triển mới lại đi xử lý.
Còn về công chúa và hoàng tử bị bắt giữ, hiện giờ vẫn còn đang bị nhốt trong đại lao của nhân viên hộ tống.
Ai ngờ Kim Phi còn chưa thèm xử lý bọn chúng, người nước X và Tấn vương đã cấu kết với nhau rồi.